Sống Như Tiểu Cường - Chương 28

Tác giả: Bukla

Chẳng phải đợi lâu, Tiểu Thuý đã đến, chúng tôi cùng đi tới thị trấn Thất Bình, thị trấn này rất gần thành phố của tỉnh lại có một tuyến xe buýt. Dân thị trấn Tam Thuỷ chúng tôi vừa ghen tị lại vừa ngưỡng mộ tuyến xe ấy, cũng vì có tuyến xe buýt mà dân thị trấn Thất Bình đến thành phố làm ăn thuận tiện hơn chúng tôi rất nhiều. Người dân thị trấn tôi đã góp tiền mang phong bì đến lãnh đạo để họ cũng mở cho thị trấn chúng tôi một tuyến đường như thế. Như vậy sẽ thúc đẩy nền kinh tế thị trấn phát triển mạnh mẽ. Sau đó, phong bì đã gửi đi mà chẳng thấy tăm hơi xe buýt đâu, có người nói lãnh đạo đã cầm tiền rồi nhưng vẫn không chịu thực hiện. Mấy năm nay chuyện ấy rất nhiều, không phải là đã có nữ diễn viên bị người ta sử dụng “quy tắc ngầm” và từ đó không bao giờ được diễn nữa đấy sao? Nhưng cũng có những người giận quá mà đoán rằng người chịu trách nhiệm đưa phong bì đã bỏ vào túi riêng của mình chứ tiền đó không hề đưa đến tay lãnh đạo. Chuyện tranh cãi này cuối cùng vẫn không có hồi kết thúc.
Tuyến đường xe buýt vừa khéo đi qua cửa nhà chị Vũ nên chị hận lắm vì mấy cô gái mà chị lừa gạt đều nhân cái tuyến đường này mà bỏ chạy.
Chúng tôi ngồi xe đến thị trấn Thất Bình, xuống xe ngay cửa nhà chị Vũ, từ xa đã thấy chị ta ngồi trong nhà nhặt rau, nhìn thấy chúng tôi chị ta vừa quan sát người đi cùng tôi vừa lên tiếng: “Tiểu Cường, sao lại đến đây thế này, dạo này làm ăn buôn bán khấm khá chứ?”
Đương nhiên là tôi không nói với chị ta từ lâu tôi không còn buôn bán rồi, nếu không thế nào cũng bị chị ta coi thường. Tôi nói: “Dạo này làm ăn phát đạt lắm, dân thành phố dễ lừa mà.”
Tôi ngó vào trong nhà mà không thấy ai khác bèn hỏi chị Vũ: “Dạo này chị không làm ăn nữa à? Tôi nhớ dạo trước đến nhà chị ngày nào cũng có nguồn hàng mà”. Chị ta thở dài, “Thôi đừng nhắc đến làm gì, dạo này cảnh sát dòm ngó thị trấn Thất Bình suốt. Tôi nghĩ giờ chẳng dễ làm ăn nữa rồi nên không dám giữ bọn con gái trong nhà nữa, ngộ nhỡ cảnh sát đến giải cứu chúng nó, khi ấy tổn thất khôn lường.” Tôi cũng thở dài nói: “Thật là cạn tầu ráo máng quá, mấy anh công an chẳng chịu gần gũi dân, làm thế gây tổn thương biết bao anh em!”
Tôi hỏi chị Vũ: “Vậy chị không làm nữa sao?”
Chị Vũ nói: “Thế sao được, chúng tôi hiện nay thay đổi đường lối rồi, bắt đầu thực hiện phục vụ theo yêu cầu, trước tiên là đưa khách đến bến tàu bến xe xem hàng, khách thích đứa nào thì chúng tôi tiến hành lừa đứa đó.”
Tôi ngạc nhiên nói: “Như vậy không phải sẽ khó hơn nhiều sao? Ngộ nhỡ khách thích phải cô có học thì sẽ rất khó lừa đấy.”
Chị Vũ trả lời: “Thế cậu lại nhầm rồi, chỉ có đứng trước đồng tiền mới có thể kiểm tra được độ thông minh của phụ nữ thôi, chỉ cần dệt nên cho họ một giấc mộng đẹp là họ bị mê hoặc ngay.”
Chị Vũ đang tán chuyện với tôi đột nhiên hỏi: “Tiểu Cường, hôm nay cậu đến đây có việc gì vậy?”
Tôi cười đáp: “Chẳng có việc gì đâu, việc chính là đến thăm chị, nhân tiện có một chút việc nhỏ”.
Chị Vũ lại nói: “Đúng là biết cách lấy lòng tôi, toàn tìm những lời bóng bẩy.” Tuy nói vậy, chị ta cũng không giấu được nụ cười rạng rỡ.
Tôi rút tờ tiền giả đưa cho chị ta xem, đây là một tờ mà tôi đã lấy trong đống tiền tối qua.
“Chị Vũ, chị xem đây có phải là loại tiền mà thị trấn mình bán không?”
Chị ta cầm tờ tiền vuốt nhẹ rồi nói: “Tiền giả sản xuất trong thị trấn chất lượng không được tốt thế này. Bây giờ khả năng nhận biết tiền giả của mọi người cũng tăng lên nhiều, làm ăn càng ngày càng khó khăn.”
Chị ta lại thở dài một lần nữa rồi nói với tôi: “Tuy vậy, thị trấn dạo này cũng có không ít dân ngoại tỉnh đến. Họ thuê một cái xưởng rất lớn ở phía động thị trấn, nghe nói họ cũng kinh doanh tiền giả”.
Dân ngoại tỉnh à? Lại thêm một manh mối nữa. Tôi dò hỏi chị Vũ về vị trí cụ thể, định đi tới đó một chuyến xem có phát hiện được điều gì mới không.
Chị Vũ bảo tôi: “Mấy người đó rất kỳ quái, bình thường họ không cho người lạ đến gần khu của họ đâu, nếu cậu định đến đó phải cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi”, tôi cảm ơn chị Vũ rồi dẫn tứ Mao và mấy đứa kia đi tìm hiểu rõ sự tình.
Tôi đã vài lần đến Thất Bình, chị Vũ kể cái xưởng đó trước kia từng bị bỏ hoang rất lâu.
Thấy trước kho có mấy người đang vật vờ, tôi và Tứ Mao luồn vào phía sau xưởng, để Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt đứng ngoài canh gác xem có động tĩnh gì phía trước không. Cửa sổ của xưởng này rất cao, Tứ Mao kiệu tôi lên, tôi đứng trên vai cậu ta, vừa hay tầm nhìn của tôi đúng đến cửa sổ, tôi thò đầu vào trong ngó.
Chỉ có vài người đang chuyển những cái hòm, trong phòng cũng trống rỗng, đồ đạc rất ít.
Hầu như chẳng phát hiện thêm được điều gì.
Tôi ngó nghiêng một lúc thì ở bên dưới Tứ Mao hỏi vọng lên: “Có nhìn thấy gì không?”
Tôi trả lời: “Chẳng có gì cả”, hôm nay chẳng phát hiện được chút manh mối nào nên tôi hơi thất vọng.
Tôi nghe giọng Tiểu Thuý nói: “Tiểu Cường, có người đang đi về phía chúng ta.”
Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt chạy về phía chúng tôi rồi cả bốn cùng trốn vào phía sau nhà xưởng, nếu đối phương không tiến thêm vào trong nữa có lẽ sẽ không phát hiện ra chúng tôi.
Kẻ tiến về phía chúng tôi cuối cùng cũng dừng lại, hoá ra hắn chỉ tìm chỗ vắng người để đi tiểu tiện.
Tôi ngó đầu ra nhìn, hắn ta quay lưng lại về phía chúng tôi nên đợi hắn giải quyết xong là chúng tôi có thể đi rồi.
Đột nhiên tôi cảm thấy có vật gì cọ vào chân mình, tôi cúi xuống thấy một con chó tội nghiệp cứ nhìn tôi, tôi vuốt ve đầu nó, thế là nó ngoan ngoãn đứng yên.
Chó nhiều khi tốt hơn người, nó không đánh giá thái độ bạn qua cách ăn mặc, chải chuốt.
Người kia đi tiểu tiện xong liền quay lại, Tiểu Thuý vội vàng chạy nấp vào trong, nó lùi mấy bước lại dẫm ngay lên đuôi con chó, con chó kêu lên rồi há ngoác miệng ra định cắn Tiểu Thuý, nó sợ quá bèn hét toáng lên rồi giơ chân đạp làm con chó vội chạy biến vào trong bụi cỏ gần đó.
Tiếng hét của Tiểu Thuý đã khiến người đàn ông kia để ý, hắn ta tiến lại khiến chúng tôi bắt đầu lo lắng sẽ bị họ phát hiện. Họ đông người nên chúng tôi phải tránh rắc rối, cũng may đó là những người ngoại tỉnh nên chúng tôi chỉ cần giả bộ là dân địa phương chắc có thể qua được.
Tôi nói với Tứ Mao và Tiểu Nguyệt: “Một lát nữa tôi và Tiểu Thuý sẽ diễn một vở kịch, mọi người chớ có lộ diện đấy nhé.”
Tứ Mao và Tiểu Nguyệt gật đầu, tôi lại nói với Tiểu Thuý: “Cần phải cho họ tưởng rằng chúng ta là người bản xứ, chỉ là ở đây làm việc khác mà thôi.”
“Được.” Tiểu Thuý trả lời rồi nó cởi một cái cúc trên áo ra, làm cho tóc tai rối lên một chút.
Nó từ chỗ nấp lùi đi ra rồi kêu lên với tôi: “Tiểu Cường, anh đừng làm thế, mẹ em nói chúng mình nhất định phải đợi đến lúc cưới em mới có thể cho anh được, đằng nào em cũng là của anh mà, sao anh cứ đòi hỏi vào lúc này chứ?”
Tôi thầm khen ngợi Tiểu Thuý vì khả năng ứng biến rất tài tình của nó. Người đàn ông tiến đến rất nhanh, mà tôi lại không kịp bàn bạc gì với Tiểu Thuý. Đứng trong bóng khuất nơi chúng tôi trốn, tôi cũng không nghĩ ra được gì khác ngoài chuyện tình cảm vụng trộm, không thể tìm được lý do gì khác hợp lý hơn.
Tôi càng tiến ra và nói với Tiểu Thuý: “Mẹ em nói gì cũng toàn là dự tính thôi, đã hứa gả em cho anh rồi nhưng anh nghe nói mẹ em vẫn đi nhờ mấy người làm mai mối cho em. Anh nghĩ mình cứ mang gạo ra nấu thành cơm trước mẹ em sẽ không tính toán gì khác được.”
Gã đàn ông vừa đi tiểu tiện khi nãy nhìn hai chúng tôi một cách hiếu kỳ, tôi liếc trộm anh ta vì vừa rồi chưa kịp nhìn, lần này có cơ hội quan sát rõ hơn, đó là một gã thanh niên thô kệch khoảng 25 26 tuổi, xem ra cũng là một kẻ đầu óc ngờ nghệch.
Tiểu Thuý nói: “Không được, nhỡ sau này anh không chịu trách nhiệm thì sao?”
Tôi trả lời: “Tiểu Thuý, tình cảm anh dành cho em thế nào, có mặt trăng, mặt trời làm chứng”. Tôi chỉ tay lên, bầu trời hôm nay thật ảm đạm, không có mặt trời, xem ra tối đến cũng không thể có mặt trăng.
Anh chàng ngờ nghệch đã nghe rõ chúng tôi đối thoại, vờ như không hiểu chuyện gì bèn hỏi: “Mấy người làm gì ở đây vậy?”
Tôi kéo luôn anh ta vào cuộc: “Anh trai đến đây thật đúng lúc, nhờ anh phân tích hộ tôi xem, cô người yêu của tôi đây, đã thề non hẹn biển với nhau rồi thì nâng mức tình cảm lên cao hơn có gì là sai chứ?”
Anh khờ chêm vào: “Tôi nghĩ cũng không phải là không thể được.”
Tôi nói: “Đúng vậy.”
Tôi rất khoái chí vì đã kéo được tên ngốc vào cuộc, giờ chỉ cần đuổi hắn đi là màn kịch thành công rực rỡ rồi.
Tiểu Thuý tiếp lời tôi: “Không được, các anh đàn ông với nhau dĩ nhiên là bênh nhau rồi, mẹ em bảo trước khi cưới không thể để các anh nắm đằng chuôi, nếu không quyền chủ động sẽ không còn thuộc về phía nhà em nữa.”
Tôi tiến tiếp ra ngoài và nói: “Hoá ra từ trước đến nay em chưa bao giờ tin anh cả, anh là người đàn ông như vậy sao?”
Tiểu Thuý nói: “Anh bây giờ không như thế, nhưng đợi anh đạt được mục đích rồi thì cũng chưa biết thế nào.”
Chúng tôi tranh luận kịch liệt làm tên ngốc kia cũng đau đầu rối trí, hắn hét lần với chúng tôi: “Đừng có cãi nhau nữa đi, ở đây có rất nhiều thứ nguy hiểm, mấy người lần sau đừng có vào đây, ra ngoài mà cãi nhau đi.”
Tôi biết tên này muốn nghe tiếp câu chuyện, trên đời này cứ nghe thấy có cãi nhau là người ta đến xem bằng sức tập trung cao nhất, đáng tiếc là vì nhiệm vụ nên anh ta đành phải đuổi chúng tôi đi.
Tuy nhiên, chúng tôi đã đạt được mục đích của mình, tôi và Tiểu Thuý đi ra phía ngoài, chúng tôi nhìn nhau cười, lát nữa tên ngốc đi khỏi thì Tứ Mao và Tiểu Nguyệt sẽ lẩn ra được. Chúng tôi quay lại thàn phố rồi nghĩ cách khác để điều tra vụ tiền giả.
Tôi nghe đằng sau có tiếng chó, rồi lại tiếng kêu của Tiểu Nguyệt, quay lại hoá ra Tứ Mao và Tiểu Nguyệt đã ra khỏi khu nhà đó từ phía sau, con chó tội nghiệp khi nãy cũng đuổi theo, ngoác miệng định cắn Tiểu Nguyệt, nhưng nó nhìn thấy nhiều người quá nên lại bỏ chạy về phía bãi cỏ.
Tôi thở dài, trong lòng nghĩ tôi đã nhầm, nhầm thật rồi, ban nãy tôi đã bỏ qua tính trung thành của con chó, tôi đã quá coi thường khả năng của nó.
Tôi nhìn nó khó chịu: “Mày có phải chó nuôi trong nhà lãnh đạo không vậy?” Cứ làm bộ như không để ý gì đến việc bạn đã đắc tội với nó, sau đó vào lúc quan trọng nhất thì xông ra cắn cho bạn một miếng.
Gã ngốc nhìn tứ Mao và Tiểu Nguyệt rồi hỏi: “Lại còn các người, làm gì ở đây vậy?”
Tiểu Nguyệt ngả vào lòng Tứ Mao, vừa đánh yêu: “Tại anh đấy, cứ rủ em đến đây, em đã bảo chỗ này thế nào cũng có người rồi, bây giờ mối quan hệ của anh và em đã bị người ta phát hiện, anh bảo em làm sao mà sống nổi đây!”
Tiểu Nguyệt giả bộ khóc lóc rầm rĩ.
Gã ngốc lại hỏi: “Các người vẫn hay hẹn hò ở đây hả?”
Tôi bảo hắn: “Vâng, cả tháng nay ngày nào tụi em cũng đến đây.”
Hắn thở một hơi dài, để người lạ hẹn hò gần kho bọn chúng cả tháng trời nay, nếu bị các sếp phát hiện thì hắn sẽ thành người không hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn toát mồ hôi vì lo, rồi bảo chúng tôi: “Các người mau đi ngay đi, lần sau đừng có đến chỗ này hò hẹn.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc