Sống Như Tiểu Cường - Chương 22

Tác giả: Bukla

Tôi nhìn thấy một thằng nhóc đang đứng phát tờ rơi quảng cáo cho những người qua đường ngay trước cửa công ty, tôi lao đến ςướק lấy, tung đống tờ rơi ra phía sau, tờ rơi bay ngập trời đã tạm thời ngăn bước bứt phá của Ngô Tiểu Nguyệt. Thằng nhóc mặt nghệt ra một lúc, ngay sau đó thì phấn khởi ra mặt vì nhiệm vụ phát tờ rơi ngày hôm nay của nó đã hoàn thành sớm.
Tôi quay ngoắt 90 độ xông vào tòa nhà công ty rồi nhanh chóng chui vào thang máy, tôi nhìn thấy Ngô Tiểu Nguyệt cũng đang đuổi đến nơi bèn dốc sức ấn nút, cửa thang máy chầm chậm đóng lại.
Tôi thở lấy hơi, trong đầu nhẩm tính liệu Ngô Tiểu Nguyệt có kịp đuổi đến trước khi cửa thang máy đóng lại.
Tôi đã có thể nở nụ cười, tôi vốn là người tính toán không tồi, căn cứ vào tốc độ chạy của Ngô Tiểu Nguyệt và tốc độ khép lại của cửa thang máy, đồng thời kết hợp các yếu tố như sức gió ngày hôm nay, độ trơn của cửa thang máy, tôi phân tích một cách chuyên nghiệp rồi rút ra kết luận, đó là vào lúc chân Ngô Tiểu Nguyệt cách cửa thang máy 0,01cm thì cửa thang máy sẽ hoàn toàn đóng chặt. Xin đừng hoài nghi phán đoán của tôi, trên thực tế thành tích học tập hai môn toán và vật lý của tôi rất khá.
Tôi lại cười, ngay khi vừa rời khỏi tầng này tôi sẽ cho thang máy dừng lại ở vài tầng để đánh lạc hướng Ngô Tiểu Nguyệt, lần thất bại thảm hại nặng nề này tuy không hoàn toàn hạ gục ý chí của Ngô Tiểu Nguyệt nhưng nó là một sự khởi đầu tốt đẹp.
Ngô Tiểu Nguyệt nhanh chóng xông lên, tất cả mọi tình huống đều đúng như tôi – nhà chiêm tinh học vĩ đại đã dự báo, tất nhiên cũng có thể gọi đó là làm đúng kế hoạch đã đề ra. Tôi gần như còn nhìn thấy khuôn mặt đầy đau khổ vì thất vọng của Ngô Tiểu Nguyệt, nhìn thấy Ngô Tiểu Nguyệt sắp chạm đến điểm cách cửa thang máy 0,01cm, tôi chuẩn bị nở nụ cười mãn nguyện. Vậy mà chân cô ta vừa đúng nhét được vào khe hở cuối cùng của cửa thang máy.
Sao có thể như thế được chứ? Tôi cúi đầu xuống, cuối cùng đã tìm được đáp án: Bình thường cỡ chân của con gái là 36, nhưng chân cái cô Ngô Tiểu Nguyệt này là 42, khoảng cách 6 cỡ đã dẫn đến dự tính sai của tôi. Ông trời ơi! Chênh lệch cũng có thể chênh lệch lớn đến thế được ư?
Cửa thang máy lại từ từ mở ra, cô ta ào vào thang máy, bàn chân thình thịch dẫm lên chân tôi, tôi đau đến nỗi kêu lên thành tiếng, sao chân cô ta lại có sức mạnh ghê gớm thế chứ?
Toi bắt đầu lùi vào góc thang máy tìm chỗ trốn, đáng thương cho tôi xung quanh toàn tường đồng vách sắt, Ngô Tiểu Nguyệt cười tít nói: “Anh Tiểu Cường, cuối cùng em đã tìm được anh.”
Tôi còn nhìn rõ hôm nay cô ta còn trang điểm nữa cơ, phấn trên mặt cô ta từng lớp từng lớp bay xuống.
Tôi nhẹ nhàng lôi chân ra khỏi chân Ngô Tiểu Nguyệt, cũng không biết là có bị gãy xương hay không.
Có một giọng nói vang vọng từ quá khứ lại, bố cô Bảy đã từng nói với tôi, gặp phải vấn đề khó đầu tiên phải đá, đá không được thì kéo. Bố cô Bảy tôi kể cũng là một nhân vật có máu mặt đấy chứ! Ông là Ủy viên Ủy ban thị trấn.
Hôm nay, có lẽ đá không xong rồi, tôi cố gắng trấn tĩnh nỗi lo của mình rồi nói với Ngô Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt à, anh nghĩ có lẽ giữa chúng ta phải có thêm một khoảng thời gian cần thiết cho cả hai.”
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Anh Tiểu Cường, mới chỉ mấy ngày thôi mà em thấy như đã lâu lắm không nhìn thấy anh. Thời gian của chúng ta vẫn chưa đủ dài sao?”
Tôi vội vàng đáp: “Chưa đủ, chưa đủ, chúng ta vẫn cần thêm một chút thời gian nữa.”
Ngô Tiểu Nguyệt có vẻ không vừa ý, nhưng sau một hồi suy đi tính lại cô ta nói: “Vậy em nghe anh, anh Tiểu Cường ạ, em sẽ đợi.”
Tôi thầm thở phào, may quá, chiêu này kể ra cũng có tác dụng ghê, thảo nào mà các đồng nghiệp của bố cô Bảy lại hay áp dụng chiêu này đến thế. Tôi cứ để cô ta đợi thêm khoảng một năm rưỡi, có lẽ khi ấy cô ta sẽ có mục tiêu mới.
Ngô Tiểu Nguyệt ra khỏi thang máy, dịu dàng nói với tôi: “Anh Tiểu Cường, vậy ngày mai em sẽ đến tìm anh.”
Hả? Không phải là ngày mai, là năm sau có được không? Cô đừng có dọa tôi! Cửa thang máy đã khép lại, tôi họa vô đơn chí thu vào một góc, điện thang máy kêu “đùng” một tiếng rồi hỏng, màu đen như đêm tối bao trùm lấy tôi.
Số phận giống như một tờ giấy sặc sỡ sắc màu, màu đỏ tượng trưng cho sự nhiệt tình, màu trắng tượng trưng cho sự trong sáng, màu vàng tượng trưng cho sự ấm áp, chúng ta cứ ngụp lặn giữa các màu sắc, chúng ta chìm đắm trong ánh sáng.
Vậy tại sao số phận tôi chỉ toàn một màu đen?
Thang máy dừng ở tầng nơi tôi làm việc, tôi bước ra khỏi thang máy thì gặp ngay Lâm Tiểu Hân đang đi đến. Vừa nhìn thấy tôi, chị ấy vui mừng nói: “Tiểu Cường, đang định tìm em nhờ giúp một tay đây, hôm nay em có rảnh không?”
Tôi đáp lời chị: “Hôm nay em cũng không có nhiệm vụ gì cụ thể.”
Chị nói: “Vậy tốt rồi, hôm nay em cùng chị đi mua một ít đồ nhé!”
Tôi hơi ngần ngừ, trong giờ hành chính lại ra ngoài mua đồ, ngộ nhỡ giám đốc Giang có hỏi…
Lâm Tiểu Hân thấy tôi chần chừ bèn nói: “Chỗ giám đốc Giang em không phải lo, chị sẽ đi tìm cô ấy mượn người, chỉ sợ em có việc gì không đi được thôi.”
Vậy thì không có vấn đề gì, con gái của ông Chủ tịch tìm giám đốc Giang để mượn người hẳn là quá đơn giản rồi.
Cảm giác của tôi với Lâm Tiểu Hân thật tế nhị. Trước khi biết mối quan hệ của chị, tôi có cảm giác rất gần gũi, sau khi biết chị ấy chính là chị ruột mình thì cảm giác gần gũi ấy lại tăng thêm một bậc. Nhưng vẫn bị ngăn cách bởi một cái gì đó, tôi chỉ cảm thấy chị ấy vừa vời vợi trên cao lại vừa dung dị gần gũi chứ tôi không hề coi chị ấy là chị ruột của mình. Nhiều lúc, tôi thấy vị trí của chị trong lòng tôi không bằng Tứ Mao, bởi giữa chúng tôi có một khoảng cách không nhìn thấy được, có thể do thời gian 20 năm xa cách, cũng có thể do hoàn cảnh sống khác nhau. Nhưng tôi vẫn sẵn lòng giúp đỡ chị ấy cho dù những gì tôi có thể giúp Tiểu Hân chỉ là những thứ vặt vãnh.
Tiểu Hân cười với tôi một cách bí hiểm: “Hôm nay đi dạo phố với chị là chị phải nhờ em xách đồ đấy.”
Tôi đáp: “Không vấn đề gì, xách đồ là sở trường của em rồi.”
Cả buổi sáng tôi quanh quẩn cùng Tiểu Hân bên mấy cửa hàng đồ dùng trong thành phố. Thảo nào mà chị ấy cứ úp úp mở mở, lần trước tôi đã nhìn thấy bạn trai chị ấy trong ảnh, lần này bạn trai chị đi công tác nên chị ấy lôi tôi đi cùng để mua đồ đạc chuẩn bị cho đám cưới.
Tôi xách đống đồ đi theo sau Tiểu Hân, tôi hỏi: “Chị Tiểu Hân, khi nào chị cưới?”
Chị ấy cười trong hạnh phúc đáp lời: “Hai tháng nữa, lúc đó Tiểu Cường nhất định phải đến nhé!”
Tôi chợt nghĩ đến mẹ, nếu mẹ biết chuyện này chắc chắn mẹ sẽ vui lắm.
Đồ cũng đã mua được tương đối, chúng tôi vội quay trở về, lúc sắp đi qua chỗ chúng tôi ở, trời đột nhiên tối sầm lại, mưa to đến bất chợt mà trên đường không tìm nổi một chiếc xe rảnh
.
Chúng tôi chạy vội trên đường, tôi nói với chị: “Chị Tiểu Hân, đằng trước là chỗ em ở, hay chị em mình vào đó tránh mưa đi!”
Tôi đã chạy đến bên dưới gác, lại thấy hơi hối hận vì đưa chị ấy đến đây, nếu như mẹ nhìn thấy chị ấy ngộ nhỡ mẹ không kìm nén được bản thân? Chị ấy theo tôi lên gác, ngó nghiêng tứ phía, đống đồ đạc ngổn ngang ở hành lang, những bức tường lâu ngày không quét vôi in đầy những tít quảng cáo, sắc mặt Tiểu Hân có đôi chút sầm lại, chắc chắn chị ấy không nghĩ nơi tôi ở lại có thể tồi tàn đến thế. Lên trên gác, cửa phòng đang khép, tôi đẩy cửa, mẹ đang ngồi nhặt rau, tôi khẽ gọi bà.
Mẹ ngoái lại nhìn thấy Tiểu Hân theo sau tôi lặp tức ngắc ngứ không nói nên lời.
Tiểu Hân cười chào mẹ, mẹ như tỉnh mộng nói với Tiểu Hân: “Nhuận Nhi, xem con kìa, ướt sũng cả rồi, để mẹ đi lấy khăn cho con.”
Mẹ cuống cuồng chạy về phòng mình đem đến một chiếc khăn bông màu hồng mà lúc nào cũng tiếc không dám dùng rồi nói với Tiểu Hân: “Nhuận Nhi, để mẹ lau cho con nhé!”
Tiểu Hân hơi ngại ngùng nhưng không từ chối.
Bàn tay mẹ nhẹ nhàng lướt qua trên mái tóc Tiểu Hân, tôi nghĩ chắc mẹ đã đợi cơ hội này từ lâu lắm rồi. Mẹ lau thật cẩn thận, từng chút từng chút một, mẹ chắc chắn cũng không muốn lau nhanh vì như thế bà có thể vuốt ve con gái mình thêm một lúc, nhưng bà lại sợ lau lâu quá con gái sẽ bị lạnh.
Tóc đã lau xong, Tiểu Hân cảm ơn mẹ, bà cứ nhìn chằm chằm chị ấy.
Tôi sợ mẹ không kìm nén nổi nên kể cho mẹ nghe về chuyện Tiểu Hân sắp kết hôn.
Mẹ nói với chị Tiểu Hân: “Nhuận Nhi, thế thì mẹ phải chúc mừng con rồi!”
Tôi biết trong thâm tâm mẹ mừng lắm nhưng không thể tỏ ra quá hân hoan được.
Tiểu Hân khách khí nói với mẹ: “Dì à, nếu dì có thời gian thì đến dự hôn lễ của con nhé!”
Mẹ đáp: “Nhất định rồi.”
Tuy đó chỉ là một câu khách khí không thể coi là thật, nhưng trong lúc này mẹ thấy lòng mình hạnh phúc biết bao.
Tiểu Hân bị dính mưa lạnh hơi run, mẹ vội đi rót một cốc nước nóng mang đến trước mặt Tiểu Hân rồi chăm chú nhìn chị uống từng ngụm từng ngụm nước.
Tôi ngồi trong góc phòng, nhìn mẹ và chị Tiểu Hân. Tôi cũng không biết liệu mẹ và chị còn có duyên mặt đối mặt một lần nữa như thế này không. Có thể đây là lần cuối cùng nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành một hồi ức đẹp của mẹ.
Cuộc sống giống như một vòng tròn vẽ bằng tay, không bao giờ có một vòng tròn hoàn hảo. Việc chúng ta có thể làm là hãy vui vẻ chấp nhận cái vòng tròn không hoàn mĩ đó mà thôi.
Ngày hôm sau không thấy Ngô Tiểu Nguyệt xuất hiện, thậm chí ngày thứ ba cũng không xuất hiện, tôi thì cũng không vì thế mà thấy an lòng. Lúc nào cũng lo cô ta từ góc nào đó lao ra. Tôi nhớ lại hồi nhỏ, nhà tôi có nuôi một con mèo, mỗi lần bắt được chuột nó không bao giờ chén ngay mà phải vờn nghịch chán thì thôi. Lúc này, tôi cũng giống như con chuột.
Ngày thứ tư đúng lúc tan ca, cái giọng ác mộng ấy lại xuất hiện. Ngô Tiểu Nguyệt đuổi theo tôi từ góc rẽ phía ngoài công ty, tôi đã kiệt sức để trốn chạy.
Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp không biết bao nhiêu là chuyện, lúc ấy quan trọng nhất là lấy được dũng khí đối mặt với nó chứ không phải trốn chạy. Hôm nay tôi hạ quyết tâm giải quyết xong chuyện này. Tôi và Ngô Tiểu Nguyệt cần chuyện trò với nhau ở một tầm cao mới, tôi cần phải hiểu được những suy nghĩ chân thực của nó, tìm hiểu sở thích của nó, và còn xem xem liệu có thể giới thiệu Tứ Mao cho nó.
Ngô Tiểu Nguyệt lại không còn bộ dạng hạnh phúc lần trước, trên khuôn mặt nó phảng phất một nỗi buồn. Lẽ nào nó biết chuyện giữa chúng tôi là không thể, thấy khó mà lùi bước rồi chăng? Lẽ nào, ngoài cái vẻ thô kệch ra nó lại có một trái tim yếu mềm? Tôi vừa vui mừng vừa thông cảm nhìn nó.
Đột nhiên Tiểu Nguyệt sụt sùi định khóc, đoạn nói với tôi: “Anh Tiểu Cường, bố em, ông ấy…”
Tôi đã sớm quên câu chuyện về bố nó, lẽ nào ông ta lại nghe lời gợi ý của tôi rồi một phen sống ૮ɦếƭ với mấy con nợ rồi ư? Trời ơi! Lúc đó tôi chỉ nói bừa thế ông ta lại nghĩ là thật sao?
Tôi vội hỏi Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, bố em sao rồi?”
Ngô Tiểu Nguyệt đau khổ đáp: “Anh Tiểu Cường, bố em ông ấy đang ở nhà thu thập *** nói là phải đi thanh toán mấy con nợ.”
Tôi thở đánh phào, trong lòng nghĩ may quá, mới chỉ là “phải đi”, như vậy là vẫn chưa ૮ɦếƭ.
Ngô Tiểu Nguyệt nức nở nói: “Anh Tiểu Cường, mẹ em bỏ đi rồi, trên đời này em chỉ còn mình bố là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em sẽ thành kẻ không nơi nương tựa mất.”
Tôi có đôi chút thông cảm với nó, tuy vậy những chuyện này có liên quan quái gì đến tôi chứ?
Mẹ đã nói: “Đừng có bao giờ xông xáo mấy việc lung tung”. Có lần, mẹ nằm giữa đường giả vờ bị thương, gặp phải người tốt bụng qua đường đỡ mẹ dậy thì bà lập tức đổ ngay cho người đó làm bà bị thương, sau đó yêu cầu phải bồi thường.
Nhưng tôi lại là một người sống có trách nhiệm, tôi nói với nó: “Tiểu Nguyệt này, những vấn đề thế này em phải đi tìm cảnh sát, tìm anh thì có tác dụng gì!”
Ngô Tiểu Nguyệt nói: “Em đã đi tìm cảnh sát, bây giờ đã có hai cảnh sát đang ở nhà em rồi, chính là cảnh sát Lưu và cảnh sát Vương, hai người đã cùng anh khuyên can bố em đấy.”
Cái gì? Lưu Dĩnh cũng ở đó à? Thế thì tôi càng không thể đến, lần trước khó khăn lắm mới thoát thân khỏi con mụ ấy. Lần này có lẽ do Lưu Dĩnh và Vương Dũng hiểu về vụ án Ngô Đại Thành nên lại được cử đi.
Tôi nói với Ngô Tiểu Nguyệt: “Có cảnh sát là an toàn rồi, họ chắc chắn không thể làm ngơ được.”
Ngô Tiểu Nguyệt vẫn khóc lóc nhấn mạnh mấy câu: “Trên thế gian này em chỉ có mình bố em là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em thật không còn nơi nương tựa.”
Nó nói: “Anh Tiểu Cường, anh cũng biết đấy, cảnh sát bây giờ bắt bớ người, phạt tiền này nọ thì không có vấn đề gì, nhưng việc cứu người thì lại phải nhờ vào những người có tấm lòng như anh Tiểu Cường.”
Ai nói khủng long không có trí tuệ nào, mấy câu đó của Ngô Tiểu Nguyệt đã làm mềm lòng tôi. Cảnh sát không phải là không có năng lực nhưng hai vị cảnh sát đó thật sự không có trình độ, dù sao tôi cũng không vì thế mà đến nhà Ngô Tiểu Nguyệt được. Những rắc rối của tôi đã quá đủ rồi.
Trái với lòng mình tôi nói: “Tiểu Nguyệt à, hai cảnh sát đó đều rất khá, em hãy ngoan ngoãn về khuyên bố em đi! Lúc này bố em cần sự quan tâm của em nhất đấy.”
Ngô Tiểu Nguyệt vẫn không thôi khóc nói: “Trên thế gian này em chỉ có mình bố em là người thân, nếu bố em có mệnh hệ gì em thật không còn nơi nương tựa.”
Lâdn này nó càng nhấn mạnh hơn nữa từ “không nơi nương tựa”.
Tôi dò xét trên người nó, không lẽ nó mang trên người loại máy ghi âm chăng? Sao mà một câu cứ lặp đi lặp lại mãi thế.
Thấy bộ dạng không hiểu gì của tôi, nó gần như cuống lên gào to hơn nữa: “Em không còn chỗ nương tựa nữa!”
Tôi bỗng hiểu ra ý của nó bèn thấp giọng hỏi: “En nói em không nơi nương tựa rồi chỉ còn dựa vào anh phải không?”
Nó phấn khởi gật đầu lia lịa, sau đó từ từ ngả vào lòng tôi.
Tôi vội vàng lấy tay ngăn nó lại, tôi nói: “Hiểu rồi! Thôi để anh đến nhà em vậy!”
Vì nửa cuộc đời hạnh phúc còn lại của tôi, xem ra tôi chỉ còn nước chạy trên con đường này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc