Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy - Chương 05

Tác giả: Rùa

Những tiết sau đó cũng nhanh chóng kết thúc bằng những trò nghịch ngợm của nó… cả lớp cảm thấy thật “thảng thốt” khi ngày hôm nay nó ko ngủ gật trong lớp… dù là ko khí trong lớp dễ thở hơn nhưng cứ phải làm nạn nhân cho những trò trêu chọc của nó thì chẳng ai thích cả.
Reng…
Tiếng chuông này ko chỉ cứu “vị nhà giáo” đang đứng ở bục giảng mà còn cứu cả những “nạn nhân bất đắc dĩ” của nó nữa.
Duy uể oải cất sách vở vào cặp rồi lôi tuột nó ra căn teen.
Đám đông đang chen lấn, xô đẩy nhau bỗng giãn ra khi nhìn thấy nó và Duy. Cả trường ko ai là ko biết danh nó, ai ai cũng sợ trở thành “nạn nhân” cho những trò đùa quái gở của nó.
Nhờ vậy, nó với Duy lúc nào cũng mua được thức ăn trước người khác.
Cả 2 bưng khay cơm rồi tới chiếc bàn gần cửa thân thuộc mà ngày nào bọn nó cũng ngồi ở đấy. Gió mát lùa vào khiến nó dễ nuốt hơn. Dù gì nó cũng thuộc vào loại con gái rất kén ăn mà.
Nhưng hôm nay đặc biệt hơn, dù có gió hay ko nó cũng có thể nuốt được… vì sáng nó chưa ăn gì cả, rồi trong 4 tiếng liền pha trò trong lớp khiến nó cũng mất đi khá nhiều năng lượng. Giờ là lúc nó nạp lại “xăng” trước khi tiếp tục công việc chọc phá của mình trong 3 tiếng còn lại.
Ở cách đó khá xa, có một đôi mắt đang nhìn về phía bọn nó. Nhưng ánh mắt này khác với lúc ở trong lớp – sắc lẻm và đầy căm giận.
Chà, nó có gây thù chuốc oán gì sao ta?? Hay là kẻ thù cũ của nó trong quá khứ tới tìm nó thanh toán nợ nần??
Lon nước trong tay người ấy méo mó vì bị P0'p mạnh, nước văng ra tung tóe. Tiếng nghiến răng kèn kẹt thoáng vang lên, đôi tay người ấy cũng khẽ run lên vì giận dữ… đó là kẻ nào?? Và có thù hằn gì với nó??

Một tiếng nghỉ ngơi giữa buổi ấy cũng đủ để nó nghĩ thêm ra vô vàn trò mới để chọc phá mọi người trong ba tiết sau.
Khi nó kể cho Duy nghe về dự định của mình, Duy liền than vãn
_Mày có để cho tao yên ổn học bài ko hả?? Suốt ngày chọc phá người ta làm tao cũng bị ảnh hưởng theo nè!!
_Hay ha, tao chọc mấy đứa chứ có chọc mày đâu!! Thôi được rồi, ba tiết cuối tao sẽ ngủ, được chưa? – nó bĩu môi.
_Hứa danh dự nhá?? – Duy nghi ngờ.
_Ừ thì danh dự!! – nó phì cười.
Mang tiếng là lớp trưởng mà sao Duy giống trẻ con quá… suốt ngày cứ bị nó dọa tới dọa lui, rồi *** đủ kiểu. Như vậy mà nó với Duy vẫn còn chơi thân với nhau mới là lạ chứ… phải công nhận là sức chịu đựng của Duy lớn thật…
Y lời hứa, vừa vào tiết là nó nhét headphone vào tai rồi gục xuống bàn ngủ luôn. Bài “A little love” nhẹ nhàng đưa nó vào sâu trong giấc ngủ.
Các vị thầy, cô giáo cũng đành để yên cho nó ngủ. Ít ra như thế thì lớp học có thể bình yên được. Dù sao thì nó cũng học giỏi, các cuộc thi học sinh giỏi toàn quốc gần đây đều bị nó giành giải hết, có nghe giảng hay ko cũng vậy, miễn sa nó đừng có quậy phá làm cháy giáo án là được rồi.
Suốt buổi chiều, có một kẻ cũng rất nhàn rỗi giống nó… đó chính là Hoàng Vĩnh Kì. Hắn ta cũng nhét phone vô tai rồi gục xuống bàn… ngủ.
Ba tiết học trôi qua một cách chậm như rùa bò. Ko có nó pha trò, lớp học như chùng xuống hẳn, nhưng ít ra học sinh vẫn có thể nghe giảng. Còn nếu nó thức thì chắc chắn là bài đó ko một ai hiểu được “vị nhà giáo” đang giảng cái gì nữa.
Reng…
Cuối cùng thì tiếng chuông mong đợi cũng đã vang lên. Học sinh vỡ òa ra thích thú, ko thèm tiếp tục nghe giảng mà cất hết sách vở vô cặp rồi phóng nhanh ra ngoài. Mọi người lần lượt ra về hết, chỉ còn Duy là phải ở lại kêu nó dậy, khổ quá…
Nhưng ko, hình như vẫn còn có người ở lại…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc