Sống Như Tiểu Cường - Chương 37

Tác giả: Bukla

Bụng tôi đau quằn quại, còn bị Lưu Dĩnh túm cổ lôi vào Ánh Nguyệt Dạ Hồ. Vừa nhìn thấy một phụ nữ trông có vẻ như quản lý vũ trường , Lưu Dĩnh liền tiến tới hỏi han: “Tiểu Hồng có ở đây không?”
Người kia dò xét hai chúng tôi một lượt từ trên xuống dưới rồi trả lời: “Tiểu hồng không có ở đây, cô ta xin nghỉ phép rồi.” Nói xong chị ta bỏ đi ngay.
Lưu Dĩnh thất vọng bảo tôi: “Xem ra lại công cốc rồi, Tiểu Hồng cũng chẳng có ở đây.”
Tôi nhìn chị ta đáp: “Chị hỏi như thế, Tiểu Hồng không có ở đây là đúng thôi.”
Lưu Dĩnh thắc mắc: “Tôi hỏi thế thì sao chứ? Không lẽ Tiểu Hồng không có mặt lại có liên quan đến câu hỏi của tôi?”
Tôi cười bảo: “Tất nhiên là có liên quan rồi. Chị cứ túm lấy em thế này rồi lại hỏi tung tích Tiểu Hồng, chắc chắn họ sẽ nghĩ chị là vợ một ông khách của Tiểu Hồng lôi chồng đến vũ trường để hỏi tội, họ họa có điên mới nói cho chị tung tích Tiểu Hồng.”
Lưu Dĩnh nghĩ có lẽ là như thế thật bèn thả tôi ra, nhưng chị ta vẫn một lòng không phục nói: “Ai là vợ cậu chứ, vô lý đùng đùng.”
Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Thế cần em đi hỏi xem thế nào không?”
Chị ta đáp: “Thích thì cứ đi!”
Tôi đắc chí quay đi tìm người phụ nữ có dáng quản lý khi nãy, tôi hỏi chị ta: “Chị ơi, Tiểu Hồng không có ở đây thật hả chị?”
Chị ta ngó quanh thấy Lưu Dĩnh không còn bám lấy tôi nên cười bảo tôi: “Người anh em, xem ra cậu ăn chả bị vợ cậu bắt quả tang hả? Tiểu Hồng có ở đây, nhưng để cho gặp vợ cậu có mà rắc rối to.”
Bụng tôi vẫn còn đau điếng, tôi nói: “Chị ơi, chị hiểu nhầm rồi, đấy chính xác là vợ của em nhưng cô ấy không đến tìm Tiểu Hồng để gây rắc rối đâu ạ. Cô ấy định đến đây làm việc nên muốn tìm Tiểu Hồng để nhờ giới thiệu.”
Chị quản lý ngạc nhiên hỏi: “Trông cũng không đến nỗi nào nhưng mà dáng vẻ hơi hung hãn, sợ dễ đắc tội với khách.”
Tôi bảo: “Chị ơi, em nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu. Bây giờ khách hàng ngày càng khó tính, nếu nhân viên cô nào cũng một kiểu giống nhau chưa chắc khách đã vừa ý. Chi bằng chị tuyển đa dạng lên một chút. Tất nhiên cần những người đẹp như hoa thủy tiên giống chị nhưng mình cũng nên cài thêm ít hoa dại vào để tô điểm thêm chứ ạ?”
Chị này sung sướng cười ngoác miệng bảo tôi: “Chú em thông minh thật đấy, sau này nếu thất nghiệp, nếu không chê chỗ chúng tôi thì mời cậu đến đây làm nhân viên phục vụ nhé.”
Tôi vui vẻ nói: “Được vậy thì tốt quá, sau này em nhờ vả chị cả đấy.”
Lưu dĩnh thấy tôi chuyện trò mãi bèn vào trong tìm tôi, chị quản lý khi nãy bảo: “Tiểu Hồng ở căn phòng phía sau, hai người qua bên đó mà tìm cô ta.”
Lưu Dĩnh mừng quá hỏi tôi: “Tiểu Cường, cậu làm thế nào mà hỏi được thế? Xem ra cậu cũng lợi hại ghê.”
Tôi khẽ cười, tất nhiên tôi không thể tiết lộ chuyện khi nãy tôi đã bảo chị ta là hoa dại.
Hai chúng tôi vào căn phòng phía sau tìm Tiểu Hồng, Tiểu Hồng đang ngồi truớc bàn trang điểm, xem ra còn rất trẻ, tuy mặt trát bự phấn nhưng vẫn nhìn ra được nét thanh thoát trên khuôn mặt.
Tôi cất tiếng: “Tiểu Hồng, anh là đồng hương của Tiểu Huy, anh vào thành phố tìm anh ấy nhưng vừa lúc anh ấy không có nhà. Anh nghe nói là em biết nên anh đến hỏi em.”
Tiểu Hồng ngạc nhiên nhìn chúng tôi: “Thế anh từ thị trấn Tam Thủy đến à?”
Tôi trả lời: “Ừ, anh vừa từ Tam Thủy ra đây.”
Tiểu Hồng bảo: “Sao lại không may thế chứ, sáng nay anh ấy vừa về thị trấn Tam Thủy rồi.”
Tôi và Lưu Dĩnh cảm thấy thật kỳ lạ, chúng ta cứ luôn nghĩ rằng trong cuộc sống thật nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, hóa ra sự không trùng hợp cũng nhiều không kém.
Có lẽ, hôm nay không được may mắn, chúng tôi đành ra về. Vừa ra đến cửa chúng tôi liền gặp một thanh niên trẻ tuổi bước vào, tôi thấy Tiểu Hồng vui vẻ bảo người này: “Anh Tiểu Huy, mấy người này đến tìm anh đấy, họ nói là đồng hương của anh.”
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, trong đầu tôi bỗng hiện lên một trí nhớ, một tiếng hét âm thầm vang lên trong lòng: “Chính hắn, chính là hắn, chính là kẻ lừa một hào của tôi 10 năm nay chưa trả.”
Tiểu Huy kinh ngạc nhìn tôi, những kẻ nợ tiền trí nhớ luôn kém hơn các chủ nợ.
Tôi nhiệt thành cất tiếng: “Anh Tiểu Huy, cuối cùng bọn em cũng tìm được anh!”
Tiểu Huy lạ lẫm nhìn hai chúng tôi, tôi cứ thân thiện chuyện trò với hắn: “Anh Tiểu huy, em là đồng hương của anh mà.”
Hắn vẫn nhìn tôi ngơ ngác, tôi nói: “Anh Tiểu Huy, chắc không biết em đâu, nhưng những kỳ tích về anh thì em đã được nghe rất nhiều rồi.”
Tiểu Huy vẫn rất ngờ vực nói: “Kì tích gì?”
Tôi ghé đầu qua nịnh nọt: “Cả thị trấn Tam Thủy đều truyền tai nhau rằng anh Tiểu Huy giờ rất phong độ trong thành phố này, nổi tiếng là người trượng nghĩa, lại là người có tiếng nói ra trò!”
Trên mặt Tiểu Huy đã lộ ra một nụ cười, hình như hắn vẫn chưa yên tâm cho lắm bèn hỏi tôi: “Họ còn nói gì nữa không?”
Tôi đáp lời hắn: “Họ còn nói anh Tiểu Huy mặc dù đã phát tài nhưng vẫn rất trọng nghĩa, không yêu đương lăng nhăng.”
Tiểu huy rốt cuộc cũng đã hiểu ra vấn đề, bèn cười bảo: “Đấy, cái thành phố bé tí teo mà sao làm gì mọi người cũng biết thế? Tôi vốn là người không thích bàn tán về mấy thứ hư danh ấy, sao lại truyền nhanh đến thế nhỉ?”
Tôi vẫn giọng nịnh nọt: “Vàng thì luôn tỏa sáng mà, huống chi anh Tiểu Huy đã làm được những thành tựu vĩ đại như vậy.”
Tiểu Huy nghệt ra, có lẽ hắn thấy bản thân mình và những thành tựu vĩ đại chẳng có mối liên hệ nào với nhau, tuy vậy trông hắn vẫn rất phấn chấn.
Lưu Dĩnh nãy giờ đứng bên cạnh xem tôi nịnh bợ Tiểu Huy, chị ta há hốc mồm hỏi: “Tiểu Huy, cậu và Lý...”
Tôi vội vàng ra hiệu để ngăn lời chị ta, Tiểu Huy nhìn Lưu Dĩnh rồi hỏi tôi: “Vị này là...”
Tôi thân mật kéo Lưu Dĩnh lại và bảo: “Đây là nửa còn lại của em”
Chắc Lưu Dĩnh đang tức nổ đom đóm mắt nhưng chẳng thể nổi khùng lên, chị ta chỉ còn một cách là phối hợp vời tôi.
Tiểu Huy gọi đồ uống rồi mời chúng tôi ngồi lại. Nhân lúc cách Tiểu Huy khá xa, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Cảnh sát Lưu, chị đừng có manh động quá, đừng làm hắn sợ bỏ chạy mất, chúng ta cứ bắt gọn hắn đã, nếu không được chị hãy dùng biện pháp Tra t** mạnh để ép cung.”
Lưu Dĩnh bực tức nói: “Cậu đừng có ăn nói hồ đồ, cảnh sát chúng tôi sao có thể dùng Tra t** để ép cung chứ?”
Tôi khẽ bảo: “Chị Lưu, chị nói nhỏ thôi, chị sợ người ta không biết chị là cảnh sát chắc? Em không nói là cảnh sát dùng Tra t** để ép cung mà em nói là chị có thể lạm dụng để Tra t** hắn.”
Lưu Dĩnh sắp nổi đóa lên thì Tiểu Huy đã quay trờ lại, chị ta đành cố nuốt cơn giận xuống.
Chúng tôi ngồi trong góc quán, tôi vừa ra sức tung hứng Tiểu Huy vừa tìm cách dò hỏi hắn, tôi cầm cái bình R*ợ*u loe miệng mà cô phục vụ mang đến cứ thế nâng cốc cùng Tiểu Huy, tôi thừa biết tửu lượng của hắn kém nên tôi cố ý cho hắn say, cũng may hắn không để ý.
Thêm vài câu chuyện phiếm nữa bỗng Tiểu Huy trở nên cảnh giác, hắn nghi ngờ nói với tôi: “Tiểu Cường, có phải chú định đến dò la cái gì không hả?”
Tôi vội vàng thanh minh: “Đâu có ạ.”
Lưu Dĩnh ngồi nghe có vẻ đã ngán ngẩm bèn đứng phắt dậy chuẩn bị trực tiếp làm rõ nguồn cơn. Tôi cũng không ngăn chị ta lại, việc đã đến nước này mềm mỏng không xong thì cũng đành dùng biện pháp mạnh.
Sau lưng Lưu Dĩnh bỗng có một dáng người quen thuộc lướt nhanh qua, tôi vội đánh mắt ra hiệu cho Lưu Dĩnh.
Tiểu Huy thấy Lưu Dĩnh đứng bật dậy liền hỏi bằng giọng ngà ngà say: “Cô Lưu? Đứng lên làm gì vậy? Định đi tiểu tiện hả?” Hắn cười thô bỉ.
Lưu Dĩnh lại kìm chế cơn giận ngồi xuống ghế, tôi bảo nhỏ Lưu Dĩnh: “Em nhìn thấy một người của hội Tam Hòa, đó chính là một thuộc hạ thân cận của bà Lý, chị cũng biết hắn đấy, lần trước cảnh sát các chị ập vào hắn cũng có mặt ở hiện trường.”
Lưu Dĩnh định quay lại nhìn, tôi vội bảo: “Chị cứ làm như không có chuyện gì nhé! Lát nữa cứ nghe em bố trí rồi chị kết hợp cùng em.”
Tôi nhẹ nhàng dịch chuyển dần vị trí, tiến lại gần Tiểu Huy hơn, trông như thể mối quan hệ rất thân thiết. Tôi lôi Tiểu Huy vào mấy chuyện hấp dẫn của thị trấn Tam Thủy, thỉnh thoảng nói đến mấy chủ đề hơi hôi tanh một chút rồi ghé vào tai hắn thầm thì rất bí mật.
Tôi lôi thêm Lưu Dĩnh để chị ta cùng ngồi lại gần chúng tôi. Lưu Dĩnh chợt hiểu ý đồ của tôi thế là cả ba chúng tôi đều phá lên cười thân mật.
Khi tôi ngẩng lên ngó quanh đã không còn nhìn thấy người của hội Tam Hòa đâu.
Tôi khẽ cười hỏi Tiểu Huy: “Anh Tiểu Huy, anh có quan hệ gì với bà Lý Dương giám đốc công ty TNHH vật liệu xây dựng Tam Tân?”
Mặt Tiểu Huy biến sắc, hắn nói: “Sao cậu lại hỏi điều đó?”
Tôi bảo: “Công ty mà anh đảm nhận trách nhiệm giám đốc có phải là công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên không?”
Tiểu Huy ngây ra, hắn hỏi: “Sao cậu biết?”
Tôi lại tiếp lời: “Công ty của anh Tiểu Huy có lẽ là một công ty ma, còn công ty mẹ chính là công ty TNHH vật liệu xây dựng Tam Tân. Tuy vậy, nhìn vào tất cả giấy tờ bên ngoài không thể biết là hai công ty có quan hệ gì. Lý Dương đã rất giàu có rồi nhưng bà ta lòng tham vô đáy, bà ta định nuốt dự án cải tạo thành phố, ngay cả dự án từ thiện bà ta cũng không tha. Vậy mà bên ngoài vẫn bọc bằng cái vỏ bọc một người tốt, bên trong đã có anh giúp đỡ đảm nhiệm công ty ma để giúp bà ta rửa tiền.”
Tiểu Huy ngồi lắng nghe tôi phân tích rồi hắn cười ha hả bảo tôi: “Tiểu Cường, chú rất có tài dựng chuyện, tiếc rằng đó chỉ là sự tích thôi.” Hắn cười đắc chí.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc