Sống Như Tiểu Cường - Chương 40

Tác giả: Bukla

Chúng tôi lại nhòm qua khe cửa quan sát, không còn một bóng người nào. Tôi và Lưu Dĩnh nhìn nhau cười hỉ hả, tôi đẩy cánh cửa ra nhưng nó không hề nhúc nhích, lấy hết sức đẩy thêm lần nữa, vẫn không có chuyển biến gì. Trời ạ! Mấy tên ςướק không có nhân cách này, bọn chúng lại còn rèn luyện được thói quen tốt là ra vào đóng cửa sao?
Chúng tôi chỉ còn biết nhìn nhau, đây là cánh cửa bằng tấm tôn lại còn bị người ta chốt ở ngoài, đen đủi hơn là cái nơi khỉ ho cò gáy này chẳng có lấy bóng người.
Tôi chạy ra phía cửa sổ, chỗ này cũng bị hàn bởi một thanh sắt to, tôi đứng đó gào toáng lên: “Này, có ai ở đây không?”
Tôi gào đến khản giọng nhưng bên ngoài vẫn lặng ngắt như tờ. Lưu Dĩnh bảo tôi: “Cậu gào to lên, có gào thế chứ gào nữa cũng chẳng ai đến cứu cậu đâu.”
Câu này nghe quen quá, giống như một cô gái bị thằng con trai nào đó quấy rối rồi nói với cô ta như vậy.
Lưu Dĩnh nói: “Cậu giữ sức đi, đợi thấy có người qua rồi hãy gọi”
Tôi từ bỏ việc gào thét, ngồi bệt xuống nền trong vô vọng. Chợt tôi nhớ ra nên vội bảo Lưu Dĩnh: “Chị có di động ở đây đúng không? Gọi người đến cứu chúng ta đi!”
Lưu Dĩnh đáp: “Vừa nãy thử rồi, ở đây ngoài vùng phủ sóng.”
Tôi thất vọng đến tột cùng, chắc chỉ còn cách ngồi đây và chờ đợi. Tôi uể oải đứng dậy lục lọi khắp căn phòng, nếu trong mấy cái hòm có chứa đồ ăn thì chúng tôi có thể trụ được mấy ngày. Tôi nhìn kĩ đống hòm, bên trên có chữ còn bên trong toàn pháo hoa. Chẳng hiểu sao có người mang pháo hoa đến đây cất. Tiếc là có ít quá nếu không có thể lấy thuốc pháo ra để nổ cái cửa thử xem.
Trong căn phòng này hình như ngoài thịt người ra không còn gì có thể ăn được, nhưng tiếc quá tôi không có thói quen ăn thịt sống.
Tôi và Lưu Dĩnh ngồi bên nhau trong căn phòng, tôi hỏi: “Nếu vẫn không có người đi qua đây liệu chúng ta có ૮ɦếƭ đói trong căn phòng này không?”
Chị ta giải đáp thắc mắc của tôi: “Có đấy!”
Thật ra, chính tôi cũng biết rõ cái đáp án này nhưng tôi hy vọng Lưu Dĩnh trả lời tôi rằng: “Sẽ không có chuyện đó đâu.”
Kết quả là chị ta chẳng đem lại cho tôi chút hy vọng nào. Chẳng bao lâu sau lần nhốt thứ nhất, chúng tôi lại bị nhốt với nhau lần thứ hai, nhưng lần trước là sợ hãi hòa cùng hy vọng, còn lần này hoàn toàn tuyệt vọng.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Trời tối dần, chúng tôi vừa đói vừa rét. Hai người chúng tôi lui sát lại gần nhau nhưng có cảm giác ngại ngùng nên vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, gióng như bọn nhím sát vào đàn để giữ ấm, gần thì sợ bị lông con khác đâm, xa lại thấy lạnh.
Tôi càng ngày càng lạnh hơn, cũng chẳng thèm để ý gì nhiều nữa, khẽ đưa tay ôm Lưu Dĩnh vào lòng, chị ta cũng không chống đối, đêm tối có lẽ là lúc người ta ít cảnh giác nhất!
Tôi bỗng có cảm giác muốn chuyện trò, tôi kể bao nhiêu chuyện buồn cười hồi nhỏ của tôi, hai chúng tôi cùng cười, dần dần tôi không còn cảm thấy lạnh nữa.
Kí ức chẳng khác nào một bàn ăn đầy các món đủ vị cả chua, ngọt lẫn đắng, cay, nếu bạn muốn sống trong vui vẻ thì hãy hồi tưởng những điều thật ngọt ngào.
Tôi bỗng đứng bật dậy, Lưu Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Cường, cậu làm gì vậy?”
Tôi mở nắp hòm lôi một ít pháo hoa ra bảo Lưu Dĩnh: “Đêm tối thế này chẳng lẽ không đốt ít pháo hoa à?”
Lưu Dĩnh vỗ tay cười tán thành: “Hay đấy! Hay đấy!” Nói rồi cũng với tay lấy mấy cây pháo hoa.
Chúng tôi lục tìm trên bàn được bao diêm rồi đem châm từng cây pháo, những bông pháo sặc sỡ sắc màu luồn qua cửa sổ bay vào không trung, tự do múa lượn giữa đất trời.
Lưu Dĩnh giành lấy bao diêm tự đốt cho mình một cây pháo hoa, chúng tôi cùng cười khoái chí, hóa ra trong cơn tuyệt vọng vẫn có những niềm vui.
Vậy là ước mơ trẻ thơ của tôi đã thành hiện thực, hồi nhỏ chỉ ước một lần được đích thân đốt một cây pháo hoa để tận hưởng cảm giác từng bông pháo vút lên từ tay mình.
Mẹ vẫn thường bảo: “Những người đốt pháo hoa thật ngốc nghếch. Tất cả mọi người cùng có thể ngắm đấy thôi? Tội gì mà mình phải tự mua chứ!” Thực ra, tôi biết mẹ tiếc tiền nên không mua.
Lưu Dĩnh cài mấy cây pháo hoa lên cửa sổ rồi bảo tôi: “Trương Tiểu Cường, có muốn nhảy một điệu cùng những bông pháo không?”
Tôi cười: “Em không biết nhảy."
Lưu Dĩnh vẫn nài: “Không sao, để tôi dạy.” Chị ta nhẹ nhàng kéo tay tôi lại, đúng lúc này pháo hoa phụt tắt, chúng tôi đối diện nhau trong bóng tối, tôi nghe rõ cả tiếng cười, Lưu Dĩnh bảo: “Không may rồi, thôi để lần sau dạy nhé.”
Tôi cũng cười đáp: “Nói là không được nuốt lời đâu đấy!”
Cơn mệt mỏi của tôi lại dồn lên, tôi và Lưu Dĩnh dựa vào nhau. Có lẽ, chỉ vào những lúc đường cùng như thế này hai kẻ vốn trời sinh ra là để đối đầu nhau mới có thể ngồi với nhau. Hoặc có lẽ tôi và Lưu Dĩnh đúng là có duyên với nhau nên mới thường xuyên gặp nhau giữa biển người mênh ௱ô** đến thế, chúng tôi cùng nhau đấu trí đấu dũng, chúng tôi cùng kề vai chiến đấu, trong bóng tối cùng tâm sự để hiểu nhau hơn.
Mỗi người đều sống trong một cái tổ của riêng mình, có rất ít người thử đón nhận và cảm thông với những người khác. Ai cũng lấy mình làm chuẩn mực để đòi hỏi người khác, ai cũng muốn lấy mình làm chuẩn mực để loại bỏ những người không cùng hoàn cảnh với mình.
Nếu trong mắt bạn chỉ nhìn thấy toàn màu đen, ấy là vì bạn cho rằng bản thân mình màu trắng.
Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Lưu Dĩnh, trong lòng bỗng hơi xao xuyến, tôi muốn nói với Lưu Dĩnh: “Đằng nào chúng ta cũng sắp ૮ɦếƭ, chi bằng mình...” Nhưng nghĩ lại đành từ bỏ ý định, lúc này, tôi đang đói đến hoa mắt chóng mặt, đúng là lực bất tòng tâm!
Vẫn là một đêm với giấc ngủ ngon. Tôi mơ thấy mình có thể ngẩng cao đầu đi giữa phố phường, mọi người đều nở nụ cười chào tôi. Lúc tỉnh dậy mới phát hiện ra trời sáng tự lúc nào, hóa ra tôi đang nằm mơ giữa ban ngày.
Lưu Dĩnh vẫn ngủ say sưa, tôi ngắm nhìn. Có lẽ, tôi sẽ nhớ mãi giây phút này nếu như chúng tôi còn có thể ra khỏi đây, Lưu Dĩnh ngủ mơ, môi vẫn cười, tôi bất giác cười theo.
Lưu Dĩnh tỉnh giấc thấy tôi đang nhìn nên có vẻ hơi ngại
Chị ta nói: “Sao thế? Có gì mà cười tủm tỉm thế hả, nếu hôm nay không ra khỏi đây được chúng ta sẽ lê lết vì đói cũng nên.”
Tôi bảo: “Cười chị đấy, khi nãy đang ngủ mà vẫn cười ngọt ngào thế.”
Lưu Dĩnh hỏi lại: “Thật à?”
Tôi ghé tai hỏi nhỏ: “Cảnh sát Lưu, mơ thấy gì mà cười vui vẻ vậy?”
Tôi cảm thấy trong hoàn cảnh như thế này, người mà Lưu Dĩnh gặp trong giấc mơ rất có khả năng là anh chàng nằm ngủ bên cạnh.
Lưu Dĩnh trả lời: “Vừa nãy tôi mơ thấy cậu.”
Tôi nghệt ra, hóa ra câu trả lời đúng như tôi cảm nhận, nhưng chị ta dám nói thẳng ra thì đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi. Không lẽ vào lúc này, cái thời khắc không còn gì ngăn cản được, Lưu Dĩnh đã vượt qua quan niệm cũ để mạnh dạn tỏ tình với tôi sao? Nhưng tôi có thể đón nhận không? Tôi phải chấp nhận sự thật là khoảng cách giữa tôi và chị ta quá lớn. Tôi gục đầu xuống, trong lòng thấy dằn vặt, tôi thở dài, không được miếng thì cũng chẳng cần được tiếng, nhưng được làm vợ làm chồng mà không được tiếng thì chắc cũng ổn.
Lưu Dĩnh nói tiếp: “Tôi mơ thấy mình xích cổ cậu đưa ra trước pháp luật.”
Tôi thấy chóng mặt, không chỉ vì đói, mà chủ yếu là vì tôi tức không chịu nổi.
Tôi bỗng nghe có tiếng người bên ngoài, một giọng phụ nữ cất lên: “Có ai ở trong phòng không?”
Tôi vội thò đầu qua cửa sổ. Một bà già tay cầm cây pháo hoa tối qua chúng tôi đã đốt hỏi tôi: “Đây là pháo các cậu đốt hả?”
Tôi vội gật đầu xác nhận. Bà ta bỗng điên tiết bảo: “Các cô các cậu không biết là UBND thành phố đã ra quyết định ngoài những ngày lễ tết ra không được tùy tiện đốt pháo à?”
Tôi hoảng hồn, nhưng dù sao cuối cùng đã gặp được sao cứu mệnh.
Bà già vẫn không tha cho tôi, bà ta thuyết giáo tiếp: “UBND thành phố đã có quy định những người vi phạm đốt pháo phải nộp phạt 100 tệ, tôi phụ trách việc này, để tóm được cô cậu tôi đã phải lùng sục mãi đấy.”
Tôi gật đầu lia lịa bảo: “Bác ơi, bác mau nghĩ cách mở cửa đi, ra được ngoài chúng cháu sẽ nộp phạt ngay.”
Bà ta ngạc nhiên lắm, có lẽ không nhiều người hợp tác với bà ta trong việc này. Bà già hơi do dự, định đi ra phía cửa rồi lại quay lại.
Tôi hỏi: “Bác ơi, vẫn còn việc gì nữa sao?”
Bác ta cười bảo: “Tôi muốn bảo với cô cậu, nếu cô cậu không lấy biên lai thì chỉ cần nộp phạt 50 tệ thôi.”
Tôi trả lời ngay: “Tất nhiên, bác không cần viết biên lai đâu.”
Bà ta phấn khởi quay đi. Một lát sau, tôi nghe có tiếng động lớn, có lẽ vì mục tiêu 50 tệ nên bà ta đang lấy đá hì hục đập khóa.
Cửa kêu “xoảng” một cái và được mở ra. Chúng tôi ra khỏi căn phòng, lập tức bà ta bảo: “Mau nộp phạt đi!”
Tôi lôi Lưu Dĩnh ra cười và bảo bác: “Bác à, giới thiệu bác đây là cảnh sát Lưu.”
Bà ta ngây ra trong giây lát rồi bảo: “Cảnh sát cũng phải nộp phạt”
Tôi cười hì hì nói: “Đương nhiên là cảnh sát cũng phải nộp phạt, nhưng cảnh sát cũng có thể bắt những kẻ tư lợi thu tiền phạt mà không viết biên lai.”
Bà già ngớ người, vội lùi lại vài bước, tôi kéo Lưu Dĩnh đi luôn.
Tôi nói lại: “Bác ơi, chúc bác hôm nay phạt được nhiều người mà không cần viết biên lai.”
Dù sao đi chăng nữa thì bác ta cũng đã cứu chúng tôi, tuy không có phần thưởng về vật chất thì cũng cần chút động viên tinh thần.
Lưu Dĩnh vừa đi vừa trầm ngâm. Trong vụ án của Lý Dương, chúng tôi nắm trong tay quá ít manh mối, lần này Tiểu Huy lẩn trốn không biết đến bao giờ mới liên lạc lại với chúng tôi, ngộ nhỡ không còn liên lạc với chúng tôi nữa thì chúng tôi chẳng có cách nào ngăn chặn Lý Dương.
Lưu Dĩnh bảo tôi: “Chỉ mấy ngày nữa sẽ tổ chức mời thầu lần hai dự án cải tạo thành phố, không hiểu vì lý do gì mà mấy đối thủ cạnh tranh của Lý Dương đều rút lui cả, lần này bà ta đang chiếm lợi thế.”
Trong thế giới của chúng ta, nếu tất cả những người xấu đều bị trừng phạt thì sẽ chẳng còn ai làm điều ác nữa. Mấy ngày vừa qua, tôi ở lại thành phố hình như là thừa, chỉ thêm nguy hiểm cho người thân và bạn bè thôi.
Tôi trở về khu trọ, thời gian vẫn vùn vụt trôi mà Tiểu Huy vẫn chưa xuất đầu lộ diện. Mẹ và mọi người không dám tùy tiện ra ngoài. Chúng tôi dự định nếu mấy ngày nữa vẫn không có tin tức gì, chúng tôi sẽ quay về thị trấn Tam Thủy để đỡ sống trong cảnh sợ hãi thế này.
Buổi chiều, nghe có tiếng người gõ cửa, ai nấy đều lo lắng. Trong thành phố này chúng tôi chẳng có người quen, nếu là người của hội Tam Hòa đến thì rắc rối to rồi.
Tôi mở cửa, người đứng ngoài cánh cửa lại là Tiểu Hân. Lúc đó, mẹ đứng giữa căn phòng, mẹ căng thẳng không biết phải làm thế nào.
Tiểu Hân nở nụ cười nhìn chúng tôi nói: “Tiểu Cường, chị sắp kết hôn rồi, chị đến để thông báo với em và nhờ em đến giúp chị một tay hôm cưới.”
Tôi và mẹ ngạc nhiên lắm. Suýt nữa quên mất chị đã từng nói đến chuyện sắp lấy chồng, chỉ có điều thời gian trôi nhanh quá, nhìn chị rạng ngời trong hạnh phúc, tôi cũng vui thay cho chị.
Mẹ vui vẻ nhìn chị nói: “Dì cũng sẽ đến.”
Tiểu Hân cười đáp: “Dì nhất định phải đến đấy!”
Chị bỗng nói nhỏ với tôi: “Tiểu Cường, ra đây một chút.”
Tôi theo chị ra khỏi phòng, chị bảo: “Trịnh Tiểu Huy, giám đốc công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên đã gọi điện cho chị.”
Tôi ngạc nhiên quá, nhưng nhớ lại mọi chuyện thì Tiểu Huy và Tiểu Hân biết nhau không có gì lạ cả. Trước kia, họ đã từng liên hệ, nhưng tại sao hắn không trực tiếp đến tìm tôi mà lại tìm Tiểu Hân?
Tiểu Hân kể: “Tiểu Huy nói, anh ta lộ diện rất nguy hiểm nên không thể ra ngoài tùy tiện, không liên lạc được với em nên anh ta gọi điện thoại tìm chị nói là ngày mai sẽ đến đây đưa cho em những chứng cứ.”
Tiểu Hân lôi một mẫu giấy ra đưa cho tôi, tôi xem qua rồi kéo Tiểu hân lại bảo: “Chúng ta cùng đến công ty chị rồi gọi luôn Lưu Dĩnh ra mình cùng bàn bạc nhé!”
Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngày mai là ngày công bố kết quả mời thầu, tốt nhất là có thể chặn đứng Lý Dương trước khi có kết quả đấu thầu. Tôi đến công ty Tiểu Hân, Lưu Dĩnh đã đợi sẵn rồi, tôi nói sơ qua về tình hình với chị ta.
Lưu Dĩnh nói: “Tiểu Huy hẹn chúng ta vào đúng thời gian diễn ra buổi lễ công bố, xem ra nếu chúng ta trở về thì kết quả mời thầu đã được công bố rồi. Nếu chứng cứ không đủ để lật đổ Lý Dương thì lần này chúng ta sẽ thất bại thảm hại. Nếu có trong tay chứng cứ sớm hơn có thể sẽ làm thay đổi được kết quả.”
Tôi đưa ra ý kiến: “Để em nghĩ cách kéo dài thời gian buổi lễ.”
Lưu Dĩnh nói: “Vậy tôi sẽ đi lấy chứng cứ chỗ Tiểu Huy.”
Tôi thắc mắc: “Nhưng chị là cảnh sát, sợ Tiểu Huy sẽ không tin tưởng chị.”
Tiểu Hân xen vào: “Vậy để tôi đi lấy!”
Tôi thấy khó xử quá, Tiểu Hân và Tiểu Huy đã từng có liên hệ, trong trường hợp này Tiểu hân đi là hợp nhất, nhưng tôi lại lo chị sẽ gặp nguy hiểm.
Cửa bỗng bật mở, Tần Hạo Vĩ từ ngoài bước vào nói: “Anh sẽ đi cùng em.”
Anh ta có vẻ hơi ngượng ngùng giải thích: “Tôi đi ngang qua, cửa không khóa, giọng mọi người lại to quá.”
Tôi cười trêu anh: “Thế là anh nghe trộm hả?”
Thấy anh ta hơi xấu hổ tôi bèn chuyển chủ đề: “Vậy thì tốt rồi, có anh đi cùng em cũng đỡ lo.”
Chỉ cần anh ta phát huy trình độ như hôm đánh tôi thì đối phó với hai tên lưu manh cỡ trung bình chắc không thành vấn đề.
Tôi lại gặp khó khăn. Làm thế nào để kéo dài thời gian công bố kết quả mời thầu đây?
Tung tin tại đây có một bà già giàu có đang cần kiếm chồng. Thế nào cũng có nhiều người chen chúc đến, chỉ có điều thời gian gấp gáp quá, có lẽ cũng không thu hút được đông lắm. Hoặc lại tự tạo một vụ tự tử để thu hút sự tò mò của những người tham gia buổi lễ. Nhưng nếu tôi đích thân tham gia diễn xuất thì cũng khá nguy hiểm, còn muốn xúi giục ai đó tự sát thì cũng cần thời gian. Thêm vào đó những nhân vật ở đây toàn người bàn việc đại sự, xem ra chưa chắc họ đã chú ý đến mấy thứ diễn xuất vặt vãnh của tôi, cùng lắm thì họ chỉ hỏi xem cuối cùng kẻ tự sát có ૮ɦếƭ không để thể hiện chút quan tâm.
Nghe Lưu Dĩnh nói họ phải chuẩn bị máy tính và các thiết bị trình chiếu để trình bày các tài liệu, tôi nghĩ mãi nhưng chắc phải áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất là làm hỏng máy vi tính, để kéo dài thêm một đến hai tiếng chắc không có vấn đề gì. Nghe nói hội trường để tổ chức buổi lễ công bố là hội trường của một doanh nghiệp quốc doanh. Nếu vậy hệ thống điện đóm của họ cũng kém, chắc còn có thể kéo dài thời gian thêm nửa ngày.
Sáng hôm sau, Tiểu Hân và Tần Hạo Vĩ từ sáng sớm đã đi đến chỗ hẹn với Tiểu Huy. Tôi giục Lưu Dĩnh điều động thêm các đồng nghiệp đến, như vậy nếu tôi không thể xoay sở được nữa thì có thể để cảnh sát kéo dài thêm thời gian.
Lưu Dĩnh bảo tôi: “Nhưng sở cảnh sát chúng tôi sẽ không bao giờ tham gia nếu không thấy lợi! Đằng này đối phương lại là bà Lý Dương đầy quyền thế.”
Tôi bảo: “Chị nói nhiệm vụ hôm nay không thể sơ suất được vì sắp có chứng cứ quan trọng.”
Lưu Dĩnh phân bua: “Họ có tin không? Mà đến lúc này chúng ta cũng chưa biết những chứng cứ của Tiểu Huy có dùng được không?”
Tôi bảo: “Chị linh hoạt lên một chút xem nào, hãy tỏ ra là mọi thứ đã đâu vào đấy cả. Hãy ngầm đánh tiếng với họ rằng đây là một cơ hội tốt, nếu bắt được Lý Dương thì sẽ có công lớn, rất có lợi cho việc tăng cấp bậc, thậm chí còn ảnh hưởng đến khen thưởng cuối năm. Sau đó, chị có thể nói rằng số người có hạn, nếu nhiêu người quá sợ chia thành quả cũng không hay, thế nào mọi người chẳng tranh nhau đi. Tất nhiên, chị chỉ đánh tiếng thôi, vì nhỡ có hỏng việc thì chỉ có thể trách khả năng họ lĩnh hội lời của chị không triệt để mà thôi.”
Lưu Dĩnh lại thở dài: “Cũng chỉ có cách đấy.”
Rồi chị ta trề cái môi ra than với tôi: “Trương Tiểu Cường, tôi phát hiện thấy mình gần cậu một thời gian thôi mà bản chất tốt đẹp của mình xuống cấp nhanh chóng. Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng!”
Tôi phản công: “Bản chất của em được cải thiện rõ rệt, vì được tiếp xúc với “cái đèn” này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc