Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Chương 22

Tác giả: Lệ Ưu Đàm

Giờ tan tầm, Nguyễn Mộng mè nheo một lúc lâu, mới giống như tên trộm len lén dựa tường chạy ra ngoài, Dương Thiến nhìn bộ dáng cô như lâm đại địch, thần sắc lộ vẻ khó hiểu.
Nguyễn Mộng hướng cô khoát tay, cùng cô tạm biệt, sau đó tự cho là thần không biết, quỷ không hay nhấc chân chạy như điên về hướng trạm xe điện ngầm. Ai ngờ chưa chạy được mấy bước, liền thấy con đường đối diện một người đàn ông đang dựa xe cười híp mắt với mình.
Anh ngược lại thông minh, không hề ở dưới lầu đợi cô, mà đứng ở đường lớn. Nhưng cho dù như vậy cũng rất rêu rao đi! Anh không biết dáng vóc của mình trông như thế nào sao?
Nguyễn Mộng khẽ cắn răng, rụt rè giơ túi xách trong tay lên che mặt mình, từ từ đi qua. Cô không muốn đi qua đó đâu…. cũng muốn coi như không nhìn thấy đại thần mà chạy về hướng trạm xe điện ngầm, nhưng buổi tối trở về thì phải làm sao đây?
Nhất định sẽ bị đại thần nhỏ mọn chỉnh ૮ɦếƭ!!!
Vệ Cung Huyền nhịn cười nhìn bộ dáng đáng yêu kia của cô, ngoắc tay với cô, đợi cô đến bên cạnh, không cố kỵ chung quanh chút nào, cho cô một cái hôn nóng bỏng.
Nguyễn Mộng bị anh hôn đến mặt hồng tai đỏ, đẩy lại không ra, đợi đến khi anh buông cô ra, không nhịn được trợn mắt nhìn.
Mặt bánh bao bị P0'p, cô phồng má, gò má mềm mại lại bị P0'p một cái. Nguyễn Mộng thở phì phò ôm túi ngồi vào trong xe, nghiến răng nghiến lợi:
“Sau này anh không cần đến đón em, em biết đường về nhà.”
Lời từ chối rất uyển chuyển, nhưng Vệ đại thần làm như nghe không hiểu.
“Vừa vặn tiện đường đón em, công ty cách chỗ này rất gần, cùng nhau tan làm có thể tiết kiệm được tiền xe điện ngầm mà.”
Lừa gạt, lừ gạt quỷ a!
Anh thiếu mỗi tháng hơn một trăm đồng tiền này sao!
Nguyễn Mộng phồng má, đem túi để xuống, chỉ là đại thần động tác so với cô nhanh hơn, đã sớm kéo dây an toàn thắt cho cô. Trên đường cũng không biết là cố ý hay vô tình, cọ cọ qua hai đỉnh *** của cô.
Nguyễn Mộng run run, nhỏ giọng oán trách:
“Ngồi ghế sau làm gì cần thắt dây an toàn….”
Nhìn Vệ Cung Huyền tựa tiếu phi tiếu, cô thức thời im miệng.
Giúp Nguyễn Mộng thắt chặt dây an toàn xong, anh cũng leo lên ngồi trên ghế lái, hỏi:
“Tối hôm nay em muốn ăn gì?”
“À?”
Nguyễn Mộng sửng sốt, suy nghĩ một chút.
“Anh muốn ăn cái gì?”
“Em làm cái gì thì anh ăn cái đó.”
Quả bóng lại bị đá trở về.
Nguyễn Mộng kỳ thực ghét nhất phải suy nghĩ mỗi ngày ăn cái gì. Trước kia, lúc lên đại học cũng là như vậy, mỗi ngày không lo về bài tập chuyên ngành, cũng phải nghĩ ba bữa nên ăn cái gì… khổ não không gì bằng.
“Ừ… vậy ăn lẩu có được không?”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy, sau khi nói xong, nhớ tới hương vị cay nồng của nước lẩu sôi sùng sục, rau xanh tươi mới, cây nấm mềm mại, miếng thịt đỏ tươi phát sáng, cá viên đầy ắp thịt…. suy nghĩ một chút, nước miếng thật sự sắp chảy xuống.
Vệ Cung Huyền gật đầu. “Được.”
Xe ngừng lại ở siêu thị Walmart, Nguyễn Mộng vẫn còn đang kỳ quái vì sao không đi siêu thị gần nhà, làm sao mà biết Vệ đại thần nhỏ mọn chuẩn bị đem người đàn ông ngoại quốc xuất hiện ít ngày trước, P0'p ૮ɦếƭ chỉ còn trong trứng nước chứ?
Nghe Nguyễn Mộng giải thích, tên ngoại quốc kia nếu mua đồ ở siêu thị nhà, đại đa số sẽ ở gần đó, mặc dù khả năng gặp mặt không lớn, nhưng anh vẫn rất muốn đem người đàn ông dám mơ ước vợ của anh *** ngay lập tức.
Từ trên vạch xuất phát, đem toàn bộ mấy tên dám liếc nhìn vợ anh, KO (knoch out) ngay lập tức.
Cho nên siêu thị lân cận cùng chợ rau gần nhà, bình thường có nhu cầ đều là anh đi mua. Trừ lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không cho phép Nguyễn Mộng xuất hiện tại khu vực gần đó.
Bây giờ mặc dù vợ mình béo ụt ịt, nhưng sờ vào cảm giác vô cùng thoải mái, vừa non vừa mịn. Khi ℓàм тìин, mật dịch cũng tràn đầy, làm gì có chuyện để cho người đàn ông khác tìm được bảo vật như vậy!
Huống chi thẩm mỹ của người ngoại quốc cũng rất kỳ quái, khó bảo đảm anh ta sẽ không có tâm tư không lành mạnh gì với bảo bối nhà anh.
Người ngoại quốc quan niệm rất cởi mở, huống chi còn là một người đàn ông Pháp, đây chính là loại giống đực chuyên gieo rắc *** khắp nơi trên thế giới.
( đàn ông Pháp nổi tiếng về sự galant, lãng mạn, vào tay anh thành heo nọc hết.)
Vệ đại thần kiên quyết không thừa nhận là mình nhỏ mọn, đối với người ngoại quốc tràn đầy kỳ thị, nói cho hoa mỹ là bảo Vệ bà xã.
Buổi tối hôm đó, cái lẩu hai người ăn đến khí thế ngất trời.
Nguyễn Mộng siêu cấp thích nấm kim chi cùng rau muống, còn có cá viên cùng đậu da, Vệ Cung Huyền thấy cô thích, cố ý chém giết giành giật, đối với đồ trong chén mình làm như không thấy, giống như chỉ có thức ăn mà Nguyễn Mộng ăn mới là tốt nhất.
Nguyễn Mộng bị anh giành giật mãi, giận muốn điên rồi, đại thần thấy cô nghiến răng tức giận, mới cười thả qua cho cô, thuận tiện đem trong chén mình chất đống những món cô thích ăn gắp cho cô.
Cơm tối tốt đẹp như thế, nếu như nói thật có bi kịch, đó chính là giữa đường có người nhấn chuông cửa.
Đại thần theo lẽ thường ra mở cửa, Nguyễn Mộng đang cắn một ngụm chân giò hun khói nhai nha nhai, liền nhìn thấy người đàn ông nét mặt đầy vẻ giận dữ trở lại, hỏi:
“Sao thế, là ai vậy?”
“A, người nhặt rác.”
Đại thần trả lời như thế, Nguyễn Mộng sặc, tiểu khu này là nghiêm cấm những người nhặt rác, rõ ràng đại thần đang nói láo.
Quả nhiên trong chốc lát điện thoại liền vang lên, cô rất vui vẻ chạy đi nhận, một chữ “Alo” còn chưa nói ra ngoài, bên kia đã mắng lên:
“Vệ Cung Huyền, mẹ kiếp! Cậu có biết mũi của tôi suýt nữa bị cánh cửa của cậu đập dẹp lép rồi hay không? Nếu dẹp rồi cậu nói phải bồi thường thế nào?
Chỉ muốn ở lại nhà cậu ăn một bữa cơm thôi, lúc cậu còn nhỏ cũng không phải thường ở nhà tôi ăn cơm sao? Nói gì thì nói cũng nên đến lúc cậu báo ân rồi? Lại dám đem tôi ném ở ngoài này…. Cậu có nhân tính không?
Không cho phép tôi vào, cậu cho rằng đây là nhà cậu à! Có bản lãnh thì để tiểu mập mạp tới mở cửa thử xem, quỷ hẹp hòi, keo kiệt quỷ, Grandet* ! Bla, bla…”
(*MTY: nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng Eugénie Grandet, là một lão hà tiện nổi tiếng.)
Nguyễn Mộng rụt bả vai xuống, tiếng mắng đầu bên kia bây giờ quá lớn, cách thật xa cũng nghe thấy.
Đại thần dĩ nhiên cũng nghe thấy, chỉ thấy khóe miệng anh khẽ cong, lấy mắt kính đặt ở trên khay trà ra đeo lên, rồi đi ra ngoài.
Sau đó, một tiếng hét thảm thiết, thế giới liền an tĩnh.
Vệ Cung Huyền làm như không có việc gì đóng cửa lại, đi tới đem ống nghe trong tay Nguyễn Mộng để xuống, hôn một cái lên môi của cô, hai người cũng thích ăn cay, đôi môi vốn dĩ đã cay đỏ bừng, như vậy mà hôn quả thật chính là cực hình.
Nguyễn Mộng lập tức nhảy cao ba thước, quả quyết nhanh chóng cách xa Vệ Cung Huyền một mét.
Đối với hành động bài xích của cô Vệ Cung Huyền không nói gì, chẳng qua là đến khi trời tối Nguyễn Mộng lần nữa lệ rơi đầy mặt, nằm lỳ ở trên giường chịu đựng va chạm mãnh liệt phía sau thì trong lòng vô cùng hối hận, nếu như sớm đoán được sẽ thảm như vậy, buổi sáng dù đánh ૮ɦếƭ cô cũng sẽ không to gan lớn mật chuồn đi trước.
“Anh anh anh…. Em biết em sai rồi, anh tha em, tha cho em đi… Ngày mai em còn
phải đi làm…”
Không đề cập tới đi làm còn đỡ, vừa nhắc tới đi làm Vệ Cung Huyền liền tức giận. Cả đêm triền miên, buổi sáng tỉnh lại vốn là phải vành tai và tóc mai chạm vào nhau (âu yếm, ôm ấp), ai mà nghĩ đến người phụ nữ của mình lại biến mất vô tung vô ảnh, hơn nữa gấp đến độ ngay cả bữa ăn sáng cũng không lưu lại cho anh!
Nguyễn Mộng không ngừng kêu khổ, hông của cô đều muốn đứt rời! Như thế này cô làm gì còn cần vận động giảm cân a, chỉ cần buổi tối mỗi ngày làm một chút liền đủ để cô gầy thành gậy trúc rồi ! Đại thần thật không có ý thức được mình gầy đi rất nhiều sao?
Cô gần như không thể vận động luôn đó!
Nguyễn Mộng âm thầm cắn răng nhịn xuống, cả người thịt trắng non mềm bị Vệ Cung Huyền vừa gặm vừa cắn. Cô chỉ muốn ngất đi mà thôi.
Nhưng mỗi lần vừa có cảm giác muốn ngất, sẽ bị anh cắn một cái.
“Ô ô… Cứu mạng a…”
Cái âm thanh cứu mạng này vừa vô lực vừa ngọt ngào, vô cùng đáng thương. Vệ Cung Huyền bị cô xoắn rất chặt, phía dưới càng thêm cứng rắn, ra vào càng thêm dùng sức, cái ௱ô** hồng hào một mảnh đỏ bừng.
Nguyễn Mộng thật không hiểu được, tại sao Vệ Cung Huyền lại đặc biệt thích tư thế từ phía sau, dù sao đi nữa cô chính là ghét nhất tư thế này!!!
“Chờ làm thêm mấy giờ nữa rồi kêu cứu mạng cũng không muộn.”
Vệ Cung Huyền cười xấu xa, xoa bộ *** đầy đặn của cô.
Nguyễn Mộng mím môi, uất ức ૮ɦếƭ rồi, mặc dù cô thích ăn lẩu, nhưng bây giờ sức ăn nhỏ đi, ăn được không nhiều lắm, lại vận động trên giường lâu như vậy, bụng đã sớm trống rỗng.
Còn phải làm mấy giờ nữa…. cô không phải Pu'p bê bơm hơi a~ !!
“Hu hu…. Em biết em sai rồi, em biết lỗi của em rồi! Cung Huyền, anh đừng dày vò em nữa, hu hu…”
Tiếp tục làm nữa sẽ ૮ɦếƭ người đó, cho dù anh không sợ, cô cũng lo lắng mình miệt mài quá độ sẽ ૮ɦếƭ mất, đây có tính là bạo hành gia đình không?
Cô muốn đi kiện, cô muốn báo cảnh sát a~ !!!
“Về sau, buổi sáng anh còn chưa dậy, em cũng không được phép rời đi, nghe rõ không?”
Anh nhỏ giọng hỏi, sau khi có được câu trả lời hài lòng, tăng nhanh động tác, tự cho là rất nhân từ, nói tiếp:
“Làm tiếp hai lần nữa sẽ bỏ qua cho em.”
Nguyễn Mộng lần nữa lại lệ rơi đầy mặt, từ lúc ăn cơm, rửa chén, thư giản, tắm rửa, sấy tóc xong… là làm đến hiện tại…
Vệ Cung Huyền em trù cho thận của anh hư đi!!!
“Thận hư?”
Mang theo giọng nói đùa giỡn, Nguyễn Mộng cứng đờ, mới phát hiện ra mình bất tri bất giác nói ra suy nghĩ.
“Thận anh hư thì em sẽ vui à?”
Cô ngước mắt làm ra vẻ đáng thương, lập tức định cầu xin tha thứ, đáng tiếc… đã muộn rồi.
Một đêm này, cho dù cuối cùng khắp người đều bị cắn tràn đầy dấu vết, Nguyễn Mộng cũng không thể tỉnh lại nữa.
Trong nháy mắt ngất đi kia, cô cảm khái một câu:
“Đúng là muốn *** mà….”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc