Sống Như Tiểu Cường - Chương 35

Tác giả: Bukla

Lúc tôi rệu rã trở về đến nhà trời đã nhá nhem tối, con đường này mất nhiều thời gian của tôi quá. Tứ Mao, Tiểu Thuý và bố con Ngô Đại Thành đã đợi sẵn tôi ở phòng mẹ.
Tứ Mao nói: “Tiểu Cường, cậu làm mọi người lo lắng, đi mãi không về, bọn mình đều lo cậu xảy ra chuyện gì rồi. Mẹ cậu mấy lần định đi tìm cậu nhưng mọi người ngăn lại, may quá cuối cùng cậu cũng đã trở về nếu không bọn mình sắp phát điên lên mất.”
Tôi cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng và gượng cười nói với mọi người: “Vừa rồi mấy đồng nghiệp ở công ty biết mình đi nên họ mời mình một bữa chia tay, họ khách sáo quá gọi bao nhiêu là món, vì vậy mới mất nhiều thời gian thế.”
Tiểu Nguyệt tò mò hỏi: “Hoá ra Tiểu Cường đã ăn rồi à? Mọi người thấy trời tối rồi chắc hôm nay cũng chưa đi được nên mua rất nhiều đồ ăn đang chuẩn bị cùng nhau ăn bữa tối cuối cùng, mọi người cứ cố đợi anh rốt cuộc anh lại ăn rồi, thật phụ lòng quá.”
Họ cùng vào bàn ăn, lúc này tôi mới phát hiện ra trên bàn bày kín thức ăn, còn có cả một chai R*ợ*u. Họ đã ngồi vào chỗ, tôi chỉ còn biết ân hận, nói dối thế nào không nói lại bảo mình ăn rồi, tôi đang chần chừ không biết có nên lại chỗ họ không.
Mẹ bảo: “Tiểu Cường, lại đây ngồi!”
Tôi vụt ngẩng đầu lên, xoay 45 độ nhìn lên trần nhà, một chất lỏng âm ấm chảy qua tim tôi, đó là giọt nước mắt suýt rơi xuống từ khoé mắt tôi. Mẹ, người mẹ duy nhất của con, mẹ yêu quý nhất trên đời của con, chỉ có mẹ là tâm lý nhất, hiểu nỗi lòng con nhất, tôi nhìn mẹ mà lòng rạng ngời hạnh phúc.
Mẹ nói: “Hôm nay là một ngày buồn bã, chúng ta có thể ngồi bên nhau ăn bữa tối cũng chính là đêm cuối cùng của chúng ta ở thành phố này, mọi người hãy thật vui vẻ ăn uống no say nhé!”
Ánh mắt mẹ chuyển sang tôi: “Tiểu Cường, con đã ăn nhiều thế rồi, ăn nữa sợ lại bị đầy bụng, vậy con ngồi nhìn mọi người ăn nhé.”
Mẹ với tay thu luôn bát đũa trước mặt tôi, tôi đau lòng nhìn mẹ: Con có đúng là con trai của mẹ không? Có thật là con không phải được nhặt về không? Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?
Ngô Đại Thành rót cho mỗi người một ly R*ợ*u, tất nhiên là ngoại trừ tôi, họ cụng ly chan chát. Tôi ngồi ngắm những món ăn trên bàn, toàn những món tôi thích nhất, mùi thơm cứ thế xức lên mũi tôi.
Tôi lại một lần nữa ngẩng đầu lên, xoay 45 độ nhìn lên trần nhà, có một thứ chất lỏng âm ấm chảy qua tim tôi, ấy chính là nước miếng của tôi.
Cả đêm, chúng tôi cố gắng gạt bỏ mọi chuyện buồn, tìm mấy chủ đề vui vẻ để bàn tán. Ngô Đại Thành, Ngô Tiểu Nguyệt và Tiểu Thuý đều không về nhà, tất cả chen chúc trong hai căn phòng chật chội của chúng tôi.
Tôi ngủ trong trằn trọc vì trong lòng tràn ngập nỗi xấu hổ với chị, nếu muốn mọi khúc mắc giữa chị và Tần Hạo Vĩ được xoá bỏ thì cách tốt nhất là điều tra vạch mặt trắng đen hành vi lừa đảo của công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên. Tôi đoán chắc bên cảnh sát họ cũng sẽ dốc sức điều tra cho ra chuyện này. Tuy lần này chịu trách nhiệm đưa mẹ và mọi người về thị trấn Tam Thuỷ nhưng tôi cũng định tìm ra mấy đầu mối khác, tôi vẫn nhớ mấy người quen trong bức ảnh tuyên truyền, nhờ thế tôi có thể điều tra rốt cuộc ai đã cho họ tiền để diễn vở kịch này.
Ngày hôm sau, chúng tôi bắt chiếc xe khách đường dài về thị trấn Tam Thuỷ, bố con Ngô Đại Thành cũng muốn đến thị trấn chúng tôi ẩn náu một thời gian. Thị trấn tôi tương đối khó khăn về kinh tế nhưng bù lại được đất đai rộng rãi, cũng đã có mấy công ty kinh doanh địa ốc dự định đến thị trấn tôi xây dựng chung cư giá cao, nhưng cuối cùng họ đều từ bỏ cả, vì hầu hết dân ở thị trấn tôi thu nhập cả đời cũng chẳng đủ chi cho họ mua một đống gạch và vữa để xây một căn phòng, thế nên họ lại quyết định trở lại thành phố xây căn hộ. Người thành phố vừa có điều kiện kinh tế, tiết kiệm cả đời cũng vừa đủ mua nhà của họ.
Vừa về đến nhà, tôi liền kiếm cớ lỉnh đi luôn, tôi rảo bộ trên con phố của thị trấn, đã rời xa nơi này một thời gian nhưng với tôi, những con đường mòn bùn lầy ở thị trấn gần gũi hơn nhiều so với đại lộ rộng rãi trong thành phố. Những cây cỏ dại bên đường cũng có sức sống hơn những khóm hoa trên thành phố được cắt tỉa gọn gàng.
Đến cửa nhà chú Bảy, tôi gọi lớn: “Chú Bảy! Chú Bảy ơi!”
Chú Bảy thò đầu ra khỏi căn phòng nói với tôi: “Tiểu Cường, về bao giờ thế?”
Tôi hồ hởi đáp: “Chú Bảy, cháu vừa về đến nơi là sang thăm chú luôn đây.”
Tôi cố gắng ép giọng xuống thấp, làm cho giọng nói của tôi nghe có chút thương cảm, như thế sẽ có tình cảm hơn. Tôi ngẩng đầu, nhìn chú Bảy xúc động, trong ánh mắt như có một giọt lệ long lanh.
Chú Bảy trề môi nói: “Tiểu Cường, chú Bảy của mày chẳng phải một diễn viên chắc, không cần phải cố tình làm ra vẻ thế đâu.”
Tôi khẽ thở dài, đành thu gom đống tình cảm ấp ủ bấy lâu, xem ra trước mặt giới chuyên nghiệp không nên múa rìu, cho dù chú chỉ là một người đóng vai phụ.
Tôi hỏi chú: “Chú Bảy, bữa trước chú có tham gia diễn trong một bộ phim tuyên truyền hoạt động công ích phải không?”
Chú ngạc nhiên nói: “Tiểu Cường, sao cháu biết vậy?”
Chú bỗng hơi xấu hổ nói: “Khó có cơ hội làm một việc tốt, không ngờ tin tức đã lan nhanh thế rồi sao?”
Tôi lại hỏi: “Tìm các chú để bấm máy có phải công ty TNHH công trình xây dựng Hữu Nghiên không ạ?”
Chú không hiểu bèn nói: “Chú không biết công ty xây dựng gì.”
Tôi ngạc nhiên nhìn chú Bảy.
Chú bảo tôi: “Mày có nhớ thằng khốn Tiểu Huy ở thị trấn mình không?”
Tôi lắc đầu, thị trấn tôi chỗ nào chẳng có thằng khốn, làm sao mà tôi nhớ hết được tất cả mọi người.
Chú Bảy nói với tôi: “Nó là con trai nhà Trịnh Đại Bác ở phía Đông thị trấn ấy! Trịnh Đại Bác lại là kẻ thật thà hiếm thấy ở thị trấn.”
Tôi vẫn cứ lắc đầu, người thật thà làm sao có thể để lại ấn tượng gì cho người khác chứ? Tôi chỉ nhớ được con trai nhà ông Chủ tịch thị trấn, nhà ông bí thư, và những nhà giàu có trong thị trấn. Mẹ vẫn nói, nếu gặp được người có tiền có quyền thì phải biết nịnh bợ họ, nếu chúng không thèm để ý đến mình thì mình mới chửi sau lưng chúng là lũ lợi dụng quyền thế mà ức hiếp người khác hay lũ giàu có mà bất nhân, tất nhiên là khi gặp chúng thì vẫn phải cười tươi để phòng ngừa chúng báo thù lại mình.
Chú Bảy cố tìm xem có sự kiện gì to tát để đánh thức trí nhớ của tôi, chú nghĩ vắt óc nghĩ mãi rồi nói: “Mày chắc chắn đã gặp nó rồi, nhưng lúc đó mày mới bảy tuổi nên để có lẽ đã quên mất, hồi đó hình như nó đến vay tiền mày mua một chiếc bánh nướng.”
Tôi à lên: “Hoá ra là thằng oắt đó ạ!” Làm sao tôi có thể quên được nó chứ? Đó chính là món tiền tôi tích góp lại mỗi khi cô Năm làm ăn được cho tôi.
Tôi hỏi chú Bảy: “Thằng đó làm sao hả chú?”
Chú nói: “Hôm đó, thằng oắt ấy đến chụp ảnh chú, chú còn giúp nó tìm một đoàn người làm diễn viên quần chúng.”
Chú cười kể: “Cái trường quay ấy lớn thật đấy, chú mày túi bụi mất mấy ngày mới triệu tập đủ hộ nó dàn diễn viên quần chúng, những người làm công tác nghệ thuật như chúng ta là cứ hay nhiệt tình như vậy.”
Tôi lại hỏi: “Thằng Tiểu Huy đó bây giờ đang ở đâu ạ?”
Chú có vẻ khó xử nói: “Cái này thì chú chịu.”
Tôi cứ cố dò hòi nhưng chú không chịu nói, tôi đành thở dài.
Chú Bảy an ủi tôi: “Tiểu Cường, mày cũng biết chú Bảy là người sống có trước có sau, lại coi trọng nhất là chữ tín, chú đã hứa với Tiểu Huy là không tiết lộ hành tung của nó nên chú không thể nói được.”
Chú lại bảo tôi: “Tiểu Cường, mày nên cảm thấy tự hào vì có một người chú như thế mới đúng chứ.”
Tôi nhìn chú bằng cái nhìn cảm động: “Chú Bảy, đúng vậy, cháu cảm thấy vô cùng cảm động vì có một người chú biết giữ chữ tín với người khác.”
Tôi ngắt câu và rồi tiếp tục: “Năm nay, người không giữ chữ tín nhiều quá, cháu nghe nói còn có người nói là giúp đỡ người khác tìm việc nhưng thực tế vừa lấy hết tiền phí nhà ở lại còn bớt xén tiền thù lao mà đáng ra người ta được hưởng nữa.”
Tôi vừa nói vừa lắc đầu thở dài: “Thật ra chẳng nên chút nào!” Tôi dùng khoé mắt để quan sát thái độ của chú Bảy, bộ mặt chú như vừa bị người ta cho một đấm, nụ cười đắc chí khi nãy đã ngưng bặt.
Tôi biết là tôi đã đoán ra được bảy tám phần, khi nãy nghe chú thuật lại câu chuyện tôi đã chẳng tin rồi, thị trấn tôi những người nhiệt tình sẵn lòng giúp đỡ người khác mà không được lợi lộc gì vẫn chưa được sinh ra đời.
Chú Bảy bảo: “Tiểu Cường, mày đừng có ăn nói hồ đồ, chú còn trông nom mày đến lớn đấy.”
Chú bắt đầu đánh vào tình cảm của tôi, tôi cười thầm, nếu không phải vì quá hiểu chú thì làm sao tôi có thể uy hiếp chú được chứ?
Tôi ghé tai chú nói: “Chú Bảy, lần này chú phải giúp cháu! Cháu cần tìm ra tung tích của Tiểu Huy.”
Chú khó khăn gật gật cái đầu: “Mày không được tiết lộ ra là chú bảo mày đấy!”
Tôi cười đáp: “Chú yên tâm, Tiểu Cường đâu phải là người như vậy.”
Chắc chắn tôi sẽ không nói, tiết lộ chú nói thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, tôi lại hơi do dự, nếu thằng Tiểu Huy đó mua chuộc tôi bằng một số tiền lớn để tôi nói ra ai là kẻ đã tố giác hắn thì lúc đó kể cũng khó nói trước tôi sẽ thế nào.
Ôi, thôi bỏ qua, làm người cũng nên có trước có sau một chút, đến lúc đó tôi sẽ chỉ nhận một chút phí giữ mồm giữ miệng của chú Bảy là tôi sẽ giúp chú giữ bí mật ngay!
Chú Bảy đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên có ghi một dòng địa chỉ, chú bảo: “Chính là cái địa chỉ này đây, nhưng chú cũng không biết hiện giờ nó còn ở đấy không. Lần trước, nhận được tiền xong chú không còn liên lạc gì nữa.”
Tôi lật xem cái địa chỉ, một địa chỉ trong thành phố, tôi biết mình đang gần sự thật hơn một chút, đồng thời cũng tăng thêm một phần nguy hiểm. Mặc dù vậy, tôi chưa hề có ý định từ bỏ.
Lại phải vào thành phố, vậy là lại phải nói dối thêm một lần nữa, tôi về nhà bảo với mẹ: “Mẹ ơi, chị Vũ bên thị trấn Thất Bình bảo vừa có hàng mới về nên muốn con đến xem, con phải qua xem có thể đưa về cho mẹ một cô con dâu không?”
Mẹ phấn khởi giục tôi: “Thế thì phải nhanh lên, chậm cái là người ta chọn hết mất hàng tốt, cái chuyện đại sự của cả đời không thể coi nhẹ được.”
Chợt mẹ bảo: “Không được, không được, phải để mẹ đi cùng con chuyến này! Mẹ phải giúp con chọn lựa.”
Tôi giật bắn mình vội xua tay nói: “Không cần đâu mẹ ạ, đây mới chỉ là vòng loại thôi, đợi đến vòng chung kết mẹ đến làm ban giám khảo là được rồi.”
Mẹ có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng không phản đối nữa.
Tôi cáo từ bọn Tứ Mao, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt nghe tôi bảo là phải đi xem mặt thì nhảy cẫng lên đòi đi theo, tất nhiên tôi không thể đem theo hai con vịt giời này.
Thế là tôi bảo bọn nó: “Anh đồng ý đưa bọn em đi cùng, nhưng anh chỉ cho một đứa đi cùng thôi, hai đứa tự thương lượng với nhau đi!”
Ngay lập tức Tiểu Nguyệt nói: “Tất nhiên là cho em đi cùng rồi, con mắt thẩm mỹ của em tuyệt vời mà em nhìn nhận vấn đề lại sâu sắc, đảm bảo anh có thể chọn được một người có đầy đủ các phẩm chất công dung ngôn hạnh mang về.”
Tiểu Thuý ghé tai tôi nói nhỏ: “Nếu anh đem Tiểu Nguyệt đi cùng đảm bảo anh sẽ bị hoa mắt, vì anh nhìn thấy Tiểu Nguyệt rồi thì nhìn cô nào cũng thấy xinh.”
Tiểu Nguyệt không chịu lép vế nói: “Tiểu Thuý, cậu lại vừa nói xấu gì mình đấy? Anh Tiểu Cường là một người thông thái, thế nào anh ấy cũng đưa tớ đi cùng.”
Hai con vịt giời lại bắt đầu đôi co, bọn nó cãi nhau khiến tôi nhức đầu rối trí.
Tôi thở dài bảo: “Hai đứa cứ thương lượng trước cho ổn thoả đi rồi chọn ra một đứa đi cùng anh, còn đứa kia ở nhà với Tứ Mao!”
Hai đứa bỗng im bặt, sau đó là đùn đẩy cho nhau, dốc sức khuyên đối phương đi cùng tôi đến thị trấn Thất Bình.
Tôi không nhịn nổi cười bảo bọn nó: “Thôi anh đi một mình vậy, hai đứa ở nhà nhé?”
Hai đứa gật đầu lia lịa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc