Sống Như Tiểu Cường - Chương 23

Tác giả: Bukla

Lúc tôi và Ngô Tiểu Nguyệt người trước kẻ sau chạy đến nhà nó thì thấy Ngô Đại Thành đang đứng trong căn phòng đồ đạc vứt ngổn ngang.
Lưu Dĩnh, Vương Dũng và Ngô Đại Thành đang giằng co nhau, trên người Ngô Đại Thành đầy những túi nhỏ, bên ngoài túi là những sợi dây dài loằng ngoằng, xem ra trong những cái túi ấy toàn là ***, ông ta đang nắm trong tay một cái bật lửa.
Ngô Đại Thành vừa nhìn thấy tôi liền gọi lớn: “Tiểu Cường, người anh em của ta, cậu đến rồi! Tôi phải đi đây, Tiểu Nguyệt tôi nhờ cậu cả đấy.”
Nếu như sự nhờ cậy này là kế của Lưu Bị thì có lẽ tôi cũng miễn cường mà chấp nhận, nhưng đằng này…
Tôi vội nói: “Hãy khoan!”
Tôi tiến đến phía trước, Vương Dũng có vẻ hơi ngượng ngùng nhìn tôi, tôi không biết Lưu Dĩnh đã giải thích như thế nào với Vương Dũng về chuyện hôm đó nhưng tôi có thể thấy rõ được hai người họ đã hòa giải. Như vậy cũng tốt, ít nhất Lưu Dĩnh cũng sẽ không hận tôi nhiều. Lúc đi ngang qua Lưu Dĩnh, chị ta nhìn tôi đầy căm ghét. Tôi cũng nhìn đáp lại, đột nhiên nghĩ đến hình dạng cái nốt ruồi trên người Lưu Dĩnh, ánh mắt tôi như không điều khiển được liếc qua chỗ đó của chị ta, Lưu Dĩnh nhìn tôi phẫn nộ lắm. Tôi lại nghĩ đến cái ngày hôm đó Lưu Dĩnh cũng nhìn tôi bằng ánh mắt này, tôi nở một nụ cười tinh quái, chị ta dường như hiểu được tôi đang nghĩ gì nên sắc mặt trở nên rất khó coi.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng của ngày hôm nay là cứu một ông bố đang muốn gửi gắm con gái cho tôi, tôi bước đến bên cạnh Ngô Đại Thành. Ông ta không hề phản đối tôi, trong mắt ông ta có lẽ tôi đáng tin hơn nhiều so với mấy vị cảnh sát. Hơn nữa, tôi yếu ớt thế này không thể là đối thủ của ông ta được.
Tôi nhỏ giọng nói với Ngô Đại Thành: “Không phải là đại ca phải tính sổ kẻ nợ tiền đó sao? Tại sao lại tính ૮ɦếƭ ở đây thế này?”
Ông ta trả lời tôi: “Kẻ quỵt tiền của tôi lúc nào cũng có vệ sĩ bảo vệ, tôi không thể nào tiếp cận được nên không giết nổi nó, đành tự xử mình thôi”. Ông ta bắt đầu khóc lóc thảm thương.
Ông ta còn hỏi tôi: “Tiểu Cường, tôi nhớ lần trước cậu kể với tôi chuyện vợ cậu bỏ đi, cậu đã tìm thấy chưa?”
Con người này đúng là lắm chuyện, sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi vẫn còn quan tâm hỏi han đến vợ người khác.
Tôi trả lời ông ta: “Tôi quyết định không tìm nữa rồi, tiền và đàn bà đều là những thứ phù phiếm, tôi nghĩ thông rồi, đại ca cũng nên nghĩ thoáng một chút đi!”
Ông ta nói: “Vậy thì tốt rồi, lúc đầu tôi cứ lo vợ cậu quay về thì chuyện trăm năm đại sự của Tiểu Nguyệt không biết tính sao. Bây giờ tôi có thể thanh thản mà ra đi rồi. Tiểu Cường, cậu lùi ra xa một chút, tôi phải đi đây!”
Ông ta làm động tác chuẩn bị châm lửa, tôi cuống lên nói: “Đại ca, đừng vội vã thế, Tiểu Nguyệt không thể gửi gắm cho tôi được đâu!”
Mặc kệ ra sao thì ra, miễn là Tiểu Nguyệt không được gửi gắm cho tôi thì ông ta muốn ૮ɦếƭ thế nào cũng được.
Ông ta nói: “Sao vậy? Lẽ nào cậu lại ghét bỏ Tiểu Nguyệt nhà tôi ư? Người anh em, Tiểu Nguyệt nhà tôi tuy mắt có nhỏ một chút nhưng có thần; tuy thân hình có béo nhưng lại ăn rất ít; mặt tuy có lắm tàn nhang nhưng nhắm mắt lại đâu có nhìn thấy gì; tuy có hay ngủ ngáy nhưng quen rồi thì cũng thấy rất hấp dẫn.”
Tôi chẳng còn lời nào để nói, ông ta lại tiếp: “Tiểu Cường, nếu cậu không thích Tiểu Nguyệt nhà tôi thì trên dương gian này cậu cũng chẳng còn vấn vương gì nữa, vậy hãy để hai kẻ cô độc chúng ta cùng bay theo khói lửa của *** đi!” Rồi ông ta bỗng tóm lấy tay tôi, chuẩn bị châm lửa.
Tôi sợ vãi linh hồn, hai cảnh sát đứng ở cửa phòng cũng hồn bay phách lạc, họ cùng gào lên: “Ngô Đại Thành, đừng quá xúc động.”
Bị ông ta P0'p vào cổ, giọng tôi khản đặc nói: “Chúng ta hãy thương lượng đã! Hãy thương lượng đã!”
Ông lại nói nhỏ với tôi: “Nếu như cậu không đồng ý chăm sóc Tiểu Nguyệt, vậy cậu hãy giúp tôi lấy lại tiền đi, như vậy tôi có thể tự chăm sóc Tiểu Nguyệt được.”
Tuy tôi có quen biết nhiều cao thủ đòi nợ, nhưng thường chúng tôi luôn lựa chọn những người không có chỗ dựa. Kẻ nợ tiền Ngô Đại Thành lại còn có vệ sĩ nên chắc không phải loại thường, tôi làm gì có bản lĩnh đòi tiền nó chứ?
Ngô Đại Thành lại bật bật lửa lên, lúc này tôi cũng chẳng tính được gì nữa, tôi hét lên: “Để tôi đòi tiền giúp ông!”
Ông ta dừng tay lại, tôi liếc nhìn, gặp ngay phải ánh mắt ông ta cười giảo hoạt với Ngô Tiểu Nguyệt đang đứng ở ngoài cửa, tôi bắt đầu nghi ngờ có sự thông đồng của hai bố con họ. Nhưng qua hành động ngày hôm nay thì đừng có trách tôi vuốt mặt không nể mũi.
Ông ta nhỏ giọng với tôi: “Tiểu Cường này, nếu cậu giúp tôi lấy được tiền về thì tôi nhất định không quên cậu đâu, tôi sẽ trả hoa hồng cho cậu là 10.000 tệ.” Vừa nói ông ta vừa thả tôi ra.
Ngô Đại Thành ơi là Ngô Đại Thành. Xem ra trước nay tôi đã xem thường ông, việc quá lạm dụng đồng tiền đã nhiễm sâu vào ông rồi. Mặc dù tôi cũng không định tin vào lời hứa, nhưng tôi cũng không thể từ chối 10.000 tệ được! Số tiền này đối với tôi mà nói là một con số quá lớn.
Tôi đứng cách xa ông ta ra một chút rồi nói: “Đại ca hãy cho tôi ít thời gian để tôi nghĩ cách giúp anh lấy lại tiền.”
Ông ta cười đắc ý, tay cũng bỏ xuống rồi nhưng lại quên cái bật lửa vẫn còn đang cháy trong tay ông ta, ngọn lửa bén rất nhanh vào mấy cái dây dẫn đến cái túi trên người, ông ta hốt hoảng ném cái túi xuống đất.
Cái dây bị đốt cháy rất nhanh, xem chừng sắp xảy ra một trận nổ động trời, tôi quay người ngó quanh căn phòng. Không có người chỉ huy nên người chạy chẳng theo thứ tự gì cả, tôi chạy như bay ra ngoài cửa. Cứ giữ được cái tính mạng nhỏ bé của mình đã, những người khác thì có liên quan gì đến tôi đâu.
Căn phòng quá bừa bộn, tôi vừa chạy đến gần cửa thì bị vấp phải một cái sào trúc chắn ngang nên ngã nhào, không giữ được thăng bằng tôi ngã lao về phía trước, cùng lúc tay tôi chới với trên không quờ lung tung lại túm ngay được Lưu Dĩnh đang đứng ở cửa, chị ta bị sức mạnh của tôi kéo đi nên cũng ngã nhào, tôi rơi đánh bịch lên người Lưu Dĩnh.
Khômg một tiếng nổ, tôi và Lưu Dĩnh bốn mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một người con gái đến thế. Tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, bất giác trong lòng rạo rực bay bổng.
Lưu Dĩnh "a" lên một tiếng lớn đẩy phắt tôi ra, chị ta có sức mạnh phi thường, đẩy tôi bắn vào tận góc tường. Tôi ngẩng lên nhìn Ngô Đại Thành, cái sợi dây ban nãy đã cháy hết. Hóa ra đúng là Ngô Đại Thành và Tiểu Nguyệt đã thông đồng với nhau. Trong túi không phải là ***, tôi điên tiết nhìn ông ta đã hại tôi đứng tim một phen, nhưng vì đồng tiền, tôi vẫn sẽ đòi tiền giúp ông ta.
Tôi đứng dậy, thấy Vương Dũng đang trân trân nhìn Lưu Dĩnh, ánh mắt toát lên một sự oán hận. Anh ta nói: “Tôi đã quá ngốc, đúng vậy, hôm đó cô nói với tôi là có sự hiểu nhầm, tôi đã tự nói với bản thân mình rằng cô không bao giờ lừa dối tôi cả nên tôi đã quyết định tin cô. Nhưng khi nãy trong lúc nguy hiểm nhất, nó lại bất chấp sống ૮ɦếƭ để xông đến che chở cho cô.”
Lưu Dĩnh vội vàng giải thích với anh ta: “Khi nãy là do… ”
Vương Dũng gục đầu xuống, cố gắng kiềm chế cho nước mắt khỏi rơi, anh ta ngắt lời Lưu Dĩnh nói: “Đủ rồi, đủ rồi, cô còn định lừa dối tôi bao nhiêu lần nữa đây? Chúc hai người hạnh phúc.” Nói rồi anh ta quay người chạy ra khỏi phòng.
Một ánh mắt sắc lẹm không kém của Lưu Dĩnh chĩa về phía tôi, tôi không biết làm sao đành nói: “Cảnh sát Lưu, đây đúng là một sự hiểu nhầm.”
Trong cuộc đời, người ta luôn đứng trước rất nhiều lựa chọn, nhiều lúc suy đi tính lại chán cũng chưa chắc đã là sự lựa chọn tốt nhất.
Tôi quay ngoắt người bỏ chạy khỏi phòng. Những lúc như thế này không nên quấy rầy nhiều, dùng ngay kế sách này. Lưu Dĩnh không ngờ tôi cao chân chạy ngay như thế, chị ta đuổi theo ra đến cửa. Tôi thấy phía trước là bóng Vương Dũng. Nếu Lưu Dĩnh đuổi kịp, tôi sẽ làm cho tình thế càng trở nên rắc rối hơn, tôi sẽ lấy câu chuyện đêm hôm đó làm nên một bài văn dài, ví dụ như tôi nhìn thấy nốt ruồi ấy của Lưu Dĩnh trong hoàn cảnh như thế nào. Nếu chị ta ép tôi quá, tôi cũng có thể thêu dệt nên một đoạn tình sử giữa hai chúng tôi để cho Vương Dũng thấy được người đàn bà này đã đeo bám cùng lúc hai người đàn ông chúng tôi như thế nào, đã lừa gạt tình cảm chân thành của hai người đàn ông lương thiện ra sao. Đương nhiên tất cả chỉ là để tự vệ, chỉ là sự phản kháng bắt buộc của một con người lương thiện mà thôi. Tôi chạy gần đến phía sau Vương Dũng, Lưu Dĩnh đã không phí sức đuổi theo tôi, tôi đoán chắc chị ta đang do dự nếu như lúc này đuổi theo tôi liệu có bị hiểu nhầm là vừa ăn cắp vừa la làng không.
Tôi lượn đến đoạn rẽ đầu phố bèn tăng tốc chạy như bay, tuy lúc này tạm thời đã thoát khỏi Lưu Dĩnh làm phiền, nhưng tôi vẫn chưa an lòng. Việc đòi nợ cho Ngô Đại Thành quả rất khó khăn. Chú Hai, chú Sáu và chú Chín tôi đều là những chuyên gia đòi nợ, nhưng họ chỉ hợp với viêc bắt nạt người có tiền mà không có thế, còn con nợ của Ngô Đại Thành lại không phải thế. Nhưng vì 10.000 tệ tiền thù lao dù bất cứ giá nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Tuy vậy, tôi vẫn phải thương lượng với Ngô Tiểu Nguyệt để tạm ứng 5.000 tệ, ngộ nhỡ việc đòi nợ là một trở ngại lớn, tôi sẽ bỏ chạy cùng 5.000 tệ, nó cũng đủ cho hai mẹ con tôi tiêu thời gian dài.
Nhưng làm thế nào để lấy được tiền đây? Tôi bỗng trở nên lo lắng, một ý tưởng vụt lóe lên, nếu như tôi kết hợp với mấy người bạn khác dựng nên một vụ tống tình. Phần lớn các kỹ năng của tôi đều do sự dạy bảo của người ngoài, thuộc kiểu ngoại suy, còn kỹ năng tống tình lại thuộc loại tuyệt học gia truyền.
"Sách quý Tam Thủy" là một cuốn sách tập hợp những bài ghi chép lại của những người tài trong thị trấn, trong đó phần lớn các bài viết là của các chú các thím. Tuy nhiên, có một bài do mẹ tôi thuật lại bằng miệng và tôi ghi chép lại mà thành.
Đó chính là bài đầu tiên trong Sách quý Tam Thủy: “Diễn một vở tống tình hoàn hảo như thế nào. ”
Đã từng có người thắc mắc bài viết này dựa vào đâu mà được đưa lên đầu một cuốn sách nổi tiếng thời đại như Sách quý Tam Thủy? Thím Tám bất bình hơn còn khóc lóc mà rằng: “Không thể vì con trai làm trong ban biên tập mà có thể xếp lên hàng đầu như thế được!”
Sau đó chủ biên là thím Sáu Thúy Hoa đã giải thích rằng thứ tự bài viết xếp theo tên tác giả trong bảng chữ cái, lúc đó mới làm sự phản đối của quần chúng lắng xuống.
Để bài viết tống tình lên đầu cuốn Sách quý Tam Thủy cũng không phải là không có lý, đó không chỉ đơn thuần là sự kết hợp hoàn hảo giữa trí tuệ, sức hấp dẫn và vũ lực mà còn đòi hỏi sự tận dụng kinh nghiệm tổng hợp của lừa đảo, ςướק giật và dọa dẫm, dựa vào tinh thần đồng đội thì mới có thể hoàn thành được.
Dưới đây xin giới thiệu sơ lược với mọi người quy trình cơ bản của một vụ tống tình.
Giai đoạn thiết kế bối cảnh:
Trước hết là phải tìm một mục tiêu, thông thường mục tiêy sẽ là nam giới độ tuổi từ 35-50. Độ tuổi này đang là giai đoạn chủ yếu của cuộc đời, gia đình, danh dự họ đều rất quan tâm, khi đã nắm họ trong tay thì rất dễ thỏa hiệp. Không những thế, đàn ông ở độ tuổi này đều đã có kinh tế cơ bản, khả năng lừa được tiền là rất lớn. Mục tiêu không thể là khách quen của hội dì Quế Hoa vì họ là những người không quan tâm đến sự việc bại lộ hay không. Vì vậy, phải chọn những người tuy trong lòng có thèm thuồng nhưng ít dám ra mặt hành động, thêm vào đó là thời gian phù hợp để dụ dỗ anh ta vào cuộc.
Bạn là một cô gái ngoan nên trang điểm không được quá lòe loẹt, vì mục tiêu của chúng ta không phải là khách làng chơi mà là những người đang quẩn quanh giữa hư ảo và hiện thực. Do đó, trang điểm cũng cần giản dị một chút, như vậy bạn mới có thể khác so với cả vườn gái bán hoa.
Giai đoạn dẫn dắt vào cuộc:
Lúc tiếp cận mục tiêu, anh ta sẽ nhìn bạn đầy cảnh giác, khi đó hãy thử bắt chuyện với anh ta, vừa bắt chuyện vừa để anh ta thấy được bạn là một cô gái thật thà. Đặc điểm của người thật thà như sau: Vừa nói vừa xoa hai tay, giọng nói trầm đem theo chút hơi thở gấp, ánh mắt luôn thay đổi mục tiêu, thỉnh thoảng vừa tiếp xúc đã vội sợ sệt cúi đầu, rồi lại từ từ ngẩng lên nhìn anh ta. Nếu lúc này vẫn đang tiếp tục câu chuyện thì khi nói thỉnh thoảng lắp bắp đôi chút. Nếu anh ta dường như đã hơi tò mò về người phụ nữ có hơi hướng gia giáo như bạn, như vậy là chúng ta đã bước thêm một bước dài đến thành công rồi.
Lúc này, bạn có thể kể với anh ta chuyện bi thảm mà bạn gặp phải, đại thể như nói dối chuyện trong nhà có người thân mắc bệnh hiểm nghèo, bạn phải cho anh ta thấy được ngoài mặt là bạn đang làm một việc không có đạo đức nhưng thực chất nó lại là một viện thiện, hành động bẩn thỉu của bạn thực ra cũng chỉ là một hành vi dâng hiến trái tim, tinh thần hy sinh vĩ đại của bạn là đáng được biểu dương.
Nhẹ nhàng túm lấy tay áo anh ta, dẫn anh ta lên tầng, anh ta sẽ rất đau khổ và không còn cách nào đành chấp nhận sự sắp đặt của bạn, vì anh ta biết rằng rất nhiều hành động anh hùng đều bị người ta hiểu nhầm, chủ yếu là không làm gì để bản thân phải ân hận là được.
Giai đoạn nhập cuộc:
Dẫn anh ta lên tầng, phải nhớ là tầng chọn để nhập cuộc ít nhất phải là tầng 3, như vậy có thể giảm bớt cơ hội chạy trốn của anh ta. Khóa phòng phải được làm kỹ xảo trước, làm cho mục tiêu tưởng đã khóa rồi nhưng thực ra bên ngoài chỉ cần đẩy nhẹ là cửa mở liền. Cửa sổ đóng bằng chốt sắt để chặn đứng con đường thoát thân khác của anh ta, đồng thời dán kín các khe hở của cửa sổ để đạt được hiệu quả cách âm, lát nữa anh ta có hô hoán thì cũng không có tác dụng gì.
Anh ta vừa bước vào phòng là bạn có thể hô hoán lên nhưng không cần quấy rầy anh ta, lúc này các chú đợi sẵn ngoài cửa có thể xông vào ngay. Bạn có thể ngồi thu vào một góc giường, sẽ có một chú lời lẽ tương đối trôi chảy hỏi bạn: “Táo Hoa, Táo Hoa, cháu làm sao vậy?” Không cần nói gì, chỉ cần khóc lóc, chỉ vào người bạn vừa dẫn vào cuộc, làm như vừa phải chịu một sự tủi nhục ghê gớm.
Anh ta sẽ thử thanh minh rằng thực ra anh ta chưa làm gì cả, lúc này đã cần đến kỹ xảo dọa dẫm, về kỹ xảo dọa dẫm có riêng một bài viết chi tiết trong Sách quý Tam Thủy nên không giới thiệu nhiều ở đây.
Buổi tối, tôi triệu tập Tứ Mao, Tiểu Thúy và Ngô Tiểu Nguyệt đến cùng bàn bạc chiến lược đòi tiền. Tứ Mao và Tiểu Thúy đều là đồng đảng có tay nghề, còn Ngô Tiểu Nguyệt có nhiệm vụ cung cấp một số thông tin về đối phương cho chúng tôi.
Người nợ tiền Ngô Đại Thành tên là Lý Dương, là Tổng giám đốc công ty TNHH vật liệu xây dựng Tam Tân, là một công ty bao toàn bộ thị trường vật liệu xây dựng của tỉnh. Mỗi lần mua hàng của công ty Ngô Đại Thành, thanh toán hóa đơn thường là chẳng có thời hạn nào cả. Được gọi là kẻ nợ đìa mà vẫn không lo lắng gì, thực ra ông ta đã quen cái kiểu chậm thanh toán cho mấy nhà cung cấp cỡ nhỏ, nếu họ không đồng ý cho nợ lâu thì việc đưa vật liệu vào thị trường bằng con đường khác còn khó hơn nhiều. Thế là các công ty nhỏ vì sự sinh tồn của mình đành phải chấp nhận điều khoản vô lý đó, một thời gian dài chỉ xuất mà không thu nên công ty của Ngô Đại Thành khó mà duy trì được.
Tôi giới thiệu với mọi người về phương án của mình. Thực ra thì mấu chốt nhất là ở chỗ chọn được một phụ nữ thả mồi Lý Dương, sau đó chúng tôi sẽ tận dụng cơ hội chụp một số bức ảnh để sau này lấy làm chứng cứ.
Tôi nói với Tiểu Thúy: “Để hoàn thành nhiệm vụ này tôi cần một người vừa chân quê mộc mạc lại vừa làm cho người ta cảm thấy muốn yêu thương che chở. Tôi biết nhiệm vụ này hết sức nguy hiểm, vai này chúng ta hãy giao cho Tiểu Thúy nhé!”
Ngô Tiểu Nguyệt hào hứng hỏi tôi: “Anh Tiểu Cường, vậy anh phân cho em vai gì ạ?”
Tôi trịnh trọng thông báo với nó: “Đợi hắn đã vào tròng, giao cho em nhiệm vụ dọa dẫm Lý Dương!”
Tôi bảo Tiểu Thúy: “Lát nữa, anh lấy số di động của Lý Dương ở chỗ Tiểu Nguyệt, sau đó chúng ta gửi cho hắn một cái tin nhắn nói rằng nhà em gặp khó khăn về kinh tế nên đang tìm sự giúp đỡ dù phải trả bằng bất cứ giá nào. Chỉ cần Lý Dương nhắn lại, chúng ta sẽ câu hắn vào một vụ tống tình, nếu ông ta không trả lời thì chúng ta sẽ…”
Ngô Tiểu Nguyệt bỗng ngắt lời tôi nói: “Anh Tiểu Cường, em nghĩ Tiểu Thúy chưa chắc đã câu kéo được Lý Dương.”
Tôi thấy lạ bèn hỏi: “Nhưng tại sao?”
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Lý Dương là một mụ đàn bà hơn 50 tuổi, chưa chắc đã hứng thú gì với Tiểu Thúy.”
Hả, hóa ra Lý Dương là phụ nữ, sao lại đặt cái tên như thế chứ? Thế là Tiểu Nguyệt đã làm kế hoạch của tôi đi tong.
Tiểu Nguyệt và Tiểu Thúy liếc mắt đánh sang tôi và Tứ Mao trông đầy ý đồ, Tiểu Thúy nói: “Nhiệm vụ khó khăn này chúng ta vẫn có thể làm như kế hoạch đã định chỉ cần thay đổi diễn viên một chút là ổn, chúng ta sẽ làm một phiên bản nam mĩ nhân lừa tình.”
Tứ Mao ngó nghiêng tôi, cậu ta cười bẽn lẽn nói: “Thực ra mình là người đàn ông phải quen lâu và hiểu thì mới thấy đáng yêu, vì thế mấy chuyện cần tiếng sét ái tình như thế này không hợp với mình.”
Tất cả ánh mắt bọn họ lại dồn về phía tôi. Trời ơi! Tại sao lần nào tôi đưa ra ý tưởng thì rốt cuộc chính tôi phải thực hiện thế này? Trí tuệ và sức lực đều là của tôi, không lẽ lần đen đủi này Trương Tiểu Cường tôi lại phải bán hoa sao?
Tôi vội vàng túm lấy Ngô Tiểu Nguyệt mà hỏi: “Cái bà Lý Dương này có con trai không? Có con trai không?” Nếu bà ta có con trai, tôi có thể để Tiểu Nguyệt đi uy hiếp nó, nếu không trả tiền sẽ đòi cưới nó, như thế chắc nó sẽ ngoan ngoãn đem tiền đến trả ngay.
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Không có, chỉ có một đứa con gái đang học cấp ba thôi.”
Tôi thất vọng đến tột cùng, bộ mặt đau khổ, xem ra tôi đành phải xuất mã vậy, sửa bộ mĩ nhân lừa tình thành nam mĩ nhân lừa tình.
Phụ nữ tính cách thường là rất thận trọng, không dễ gì mà hẹn hò được qua tin nhắn, vì thế tôi hẹn với Ngô Tiểu Nguyệt hôm sau sẽ đợi ở cửa công ty Tam Tân, tôi cần phải quan sát những quy luật trong sinh hoạt của Lý Dương, có thế mới dễ dàng sắp đặt một kế hoạch cho ra hồn. Tất nhiên tôi chẳng thích thú gì cái việc cùng hợp tác với Tiểu Nguyệt nhưng trong đám bọn tôi chỉ có nó là hiểu về Lý Dương. Chúng tôi hẹn nhau đúng 10 giờ có mặt ở cổng công ty Tam Tân, vì thời gian này là lúc giám đốc Giang sai tôi ra ngoài đi gửi công văn tài liệu. Tôi sẽ tìm ra lí do gì đó để ở ngoài lâu hơn một chút. Ấy thế mà đến giờ rồi vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Nguyệt đâu, đến muộn hình như là đặc quyền của phụ nữ không kể là người đẹp hay Thị Nở. Tôi đành lượn lờ gần công ty họ vừa đợi vừa quan sát.
Tôi nghe thấy một giọng quen thuộc xướng tên mình, quay lại hóa ra là Lâm Tiểu Hân, tôi hỏi chị ấy: “Chị Tiểu Hân, sao chị lại đến đây?”
Tiểu Hân trả lời tôi: “Hiện nay, công ty mình đang có kế hoạch thực hiện một chương trình bán hàng từ thiện, công ty sẽ kết hợp làm cùng một số nhà từ thiện hảo tâm khác, chúng ta sẽ dành toàn bộ số tiền đó tặng cho những người ốm yếu.” Chị ấy vừa nói vừa cười vui vẻ.
Tôi hỏi chị: “Chị Tiểu Hân không phải là đang bận chuẩn bị cho đám cưới sao? Vẫn còn có thời gian đi làm việc này ư?”
Chị ấy đáp: “Đây có lẽ là công việc cuối cùng chị làm ở công ty, sau khi cưới xong chắc chị sẽ đến nơi khác học mấy năm.”
Tiểu Hân chỉ cánh cửa lớn của công ty Tam Tân nói: “Chị có hẹn một người bạn cung cấp mặt hàng bán từ thiện, nếu thuận lợi có thể kiếm được một món tiền kha khá, như vậy có thể giúp đỡ cho rất nhiều người.”
Tôi lại hỏi chị: “Chị Tiểu Hân,họ của nhà từ thiện ấy là gì vậy?”
Tiểu Hân trả lời tôi: “Là một người đàn ông họ Trần.”
Trong lòng tôi đã thấy yên tâm chút đỉnh, nếu Lý Dương là nhà từ thiện, xem nhân cách bà ta thì cũng biết động cơ của việc làm này chẳng bình thường.
Tôi có mấy lời nhưng lại ngại không dám nói ra, trong cuộc sống có rất nhiều người cần sự giúp đỡ, vậy mà những khoản quyên góp của những nhà hảo tâm nhiều khi lại trở thành những món nhậu ngon lành trên bàn ăn của những vị tai to mặt lớn, hoặc của người thân các vị lãnh đạo thị trấn, những người đáng thương chính là những người dân hạnh phúc vui mừng vì đã quyên góp giúp đỡ người khác và những người nghèo khốn khổ không nhận được những đồng quyên góp ấy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc