Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy - Chương 01

Tác giả: Rùa

Lâm thương nhớ,
Mi có còn nhớ ta – con nhỏ cứng đầu luôn luôn cãi nhau với mi mỗi lần lên lớp ko?? Có lẽ là ko?? Nhưng cũng có thể là có mà, đúng ko??
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào nhỉ?? Lớp 11 đúng ko?? Khi ấy ta mới “chân ướt chân ráo” chuyển từ trường khác về, lại được cô giáo xếp ngồi cạnh mi – lớp trưởng lớp của lớp 11A2.
Ta nhớ, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt mi nhìn ta – ánh mắt khó chịu khi ta bị xếp chỗ ngồi kế mi – ta đã rùng mình quay đi. Tại sao mi lại có ánh mắt thiếu thiện cảm đó với ta chứ??
Có lẽ mi khó chịu vì “thành tích” của ta ở trường cũ chăng??? Mặc dù ở trường cũ, ta được gọi bằng cái tên “chị Hai”, nhưng khi về đây thì ta đã là 1 đứa có gái bình thường như bao đứa con gái khác thôi mà, mi có cần phải gay gắt với ta vậy ko?? Dù gì ta cũng đã gây sự với mi đâu nào?
Ngày đầu tiên chuyển về trường mới mà phải chịu ánh mắt khinh miệt, khó chịu của các bạn trong lớp ta rất buồn. Ở ngôi trường cũ, chỉ vì ta đánh nhau nên mới bị đuổi học, làm cho ba mẹ ta đã khóc rất nhiều vì đứa con gái ngỗ ngược – là ta. Ta đã ân hận rất nhiều, nhiều lắm. kể từ ấy, ta đã quyết định sẽ trở thành học sinh gương mẫu, à ko, ít ra cũng là 1 học sinh ngoan ngoãn trong lớp, ko gây chuyện đánh nhau, ko phá rồi bạn bè, ko trêu chọc thầy cô nữa rồi.
Nhưng rồi sự ân hận của ta đổi lấy được gì nào??? Sự lãnh đạm của mi, sự khinh khi của các bạn trong lớp, sự chỉ trích của các giáo viên bộ môn, mặc dù ta chưa từng làm gì họ, những câu **** mắng của ba mẹ… Chỉ vì sai lầm trước kia của ta mà lại đánh giá ta là 1 đứa vô giáo dục sao?? Các người thật quá đáng lắm đó…
Nhưng ta vẫn được an ủi… cô giáo chủ nhiệm của lớp là người duy nhất hiểu được tâm tư tình cảm của ta. Cô là 1 giáo viên rất tâm lí… cô hành xử ko giống như 1 cô giáo, mà là 1 người bạn tâm giao, 1 người tri kỉ của ta. Vậy nên mỗi khi có chuyện gì buồn, ta đều mang kể với cô. Tuy cô chẳng giúp gì được cho ta nhưng chí ít thì ta có thể giải tỏa sự ấm ức trong lòng…
Ngày hôm ấy, ta đến lớp như mọi ngày…
Vừa bước chân vào lớp,ta đã nghe thấy tiếng cười khúc khích phía bên dưới. Ta nhăn mặt khó hiểu,1 vài đứa ở bàn đầu chỉ trỏ ta rồi lại chỉ lên bảng.
Ta ngơ ngác quay lên thì 1 dòng chữ to đùng hiện trước mắt ta:
TRẦN THÁI LINH CÓ BABY VỚI ĐẠI KA TRƯỜNG PBC.
Ngươi có biết cảm giác của ta lúc đó thế nào ko?? Phẫn nộ?? Tức giận?? Hận?? Thất vọng?? Ko!! Tất cả đều ko phải… ta ko còn như lúc ở trường cũ, ko còn là 1 đứa con gái lúc nào cũng chỉ biết đánh nhau, vậy nên ta ko tức giận, ko hận thù, ko phẫn nộ… và hơn hết ta chưa từng hi vọng lớp 11A2 này đối xử tốt với ta, nên ta cũng ko thất vọng. Nhưng ta buồn, buồn lắm… ta buồn muốn ૮ɦếƭ được…
Mặc dù ta là 1 nữ đại ka nhưng đó là quá khứ… mặc dù ta ngỗ ngược nhưng đó là quá khứ… mặc dù ta quậy phá nhưng đó là quá khứ… mặc dù là ko tôn trọng thầy cô, nhưng đó đã là quá khứ rồi… Và trong cái quá khứ ấy của ta chưa bao giờ có chuyện tày trời thế này…
Các người có thể đánh, có thể mắng, có thể cô lập ta… nhưng các người ko được quyền xúc phạm nhân phẩm của ta… mặc dù quá khứ ta là 1 kẻ tội lỗi, nhưng ta chưa bao giờ làm cái trò này, chưa hề… tại sao các người có thể xúc phạm ta 1 cách trầm trọng như thế chứ??? Các người còn quá đáng hơn ta trong quá khứ nữa…
Lúc ấy, ta đứng tần ngần trên bảng. Ta ko bỏ chạy, ko khóc và cũng ko nổi giận, ta chỉ đứng yên ở đây… vì ta sok.
Bất ngờ, mi nhẹ nhàng bước vào lớp. Lúc đầu, mi nhìn ta vẻ khó hiểu và ta cũng đáp lại cái nhìn của mi bằng 1 ánh mắt vô hồn. Sau đó, mi lại nhìn lên bảng và thấy được dòng chữ ấy.
Thật bất ngờ rằng, mi đã đập mạnh xuống bàn và quát lên
_KO ĐƯỢC XÚC PHẠM THÁI LINH!!
Ta ngạc nhiên nhìn mi, gương mặt baby của mi gần như chuyển thành gương mặt của chúa quỷ, đôi mắt đỏ ngầu lên, mặt thì nổi toàn gân xanh gân đỏ…
Mi biết ko, ta đã ngạc nhiên đến nỗi cố mở thật to 2 con mắt của mình ra để nhìn cho rõ đó có phải là mi ko… và câu trả lời chỉ có 1: đó chính xác là mi.
Mi ư?? Ta ko thể tin được, mi lại đi bênh vực ta sao?? Hay mi đã nhận ra điểm tốt của ta rồi?? Mi ko quan tâm quá khứ của ta nữa??
Mi biết ko, ta đã rất vui, vui lắm lắm. Cuối cùng thì đã xuất hiện người thứ 2 tin ta… ta rất vui…
Mi nguôi cơn giận rồi, nhìn ta rồi nói cộc lốc
_Ko về chỗ đứng đây làm gì??
Ta lon ton chạy theo chân mi về chỗ.
Từ ấy, ta với mi có thân nhau hơn… nhưng thân theo 1 kiểu rất đặc biệt: chỉ toàn là cãi nhau thôi.
Ngày nào cũng vậy, vừa ló mặt vô lớp là ta đã thấy mi ngồi sẵn ở vị trí rồi. Dù cho ta có cố gắng tới sớm đi chăng nữa thì mi cũng luôn có mặt trước ta… tại sao nhỉ??
Và rồi đến khi ta vừa đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống ghế là y như rằng mi lại đặt câu hỏi mà sáng nào mi cũng hỏi ta câu ấy đầu tiên
_Học bài chưa? – Vẫn cái kiểu nói cộc lộc của mi nhưng ta lại cảm thấy rất vui.
_Chưa!! – câu trả lời của ta bao giờ cũng ngắn gọn và ko quá 3 chữ!!
_Tại sao??
_Ko thích!!
_Sao ko?
_Mệt!!
_Hả??
_Ngủ đây!!
Và ta gục đầu xuống bàn để mặc mi đang tức giận đến nỗi đầu bốc khói, mặt đỏ lét mà tai cũng đỏ lét…
Kệ, ta vẫn cứ ko chịu nghe lời mi, vẫn cứ ham ăn ham chơi ham ngủ nhưng tuyệt nhiên ko ham học.
Rồi thời gian cũng thấm thoát trôi qua. Mới đó mà đã gần kề kì thi cuối học kì I rồi… ta lo quá.
Trước đây, khi vào phòng thi ta toàn là để cho bọn đàn em làm bài hộ thôi. Chưa bao giờ ta tự mình cầm 乃út làm bài trong phòng thi hay kt cả.
Mi biết ko? Đây là lần đầu tiên ta thấy sợ mùa thi đến vậy đấy… liệu 1 đứa con gái ko thích học như ta có thể trụ nổi qua kì thi ko đây??
Nhưng cổ nhân đã có câu, cái gì rồi cũng phải có lần đầu tiên của nó. Tất nhiên ta cũng chẳng phải là trường hợp ngoại lệ đâu.
Mi biết ko?? Trước khi vào phòng thi ta đã rất lo sợ, sợ mình ko thể nhớ được bài mặc dù đã ôn rất kĩ, sợ mình sẽ bị giám thị coi thi quản gắt hơn những đứa khác…
Ta sợ lắm, sợ rất nhiều. Nhưng sợ thì cũng giúp ích được gì đâu. Cuối cùng thì ta cũng phải tự mình suy nghĩ làm bài.
Ồ, thi cũng ko khó lắm như ta tưởng nhỉ?? Tuy ta ko thông minh gì cho lắm nhưng những câu trong đề ta đã coi sơ qua, chắc có thể làm được 50%. Ổn thôi mà!!
Một tuần của mùa thi sao mà trôi qua lâu quá. Mi biết ko?? Đó là lần đầu tiên ta thấy thời gian trôi qua chậm như vậy đấy.
Sau kì thi, ta nhìn lại quá khứ của chính mình và nhận ra mình thật là 1 con nhỏ ko biết điều trong cái quá khứ đen tối ấy. Mi biết ko?? Ta nhận ra rằng 7 năm “bôn tẩu giang hồ” của ta chẳng giúp ích gì được cho ta cả. Nó chỉ làm ta cảm thấy vui vui khi được sai bảo người khác thôi… ta của quá khứ thật là ngớ ngẩn phải ko?
Sau kì thì 1 tuần là tới lễ Giáng Sinh rồi… tự dưng ta lại thấy háo hức mong đợi lễ Giáng Sinh buồn tẻ chán ngắt ấy. Mi biết ko?? Đã 7 năm rồi ta chưa bao giờ cảm thấy lễ Giáng Sinh là niềm hạnh phúc cả… ngược lại nó còn rất buồn tẻ và vô cùng nhạt nhẽo…
Tự dưng sau 7 năm ta lại có cái cảm giác háo hức chờ đợi… ta lại bị gì nữa vậy?? Ta suy nghĩ, nghĩ rất nhiềuvà ta chợt nhận ra điều mình chờ đợi. Mi biết là gì ko?? Ta chờ đợi một tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh của mi đó, một lời mời rủ ta đi chơi của mi đó!!
Suốt ngày lễ, ta ko thể chăm chú vào bài học mà mắt cứ gián vào mi. Nhưng dường như mi bị lãnh cảm hay sao mà ko nhận ra ánh mắt ta đã nhìn mi – một cái nhìn mong đợi??? Nhiều lúc ta thầm hỏi, mi có đúng là 1 thằng con trai ko vậy?? Chẳng biết quan tâm tới con gái chút nào…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc