Sự Hấp Dẫn Của Đường Mật - Chương 03

Tác giả: Đình Nghiên

Lần này nam chính đứng từ phía sau nữ chính, nữ chính ***, bộ *** đằng trước không ngừng lắc lư.
Đường Mật chú ý tới *** lớn của nữ chính, cô khẽ cau mày.
Quầng vú quá lớn, trông không đẹp!
Quầng vú không phải màu hồng nhạt, thất bại!
Nhìn tới nhìn lui, cô vẫn cảm thấy thân hình của mình rất tốt.
Dù sao thì xung quanh cũng yên tĩnh, cô khóa cửa phòng mình lại, *** ra, nhìn bộ *** của nữ chính trong phim, rồi nhìn lại bộ *** của mình.
*** của cô trắng hồng, mềm mịn, có tính đàn hồi, quầng vú lại nhỏ, tròn trịa mịn màng. . . Cô nhìn thế nào cũng cảm thấy thân hình của mình so với nữ chính trong phim còn đẹp hơn gấp mấy lần!
Chẳng qua là, có đánh ૮ɦếƭ cô cũng tuyệt đối không bao giờ đi chụp hình cho cái loại phim này.
Từ sâu trong tư tưởng của cô vẫn luôn rụt rè bảo thủ, chỉ muốn đem sự trong sạch dành cho người mình yêu.
Mấy năm nay xem nhiều loại phim A như vậy, những kỹ xảo trong đó cô cũng đã thuộc nằm lòng, ít nhất cũng được bảy tám phần, nếu như những kỹ xảo này có thể khiến cho đàn ông dục tiên dục tử, vậy. . . .
Cũng không phải là cô muốn khoe khoang, nhưng. . . đàn ông được cô ‘cưỡi’ trên người, chắc chắn là sẽ vô cùng ‘tính phúc’!
Lô Tư Hiền nhìn bức họa mà mình vẫn luôn giấu kín, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Trong phòng tranh, toàn bộ đều là Đường Mật, từ nhỏ đến lớn, anh toàn dựa vào ấn tượng của mình để vẽ cô, trong đầu anh không lúc nào là không có hình bóng của cô.
Đúng vậy, anh thích Đường Mật, bắt đầu từ hồi tiểu học năm lớp năm —— khi đó anh thấy có một bạn học nữ ghen tị với Đường Mật, cố ý muốn gạt chân cho cô té, thế nhưng cô lại dùng chân đạp mạnh vào chân của đối phương, một màn này đã để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, kể từ đó lại tăng thêm phần kính nể đối với cô, đem cô đặt vào trong tim.
Thế nhưng, anh biết Đường Mật chả có hứng thú đối với mình.
Khuôn mặt của cô rất xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, bản tính không dễ chịu thua, cả người tràn đầy sức sống, làm việc gì cũng muốn độc lập, luôn cho rằng ‘đàn ông làm được thì mình cũng phải làm được’, vì vậy, cho dù trường học có tổ chức bất kỳ hoạt động hay cuộc thi nào thì cô cũng phải chen vào một chân, hơn nữa còn phải đạt được hạng nhất.
Lô Tư Hiền nhìn thấy sự bướng bỉnh của cô cho nên từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn giữ mình ở hạng hai!
Anh không muốn vượt quá mức quy định, bởi vì cái anh quan tâm không phải là hạng nhất, anh chỉ sợ nếu mình đoạt mất hạng nhất thì cô sẽ hận anh, ghét anh, tránh xa anh.
Nếu cô đã thích hạng nhất đến vậy, thì anh sẽ đưa nó cho cô, mặc dù rõ ràng là anh có thể lấy được, nhưng anh vẫn sẽ cố ý để sót một vài lỗi trong bài thi, chỉ vừa đủ để đạt được hạng hai sau cô mà thôi.
Muốn giữ vững hạng hai giống như anh, thì cũng cần phải có đầu óc và một chút kỹ xảo.
Lô Tư Hiền nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, ừm. . . . lúc này cô đang ở nhà rồi.
Anh cầm ống nhòm đi lên phòng mình, sau đó chĩa ống nhòm về hướng quen thuộc.
Nhìn từ góc độ này, anh có thể thấy Đường Mật đang làm gì trong phòng ——
Anh mới phát hiện điều này từ nửa năm về trước.
“Trời đất!” Anh đặt ống nhòm xuống, tim đập thật nhanh, máu mũi đột nhiên chảy ra.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới, hình ảnh đó đột nhiên đập vào mắt anh, tiến vào trong tim anh!
Không thể ngờ, cô cởi đồ mà lại quên không kéo rèm cửa sổ.
Anh tùy tiện quẹt đi máu mũi, không muốn bỏ lỡ cơ hội thật tốt này, tiếp tục rình coi.
*** no đủ, nụ hoa xinh đẹp đứng thẳng, giống như đang đợi ai đó ngậm vào. . . .
Nửa người dưới của Lô Tư Hiền bắt đầu sung huyết, trong nháy mắt đã ngóc đầu dậy!
Máu từ trong lỗ mũi lại tiếp tục chảy ra. . . Anh . . . không xong rồi!
Anh nhanh chóng bịt mũi, nếu còn tiếp tục nhìn nữa thì anh sẽ mất máu mà ૮ɦếƭ!
Nhưng mà, cảnh đẹp trên người cô, anh cũng không muốn bởi vì nhất thời sơ suất mà cũng để cho người khác nhìn thấy, vì thế, anh phải báo cho cô một tiếng mới được!
Lô Tư Hiền lấy điện thoại di động ra, gọi vào số điện thoại bàn nhà Đường Mật.
Số điện thoại nhà cô anh đã nghe nhiều nên thuộc nằm lòng, dù sao thì phía sau cuốn sổ niên giám từ thời tiểu học đến trung học đều có ghi số điện thoại của học sinh tốt nghiệp.
Anh vừa bấm điện thoại, vừa nhìn cô luống cuống tay chân mặc áo lại, sau đó mở cửa phòng đi ra ngoài.
Anh biết cô đi nhận điện thoại, trong lòng lẩm nhẩm một, hai, ba, sau đó nhấn nút ngắt điện thoại.
Dù sao, điện thoại bàn của cô sẽ không hiển thị số của anh, cô sẽ không biết là do anh gọi đến.
Một phút sau, anh lại nhìn qua ống nhòm, trông thấy khuôn mặt hậm hực của cô, có vẻ như đang tức giận, miệng còn lẩm bẩm khiến cho anh không khỏi cười khẽ.
Chắc chắn là cô đang chửi người gọi điện thoại đây mà. . . .
Không phải là anh thích bị chửi, thật sự là khuôn mặt cô lúc tức giận trông rất xinh đẹp, cho dù là nhìn từ xa, cũng khiến cho tim anh rung động.
Anh. . . . yêu thầm cô sâu đậm, sâu thật sâu!
Sau khi Đường Mật mắng xong mới hậu tri hậu giác [1] phát hiện, cánh cửa sổ duy nhất trong phòng mặc dù đang đóng, nhưng lại quên kéo rèm.
[1] hậu tri hậu giác: thấy rồi mới hiểu, giống như chậm tiêu, mọi người đều nhận ra rồi mà còn mỗi mình không biết.
Cô mở cửa sổ nhìn ra ngoài, quan sát xung quanh, sau đó mới đóng cửa sổ, hung hăng kéo rèm xuống.
Lô Tư Hiền đặt ống nhòm xuống, mặc dù hơi tiếc vì không thể thấy cô đang làm gì, thế nhưng anh cũng không muốn cô để lộ cảnh xuân ra ngoài.
Dù sao, sau sáu tháng trời quan sát, anh đã phát hiện cô có một bí mật mà không thể cho ai biết ——
Có lẽ, đã tới lúc anh nên triển khai hành động rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc