Sự Hấp Dẫn Của Đường Mật - Chương 09

Tác giả: Đình Nghiên

Đường Mật vẫn giữ được thân trong sạch.
Thế nhưng, từ hôm đó cô lại bắt đầu hay mơ thấy mộng xuân.
Trong giấc mơ, nam chính vẫn luôn là Lô Tư Hiền, mà tất cả những động tác ở trong phim A cô từng xem, anh đều làm như vậy với cô, hết lần này tới lần khác. . .
Trời ạ! Cô sắp điên mất rồi, cô sắp biến thành dục nữ rồi.
Đây có phải là quả báo vì cô xem quá nhiều phim A hay không?
Gần đây Lô Tư Hiền cũng thường hay tránh mặt cô, nhất định là anh sợ hai người vừa nhìn thấy mặt nhau sẽ cảm thấy lúng túng, thế nhưng . . . cô lại hết lần này đến lần khác nghĩ đến anh.
Cô thật sự đã biến thành dục nữ rồi!
Giống như hiện tại, bên trong thân thể của cô có một loại cảm giác trống rỗng khó nhịn, giống như có một vật nhọn đang đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, thật khó chịu. . . .
Cô không nhịn được mà ૮ởเ φµầɳ lót xuống, dưới lớp váy ngắn, cô mở hai chân ra, dùng ngón tay tự vuốt ve bản thân mình.
Cảm giác này. . .thật thoải mái!
Mặc dù không bằng lúc anh làm cho cô, nhưng bây giờ. . . chỉ cần một ít như vậy cũng đỡ rồi!
Đường Mật nhắm mắt lại, tưởng tượng tới lúc Lô Tư Hiền vuốt ve thân thể mình.
Chợt, chuông điện thoại di động vang lên, dọa cô giật mình nhảy cẫng.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, khuôn mặt cô đỏ bừng.
Là Lô Tư Hiền! Sao lại trùng hợp như vậy?
Lúc nào cô làm chuyện xấu cũng bị anh phát hiện!
Bởi vì ngón tay đang dính dịch lỏng của mình cho nên Đường Mật không dám chạm vào điện thoại.
Chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, trong lòng cô lại có chút buồn bã mất mát, muốn đi rửa tay, thế nhưng lại phát hiện đầu gối bủn rủn, mà tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa làm cô hết hồn.
Cậu ấy lại gọi nữa rồi. . . có nên nghe hay không đây?
Cô chần chừ, chuông điện thoại bỗng dưng ngừng lại.
Chắc. . .là sẽ không gọi tới nữa đâu!
Thế nhưng cô đã đoán sai, tiếng chuông lại tiếp tục vang lên, cô rút vài tờ khăn giấy lau tay rồi nhận điện thoại, nhưng cũng không hề lên tiếng.
“Đường Mật?” Giọng nói của Lô Tư Hiền so với bình thường còn to hơn: “Bây giờ tớ muốn gặp cậu!”
“Ừ!” Trong lòng cô cũng muốn như vậy: “Cậu đang ở đâu?”
“Đang đứng trước cửa nhà cậu!”
“Hả?” Cô mừng rỡ không thôi: “Tôi. . . chờ tôi một chút, tôi xuống mở cửa ngay!”
“Tại sao phải chờ một chút? Tớ muốn ngay lập tức! Tớ cho cậu một phút, không xuống thì tớ sẽ đi!” Nói xong, anh cúp điện thoại.
Cậu ấy cúp điện thoại rồi? Đường Mật khó có thể tin được, cô cảm thấy tức giận nhưng không thể ngăn cản trái tim của mình.
Cô vội vàng đứng dậy, chỉ sợ anh sẽ thật sự rời đi.
Cô muốn gặp anh. . . cô rất nhớ anh! Thân thể của cô, trái tim của cô . . . .
Khi Đường Mật thở hồng hộc chạy ra mở cửa thì ngay lập tức, một bó hoa hồng xuất hiện trước mắt cô.
Đường Mật nhận lấy, đứng tại chỗ vui vẻ đếm: “Một bông, hai bông. . . chín bông, mười bông, mười một bông! Cậu tặng tôi 11 đóa hoa hồng, có ý nghĩa gì đặc biệt sao?” Cô nghiêng đầu, thích thú nhướng mày, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
(11 hoa hồng = chỉ yêu mình em )
“Đi tới tiệm bán hoa trước nhà cậu, cảm thấy rất thích hợp với cậu thì mua thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều!”
Trong lòng Đường Mật đã trở nên ngọt lịm, thế nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu buông tha: “Trên đường từ nhà cậu đến nhà tôi không có tiệm bán hoa nào, nếu tôi nhớ không lầm, hình như là cậu đi đường vòng. . . .”
“Tớ mua hoa tặng cậu không được sao?” Anh cắt đứt lời cô rồi lại nhanh chóng hỏi cô, sâu trong đôi mắt như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.
Đường Mật đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cám ơn!”
Cô nghiêng người sang một bên để cho anh bước vào, sau đó đóng cửa lại: “Cậu muốn uống gì? Nước ép phúc bồn tử được không?”
Cô cầm bó hoa, trực tiếp đi vào trong phòng bếp để lấy nước trái cây.
Đem nước trái cây đặt lên bàn, cô lại cầm hai ly thủy tinh ra ngoài.
“Tớ tự lấy được rồi!”
Giọng nói của anh đột nhiên vang lên ở sau lưng khiến cho cô hơi kinh ngạc, bó hoa trên tay rớt xuống đất, theo bản năng, cô khom lưng xuống nhặt, lại nghe thấy một tiếng thở dốc nặng nề vang lên từ phía sau.
Trong đầu chợt lóe lên, dường như nghĩ ra điều gì, toàn thân cô bỗng chốc đỏ bừng.
૮ɦếƭ rồi! Cô vội vàng ngồi sụp xuống để cho làn váy che đi cặp ௱ôЛƓ trần trụi.
Mới vừa rồi. . . cô còn chưa kịp mặc ҨЦầЛ ŁóŤ mà đã chạy xuống lầu!
Sao lần nào cũng để cho cậu ấy thấy những hình ảnh đẹp mắt như vậy chứ?
“Đường Mật, cậu. . . .” Dụς ∀ọηg của anh trong nháy mắt trở nên căng to.
“Tôi. . . tôi lên lầu trước.” Cô muốn lên lầu mặc ҨЦầЛ ŁóŤ.
Thế nhưng anh lại nắm chặt cổ tay cô, kéo cô ôm vào trong иgự¢, cô nhìn thấy trong mắt anh thoáng qua một tia lửa cuồng nhiệt, tia lửa này như muốn khảm cô vào trong lòng để thiêu đốt, khiến cho cô theo bản năng muốn chạy trốn.
Anh ôm chặt cô, không cho cô né tránh mình, giây kế tiếp, môi của anh đột nhiên hạ xuống, bao phủ trọn vẹn đôi môi anh đào của cô, ʍúŧ lấy môi cô, cô bị anh hấp dẫn, theo bản năng khẽ mở cánh môi, anh lập tức đưa lưỡi tiến vào trong miệng thưởng thức vị ngọt ngào, ʍúŧ rồi lại ʍúŧ, muốn ngừng mà không được.
Anh khao khát cô, ham muốn cô, thân thể anh như đang gào thét, Dụς ∀ọηg của anh trướng đau, đầu lưỡi của anh ʍúŧ hết hương vị ngọt ngào trong miệng cô, không buông tha cho chiếc lưỡi non mịn, quấn quít rồi ʍúŧ chặt.
Cô khẽ thở dốc, trong miệng đều là hương vị của anh, vòng quanh chóp mũi đều là hơi thở của anh.
Cô cảm thấy bụng dưới nóng lên, gương mặt phiếm hồng, tất cả giác quan bỗng trở nên nhạy cảm, nhịp tim cũng tăng vọt.
Anh bá đạo dán sát vào thân thể của cô, phái nam giữa hai chân, mặc dù cách một lớp quần nhưng lại khiến cô không thể coi thường.
Cô thẹn thùng đỏ mặt, vặn vẹo thân thể: “Cậu. . .buông tôi ra!”
“Tớ không buông!”
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, hai tay còn trực tiếp phủ lên bầu иgự¢ đẫy đà: “Là cậu dụ dỗ tớ trước!”
“Cậu. . .” Cô híp mắt, suy nghĩ có nên cho anh một bài học hay không.
“Mật, trong trái tim tớ, cậu là một thứ gì đó rất đỗi ngọt ngào, khiến cho tớ ngày nhớ đêm mong. . . cậu sẽ không nỡ lòng nào đánh tớ bị thương chứ? Tớ chẳng qua chỉ là. . .” Anh than nhẹ một tiếng, thổi khí vào tai cô: “Quá nhớ cậu mà thôi. . . .”
Toàn thân Đường Mật bỗng trở nên run rẩy, trong nháy mắt, đầu gối của cô trở nên mềm nhũn.
Anh ôm cô rất chặt, cũng phát hiện ra sự khác thường của cô.
“Sự thật là . . . cậu cũng rất nhớ tớ!” Lô Tư Hiền tà mị cười một tiếng, ánh mắt như đang phóng điện: “Cậu xem phim A nhiều như vậy, có muốn thử làm nữ chính thật sự một lần không? Tớ sẽ rất nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng. . .”
Lời đề nghị của anh khiến lòng cô khó nhịn, đôi mắt sáng không khỏi ngước lên nhìn anh.
Nếu như đây là anh. . . cô thật sự muốn!
Cô nghe thấy lòng mình trả lời như thế.
“Mật?” Giọng nói dịu dàng của anh truyền vào tai cô.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại có chút sửng sốt. Cô chưa bao giờ trông thấy ánh mắt anh dịu dàng đến thế, thì ra anh cũng có lúc dịu dàng thế này, khiến cho người ta như muốn đắm chìm vào trong đó. . . . .
Khuôn mặt xinh xắn khẽ ửng đỏ, cô mím môi không nói một câu.
Lô Tư Hiền nhìn thấu sự khao khát trong đôi mắt cô, bàn tay anh dọc theo sống lưng trượt xuống cặp ௱ôЛƓ tròn, ghì chặt ௱ôЛƓ đẹp để cho cô áp sát vào cây gậy nóng bỏng của anh: “Cậu có sức ảnh hưởng rất lớn đối với tớ!”
To như vậy. . . lại nóng bỏng như vậy!
Đường Mật vịn chặt vai anh, nhắm mắt lại, thân thể khẽ run lên.
Anh cúi xuống hôn cô, giống như một con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào, tham lam ʍúŧ lấy hương vị ngọt ngào, dây dưa với chiếc lưỡi phấn hồng nóng bỏng, hô hấp của hai người càng lúc càng dồn dập, khi anh tách ra, nước bọt lại như không muốn xa rời, dây dưa tạo thành một sợi chỉ bạc.
Bàn tay anh trượt thẳng vào trong иgự¢ cô, trực tiếp ôm lấy bầu иgự¢ mềm mại khiến cô rên lên một tiếng, âm thanh cực kỳ mê người.
Ham muốn của anh càng lúc càng dâng cao, âm thanh nức nở của cô tựa như đang thúc giục, khiến anh cảm thấy đói khát tới cực điểm.
Anh ϲởí áօ của cô ra, đẩy áo иgự¢ lên cao, nhìn bầu иgự¢ bị ép chặt, máu nóng trong người xen lẫn với Dụς ∀ọηg càng lúc càng dâng trào mãnh liệt.
Anh dùng ngón tay vân vê nụ hoa non nớt, hết xoa rồi lại kéo, không ngừng kích thích cô.
Cô khẽ rên nhẹ một tiếng, âm thanh rất dễ nghe, anh dùng miệng ngậm nụ hoa của cô, bên còn lại cũng bị bàn tay nóng bỏng của anh trêu đùa, miệng vẫn không ngừng ʍúŧ.
Ánh mắt cô trở nên ௱ôЛƓ lung, hai má phiếm hồng, mà bàn tay ở trên người anh cũng bắt đầu dao động.
Không lý nào để cô cởi hết mà anh vẫn còn ăn mặc chỉnh tề như vậy chứ?
Vừa hưởng thụ được môi lưỡi của anh vuốt ve, vừa cởi từng nút áo sơ mi của anh, rồi lại lục lọi, kéo khóa quần của anh xuống. . . .
“Cậu cố tình muốn tớ cởi hết phải không?” Anh cất giọng nói khàn khàn, phảng phất mang theo chút ý cười.
“Đương nhiên!” Cô thẳng thắn thừa nhận, hai tay vẫn tiếp tục động tác.
Lô Tư Hiền vô cùng phối hợp, cho đến khi toàn thân anh chỉ còn một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ thì cô nhìn thẳng đến hình dáng rõ ràng, đặc trưng của phái nam, lại cảm giác có gì đó từ trong người mình đang chảy ra, hai chân không tự chủ khép chặt lại.
Mà quần áo của cô cũng bị anh cởi ra, chỉ còn chừa lại một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ, làn da trắng như tuyết đã xuất hiện một lớp ửng hồng, dáng vẻ xinh đẹp đến mê người.
Để ý tới hai chân cô đang khép chặt, ánh mắt anh trở nên sâu hơn: “Cậu. . .có phải đã ướt rồi đúng không?”
Khuôn mặt xinh xắn lập tức nóng lên, cô liếc xéo anh, khẩu thị tâm phi vội vàng trả lời, có chút chột dạ: “Không có!”
“Vậy. . .sao?” Anh đương nhiên là không tin, bàn tay đã phủ lên nơi đó, cảm nhận được sự mềm mại và ẩm ướt: “Đây là cái gì?”
Anh giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng tách ra, dịch lỏng trong suốt dính trên tay anh hiện ra một cách rõ ràng.
Gương mặt cô lập tức trở nên đỏ rực! 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc