Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 37

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Nhận được sự chú ý của con gái bảo bối, ba Nguyễn vẫn hừ một tiếng, đầu ngón tay chọc chọc vào cái trán của cô:
“Ba mới không làm đồ ăn cho đứa nhỏ không để ba trong lòng ăn đâu.”
Nhìn một màn trước mắt, mặt Vệ Cung Huyền vẫn bình thản nhưng trong lòng có đủ các loại khó chịu. Nhìn bàn tay chỉ chỉ vào cái trán của bảo bối ngoan, càng thêm muốn xông qua kéo cô đến trong *** che chở… Cho dù người chỉ vào bảo bối là ba vợ của mình.
May nhờ ba Nguyễn không biết Vệ Cung Huyền đang nghĩ cái gì, nếu không chắc chắn sẽ phát điên, bảo bối ngoan mà ông cực khổ nuôi lớn, ông chỉ chỉ một cái cũng không được sao?!
Nguyễn Mộng từ trước đến giờ luôn yêu thương cha, cũng không để ý, dù thế nào đi nữa ngón tay của ông như lông vũ, một chút cũng không đau.
“Ba, ba đừng tức giận nha, trong lòng con thích baba nhất.”
Ánh mắt ba Nguyễn sáng lên: “Thật sao?”
“Khụ khụ”
Sau lưng truyền đến tiếng ho khan của Vệ Cung Huyền, mắt ba Nguyễn trợn trừng:
“Khụ cái gì, có bệnh thì đi trị, đừng lây bệnh cho bảo bối ngoan.”
Trong lòng là cả một bụng tức tối, anh căm giận nhìn Nguyễn Mộng một cái, cô thích ba vợ nhất, vậy ông xã như anh thì đặt nơi nào?
Nguyễn Mộng bén nhạy nhận thấy được mình nói sai, nhưng lại không có biện pháp gì, vừa đúng lúc này chuông cửa vang lên, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, bàn chân như bôi dầu liền chạy, trước khi đi không quên bỏ lại lời nói:
“Con đi mở cửa ~~~~ ba, con muốn ăn trứng muối mà ba làm, nhớ cho con hai trứng nha!”
Dứt lời, cô cũng không dám nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
Muốn chạy? Dễ dàng vậy sao?
Vệ Cung Huyền híp híp mắt, cùng đi theo qua, bước chân rất chậm, bởi vì anh không vội.
Chờ anh bắt được cô nàng to gan lớn mật dám ở trước mặt anh nói thích nhất một người đàn ông khác, xem anh chỉnh cô thế nào.
Mở cửa ra, Nguyễn Mộng còn tưởng rằng sẽ là sinh viên của ba mẹ, cha mẹ Nguyễn nhân duyên vô cùng tốt, trong nhà luôn không thiếu sinh viên tới chơi.
Thấy dịch vụ chuyển phát vẫn là lần đầu tiên. Nguyễn Mộng phản ứng đầu tiên chính là: Chẳng lẽ A Huyền lại mua cái gì cho cô?
“Xin hỏi… Là Nguyễn tiểu thư đúng không?”
hân viên bưu kiện là chàng trai trẻ rất trẻ tuổi, thấy người mở cửa là một cô gái mỹ lệ , trong nháy mắt đỏ mặt, chỉ cảm thấy nữ sinh trước mặt dáng dấp thật xinh, mắt thật to miệng nho nhỏ, gương mặt lớn cỡ bàn tay lại mang theo sự tròn trịa của trẻ con, khiến thân hồn điên đảo.
“Đây, đây là chuyển phát của cô, xin, xin ký, ký nhận.”
Nguyễn Mộng sửng sốt một chút, chuyển phát của cô? Thò tay mà tiếp nhận một túi giấy, đây nhất định không phải A Huyền mua cho cô, mỏng như thế là cái gì vậy nhỉ?
Đang muốn mở ra thì một cánh tay có lực đã ôm hông của cô, tiếng hít thở quen thuộc phun tại chiếc cổ tinh tế của cô:
“Bảo bối ngoan, là gì thế?”
Bỗng nhiên thấy một người đàn ông, còn rất thân mật với cô nữ sinh xinh đẹp, tình yêu đầu tiên của cậu sinh viên kia tan vỡ như kính thủy tinh, rầm rầm rào rào, trong nháy mắt tan nát dưới đất.
“Không biết.”
Nguyễn Mộng soàn soạt soàn soạt vài nét ký tên mình, nói cám ơn với nhân viên bưu kiện, thuận tay đóng cửa lại. Cậu trai trẻ tan nát cõi lòng chỉ có thể yên lặng rời đi.
Vệ Cung Huyền từ trong tay cô rút đi túi giấy, giúp cô xé ra, nhưng không hề nhìn đồ vật bên trong, mà là rút ra đưa cho Nguyễn Mộng. Nguyễn Mộng cười lấy lòng, đẩy qua cho anh:
“Huyền, anh giúp em xem là gì đi.”
“Cái này coi là lấy lòng sao?”
Vệ Cung Huyền ý vị sâu xa nói, nhìn cô một chút, cười khẽ, vẫn mở ra cho cô, giọng nói trầm thấp từ tính vô cùng dễ nghe:
“Bạn học Nguyễn Mộng th***!
Bốn mùa vội vàng đi qua, thoáng một cái đã là bảy năm. Chỉ nhớ rõ bóng người loáng thoáng, nhưng cẩn thận một lần nghĩ lại phát hiện hình dáng xinh đẹp dần dần quên lãng —”
“Dừng một chút…”
Nguyễn Mộng nhức đầu kêu.
“Thư mời hội học sinh mà từ ngữ sến vậy mà ai nghĩ ra không biết.”
Mày kiếm chau lên:
“Đúng.”
Sờ sờ Nguyễn Mộng mềm mại, “Bảo bối ngoan muốn đi sao?”
Thật ra thì Nguyễn Mộng cũng không muốn gặp lại bạn bè, hơn nữa… dưỡng thai, dưỡng thai, cô nhìn bảo bảo đang trong bụng mình, cô nhất định phải làm tấm gương tốt mới được.
“Khụ, không muốn đi.”
Cô còn nhớ rõ những người đó đã khi dễ mình như thế nào, mặc dù trước mặt ba mẹ cũng giả bộ tốt với cô một chút, nhưng sau lưng sử dụng ám chiêu *** cô không ít.
Sau đó mình thi đậu trường lớn số một, xem như hoàn toàn bị bọn họ ghi hận. Nguyễn Mộng cũng không phải là đứa ngốc, thư mời họp mặt lần này, khẳng định không có chuyện gì tốt. Cô mới không thèm đi cho người ta khi dễ đâu.
Trong đầu cô nghĩ cái gì, chớp mắt một cái, Vệ Cung Huyền đã có thể biết.
Nhớ tới trước kia cô khóc đến thảm thương nói không ai thích cô, tất cả mọi người đều ghét cô, trong lòng càng dâng lên lửa giận, nhưng ngoài miệng lại không nói gì, chỉ không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô:
“Bảo bối ngoan không muốn đi thì không đi, dù sao những người đó cũng không có gì tốt.”
“Tại sao không đi? Đương nhiên là phải đi!”
Mẹ Nguyễn không biết từ lúc nào từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng một dĩa trứng muối bỏ lên trên bàn, đưa tay gọi Nguyễn Mộng cùng Vệ Cung Huyền quay lại bàn.
“Tới dùng cơm, sau đó sửa soạn thật đẹp, bảo bối ngoan của mẹ xinh đẹp như vậy, tại sao không đi tham gia họp mặt?”
Nguyễn Mộng tựa như xin tha nhìn về phía mẹ mình:
“Mẹ à…”
Liền bị bác bỏ.
“Bảo bối ngoan, con sợ cái gì? Chẳng lẽ bọn họ còn dám khi dễ con hay sao? Phải cho bọn người đó mở mắt to ra mà nhìn, bảo bối ngoan của chúng ta chỗ nào không bằng bọn họ. Cũng cho bọn họ biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, cho họ thấy thân phận hiên tại của con xem còn dám khi dễ nữa không.”
Bà với chồng tuy không nói nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không biết bảo bối ngoan trước kia ở trung học bị người ta khi dễ ra sao, cho dù là bọn họ ra tay, dạy dỗ bọn người đó.
Bảo bối ngoan cũng vẫn sẽ nuốt uất ức vào người, ai hỏi cũng không chịu nói, luôn cảm giác mình bị người khi dễ là bởi vì mình mập, mình xấu xí, nhưng cô làm sao có thể biết, trong mắt cha mẹ, cho dù cô có mập hơn xấu xí hơn, cũng là bảo bối ngoan của bọn họ.
Hiện tại cô trở nên đẹp, tại sao không đi tham gia họp mặt học sinh? Chính là muốn khiến những thứ mắt chó nhìn người thấp, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong gì đó biết, bảo bối ngoan nhà bà thông minh hơn, xinh đẹp hơn, tốt số hơn bọn họ!
Vệ Cung Huyền khẽ cong khóe môi, anh biết mình nói cũng là vô dụng, Nguyễn Mộng nhìn như ôn hòa, thật ra thì tính tình rất quật cường, hơn nữa cô chỉ vừa mở miệng, anh chắc chắn sẽ mềm lòng, ba vợ cũng không được, vẫn phải là nhờ mẹ vợ ra tay.
“Bảo bối ngoan, anh đi cùng em.”
Giống như những câu chuyện cổ tích nữ chính đã thay da đổi thịt mang theo nam chính ưu tú đi chọc tức những kẻ đã từng xem thường mình.
Không phải là không muốn.
“Con đi, con đi…, nhưng mà con muốn chính mình tự đi.”
Không đợi Vệ Cung Huyền lên tiếng, Mẹ Nguyễn liền xuống ý chỉ trước một bước:
“Không được, Cung Huyền cùng với con đi.”
Ba Nguyễn cũng dọn dẹp phòng bếp xong rồi đi ra, ông đều nghe được:
“Đúng, phải để Cung Huyền đi với con, thân là chồng của bảo bối ngoan nhà ta, nếu không thể bảo Vệ con, không thể để cho con mở mày mở mặt, vậy hắn còn sống để làm gì?”
Nói xong, ông hừ một tiếng, hất cằm nói với Vệ Cung Huyền:
“Cậu làm được không?”
Vệ Cung Huyền khẽ mỉm cười, vô hạn cao quý ưu nhã:
“Ba mẹ yên tâm, con nhất định không làm nhục sứ mạng.”
Nguyễn Mộng còn muốn nói điều gì, bị mẹ trừng mắt, lập tức im lặng. Đáng thương, cầm cái trứng muối lên gõ một cái chuẩn bị bóc vỏ, ba Nguyễn thấy, vội vươn tay muốn ra sức, đáng tiếc đã chậm một bước, Vệ Cung Huyền đã đem viên trứng muối kia lấy đi, bóc sạch sẽ thật xinh đẹp, còn thuận tay chia thành hai, lộ ra lớp nhân trứng đỏ hồng bên trong.
Nguyễn Mộng thích ăn cái này nhất, lập tức liền cầm bánh bao lên ăn, Vệ Cung Huyền nhìn cô, mặt tràn đầy nụ cười ngăn cũng ngăn không nổi. Nguyễn ba cảm thấy thật mất mát, nhìn công việc mình đã làm hai mươi năm bị người nào đó đoạt đi.
“Bánh bao nhỏ, ăn bánh bao.”
Vệ Cung Huyền cười khẽ, rút khăn giấy lau khóe miệng dính lòng đỏ trứng của Nguyễn Mộng, Nguyễn ba ba nhìn thấy thế mà tràn đầy đau lòng, bảo bối ngoan nhà ông…. Thật phải giao cho thằng nhóc đáng ghét này rồi sao? !
Lập tức tâm tình khó chịu:
“Đi nhà cầu, đi nhà cầu.”
Nói xong đắc ý không dứt, về câu đối đáp tinh tế của mình. Thật quá chuẩn mà. Xong rồi còn lỗ mũi hướng trời khi dễ Vệ Cung Huyền, ông đường đường là một giáo sư đại học, không lẽ không tìm được câu đối chọc tức thằng nhóc hôi sữa này sao?
Đang đắc ý, nào có thể đoán được bà xã đại nhân lại hừ một tiếng:
“Có để cho người ta ăn cơm hay không?”
Trên bàn cơm nói nhà cầu… Thật là già mà không kính.
Nguyễn ba ba vội cứu vãn:
“Ha ha, có gì đâu, chỉ đùa một chút thôi mà…”
Biết rõ giờ phút này muốn cha vợ đổi cái nhìn tốt với mình, Vệ Cung Huyền nắm lấy cơ hội, cười khẽ, không quên bóc thêm trứng muối cho Nguyễn Mộng, thuận tiện đem lòng trắng trứng cô không ăn thả vào trong chén mình.
“Cha thật là hài hước.”
Nguyễn Mộng cũng nói:
“Đúng, ba thật là hài hước.”
Nói xong ngẩng đầu đối với Vệ Cung Huyền lộ ra nụ cười lấy lòng, chính là mong đợi anh có thể nể mặt câu phụ họa này, tha cho mình một mạng… Ai bảo mình nhanh miệng bảo thích baba nhất chứ.
Nguyễn ba ba đời này cũng nghe vô số người khen ngợi quá đáng, ông cũng là thiếu niên đắc chí, tuổi còn trẻ chính là học giả nổi danh, hiện tại già rồi, càng thêm đức cao vọng trọng.
Người ngoài khen ông, ông chỉ cảm thấy không thú vị, dối trá, nhưng nếu là bà xã cùng con gái khen, đó là muốn cũng không được, lão nhân gia có thể bò đến bầu trời.
Lúc Vệ Cung Huyền khen ông, ông vốn là muốn cho anh mất mặt, nhưng con gái bảo bối phụ họa rồi, lập tức liền cười đến mặt mày sáng rực rỡ:
“Có thật không? Chỉ có bảo bối ngoan của ba thật tinh mắt!!”
Phải, công lao vẫn nên dồn hết cho bảo bối ngoan đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay