Sorry Sorry - Chương 15

Tác giả: Kim Quốc Đống

Bọn họ dìu Ngải Mễ đang trong trạng trái say mềm, không tài nào mà lên được gác trên. Sau một hổi cố gắng, cuối cùng quyết định bỏ cuộc, Aaron nói với vẻ bất lực: “Thôi để cậu ấy ngủ ở phòng tớ”.
“Còn cậu thì sao?”
“Tớ ngủ phòng cậu ấy.”
Nhưng sau khi lên gác Aaron lại quay xuống, lúc này đây Đường Mộc vẫn đang đợi ở phòng khách: “Sao vậy?”.
Aaron nhún nhún vai: “Cửa khóa rồi”.
Ngải Mễ cố tình uống say, chìa khóa cũng đã bị cô lén giấu đi từ lâu, kể cả họ chuyển cô lên gác, cũng không vào được phòng.
“Thế thì làm thế nào bây giờ?” Đường Mộc hỏi.
“Nếu cậu không ngại thì tớ sẽ ngủ cùng với cậu vậy.” Aaron nói.
Nghe xong câu này, hơi men trong người Đường Mộc bốc lên, người lại mềm nhũn. Lúc này cậu chỉ thấy hận, chỉ hận chiếc giường đáng ૮ɦếƭ đó trong phòng ngủ của mình, thực sự quá rộng.
Mặc dù mọi người ở cùng nhà, nhưng Aaron vẫn rất ít khi vào phòng của Đường Mộc, cậu cũng được coi là chàng trai thích sạch sẽ, tan học về đến nhà, giày chẳng buồn cởi, liền nằm vật xuống giường. Nhưng muốn vào phòng Đường Mộc, kể cả sau lưng bị hổ đuổi, trước hết cũng vẫn phải cởi giày ra trước, đi đôi dép dành riêng để trong phòng, mới coi như lấy được tấm giấy thông hành.
Hôm nay cũng là vạn bất đắc dĩ, Đường Mộc mới cho mình ngủ trên giường cậu ta. Aaron thầm nghĩ như vậy.
Đường Mộc lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo ngủ, ném cho Aaron: “Thay quần áo rồi đi ngủ đi”.
Aaron tỏ ra hơi bất ngờ: “Thời tiết như thế này tớ toàn cởi trần đi ngủ thôi”.
Câu nói này lại khiến Đường Mộc mềm nhũn người, cậu nuốt nước bọt, hậm hực nói: “Thế, thế thì tùy cậu”.
Aaron vẫn *** phông thay sang áo ngủ, cậu cười hì hì nói: “Vẫn nên tuân lệnh là hơn”.
“Cậu muốn ngủ ở đầu nào?” Đường Mộc đi đi lại lại.
“Cái này, thế nào cũng được. Theo thói quen của cậu là được rồi.”
“Thói quen của tớ... Trước đây tớ chưa bao giờ ngủ với ai cả.”
“Ý tớ là thói quen ngủ bình thường của cậu ấy.”
“À, thói quen ngủ của tớ khoa trương lắm, về cơ bản là tớ lăn lộn một vòng trên giường, viết một chữ “đại”. Nhưng đêm nay tớ sẽ kiểm soát mình.”
Và thế là Đường Mộc bước đến đầu giường sát với tường, làm động tác mời Aaron: “Vậy thì, Aaron, bọn mình lên giường thôi”.
“…”
Aaron theo lệnh trèo lên giường.
Đường Mộc tắt đèn.
Hai người cùng rơi vào bóng đêm.
Bạn đã bao giờ có sự trải nghiệm như thế này hay chưa, trong phòng, sau khi vừa tắt đèn, bạn nhìn lên trần nhà, trước mắt bạn vụt tắt thành màn tối đen. Thi hài của ánh sáng, cũng sẽ phát sáng. Những tia sáng này sẽ từ từ, từ từ, bay xuống tùng chút một. Bay xuống mặt bạn, chất đống trên mi mắt bạn, không tan đi, và thế là mi mắt bạn dần dần trĩu xuống. Sau đó bạn sẽ đi vào giấc ngủ.
Chỉ có điều đêm nay, chùm sáng toát ra từ cơ thể Aaron quá dũng mãnh, dồn lớp ánh sáng này quay trở lại trần nhà. Gian phòng tĩnh lặng như tờ, tĩnh lặng đến mức phát sợ. Đường Mộc không nghe thấy tiếng thở của mình, cũng không nghe thấy tiếng thở của Aaron. Tia sáng để ẩn mình, bước đi rón rén trong phòng, không nghe thấy tiếng động này, yên tĩnh đến mức khiến người ta ngạt thở.
Không hiểu tại sao Đường Mộc biết Aaron cũng không ngủ được, chỉ có điều không biết cậu có nên chủ động nói chuyện với cậu ta hay không?
Nói chuyện linh tinh gì đó, ví dụ cười nhạo tửu lượng của Ngải Mễ tại sao lại kém đến vậy...
Đường Mộc thầm đếm cừu, đếm đến con thứ một trăm, cuối cùng cậu hạ quyết tâm, quay đầu sang nói với Aaron: “Cậu ngủ chưa?”.
Đúng lúc Aaron cũng quay người sang, hỏi một câu tương tự: “Cậu ngủ chưa?”.
Hóa ra cả hai đều chưa ngủ. Nhưng đều đang chờ đợi, cuối cùng đều không chịu được, thò xúc giác ra, thăm dò hư thực.
Hóa ra cậu cũng chưa ngủ à?
Aaron vươn vai cho thoải mái, xem ra vừa nãy giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích cũng rất khó chịu.
“Có phải tớ làm ảnh hưởng đến cậu không?”
“Không, ý cậu muốn ám chỉ rằng tớ làm ảnh hưởng đến cậu chứ gì?”
Đột nhiên Aaron rút tay ra khỏi chăn, vỗ một cái vào đầu Đường Mộc: “Đồ thần kinh”.
Đương nhiên Đường Mộc không thể chấp nhận sự sỉ nhục này, cậu cũng muốn vỗ vào đầu Aaron, nhưng bàn tay cậu vừa thò ra liền bị bàn tay cứng rắn của Aaron túm chặt.
Đường Mộc giãy mạnh hơn, nhưng không thể thoát ra được, bất giác tay cậu liền mềm nhũn, cậu cũng đành bỏ cuộc, để mặc Aaron túm tay cậu, cậu loáng thoáng nghe thấy Aaron nói: “Đường Mộc, tớ muốn nhờ cậu một chuyện”.
“Hả?”
“Cậu hãy nghe tớ kể một chuyện trước đã.”
“Ừ.”
“Chắc chắn cậu rất tò mò không hiểu tớ và Ngải Mễ có quan hệ gì đúng không? Trước khi tớ nói với cậu, cậu phải hứa với tớ, không được kêu toáng lên nghe chưa. Ờ, chuẩn bị xong rồi tớ sẽ kể với cậu. Thực ra, Đường Mộc ạ, chắc chắn cậu không thể ngờ rằng, Ngải Mễ là em gái tớ, là em gái ruột của tớ. Nhưng vừa chào đời, Ngải Mễ đã bị cho người khác để họ nuôi, mẹ không cho tớ nói sư thật với con bé, sợ phá hoại cuộc sống của nó, bây giờ lại chuẩn bị lên lớp 12 rồi. Mẹ đã hứa với tớ sau khi thi đại học xong sẽ nói hết sự thật với Ngải Mễ.”
“Đợi một lát, tức là mẹ đẻ của cậu, mẹ kế của tớ, chính là mẹ của Ngải Mễ ư?”
“Ừ.”
“Thật hay là giả vậy?”
“Việc này cần gì tớ phải lừa dối cậu đúng không?”
“Thế, may mà tớ và Ngải Mễ đã chia tay rồi, nếu không bọn tớ yêu nhau thực sự cũng có phần ***. À, Aaron, cậu nói có chuyện muốn nhờ tớ, là chuyện gì vậy?”
“Đường Mộc, thực ra từ trước đến nay người mà Ngải Mễ thích là tớ, nhưng hiện giờ cậu cũng đã biết, tớ không thể yêu con bé, chính vì thế tớ luôn từ chối nó. Nhưng có lẽ là tớ không đủ dũng cảm, có lẽ là tớ sợ con bé bị tổn thương, thực ra là rất khó nói, tóm lại, lý do tớ từ chối Ngải Mễ rất... nói ra cậu không được cười tớ đâu nhé, cũng không được xúc động đâu.”
“Tó biết rồi, chắc chắn là cậu nói với cậu ấy rằng, Ngải Mễ, thực ra là tớ thích con trai.”
Aaron ngồi bật dậy, cậu vẫn túm chặt tay Đường Mộc, cậu bấm móng tay vào cổ tay Đường Mộc một cái: “Đường Mộc, cậu thật là thần kỳ, cậu không hổ là người có Lã Bố!”.
“Đau...” Đường Mộc không kìm nổi bèn rên lên một tiếng.
“Hả?”
“Không sao cả. Có nghĩa là, trên thực tế, Aaron thích con gái, còn hiện tại, Aaron thích con trai. Cậu muốn dùng tớ để củng cố lời nói dối của cậu, để Ngải Mễ từ bỏ hẳn hy vọng, có đúng như vậy không?”
Bị Đường Mộc nói trúng tim đen, may mà ở trong bóng tối, nếu không bao nhiêu vẻ ngượng ngùng trên mặt Aaron đều bị Đường Mộc nhìn thấy hết.
“Đường Mộc, cậu chịu giúp việc này không?”
“Giúp việc gì vậy?”
“Giả vờ làm bạn trai của tớ.”
“Giả vờ? Làm bạn trai của cậu ư?”
“Đúng vậy, giả vờ, làm bạn trai của tớ. Chì là đóng kịch cho Ngải Mễ xem mà thôi.”
Cậu vừa thoát ra khỏi một trò giả dổỉ, bị người khác lột ra mặt nạ, hiện giờ lại có người khác bê chiếc mặt nạ mới đến trước mặt cậu, nhờ cậu nói dối.
Nếu có một người, yêu một người khác, chuyện vĩ đại nhất mà cậu có thể làm cho anh ta, chính là nói dối ư?
Đường Mộc đã đồng ý.
“Ờ, nhưng Aaron ạ, cậu có thể hứa với tớ một chuyện hay không?”
“Cậu nói đi, tớ nhất định sẽ đồng ý.”
“Đêm nay...”
“Đêm nay sao cơ?”
“Đêm nay, tớ muốn cậu... ôm tớ... ngủ.”
Động tác ấm áp nhất giữa đôi tình nhân là gì?
Chắc là ôm nhau chăng, vậy thì, hình thái ôm nhau ấm áp nhất là gì? Có lẽ là, ôm bạn vào lòng, phả hơi thở vào nhau. Trên thế giới có một loại tình cảm, thật tuyệt vọng và đẹp buồn bã biết bao.
Đó là bạn thích người đó, còn người ấy mãi mãi không bao giờ thích bạn, giống như việc Ngải Mễ thích Aaron. Nhưng Ngải Mễ không tin điều này, tại sao con trai thích con trai lại không yêu con gái?
Bạch Xà cũng có thể yêu được Hứa Tiên, người đẹp cũng có thể yêu được dã thú, người và ma còn không dứt được tình cảm. Chỉ có điều Aaron lại không thể dắt tay Ngải Mễ và sống trọn đời với cô.
Trên thế gian có một niềm hạnh phúc, đó chính là vào một buổi tối, người mà bạn thích có thể ôm bạn, để bạn ngủ trong lòng anh ấy, trước khi trời sáng, sự mềm mại của cả vũ trụ sẽ ập tới.
Aaron ôm Đường Mộc vào lòng, cậu không thích con trai, nhưng cậu cũng sẽ thương Đường Mộc, cậu thầm nghĩ, cả thế giới đều sẽ thương đứa trẻ như thế này. Thậm chí cậu cảm thấy, nếu như mình thích con trai, chắc chắn cũng sẽ thích Đường Mộc. Cậu ấy cần có người bảo vệ biết bao, nhưng phong cách này của cậu, không phải là nũng nịu, ưỡn ẹo. Cánh tay Aaron bị đè mỏi nhừ, nhưng cậu lại nghiến răng chịu đựng, đây là điều cậu đã hứa với Đường Mộc, hiện giờ nhìn thấy Đường Mộc ngủ ngon như vậy, thực sự không nỡ lòng nào đánh thức.
Trời gần sáng Aaron mới tỉnh giấc, còn Đường Mộc chắc đã tỉnh rồi, nhưng vẫn giả vờ say giấc. Dù sao cảnh tượng hạnh phúc này, kéo dài thêm được giây nào hay giây ấy.
Cuối cùng vẫn là Ngải Mễ xông vào: “Ê, Đường Mộc, mấy giờ rồi mà còn chưa dậy...”.
Sau đó là vẻ mặt sững sờ của cô: “Hả! Các cậu?!”.
Cảnh tượng mà cô nhìn thấy là Aaron ôm Đường Mộc với nét mặt thanh thản, mấy tia nắng rập rờn hắt xuống mặt họ. Cô thực sự cảm thấy hai người này quá đẹp trai, nhưng họ đều không thể thuộc về mình, cô cũng thực sự mong họ được hạnh phúc, bèn bày một mưu nhỏ, chỉ có điều không ngờ rằng, mọi việc lại thuận lợi như vậy, tất cả đều diễn ra như những gì Ngải Mễ nghĩ, nhưng Ngải Mễ lại cảm thấy hơi ấm ức.
Không ngôn từ nào có thể miêu tả vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt Đường Mộc.
Nếu hiện giờ cô có được một giây, được làm Đường Mộc một lần, thì cô cảm thấy kiếp này không còn điều gì đáng tiếc nữa.
Aaron mở mắt ra, trong mắt hằn lên những tia máu đỏ, cậu ngáp lớn định vươn vai, nhưng lại phát hiện ra cánh tay còn lại bị Đường Mộc gối lên. Ngải Mễ đã nhìn thấy hết, cô mỉm cười nói: “Các cậu cứ dậy từ từ, tớ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho các cậu”.
Bữa sáng mà Ngải Mễ chuẩn bị rất đơn giản, cũng chỉ là sữa đậu nành và quẩy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thịnh soạn. Aaron còn đang đánh răng rửa mặt, Đường Mộc và Ngải Mễ ngồi vào bàn trước. Hôm nay dường như Đường Mộc rất thèm ăn, đáng lẽ bữa sáng cậu đòi uống sữa ăn bánh ngọt nhưng hôm nay cũng ăn cả quẩy.
“Đêm qua có vẻ ngủ ngon quá nhỉ.” Ngải Mễ cười nói.
“Cái này cũng phát hiện ra được hả?”
“Đúng vậy, tớ phát hiện ra được.”
Đường Mộc có vẻ ngại ngùng, cậu đành phải lảng sang chủ đề khác: “Cậu không thấy ngại khi nói đến chuyện hôm qua à, cậu có biết tối qua cậu uống say mèm không, người thì nặng, tớ và Aaron không kéo được”.
Lúc này Aaron cũng đã ngồi xuống: “Cậu không được chê con gái nặng đâu, sẽ ૮ɦếƭ rất thảm đấy”.
Aaron vừa vào, Đường Mộc liền dồn mọi sự chú ý vào người cậu, nhìn cậu chăm chú, bất giác đưa tay ra lau miệng cho Aaron: “Đánh răng cũng không biết lau sạch”.
Aaron cũng không né tránh, để mặc Đường Mộc lau bọt kem đánh răng dính trên miệng.
Ngải Mễ đứng bên cạnh vỗ tay cười: “Ôi ôi, người tớ mềm nhũn rồi đây này, tớ không thể nhìn được nữa”.
“Ngải Mễ cũng biết rồi à? Tớ và Đường Mộc…” Aaron chủ động nhắc lại chuyện này.
Ngải Mễ liền gật đầu.
“Hai cậu được ở bên nhau, tớ thực sự rất vui”.
“Cậu vui là được rồi.”
“Dở hơi à, cứ như để làm cho tớ vui, bọn cậu mới ở bên nhau vậy.”
Aaron và Đường Mộc đã ở bên nhau rồi. Rất nhiều lần Ngải Mễ tưởng mình bị thần kinh, nhưng thực tế lại đúng như vậy.
Hôm nay ban ngày bình an vô sự, nhưng đến tốỉ, ăn xong, người nào về phòng người ấy làm bài tập. Hồi đầu Đường Mộc đều sang quấy rầy Ngải Mễ, vì cậu làm bài tập rất kém, rất nhiều câu phải hỏi, có lúc Ngải Mễ nổi cáu, đuổi cậu đi, cậu liền sang gõ cửa phòng Aaron, lần nào Aaron cũng giúp cậu.
Nhưng hôm nay, Đường Mộc lại ngồi yên. Dù thât sự có nhiều câu muốn hỏi, nhưng cậu cũng không dám đi hỏi.
12 giờ đêm, đèn trong phòng cậu vẫn sáng,
Ngải Mễ xuống tầng đi vệ sinh, bước đến đứng trước cửa. Cô không biết tại sao mình lại bước đến, nếu như chân cô biết nói, chắc chắc cô sẽ ép nó phải đưa ra một câu trả lời. Mặc dù con gái hay tò mò vào chuyện linh tinh, nhưng cô như thế này không hay lắm. Đột nhiên cô bừng tỉnh, định bỏ đi thì lại gặp ngay Aaron mở cửa ra, như chuẩn bị đi vệ sinh.
Cậu nhìn thấy Ngải Mễ đứng đó, cũng đã hiểu được phần nào, nhưng vẫn hỏi đùa một câu: “Ngải Mễ, cậu mộng du à?”.
Ngải Mễ không có tâm trạng nào để đùa: “Tại sao cậu không vào phòng Đường Mộc?”.
“Tại sao tớ phải vào phòng Đường Mộc?”
“Cậu tự trả lời tại sao cậu phải vào phòng Đường Mộc.”
Aaron nhìn Ngải Mễ một cái, cậu không thích vẻ hùng hổ như thế này của cô, nhưng lại cũng thấy thương khi cô quan tâm thực sự đến mình.
“Ngải Mễ, cậu đừng nghĩ linh tinh!”
“Tớ nghĩ linh tinh gì chứ?!” Ngải Mễ thấy hơi lạ, suy nghĩ của mình, tại sao lại bị Aaron đoán trúng nhỉ.
Lúc này đây Đường Mộc cũng đẩy cửa ra, vẻ mặt rất không hài lòng: “Các cậu sao vậy, đứng trước cửa phòng tớ cãi nhau, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của tớ”.
Cậu đẩy Aaron một cái: “Aaron đáng ૮ɦếƭ, có phải cậu nhờ Ngải Mễ đến năn nhỉ tớ, để tớ cho phép cậu sang phòng tớ ngủ không, tớ không chịu nổi tiếng ngáy của cậu đâu!”.
Hóa ra là như vậy, tại mình đã nghĩ linh tinh, Ngải Mễ đã yên tâm hơn, cô cũng nổi xung với Aaron: “Tớ nói cho cậu biết, cậu không được bắt nạt Đường Mộc đâu đấy, dù gì thì Đường Mộc cũng là bạn trai cũ của tớ!”.
“Đúng đúng đúng!” Đường Mộc bước đến khoác tay Ngải Mễ, “Ngải Mễ à, sau này bọn mình phải tác chiến với nhau, cùng chống lại kẻ xấu Aaron mới được”.
Ngải Mễ quay về chiếc tổ nhỏ của cô rồi, Aaron nói với Đường Mộc: “Cảm ơn cậu”.
“Không có gì.” Nét mặt Đường Mộc lại chuyển sang vẻ lạnh lùng, quay vào phòng, khóa cửa lại.
Cậu tựa lưng vào cửa, từ từ trượt người xuống, mãi cho đên khi ngồi bệt xuống đất. Cậu thấy hơi hối hận, nếu như vừa nãy trước mặt Ngải Mễ mình bảo Aaron sang ngủ cùng, Aaron cũng sẽ đồng ý. Nhưng nếu làm như vậy, chắc Aaron sẽ không vui.
Lúc đó cậu cũng chỉ yêu cầu, một đêm, Aaron ôm mình ngủ. Nhưng ai chẳng có lòng tham, lúc đó cậu nghĩ, có được một đêm, kiếp này cũng không có gì nuối tiếc nữa, nhưng sau khi một đêm trôi qua, trong lòng lại muốn có đêm thứ hai. Chỉ có điều lần thứ hai, cậu thực sự không có đủ can đảm và không có mặt mũi nào để nói ra.
Bản thân Đường Mộc cũng không thể ngờ rằng, sau đó không lâu, điều mà cậu mong ước lại thành hiện thực.
Cuối cùng một ngày nọ, mẹ Aaron muốn đến xem chúng ăn ở như thế nào. Bà đã nhắn tin thẳng cho Đường Mộc rằng: “Đường Mộc à, tối nay sau khi hết giờ tự học, cô muốn đến thăm cháu và Aaron”.
Lúc đó đang trong giờ học, Đường Mộc vội chuyển một mẩu giấy cho Aaron.
“Tối nay mẹ cậu muốn đến, làm thế nào bây giờ?”
“Thế thì cậu bảo Ngải Mễ đến ngủ với Lệ Lệ ở nhà cậu là được.”
Tan học về đến nhà, chúng vội vàng giấu đồ đạc của Ngải Mễ đi, tóm lại, căn nhà này mọi dấu vết đánh dấu sự tồn tại của Ngải Mễ đều bị lau chùi một cách kiên quyết, triệt để. Nhưng giường vẫn chưa thu dọn xong thì mẹ Aaron đã bấm chuông. Hai đứa đành phải chạy vội xuống tầng mở cửa.
“Cháu chào cô.” Đường Mộc cười tươi lên tiếng.
“Mọi người đều lo các cháu tự mình ăn ở sẽ bị gầy đi, xem ra là cô và ba cháu lo xa quá thì phải.” Nhìn thấy cả hai đứa đều khá ổn, mẹ Aaron tỏ ra rất vui.
Đường Mộc đi pha trà cho mẹ Aaron, bà liền cười rất vui vẻ. Còn Aaron thì chỉ đứng bên cạnh, không nói gì, dường như Đường Mộc mới là con ruột của bà. Trong lòng Aaron thầm nghĩ, con gái ruột của người phụ nữ này cũng sống ở đây, vậy mà bà lại không biết nên cảm thấy buồn cười.
Mẹ Aaron bưng cốc trà lên, ngó nhìn xung quanh, tấm tắc khen: “Mẹ cứ tưởng hai thằng ở với nhau chắc chắn nhà sẽ như cái ổ chuột, thật không ngờ!”.
Suýt thì Đường Mộc buột miệng nói ra, là do có Ngải Mễ dọn dẹp. Nhưng rồi câu nói này đã bị nuốt vào trong.
“Phòng rộng thật đấy.” Mẹ lại khen thêm câu nữa.
“Còn có cả gác xép nữa.” Đường Mộc hào hứng quá đà, đột nhiên buột miệng khai ra.
Aaron muốn ngăn cũng không còn kịp nữa.
Rõ ràng là mẹ cũng rất có hứng thú: “Thế à, thế thì mẹ muốn lên ngó xem sao”.
Vừa mới phát hiện ra cầu thang, mẹ liền hào hứng đi lên. Aaron trợn mắt nhìn Đường Mộc tỏ ý trách móc, Đường Mộc sợ quá thè lưỡi. Nhưng sở dĩ Đường Mộc bị Ngải Mễ ca ngợi “người có Lã Bố, ngựa có Xích Thố, gay có Đường Mộc”, là vì cậu thực sự không phải là con người bình thường.
Trong đầu Đường Mộc nảy ra ngay một ý, cậu chạy lên kéo tay mẹ Aaron nói: “Cô ạ, hôm nay biết là cô đến nên Aaron còn đi mua hẳn cho cô một bộ chăn ga, nói đêm nay muốn cô ngủ ở đây”.
“Vậy à?” Mẹ quay đầu lại nhìn Aaron. dĩ nhiên bà biết những chuyện như thế này, nếu có làm cũng chỉ là Đường Mộc làm, Aaron thì không bao giờ, nhưng bà vẫn muốn hỏi, nếu con trai mình nói dối có thiện ý với mình thì cũng là một điều rất tuyệt vời.
Aaron miễn cưỡng gật đầu.
Mẹ bèn cười tươi: “Nhưng đêm nay mẹ phải vẽ, cảm ơn tấm lòng của các... con”.
Bà đã lên gác xép để ngó, tự nhiên lại nói ra rnột câu: “Không ngờ trên này cũng rộng như vậy, không ở thật là phí”.
Lúc bà nói như vậy, mọi người cũng không để ý gì. Bà lại ngồi thêm một lát, giống như bao bà me khác, dặn dò thêm bao điều, nhắc nhở hai cậu con trai phải chú ý.
“Thấy các con như thế này, về cô sẽ nói với ba con, chắc chắn ông ấy cũng yên tâm. Thôi, các con cứ học đi, cô không làm phiền các con nữa.”
“Cô về ạ.” Đường Mộc tiễn bà ra cổng khu chung cư.
Nhưng mấy ngày sau, mẹ lại nhắn tin hẹn Aaron cùng Đường Mộc đi ăn cơm.
“Đi không?” Đường Mộc hỏi Aaron.
“Mẹ nhắn tin cho cậu, cậu tự quyết định đi.” Aaron không có ý kiến gì.
Đường Mộc lại quay sang hỏi Ngải Mễ, Ngải Mễ cũng vẫn nói câu đó: “Cô nhắn tin cho cậu, cậu tự quyết định đi”.
Cuối cùng Đường Mộc vẫn quyết định sẽ đi. Lý do dĩ nhiên là không thể nói ra, vì bà là mẹ của Aaron, chính vì thế đương nhiên là Đường Mộc phải kính trọng rồi.
Đặt bàn tại nhà hàng khá có tiếng ở Xuân Thành, Aaron và Đường Mộc đẩy cửa vào, cả hai đều sững người, có hai người ngồi bên cạnh mẹ, một người là Lý Tuấn Ninh.
Đường Mộc nghe thấy Aaron nói: “Cháu chào cô Trương”.
Xem ra người phụ nữ ngồi bên cạnh mẹ Aaron chính là mẹ Lý Tuấn Ninh.
Mẹ giới thiệu với Đường Mộc: “Đường Mộc à đây là mẹ của Lý Tuấn Ninh, Lý Tuấn Ninh bạn thân nhất của Aaron hồi nhỏ, hay đá bóng cùng nhau”.
“Dạ, cháu chào cô Trương.” Cậu nặng nhọc cất tiếng.
Giờ đây, Đường Mộc vẫn còn hậm hực không vui, không ngờ lại bảo mình đến ngồi ăn cùng Lý Tuấn Ninh, làm trò gì vậy! Điều quan trọng nhất là, còn nói những lời như Lý Tuấn Ninh là bạn thân nhất của Aaron hồi nhỏ, câu này vừa nghe đã thấy bực mình!
Mẹ gọi Đường Mộc ngồi xuống cạnh mình: “Đường Mộc à, cô có một chuyện muốn bàn với cháu”.
“Dạ, chuyện gì vậy ạ, cô cứ nói đi.”
“Là thế này, Lý Tuấn Ninh học cùng trường với các cháu, lóp 12 rồi mà bạn ấy cũng chuyển ra ngoài ở rồi, nhưng lại ở cùng với mấy cậu học hành không chăm chỉ, giờ muốn đổi sang môi trường khác, nhưng lại không tìm được nhà, cô thấy nếu tiện, đúng lúc bên nhà cháu có một gác xép…”.
Đường Mộc quay sang nhìn Lý Tuấn Ninh, trên môi cậu ta nở một nụ cười khó hiểu, chắc chắn sự việc không đơn giản như vậy. Gần như cậu có thể khẳng định, Lý Tuấn Ninh đên là vì Ngải Mễ.
Lúc này đây cô Trương cũng đã lên tiếng, vừa cất lòi đã thấy sặc mùi thị dân: “Đường Mộc à, cô đã được nghe mẹ Aaron nói, cháu là người rất tốt cô cũng ngại mở lời, sợ ảnh hưởng đến cháu…”.
Đường Mộc nhìn Aaron, cậu chỉ chăm chú ăn xem ra cậu kiên quyết không chịu bày tỏ thái độ rồi.
“Đường Mộc à, nếu như cháu không vui thì cứ nói thẳng ra, không sao đâu cháu.” Mẹ Aaron nói thêm.
Đường Mộc lại cười nói: “Cô ạ, cô cứ cho Lý Tuấn Ninh đến ở cùng. Ba đứa có thể bảo ban nhau”.
Mẹ Aaron biết Đường Mộc sẽ đồng ý, chỉ không nghĩ rằng lại thoải mái đến vậy. Đường Mộc đồng ý, một phần là do bà là mẹ Aaron, một phần khác nữa là trong lòng cậu biết rất rõ, Lý Tuấn Ninh đến là vì Ngải Mễ, Lý Tuấn Ninh đến, Ngải Mễ không đi, chắc chắn sẽ phải thiếu một phòng, vậy thì, Aaron ngủ với mình là điều chắc như đinh đóng cột rồi.
Ăn cơm xong, cô Trương luôn miệng cảm ơn Đường Mộc, cô nói với Lý Tuấn Ninh và Aaron rằng: “Các cháu phải học Đường Mộc đấy, thật là một đứa trẻ ngoan”. Sau đó ra lệnh cho Lý Tuấn Ninh: “Con thu dọn đồ đạc đi, chiều nay không có giờ học, tranh thủ chuyển sang sớm, từ nay trở đi đừng có mà gây rắc rối gì cho Đường Mộc đấy!”.
“Con biết rồi mẹ ạ!”
Ba đứa bắt taxi về, Lý Tuấn Ninh chủ động ngồi lên ghế phụ, cậu cười hì hì nói: “Để tớ trả tiền”.
Trên bàn ăn Aaron không nói câu nào, lúc này mới mở miệng: “Lý Tuấn Ninh, cậu có ý gì vậy?”.
“Câu này, cậu hỏi lạ thật đấy, tớ mời bọn cậu đi xe mà.”
“Tớ không hỏi cái đó, tại sao cậu lại tìm đủ mọi cách để chuyển đến ở cùng bọn tớ, nếu cậu vì Ngải Mễ thì tớ khuyên cậu nên sớm từ bỏ ý định này đi.”
“Thật là lạ, cậu là gì của Ngải Mễ, cậu có tư cách gì để nói? Người ta là bạn trai cũ của Ngải Mễ còn không phát biểu gì nữa là.”
Đột nhiên tài xế ho một tiếng, ba người mới sực nhớ ra đang ngồi trên xe, và thế là cùng im lặng không nói gì nữa. Đường Mộc vẫn đang thắc mắc trong lòng, mình và Ngải Mễ mới chia tay nhau mấy ngày, tại sao Lý Tuấn Ninh lại biết nhỉ.
Đợi đến khi chúng xuống xe, Lý Tuấn Ninh mới nói: “Tớ luôn biết chuyện của Ngải Mễ”. Cậu ta nhìn Aaron bằng ánh mắt thách thức.
Đường Mộc đứng ở bên kéo Aaron lại, cậu thực sự sợ Aaron nổi nóng lại đánh nhau với Lý Tuấn Ninh. Dù gì thì họ cũng là bạn thân của nhau hồi còn nhỏ.
“Thôi, tớ đi thu dọn đồ đạc rồi sẽ quay lại ngay.” Nhìn vẻ bực dọc của Aaron, Lý Tuấn Ninh tỏ ra rất đắc ý.
Đợi đến khi Lý Tuấn Ninh đi rồi, Aaron liền trút giận lên đầu Đường Mộc: “Tại sao cậu lại đồng ý hả?”.
“Phần vì mẹ cậu, phần vì cậu ta là bạn thân nhất của cậu hồi nhỏ, tớ từ chối được sao, nếu không về nhà mẹ cậu sẽ ăn nói thế nào với ba tớ?”
“Tớ thấy không phải vì điều đó mà cậu đồng ý.” Aaron nhằm trúng tim đen của Đường Mộc.
“Có phải vì cãi nhau với Lý Tuấn Ninh mà cậu giận cá chém thớt hay không?” sắp bị Aaron vạch trúng tim đen, Đường Mộc cũng tỏ ra luống cuống.
Aaron không nói gì, lên tầng, đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, đúng lúc Ngải Mễ mở cửa ra, cô đứng trên tầng đã nhìn thấy họ rồi. Cô mím môi nhìn hai người từ đầu đến chân một lượt rồi đùa: “Sao vậy, hai vợ chồng cãi nhau à?”.
Câu đùa này không hiệu quả, cả hai đều không cười, thậm chí Aaron còn cự nự với Ngải Mễ: “Chuyện gì cậu cũng kể với Lý Tuấn Ninh được à?”.
“Cậu ấy hỏi nên tớ đã kể với cậu ấy, hơn nữa, tớ cũng cảm thấy những chuyện này chẳng có gì đáng xấu hổ cả.”
Hôm nay Aaron rất thất thường, một người từ trước đến nay vốn rất bình tĩnh như cậu cũng không bình tĩnh nữa, cậu đi vào trong, quay đầu lại lạnh lùng nói với Ngải Mễ: “Lý Tuấn Ninh chuẩn bị chuyển đến đây ở đấy, cậu tha hồ mà có thời gian nói những chuyện không đáng xấu hổ với cậu ta”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc