Sống Như Tiểu Cường - Chương 24

Tác giả: Bukla

Tôi nhìn theo Lâm Tiểu Hân vào cửa công ty, lẽ ra tôi cũng có thể nhân cơ hội này mà lẻn vào trong nhưng tôi còn phải đợi Tiểu Nguyệt.
Quá hẹn khoảng 30 phút mới thấy Tiểu Nguyệt lững thững đến, hôm nay nó thay một bộ cánh rất đẹp.
“Tiểu Nguyệt này, thời gian của anh rất là quý giá, nếu anh về muộn sẽ bị Giám đốc Giang mắng ૮ɦếƭ đấy!” Tôi nói với nó giọng hơi trách móc.
Tiểu Nguyệt tủi thân nói: “Anh Tiểu Cường, đây là lần đầu tiên anh hẹn hò với người ta, tất nhiên người ta phải trang điểm thật đẹp chứ!” Nó vừa cười thẹn thùng vừa dịu dàng nhìn tôi.
Cũng may là bữa sáng tôi ăn từ rất sớm vả lại cũng tiêu hóa gần hết rồi, tôi nói với nó: “Tiểu Nguyệt, chúng ta đến đây để bàn việc chính sự chứ không phải hẹn hò! Chúng ta đứng đợi ở đây, chờ lát nữa thấy Lý Dương đi ra thì em chỉ cho anh.”
Tiểu Nguyệt nói: “Ok!” Hai chúng tôi đứa trước đứa sau đứng ở vườn hoa phía trước tòa nhà nghển cổ ngóng vào trong.
Chỉ một lát sau, Tiểu Nguyệt đứng sau giật giật tôi, nó thì thầm nói: “Anh Tiểu Cường, anh đã nhìn thấy bộ cánh tuyệt vời em đang mặc chưa? Hôm nay em đã phải chọn lựa mãi mới quyết định được đấy.”
“Không đẹp!” Tôi nhạt nhẽo đáp. Tôi đang bận quan sát tình hình bên trong tòa nhà thì Tiểu Nguyệt cứ lèo nhèo.
“Tại sao vậy?” Tiểu Nguyệt không tin, nó cứ quấy rầy bên tôi không yên.
Tôi trả lời bừa: “Bộ cánh thì đẹp, nhưng không hợp với em!”
“Thế quần áo như thế nào thì mới hợp với người em?” Nó hỏi. Tính tò mò của con gái mà đã gợi ra rồi thì khó mà ngăn chặn được.
Tôi trả lời: “Em rất hợp với quần áo mặc ở nhà.”
“Hả?” Nó có vẻ kinh ngạc nói: “Em ghét mặc mấy loại quần áo Pijama xấu xí đấy lắm.”
Tôi vẫn chăm chú dõi về phía tòa nhà, quay lưng lại nó mà đáp: “Anh không nói em hợp với đồ Pijama, em mặc đồ của người Hồi giáo thì hợp, cái loại quần áo trùm kín cả đầu mà chỉ hở mỗi mắt ra ý.”
Sau lưng tôi yên lặng đột ngột, giống như tiếng huyên náo vui tươi của con chim khách bị người ta đánh đuổi đi nên bay loạn xạ về tứ phía. Tôi tò mò quay lại, trông bộ dạng nó đầy vẻ tủi thân, có lẽ sắp khóc đến nơi.
Tôi thấy hơi mềm lòng, quay ra an ủi nó: “Ý anh nói là mắt em rất đẹp, loại quần áo bọc lại như thế sẽ làm nổi bật ưu thế của em”.
Nó lập tức vui vẻ trở lại, nhưng nụ cười bỗng ngừng bặt, nó chỉ phía sau lưng tôi: “Lý Dương ra rồi kìa!”
Tôi quay lại nhìn, thấy hai người phụ nữ đang bước ra từ trong tòa nhà, đồng thời đang tiến lại phía chúng tôi.
Tiểu Nguyệt bảo tôi: “Người bên trái chính là Lý Dương”.
Tôi chăm chú quan sát, bà ta ăn mặc khá mốt, trông có vẻ trẻ hơn so với tuổi mà Tiểu Nguyệt nói với tôi, có lẽ chỉ tầm hơn 40 một chút, trông dáng đi rất đoan trang, phong độ khí chất không tồi.
Thực tế thì hình dáng Lý Dương không được lý tưởng như tôi nghĩ, chẳng qua cả ngày hôm nay tôi phải ở cạnh Tiểu Nguyệt làm tiêu chuẩn về cái đẹp của tôi hạ thấp xuống ghê gớm.
Tôi thầm toan tính, bất kể bước tiếp theo của kế hoạch là gì thì bước đầu tiên cần làm cũng là phải làm quen được với bà ta. Khi họ vừa bước qua chỗ chúng tôi, tôi sẽ lao ra trước mặt bà ta giả bộ trượt chân ngã, dù sao bà ta cũng là một nhà kinh doanh nên chắc chắn sẽ làm bộ đỡ tôi dậy. Lúc đó, tôi sẽ tận dụng cơ hội phát huy mặt mạnh của mình, sẽ biểu diễn trước mặt bà ta nụ cười quyến rũ. Tôi khá tự tin về phương diện này, tuy tôi không có sức hấp dẫn lớn với bọn con gái cùng trang lứa nhưng những người phụ nữ nhiều tuổi một chút trong thị trấn đều rất thích tôi, nếu để đặt cho mình một cái tên khoa học, có thể nói tôi là “sát thủ có bộ mặt trẻ thơ”.
Có một vài kẻ vô vị trong thị trấn nói rằng lí do tôi được người khác thích cũng giống như chân lý đồ đệ mà Đường Tăng yêu quý không phải là Tôn Ngộ Không mà là Trư Bát Giới, tôi nghĩ đó là do họ ghen tỵ với tôi đấy!
Họ đang dần tiến về phía chúng tôi, rất nhanh chóng tôi xông ra, vừa chạy được mấy bước tôi bỗng nhìn rõ người đang đi đến, tôi bỗng thất thần, đi bên cạnh Lý Dương không ai khác chính là bà Lý của hội Tam Hòa! Sau sự kiện cái đầu lợn tôi chưa gặp lại bà ta, tôi gần như đã lãng quên con người này. Tuy đắc tội với bà ta nhưng tôi chỉ là một nhân vật không tiếng tăm gì nên bà ta không sai người đến tìm tôi gây rắc rối. Nhưng lần này nếu bị bà ta nhìn thấy thì coi như xong đời. Tôi nhanh chóng quay người êm nhẹ, nhưng những động tĩnh của tôi đã gây sự chú ý cho họ, họ đều hướng cả về phía tôi.
Tôi thấy Tiểu Nguyệt cũng đang vội vàng cúi đầu lẩn tránh, có lẽ Lý Dương biết Tiểu Nguyệt, dù ai trong chúng tôi bị họ phát hiện ra thì cũng đều rắc rối to. Tôi chạy đến trước mặt Tiểu Nguyệt, dùng tấm thân mình chắn ngay tầm nhìn của Lý Dương và bà Lý nhưng vẫn để họ nhìn thấy Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên thầm thì với tôi: “Anh Tiểu Cường, họ đang đi về phía chúng ta”.
Tính hiếu kỳ của phụ nữ hình như gia tăng theo tuổi tác, lòng hiếu kỳ của hai bà trung niên bằng với tám mụ ngồi lê đôi mách trẻ tuổi.
Họ đang dần tiến lại chỗ chúng tôi, đại trượng phu hành sự phải dứt khoát chứ không đc do dự quá, tôi ôm lấy Tiểu Nguyệt nói với nó: “Tiểu Nguyệt, em giấu mặt vào vai anh đi, đừng để họ nhìn thấy em”.
Ngô Tiểu Nguyệt phấn khởi dựa vào vai tôi, tôi nghe rõ cả tiếng thở dồn dập hạnh phúc của nó. Vì 10.000 tệ tiền thù lao tôi phải hy sinh mình một chút cũng đáng. Tôi đã làm tốt công tác chuẩn bị hiến dâng, thậm chí hy sinh một chút hương sắc đàn ông cũng không sao. Nhưng sự hy sinh hôm nay là không đáng, tôi đã bán rẻ mình cho Ngô Tiểu Nguyệt rồi!
Lý Dương và bà Lý cũng không thể xông đến mà nhìn chằm chằm chúng tôi, tôi nhẹ nhàng quay mình tránh ánh mắt của họ, hai bà rời đi có vẻ vẫn còn hơi tiếc nuối.
Tôi dừng lại nói với Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, bỏ ra được rồi đấy!”
Nó không nỡ rời vai tôi, nó cười sung sướng nhìn tôi, trông dáng vẻ hiền lành như một con chim non, tất nhiên chim non ở đây chỉ là loài chim ăn thịt sống.
Tôi nhìn nó, thấy cả tâm hồn mình u sầu, đối thủ mà tôi gặp phải nan giải hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, thậm chí bà ta có thể có bọn xã hội đen đứng sau, tôi phải làm thế nào mới được đây?
Tôi nghĩ quẩn quanh, sự xuất hiện của bà Lý đã làm xáo trộn mọi kế hoạch của tôi. Kế tống tình Lý Dương có lẽ bây giờ không còn hợp nữa rồi, cho dù tôi có may mắn thực hiện được kế hoạch thì bà ta hoàn toàn có thể ςướק lại mấy bức ảnh đó bằng một con đường phi chân chính khác, tôi bỗng thấy do dự quá.
Tôi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau của Tiểu Nguyệt: “Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo!”
Ngoái lại, tôi thấy một gã thanh niên trẻ tuổi đang đi lại phía chúng tôi, xem ra cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi, thấy Tiểu Nguyệt gọi, hắn miễn cưỡng đi đến chỗ chúng tôi.
Tiểu Nguyệt dịu dàng nhìn hắn, hắn lúng túng nhìn hai chúng tôi.
Tiểu Nguyệt giới thiệu hắn với tôi: “Anh Tiểu Cường, đây là anh Tiểu Bảo ở công ty vật liệu xây dựng Tam Tân, là nhân viên mua vật liệu. Mỗi lần bố em làm ăn với công ty bên đó chỉ có làm với anh Tiểu Bảo là lấy được tiền thôi.”
Tiểu Bảo thở dài nói: “Tôi chỉ có thể cố gắng trả cho công ty các bạn những phần mà tôi phụ trách thôi, còn những khoản khác tôi không thể giúp gì được. Mà thực ra, những khoản tôi phụ trách tôi cũng đã tốn không biết bao nhiêu nước bọt mới lấy được đấy, tôi chỉ là một nhân viên thu mua quèn”.
Tiểu Nguyệt nói: “Anh Tiểu Bảo, không phải em đến nhờ anh đòi tiền giúp, em biết anh cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Tiểu Bảo có vẻ yên tâm hơn nhưng xem ra vẫn lo lắng.
Tiểu Nguyệt lại giới thiệu tôi với anh ta: “Anh Tiểu Bảo, đây là anh Tiểu Cường”.
Tiểu Nguyệt nhìn tôi trìu mến làm Tiểu Bảo bỗng ngạc nhiên hỏi nó: “Lẽ nào Tiểu Cường là…”
Tiểu Nguyệt lập tức cúi đầu ngượng ngùng, dáng vẻ như thể “thế là bị anh đoán ra rồi”, tôi vội vàng định thanh minh quan hệ giữa chúng tôi thì bộ mặt Tiểu Bảo như được giải tỏa, bộ dạng lúng túng bất an khi nãy biến mất. Xem ra, trước kia Tiểu Nguyệt cũng đeo bám anh ta, anh ta cố gắng hết sức để trả tiền không hoàn toàn vì lương tâm mà rất có khả năng là để giải phóng khỏi sự đeo bám của Tiểu Nguyệt. Tôi tự khinh bỉ tư tưởng tà ác của mình.
Nếu Tiểu Nguyệt không đeo bám tôi thì tinh thần nhiệt thành theo đuổi tình yêu của nó thật đáng được khen ngợi, hành động đầu tiên giăng lưới khắp nơi, sau thấy người đẹp trai thì đeo bám của nó là rất tích cực.
Khương Tử Nha dùng móc câu thẳng để câu cá, cá tất nhiên không bao giờ mắc câu, nhưng nhiều lần dùng móc cong thế nào chẳng có ngày một con cá không gặp may bị xiên trúng.
Dù sao Tiểu Bảo cũng là nhân viên công ty Tam Tân, ít nhiều chúng tôi cũng có thể nghe ngóng chút tình hình của Lý Dương từ anh ta. Cách này có thể coi là phương pháp đòi tiền bằng cách bới lông tìm vết. Chúng tôi kéo Tiểu Bảo ra uống trà ở một quán trà gần công ty, tất nhiên Tiểu Nguyệt thanh toán, các chi phí trong hoạt động là do nó đảm nhiệm. Tôi chuyển dần chủ đề vào Lý Dương, Tiểu Bảo từ đầu chí cuối rất cẩn thận khi bàn luận đến bà chủ của mình. Tôi bắt đầu chuyển tiếp chủ đề, tôi kể cho anh ta nghe những ông chủ doanh nghiệp lớn ở quê tôi chèn ép chúng tôi thế nào. Anh ta càng nghe càng bị cuốn hút, lại ngó quanh không thấy có người nào, vả lại cũng không nên so đo mãi. Thế là anh ta bắt đầu kể cho chúng tôi nghe Lý Dương chèn ép các công nhân thấp cổ bé họng như anh ta ra sao. Tôi chốc chốc lại đổ thêm dầu vào lửa, anh ta càng lúc càng bức xúc, có lúc còn lôi mấy câu bậy bạ ra chửi Lý Dương. Tôi hết sức để tâm nghe mọi nội dung anh ta kể nhưng dường như chẳng thu hoạch được gì, khắp thiên hạ này đức tính của các ông bà chủ có gì khác nhau, có chăng là lúc ngọt nhạt kêu gọi nhân công làm thêm giờ, tuy vậy những thứ này chẳng liên quan gì đến việc đòi nợ của chúng tôi.
Tôi bỗng nghe thấy Tiểu Bảo nói: “Hôm nay bà chủ đi thăm Trưởng phòng Lưu của Ủy ban Nhân dân Thành phố nên chúng tôi mới được tan ca đúng giờ.”
Tôi hỏi anh ta: “Sao sếp Lý lại phải đi thăm vị Chủ tịch kia thế?”
Anh ta trả lời tôi: “Ủy ban mở thầu dự án cải tạo kiến trúc thành phố, một hạng mục rất lớn. Nếu lấy thực lực công ty chúng tôi thì khó mà làm được, vì vậy họ muốn trúng thầu bằng con đường khác. Nhưng nghe nói ông Trưởng phòng Lưu này kiên định lắm, bà chủ dạo này đang lo lắng vì không tạo được mối quan hệ với ông ta.”
Anh ta cười nhỏ nói tiếp với tôi: “Thật ra nếu bà chủ không kiếm được mối làm ăn là một việc đáng mừng, ít nhất chúng tôi cũng không phải bận túi bụi lên.”
Trong đầu tôi chợt xuất hiện một ý tưởng, bà Lý Dương đang rất muốn kết thân với ông Lưu, vậy chúng tôi sẽ giả mạo làm người nhà ông ta, lại vừa hay Tiểu Nguyệt rất biết về người nhà ông Trưởng phòng. Nếu chúng tôi lừa Lý Dương, thông qua Tiểu Nguyệt có thể nối kết với ông Trưởng phòng thì việc đòi tiền bà ta sẽ không phải là việc khó.”
Nhưng tôi cần có nội gián bên trong giúp đỡ, không thể lần nào cũng rình ở cửa đợi Lý Dương xuất hiện được. Tôi mạnh dạn hỏi Tiểu Bảo xem có đồng ý giúp chúng tôi cung cấp thông tin về hành tung của Lý Dương không. Anh ta không ngần ngừ gì từ chối ngay. Kể cũng phải, nếu là mình, tôi cũng chẳng hơi đâu lo việc thiên hạ như thế.
Cả một nỗi lo buồn bao phủ bộ mặt tôi, tôi ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy một sự bi thương không ai giúp đỡ.
Tiểu Bảo nhìn tôi thông cảm nói: “Tiểu Cường, tuy tôi không thể giúp cậu nhưng tôi hy vọng cậu sẽ kiên trì, cái gì cũng có thể xoay chuyển được.”
Tôi nhìn Tiểu Bảo nói: “Anh Tiểu Bảo, thật ra vừa gặp anh, em đã có một cảm giác rất gần gũi, anh rất giống một người bạn trong thị trấn của em, em và cậu ấy tuy hai mà như một!”
Tiểu Bảo lộ ra một nụ cười khó hiểu, dù gì anh ta cũng là một nhân viên kinh doanh, cái kiểu bắt thân của tôi vừa rồi anh ta gặp nhiều, xem bộ dạng anh ta chẳng động lòng gì.
“Nhưng, nhưng…” Tôi đau khổ nói không nên lời, tình tò mò trong Tiểu Bảo trỗi dậy, cái người trông giống anh ta rốt cuộc làm sao?
Tiểu Bảo hỏi tôi: “Anh ta thế nào rồi?”
Giọng tôi đầy đau đớn: “Một lần anh ấy vì nói xấu ông chủ sau lưng, kết quả là bị một kẻ tiểu nhân vô liêm sỉ tâu với ông chủ nên bị ông chủ đuổi việc rồi.”
Sắc mặt của Tiểu Bảo bắt đầu tối sầm lại.
Tôi tiếp tục nói: “Sau khi anh ấy thất nghiệp, bạn gái của anh ấy cũng bỏ anh ấy luôn, bây giờ đến cơm ăn cũng không đủ no, đến nhà bạn bè khắp nơi ăn ké nên họ cũng chẳng coi anh ta ra rơm ra rác gì nữa.”
Sắc mặt Tiểu Bảo càng lúc càng khó coi, tôi sợ mình không kìm chế được lại phá lên cười nên vờ ôm mặt khóc nức nở.
Tiểu Nguyệt không nhịn được đã bật cười, tôi vội đạp chân nó dưới gầm bàn, nó vội mắm môi nhịn cười.
Tôi tiếp tục nói: “Ông chủ của anh ấy còn có thế lực xã hội đen đứng đằng sau, đã sai một thằng lưu manh đánh gãy chân anh ấy, giờ anh ấy đáng thương lắm, toàn lê lết ngoài phố ăn xin, mà còn thường xuyên bị đói phải xin nước gạo thừa ở các nhà hàng để ăn.”
Tôi vừa gào vừa đập bàn hét lớn: “Thật đáng thương quá!”
Phía Tiểu Bảo dường như không có động tĩnh gì, một lát sau tôi nghe anh ta rít lên khô khốc: “Tiểu Cường!”
Tôi ngẩng lên nhìn, mặt anh ta nhợt nhạt như một xác ૮ɦếƭ, trên trán từng giọt mồ hôi lớn lã chã rơi. Cuối cùng anh ta thốt lên: “Tiểu Cường! Làm người phải thành thật.”
Chú Hai vẫn nói, khi ép người lấy tiền, chúng ta thường tìm ra một đống lí do để ép anh ta, rồi tóm cổ anh ta, lôi anh ta ra cửa sổ, làm như sắp đẩy anh ta xuống đến nơi rồi. Lúc này đừng ra điều kiện cho anh ta, hãy để thời gian run sợ của anh ra dài ra một chút, đợi anh ta sợ khi*p đảm rồi thì lôi anh ta quay lại phòng. Lúc này, hãy đòi tiền anh ta, thường thì anh ta sẽ phải ngoan ngoãn mà nghe lời.
Vì vậy uy Hi*p người khác cũng là một trong hoạt động mang tính nghệ thuật cao, nhu cương kết hợp, đàn hồi có độ.
Tôi bắt đầu an ủi Tiểu Bảo: “Hôm nay cũng may ở đây toàn bạn tốt của anh, vì thế anh đừng lo lắng có người bán rẻ anh.”
Tiểu Bảo bắt đầu yên tâm thở phào, tôi tiếp tục hỏi anh ta: “Bạn bè là phải giúp đỡ lẫn nhau, đúng không anh Tiểu Bảo?”
Anh ta đau khổ gật đầu.
Tôi vui vẻ vỗ vai Tiểu Bảo: “Anh Tiểu Bảo, vậy bây giờ chúng ta hãy ca tụng tình bạn đi!”
Tiểu Bảo đã không còn biết nên cười hay nên khóc.
Tôi nói với anh ta: “Anh Tiểu Bảo, anh giúp em nghe ngóng tình hình xem sếp anh biết những gì về ông Trưởng phòng.”
Anh ta có chút khó nghĩ: “Nhưng Tiểu Cường này, tôi chỉ là một nhân viên kinh doanh quèn rất khó thăm dò được.”
Tôi cười đáp: “Hà hà, vậy là phải chờ vào sức hấp dẫn của anh Tiểu Bảo rồi, có thể nghe ngóng từ thư ký, em cũng không cần những tin tức chi tiết quá, chủ yếu là nghe ngóng xem Trưởng phòng Lưu có những họ hàng nào.”
Tiểu Bảo hơi nghi hoặc, không biết tôi định làm cái quái gì.
Tôi kéo Tiểu Nguyệt đi và tạm biệt anh ta, từ nay về sau có người làm nội ứng thì công việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Đến tối, Tiểu Bảo gọi điện lại, anh ta bảo Trưởng phòng Lưu có vài người họ hàng xa trong thành phố này, ông ta còn có một cô con gái duy nhất cũng đang làm việc trong thành phố, khoảng 20 tuổi, nghe nói là viên chức nhà nước.
Trong đầu tôi lại lóe lên ý tưởng, đã là giả mạo, nếu là họ hàng xa có lẽ tác dụng không lớn. Nếu liều một ván để Tiểu Thúy giả làm con gái ông Trưởng phòng, nếu bà ta biết mặt con gái ông ta thì chúng tôi sẽ bị phát hiện ngay từ đầu, bà ta cũng không bị tổn thất, có lẽ cũng không có gì nguy hiểm, và chúng tôi sẽ nghĩ cách khác. Nhưng nếu Lý Dương chưa bao giờ gặp con ông ta, chúng tôi có thể hứa giúp bà ta thắng thầu để đòi tiền bà ta. Chỉ có điều sau khi lấy được tiền xong chúng tôi phải cẩn thận với đám xã hội đen phía sau bà ta, phải tính đến đường lùi, ví dụ như dạt sang tỉnh khác trốn một thời gian chẳng hạn. Món tiền này đối với Lý Dương không to tát gì, chắc bà ta sẽ không rung cây động rừng mà tìm chúng tôi tính sổ.
Tôi đem phương án mới tóm tắt cho Tiểu Nguyệt, Tứ Mao và Tiểu Thúy nghe.
Tiểu Thúy cúi đầu im lặng, tôi hỏi nó: “Tiểu Thúy, em thấy thế nào?”
Tiểu Thúy nói: “Anh Tiểu Cường, em đã đóng không ít vai, có vai nữ sinh gia đình khó khăn, có vai cô bé bỏ nhà đi, còn có vai người phụ nữ bị chồng ruồng rẫy, nhưng làm con của một cán bộ em chưa thử bao giờ, em sợ mình diễn không đạt!”
Tôi cười đáp: “Cái này thì em khỏi lo, các vai diễn khác khó như thế mà em còn làm tốt được, con cán bộ thì quá đơn giản rồi. Em chỉ cần nhớ làm được mấy bước dưới đây là thành công rồi. Thứ nhất: Dáng vẻ cao ngạo, tỏ ra thật lạnh nhạt, khi nhìn người ta không nên nhìn thẳng vào mặt mà chỉ liếc ánh mắt quét nhanh qua mặt họ là được. Thứ hai: Người ta nói chuyện với em, em không được ôn tồn vồn vã mà người ta hỏi mười câu nhiều nhất em cũng chỉ nên trả lời ba câu, trong đó hai câu chỉ nên dùng mũi “ừ” một tiếng là đủ. Thứ ba: Khi người khác nói chuyện vừa được nửa câu, em liên tục ngắt lời người ta dù họ nói đúng hay sai cũng đều phải tìm ra chút ít sai sót để vặn lại họ. Làm được ba điều này, người ta muốn tin em không có quyền có thế cũng khó đấy!”
Trong đó, điều thứ hai là cực kỳ quan trọng, bởi vì chúng ta cũng không thật hiểu vai vế của Trưởng phòng Lưu. Tiểu Thúy nói càng ít với Lý Dương thì càng khó bị phát hiện.
Tiểu Thúy lo ngại hỏi: “Đơn giản thế thôi à?”
Tôi cười đáp: “Tất nhiên là không đơn giản như thế, nhưng phải nhớ là Lý Dương đang cầu cạnh bố em giúp, vì thế nên lúc nào cũng đối xử với bà ta với bộ mặt bà cô khó tính là được. Về việc phải làm thế nào khi gặp lãnh đạo lớn thì càng khó hơn, lúc này chúng ta cũng chưa cần dùng đến.”
Những lo lắng của Tiểu Thúy cuối cùng cũng đã được xua tan, nó cười nói: “Thế thì em đủ tự tin rồi.”
“Tuy nhiên”, tôi lại nhớ đến một số chuyện liền vội vàng nhắc nhở nó, “Cho dù Lý Dương có nhờ cậy em làm việc gì khuất tất thì em nhớ phải trả lời bà ta “Cái này không có gì là khó cả” là được.”
Tiểu Thúy lĩnh hội và cười, đương nhiên là chỉ hiểu mấy cái nội tại đơn giản ấy là chưa đủ, tôi còn phải bảo Tiểu Nguyệt cho Tiểu Thúy mượn một bộ cánh sang trọng. Có như vậy, chúng ta mới giống bọn họ cả về hình thức lẫn tính cách được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc