Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 41

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Thời điểm Vệ Tiểu Bảo sinh ra, lúc đó Nguyễn Mộng đang cực kỳ cao hứng gặm cánh gà.
Dự tính ngày sinh là đầu tuần tháng Bảy, cho nên anh cho cô mặc sức mà ăn. Trong mấy tháng này, tay nghề Vệ đại thần đã lên cao, không phải Nguyễn Mộng nói quá, hiện tại anh nấu tuyệt đối không kém so với cô. Dĩ nhiên, người được lợi ích trực tiếp là cô nha.
Mà Vệ Cung Huyền cưng chiều cô, chỉ cần cô muốn ăn, không cần biết là đang bơi trong biển hay đi trên đất hay bay trên trời, anh đều tìm ra nấu cho cô.
Nói cũng kỳ quái, ở tháng cuối thai kỳ, Nguyễn Mộng đối với cánh gà có một loại điên cuồng khát vọng. Coca chân gà, cánh gà nướng than, cánh gà kho, cánh gà hấp bia… Tóm lại chỉ cần là cánh gà, cô liền yêu.
Vệ Cung Huyền cũng không hai lời, biến đổi biện pháp làm cho cô. Nhưng mà ăn đến nỗi vỡ nước ối, cũng không phải chuyện anh nghĩ đến.
Chuyện lừa bịp như vậy mà vẫn xảy ra.
Ngày đó vừa lúc cha mẹ Nguyễn trở về thành phố S. bọn họ nào biết lúc Nguyễn Mộng đang ha ha gặm cánh ga, thì bỗng nhiên vỡ nước ối.
Nguyễn Mộng dĩ nhiên không phát hiện ra, Vệ Cung Huyền từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng cánh gà kho tàu mới làm xong, mới vừa đặt lên bàn, còn chưa kịp nói lời nào, đã nhìn thấy váy Nguyễn Mộng giống như ướt một mảng.
Lúc mới bắt đầu anh không để ý, nhưng xoay người đi vài bước, nghĩ, cầm thùng rác đến đây thì chợt cứng đờ, sau mặt lại chuyển thành tráng xanh; xoay người một cái, nháy mắt nửa ngày, chỉ vào Nguyễn Mộng hồi lâu cũng không nói ra lời.
Biểu tình kia, rõ là… Chậc chậc.
Nguyễn Mộng thong thả ung dung gặm hết cánh gà trên tay, *** *** đầu ngón tay, lấy khăn giấy lau tay, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vệ Cung Huyền vẻ mặt đờ đẫn , lạp tức cũng ngu theo anh:
“Sao vậy?”
Theo tầm mắt của anh nhìn xuống, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện nước ối vỡ, sợ hết hồn, chuyện này thật không khoa học đi….
Theo như kiếp trước, con trai phải là sinh trước ngày dự sinh hai ngày. Bây giờ không phải còn hơn hai tuần sao!
Vệ Cung Huyền cũng không rảnh mà suy nghĩ khoa học hay không khoa học chỗ nào, anh lảo đảo chạy vội tới điện thoại bên cạnh, trên đường trật chân té có chừng… 5 lần.
Thời điểm cầm ống nghe điện thoại, trên tay của anh đều phát run, 3 con số đơn giản 120 mà bấm mãi không xong, đầu ngón tay vẫn run run.
Nguyễn Mộng ngồi một chỗ nhìn một lát, sờ sờ hông của mình, không thấy đau, vì vậy đi tới cầm lấy điện thoại trên tay Vệ Cung Huyền mà gọi… Sau đó chậm rãi trở về chỗ cũ, đem cánh gà kho tàu gặm cho xong.
(MTY: pó tay, đại thần lừng danh một đời cũng chỉ có thế =))))
Thấy Nguyễn Mộng quay về lại chỗ ngồi, Vệ Cung Huyền lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng nhảy dựng lên, luống cuống tay chân đi thu thập các thứ đã được chuẩn bị tốt: bảo hiểm y tế, quần áo trẻ em, cùng BVS… các loại có thể dùng được gì đó.
May nhờ mẹ Nguyễn đã sớm chỉ bảo anh , nếu không hiện tại anh cũng chỉ có thể sững sờ tại chỗ, chuyện gì cũng không làm được. Cũng chỉ có lúc này Vệ Cung Huyền mới thật hối hận tại sao ham thế giới hai người quá mà không mướn người giúp việc, thế có phải khỏe không, trong đầu mình bây giờ trống rỗng….
So sánh với đại thần mờ mịt luống cuống, Nguyễn Mộng biểu hiện vô cùng nhàn nhã, cũng không phải là chưa từng sinh con ah…
Kiếp trước con trai đặc biệt ngoan, cô vào phòng sinh không bao lâu đã được ra, nói vậy lần àny cũng sẽ như thế thôi.
Cô phải thừa dịp trước lúc sản đạo mở to để gặm cánh gà, giữ thể lực chứ, đây mới là khẩn yếu nhất.
Cầm một ít bọc lớn gì đó, Vệ Cung Huyền tay run run cầm không được. Anh nhìn Nguyễn Mộng , lại nhìn trong nhà một chút, đại não nhất thời mờ mịt không biết mình để chìa khóa nơi nào.
Tình huống như thế anh cũng không suy nghĩ nhiều, khẽ cắn răng, cũng không quản chìa khóa, với lấy tấm thảm, đem Nguyễn Mộng bao thành viên bánh chưng, sau đó nhanh chân chạy tới thang máy, cửa thậm chí không thèm khóa.
Ngược lại, Nguyễn Mộng vô cùng trấn định mà từ trong túi móc ra thẻ ra vào, đi ngang qua cửa chính liền quét xuống, vì vậy — nói thầm một tiếng, cửa chính thành công khóa lại, thang máy cũng được mở ra.
Đến lầu một, trong đại sảnh, hàng xóm, an ninh cũng ân cần mà tỏ vẻ thăm hỏi, đáng tiếc anh tinh thần đã thất thường, cái gì cũng không nói, mà Nguyễn Mộng như cũ vô cùng bình tĩnh, lần lượt mỉm cười chào hỏi. Vừa đúng xe cứu thương tới, Vệ Cung Huyền như nhìn thấy cứu tinh liền nhanh chân vọt tới.
Cảnh tượng mà nhân viên cứu hộ thấy chính là như vầy:
Người đàn ông cao lớn tuấn mỹ, sắc mặt trắng bệch, trên tay ôm một bọc đồ lớn, mà trong *** anh người phụ nữ có thai hết sức thoải mái vui vẻ, đang quay sang bày tỏ chào hỏi vui vẻ đồng thời vẫn không quên gặm miếng cánh gà trong tay.
…. Đây là tình huống như thế nào?
Nhưng dù là không hiểu thế nào, bọn họ vẫn phải đem công việc để vị trí thứ nhất.
Nguyễn Mộng gặm hết cánh gà cuối cùng trong tay, vẫn còn rất nhàn hạ, thoải mái kéo cổ áo đại thần lau tay dính dầu mỡ, thuận tiện trấn an anh:
“Yên tâm đi, A Huyền, không có việc gì.”
Vệ Cung Huyền cứng đờ đi theo lên xe, cứng đờ ngồi xuống, cứng đờ nhìn cô, cững đờ gật đầu.
Nguyễn Mộng lòng tin tràn đầy, cô nhớ rất rõ ràng. Kiếp trước con trai rất ngoan, lúc vừa sinh, cô đều không đau gì nhiều, vào phòng sinh chưa đến một giờ đã sinh.
Nhưng quá đáng tiếc là bởi vì thân thể mình quá mập, thể chất lại vô cùng suy yếu, đối với khí quản con trai đã tạo thành đè ép, dẫn đến thân thể đứa nhỏ cũng không quá tốt.
Lần này không giống nhau, cô phát hiện chính mình không chỉ gầy xuống, hơn nữa mỗi ngày kiên trì rèn luyện tản bộ, thân thể vô cùng gầy, khẳng định dễ dàng hơn ngày thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyễn Mộng không nhịn được mà đắc ý, thấy đại thần gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh, đáy lòng rất muốn cười nhạo anh một phen, thuận tiện tỏ rõ mình lâm nguye không sợ hãi, phong độ của một đại tướng.
Nhiều vừa định đắc chí, đã cảm thấy phía dưới đau dữ dội.
Vệ Cung Huyền thấy mặt bánh bao nhỏ nhăn thành một đoàn, biết cô đã bắt đầu đau bụng sinh rồi, vội vàng cầm tay của cô, dịu dàng dụ dỗ:
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, đừng sợ, không đau, không đau nha!”
Vốn là cũng không đau…. ít nhất là cũng không nên đau như vậy, đây là vì sao, vì sao ah?
Nếu như mới vừa đây Nguyễn Mộng cho rằng cô cảm giác sai, cô liền mười phần sai rồi.
Bởi vì sau năm giờ, cô tuyệt đối sẽ cảm thấy đau đến không muốn sống nữa, hối hận không ngừng.
Có lẽ là kiếp trước cô thiếu con trai quá nhiều, cho nên đời này con trai đến đòi nợ rồi.
Nguyễn Mộng thoạt nhìn rất cao, nhưng kỳ thật khung xương cực kỳ nhỏ, cho nên coi như là rất gầy, trên người thật ra thì vẫn rất có thịt. Nhưng đứa nhỏ xương to, lại phát triển mập mạp a.
Nguyễn Mộng cắn răng nhịn được, đôi tay nắm thanh tay vịn lạnh như băng, phía dưới dùng sức từng hồi một.
Vệ Cung Huyền vốn là muốn đi vào, lại bị cô ngăn trở. Cô sợ mình sẽ không nhịn được nói ra chuyện của kiếp trước, hoặc là nhớ tới những thứ đã từng thật sâu thương tổn tới mình cũng thương hại tới con trai.
Thay vì như thế, còn không bằng tự lực cánh sinh, cho dù là ૮ɦếƭ rồi, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối. Đây là cô thiếu con trai, sẽ để cho cô bắt đầu từ bây giờ trả cho con.
Cho dù bác sĩ lần nữa bảo đảm Nguyễn Mộng không có việc gì, sinh rất thuận lợi, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn lo sợ.
Anh run run gọi điện cho cha mẹ hai nhà, sau đó ôm đầu, căn bản không ngồi được, cả người co rúc ở góc tường, nghe Nguyễn Mộng nho nhỏ *** cơ hồ như không tiếng động, đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan, bảo bối ngoan…”
Y tá thấy một người đàn ông thon dài cao quý bởi vì vợ đau đẻ dọa thành bộ dáng như vậy, cũng tới an ủi.
Nhưng Vệ Cung Huyền ai cũng không để ý tới, chỉ là vùi ở trong góc, cảm thấy hốc mắt chua xót, nước mắt đều muốn rớt xuống.
Khi bác sĩ ra ngoài nói bởi vì thai nhi quá lớn cho nên còn phải đợi sản đạo mở ra một chút, Vệ Cung Huyền thật muốn điên rồi.
Anh chợt đứng lên, y tá thấy vậy liền bị kinh hãi tản ra, viện trưởng biết là đắc tội nhân vật khó lường, vội vàng bảo mọi người không cho phép đến gần.
Có thể coi là như thế này, một đám phụ nữ xuân tâm manh động còn đang tay cầm má ở nơi này say mê tốt đẹp giống như tình tiết trong phim thần tượng: anh tuấn tổng tài, mỹ lệ mảnh mai nữ chủ, thề non hẹn biển, kết tinh tình yêu ~ ~ ~
Vệ Cung Huyền chạy đến cửa sổ, mắt nhìn Nguyễn Mộng bên trong, trong miệng lầm bầm kêu bảo bối ngoan.
Anh không để ý tới viện trưởng bên cạnh, cũng không nghe thấy thanh âm Ôn Dư Thừa vội vã chạy tới, trong mắt trong lòng cũng chỉ có bánh bao nhỏ ở trên bàn phẫu thuật giãy giụa nỗ lực.
Nếu như không có đứa bé, những chuyện này cũng sẽ không xảy ra, bọn họ vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ thế giới hai người, bảo bối ngoan của anh cũng sẽ không như vậy bị đau, mình cũng sẽ không đau lòng đến không có cách nào hô hấp.
Vệ đại thần cùng Vệ Tiểu Bảo vì vậy kết làm thù từ đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay