Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 25

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Hôm nay trong nhà có khách không mời mà đến.
Nguyễn Mộng đang cùng Vệ Cung Huyền ở trong bếp làm sủi cảo, cô khéo tay, sức lực nhẹ nhàng, vo tròn, gói ra chính ra một viên sủi cảo trắng mập mạp tròn vo.
Nhưng mà bên cạnh, một đôi tay nam nhân thon dài trắng trẻo xinh đẹp đã sớm mất kiên nhẫn, mặc kệ anh gói thế nào, sủi cảo trong tay anh luôn bị toét ra, anh ảo nảo không thôi, thề sống ૮ɦếƭ chiến đấu đến cùng với bọn nó.
Nguyễn Mộng nhìn anh cười, cô thật chưa thấy qua người nào đối với nấu ăn không có thiên phú như vậy, còn dám nói anh ưu tú vượt trội, buồn cười thật.
Vệ Cung Huyền híp mắt nhìn cô cười, thừa dịp cô không chú ý, quẹt một đường trên mặt cô, Nguyễn Mộng hét chói tai, trên tay anh đều là bột trắng, làm cô như biến thành một con mèo diễn tuồng a.
“A…. anh dám trét bột mì lên mặt em!”
Nói xong liền vung tay muốn trả thù, đương nhiên Vệ Cung Huyền linh hoạt hơn cô, chỉ cần nhẹ nghiêng người né tránh, trên tay không nhanh không chậm vẫn còn chăm chú gói sủi cảo – nhưng nếu không để ý quá đến vỏ ngoài vô cùng thê thảm, sủi cảo anh gói vẫn có thể tạm chấp nhận.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Nguyễn Mộng đành tạm thời bỏ qua oán hận, đưa tay lau lau trên tạp dề, đi ra mở cửa.
Vệ Cung Huyền nhìn cô đi ra rồi, ngồi trở lại trên ghế, nào biết phía sau duỗi ra một cái tay nhỏ bé ‘phục kích’, thẳng tay từ trên trán anh kéo xuống đến cằm, lưu lại một đường bột trắng.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại thì ‘thủ phạm’ đã nhanh chóng chuồn mất.
Quên đi, đợi lát nữa sẽ giáo huấn cô. Đem sủi cảo biến dạng trong tay buông ra, Vệ Cung Huyền không quên lên tiếng dặn dò:
“Nhuyễn, nếu là cái tên không thức thời kia, thì em cứ trực tiếp đóng sầm cửa, không cần để ý tới anh ta!”
Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lo lắng, tâm địa Nguyễn Mộng mềm nhất, nếu Ôn Dư Thừa mặt dày mày dạn muốn vào, cô nhất định sẽ không cự tuyệt. Anh lập tức đứng lên đi về phía cửa, trên đường nhớ tới trên mặt mình còn đang dính bột mì, tuy rằng việc này coi như là một chút tình thú giữa vợ chồng. Thế nhưng nếu bị tên chướng mắt kia thấy cũng không tốt.
Nghĩ như vậy, bước chân chuyển hướng phòng ngủ, đi lau mặt.
Nguyễn Mộng cũng đang ngây ngốc, bởi vì rất ít khi nào có khách, toàn là cô trực tiếp đi mở cửa. Nhưng lúc này đây cô lại xuất thần nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa, mãi đến khi cô ta mang một chút dè dặt, hỏi:
“Chào cô… Xin hỏi, nơi này có phải nhà của Nguyễn Mộng không?”
Dương Thiến! Cô ta tới làm cái gì?
Hơn nữa, cô ấy lại không nhận ra mình??
Nguyễn Mộng hồ nghi, cúi đầu đánh giá bản thân, chẳng qua chỉ là gầy đi 20kg mà thôi, chẳng lẽ có biến hóa lớn như vậy, đủ để cho một đồng nghiệp đã từng công tác với nhau hơn ba tháng không nhận ra?
Đương nhiên cô không biết bản thân mình lần này đã thay đổi đến mức độ nào, tuy vẫn là gương mặt bánh bao bầu bĩnh, nhưng thuộc loại cô gái mập mạp vẫn còn vương nét trẻ con, những vết sẹo mụn đã hoàn toàn biến mất khỏi mặt cô. Mặt mày tinh xảo không hề có chút khiếm khuyết, tươi sáng vui vẻ.
Cô bây giờ mắt hạnh má đào, làn da trắng nõn, khí sắc vô cùng tốt, cùng cô gái mập mạp mấy tháng trước đương nhiên không có chỗ nào giống nhau. Dương Thiến không nhận ra cô cũng không kỳ quái.
Xoa xoa tay vào tạp dề, lúc đối mặt với Dương Thiến, Nguyễn Mộng vẫn có chút chần chờ.
Dù sao đây cũng là người bạn nữ đầu tiên của cô từ kiếp trước đến kiếp này, tuy rằng không còn làm ở trung tâm phiên dịch, nhưng trên thực tế, Dương Thiến cũng không có gây hại gì cho cô.
“Ừm… là tôi. Cô tìm tôi có việc gì sao?”
Dương Thiến sửng sốt, không dám tin, đánh giá Nguyễn Mộng từ trên xuống dưới. Ngắn ngủn hơn bốn tháng, cô ấy lại gầy hẳn đi! Bộ dáng lại còn cực kỳ xinh đẹp!
Ánh mắt lại nhìn đến áo ngủ dài tay trên người Nguyễn Mộng, Dương Thiến tuy rằng không xem như chuyên nghiệp, nhưng vẫn nhìn ra được quần áo này giá trị xa xỉ như thế nào. Đuôi mắt cô ta quét đến phòng khách trang hoàng cao cấp xa hoa nhưng không một chút khoa trương, trong lòng càng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cố duy trì nụ cười.
“Cái kia… Chúc mừng cô, cô trở nên đẹp như vậy!”
“Ách… Cám ơn.”
Nguyễn Mộng mất tự nhiên xoa mặt, xoa xoa đôi tay dính đầy bột mì, xấu hổ nhìn về phía Dương Thiến, hỏi:
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thật kỳ lạ, trước kia lúc còn kết bạn với Dương Thiến, khi nói chuyện, cô ta cũng thường hay dò hỏi, thế nhưng tại sao bản thân cô cho đến giờ vẫn không nhận ra được chứ?
“Cô không nói tiếng nào liền từ chức, tôi rất lo lắng cho cô, cho nên đến thăm.”
Nụ cười vẫn hoàn mỹ như cũ, không một chút sứt mẻ, rất giống một người bạn chân thành.
Trong lòng Nguyễn Mộng hồi hộp, cô ta làm sao mà biết địa chỉ nhà mình? Bản thân cô cho tới bây giờ trước mặt cô ta chưa từng nói chuyện về Vệ Cung Huyền hoặc là những chuyện liên quan khác mà…
“Cám ơn… Tôi tốt lắm.”
“Nhuyễn, là ai vậy?”
Âm thanh trầm thấp truyền đến, một bức tường thịt ấm áp từ phía sau đem Nguyễn Mộng bao vây lại.
Vệ Cung Huyền đã đeo mắt kính, trên tay còn cầm theo khăn lông ướt, nhẹ nhàng giúp cô lau đi bột mì trên mặt, đem dung mạo cô trả lại như cũ. Đôi mắt đen lúc nhìn đến Dương Thiến đứng ở cửa thì híp lại.
Nhìn cô ta một thân âu phục tao nhã hồng nhạt, còn ẩn ẩn ngạo mạn, trong lòng nhất thời hiểu rõ. Cô ta chắc là tới cửa mượn lý do hạ thấp vợ anh để đề cao một chút lòng tự tin cùng cao quý của bản thân cô ta đây mà.
Cao lớn tuấn mỹ, khí chất cao quý. Đây là ấn tượng đầu tiên của Dương Thiến đối với Vệ Cung Huyền. Khi nhìn đến tay của Vệ Cung Huyền để trên lưng Nguyễn Mộng, còn ôn nhu giúp cô lau mặt, trong lòng tự dưng thấy khó chịu cùng nghẹn khuất không thể nói rõ.
Dựa vào cái gì, bản thân cô ta vô cùng nỗ lực cũng chỉ là nhân viên bình thường ở trung tâm phiên dịch, mà Nguyễn Mộng lại bởi vì có tiền nên có thể hưởng thụ hết thảy những thứ này?
(MTY: mụ ấy tưởng Nguyễn Mộng có tiền nên trai đẹp theo, ý là nui trai đó.)
“Nguyễn Mộng, không giới thiệu tôi với vị tiên sinh này sao?”
Vươn tay, lộ ra một nụ cười cực kỳ tao nhã, mắt đẹp mị hoặc, là loại quyến rũ mà đã là đàn ông thì hoàn toàn không có cách nào cự tuyệt.
…. Cô thật đúng là không muốn giới thiệu. Nguyễn Mộng phồng má, hướng vào trong lòng Vệ Cung Huyền né tránh.
“Tôi họ Vệ, chồng của Nhuyễn.”
Vệ Cung Huyền không nhìn tay cô ta, nhìn thấy bên tai Nguyễn Mộng còn có chút bột trắng, nhẹ nhàng mà lau giúp cô, thuận tay sờ sờ lỗ tai nhỏ nhắn của vợ.
“Cô là?”
“Tôi họ Dương, là bạn thân của Nguyễn Mộng.”
Vẫn mỉm cười như cũ, giống như việc Vệ Cung Huyền không thèm bắt tay lại không có xúc phạm tới cô ta.
“Đúng rồi, hai người đang làm sủi cảo sao? Xem người đầy bột mì này…. Không phiền nếu tôi tới hỗ trợ chứ? Tôi cũng đã lâu không gặp Nguyễn Mộng, muốn cùng cô ấy ôn lại chuyện cũ.”
Trong mắt mang theo chờ mong, không có một người đàn ông bình thường nào có thể cự tuyệt được khi một mỹ nữ yêu cầu.
Nhưng Vệ đại thần là người đàn ông bình thường sao?
Anh cười cười, đôi mắt đen lóe sáng dưới cặp kính, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dương Thiến. Nhìn đến khi mặt cô ta đỏ bừng – Bất cứ người phụ nữ nào gặp người đàn ông anh tuấn như vậy nhìn chằm chằm, đều sẽ thẹn thùng.
“Chỉ sợ không tiện!”
Nụ cười hoàn mỹ cứng đờ.
“Ha ha… Phải không.”
Nguyễn Mộng chỉ cảm thấy bản thân không muốn nhìn thấy cô ta, hận không thể lập tức biến mất ngay trước mặt người phụ nữ này.
Cô mím môi, lại hỏi một lần:
“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Dương Thiến liếc mắt nhìn Vệ Cung Huyền một cái, ánh mắt dịu dàng biểu lộ rằng có người ở đây cô thật khó mở miệng. Nhưng Vệ Cung Huyền rõ ràng làm bộ như không phát hiện, Nguyễn Mộng cũng không phản ứng.
Thật sự nếu không nói ra thì không còn cơ hội, nhưng mà vất vả lắm cô mới dò hỏi được địa chỉ của Nguyễn Mộng.
“Cái kia… Nguyễn Mộng, cô có thể cho tôi mượn một chút tiền không?”
“Tiền?”
Cô ta là tới tìm cô vay tiền ? Không còn từ nào có thể diễn tả mất mát trong lòng Nguyễn Mộng, cô còn tưởng rằng Dương Thiến đã biết lý do cô xin từ chức, biết sai lầm rồi nên đến xin lỗi… Nếu là vậy cô nhất định sẽ tha thứ cô ta.
“Cô tới, là tìm tôi vay tiền?”
Nhìn thấy vẻ không dám tin trong mắt Nguyễn Mộng, trong nháy mắt, Dương Thiến có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn sang Vệ Cung Huyền vẫn ung dung nhàn nhã, trong lòng nhất thời lại bắt đầu bốc lên , cô ta có tiền như vậy, mượn một chút thì có sao đâu?
“Đúng vậy, tôi muốn mượn cô mười vạn.”
Vệ Cung Huyền thật sự là xem đủ rồi, anh vốn tưởng rằng da mặt của Ôn Dư Thừa đã đủ dày, không nghĩ tới núi này cao còn có núi khác cao hơn, người phụ nữ này thật sự là vô sỉ đến cực điểm!
Nguyễn Mộng nhíu nhíu mày:
“Cô muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?”
“Cô đừng hỏi, cho tôi mượn trước đi, tôi đang cần gấp.”
Vẻ mặt Dương Thiến bức thiết, mỗi khi liếc nhìn Nguyễn Mộng thì trong lòng lại vô cùng khó chịu.
Nguyễn Mộng theo bản năng quay đầu nhìn Vệ Cung Huyền, thủy quang trong mắt trong vắt, như là sẽ khóc ngay lập tức. Vệ Cung Huyền đau lòng không thôi, đối với ngườiphụ nữ trêu chọc vợ mình kia càng xem không vừa mắt.
“Dương tiểu thư, có người nào đến vay tiền giống cô như vậy không? Nghe ý từ trong lời nói của cô, không giống như là đến cầu giúp đỡ, ngược lại giống đến đòi nợ.”
“Vệ tiên sinh, anh hiểu lầm tôi … Tôi cùng Nguyễn Mộng là bạn thân, cho nên mới không như người ngoài như vậy, hơn nữa tôi cũng là thật sự cần tiền gấp, thật sự là cùng đường mới…”
“Bạn thân?”
Vệ Cung Huyền cười lạnh một tiếng, đôi mắt đen sau mắt kính lóe lên tia sáng biến hóa kỳ lạ.
“Bạn thân mà cô nói, chính là ở sau lưng nói xấu cô ấy, ăn, mặc, ở, đi lại đều muốn lợi dụng cô ấy? Nhà chúng tôi đúng là có tiền, nhưng cho tới bây giờ không coi tiền như rác, cô muốn mượn tiền, có thể, viết giấy ghi nợ, lợi tức tính theo mức ngân hàng.”
“Anh…”
Dương Thiến cắn răng, nếu không có Nguyễn Mộng từ chức sau đó bản thân cũng đột nhiên mất việc.
Xin việc khắp nơi vấp phải trắc trở không nói, ngay cả tiền gởi ngân hàng cũng không còn bao nhiêu. Mà lúc trước đó lại là họp mặt bạn bè đại học, vì không muốn mất mặt mũi, cô cắn răng một cái, đem thẻ tín dụng mạnh tay quẹt, hiện tại đang thiếu nợ bảy vạn.
Suy nghĩ một chút, cũng chỉ có Nguyễn Mộng là người coi tiền như rác lại tương đối dễ nói chuyện vay tiền. Cô ta vốn dĩ là lòng tin tràn đầy mới đến, vì không cho Nguyễn Mộng xem nhẹ bản thân, còn cố ý ăn vận một phen, ai biết ả béo ú này bỗng chốc liền trở nên xinh đẹp như vậy, còn có người chồng ưu tú như vậy!
Làm sao cô ta có thể không oán, làm sao có thể không ghen tị?
Nhưng oán thì thế nào, ghen tị thì thế nào? Cô vẫn nên dùng vẻ ôn tồn cùng khuôn mặt tươi cười, bằng không nợ thẻ tín dụng cũng đủ cho cô sứt đầu mẻ trán.
“Vệ tiên sinh thật là biết nói đùa. Nguyễn Mộng, cô cho tôi mượn đi, tôi rất nhanh có thể trả cho cô. Về phần giấy nợ. Tôi thực sư cần dùng gấp khoản tiền này, đợi đến khi tôi giải quyết vấn đề, lập tức sẽ trở lại viết giấy nợ cho cô được không?”
Vẻ mặt vừa thê thảm vừa bất lực, đủ để lấy được giải thưởng Oscar.
Nguyễn Mộng thật vô dụng liền mềm lòng , cô vừa định nói chuyện, Vệ Cung Huyền ngay tại bên hông cô P0'p một cái, mặt bánh bao nhăn lại, sợ mất mặt, vội vùi vào trong lòng anh.
Vệ Cung Huyền cười khẽ:
“Tôi thấy Dương tiểu thư một thân hàng hiệu, hẳn là không cần Nhuyễn nhà tôi giúp đỡ đâu? Người mặc đồ Channel, còn muốn đến nhà người khác mượn tiền hay sao?”
Vậy mà tiểu bánh bao ngu ngốc trong lòng cũng tin tưởng những lời như vậy.
Người phụ nữ kia mắt trang điểm tinh xảo, cánh môi đỏ tươi, tóc càng chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, cặp giày cao gót trên chân kia ít nhất cũng phải một vạn.
Người như vậy lại nói đang gặp khó khăn, nhất định là bởi vì tham ăn diện làm cho táng gia bại sản, hoặc là người không có việc gì làm đến khi dễ người khác. Mà anh, thật không hy vọng là loại thứ hai.
Dương Thiến buồn bực không thôi, lại không muốn mất mặt mũi ở trước mặt Vệ Cung Huyền, đành phải đem hỏa lực nhắm ngay Nguyễn Mộng:
“Nguyễn Mộng, cô còn xem tôi là bạn của cô không? Bạn bè gặp nạn cô không muốn giúp một chút nào sao?”
Hoàn toàn không chú ý đến lời nói trước đó của Vệ Cung Huyền: ‘Bạn tốt chính là ở sau lưng cô ấy nói xấu cô ấy, ăn, mặc ở, đi lại đều muốn lợi dụng cô ấy’.
Nghe vậy, Nguyễn Mộng cứng đờ cả người, vừa định trả lời, ánh mắt sắc bén của Vệ Cung Huyền bén đảo qua:
“Bạn? Nhuyễn nhà tôi không có người bạn như cô ở sau lưng ác ý hãm hại lại muốn chiếm hết tiện nghi của cô ấy.
Dương tiểu thư, nếu không muốn tôi gọi bảo vệ, thì nên từ chỗ nào đến thì về lại chỗ đó đi. Cũng đỡ cho ngày sau ngay cả công việc thu ngân cũng không tìm được.”
Ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Dương Thiến sửng sốt, tức thời liền hiểu rõ chuyện xảy ra mấy tháng qua của bản thân đều là do người đàn ông này giở trò quỷ, trong lòng vừa hận vừa tức, nhưng lại không có biện pháp, hậm hực hờn dỗi còn muốn nói thêm cái gì nữa.
Vệ Cung Huyền lười nghe cô ta dài dòng, kéo Nguyễn Mộng lui về sau một bước trực tiếp đem cửa đóng sầm.
Cô ta không còn cách nào khác, ở trong lòng hung hăng mắng một trận, quay người lại, rời đi, cái gì cũng chưa nói, nghĩ đến khuôn mặt lại méo mó, cũng không cần thiết phải tiếp tục duy trì vẻ mặt ôn hòa nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc