Sống Như Tiểu Cường - Chương 05

Tác giả: Bukla

Tôi vẫn ném một cách nhiệt tình, một cái đầu vừa ló ra khỏi cửa sổ liền hứng chịu ngay viên đá của tôi, hắn kêu “Oái” một tiếng, hóa ra là Tứ Mao.
Tôi dừng tay gọi với lên: “Tứ Mao!”
Tứ Mao nhận ra tôi vội chạy xuống cầu thang, rồi hỏi: “Tiểu Cường, cậu đến đây bằng cách nào đấy? Mình nhớ cậu quá!”
Tôi kể lại cuộc hành trình cho Tứ Mao nghe.
Rồi tôi nói: “Lần này mình đến mục đích chính là thăm các cậu, nhân tiện kiếm chút tiền mặt.”
Tứ Mao cảm động khoác vai tôi nói: “Tiểu Cường, mình biết mấy lời cậu nói là giả tạo nhưng vẫn thấy cảm động. Tuy không khóc nhưng hãy tin là trong tim mình, những giọt nước mắt đang rơi.” Nghe xem, lời cậu ta nói còn giả tạo hơn tôi nhiều.
Tứ Mao dẫn tôi lên gác, hành lang vừa bẩn thỉu vừa ngổn ngang, góc cầu thang chất đầy rác rưởi.
Tôi nghi ngờ hỏi lại Tứ Mao: “Mình nhớ là cô Năm kể cuộc sống của cậu ổn lắm mà, sao lại ở cái nơi ổ chuột này?”
Tứ Mao thở dài đánh thượt: “Đúng là mấy ai học được chữ ngờ”.
Đang leo lên cầu thang tôi gặp ngay mụ béo ban nãy, hai tay chống nạnh đứng giữa lối đi, thân hình phì nộn của mụ chắn cả cái lối đi bé tẹo. Mụ ta nhìn tôi với vẻ rất tức tối, những tảng thịt núng nính trên cái mặt béo múp cứ như lồi ra thêm. Tứ Mao vừa nhìn thấy mụ đã co rúm như chuột nhắt thấy mèo làm tôi vô cùng ngạc nhiên, bởi ở thị trấn chúng tôi, Tứ Mao trước nay vẫn được coi là kẻ không biết sợ trời đất là gì.
“Tứ Mao, bạn mày hả?” mụ béo hỏi Tứ Mao rồi nhìn tôi dò xét, xong mụ nhoẻn miệng cười, đưa tay định vuốt má tôi nói: “Thằng nhỏ nhìn dễ thương quá!”
Tôi lùi ngay lại tránh bàn tay to béo của mụ.
Tứ Mao trả lời: “Chị Trần, đây là bạn cùng quê của em”, nói rồi cậu ấy kéo tuột tôi vào phòng.
Bà chị Trần kia không vuốt má tôi được nên có vẻ không hài lòng, mụ đứng ngoài cửa nói toáng lên: “Tứ Mao, cho mày thêm năm ngày nữa, nếu vẫn không trả tiền thì …!” mụ ta chần chừ rồi bỏ đi.
“Ai đấy?”, tôi hỏi Tứ Mao, bà chị Trần mà Tứ Mao sợ kia có lẽ là chủ nợ của cậu ấy.
“Chị ta là chủ nhà, mấy tháng nay tớ chưa trả tiền thuê nhà rồi.” Tứ Mao đáp.
Thảo nào mà cậu ấy lại tỏ ra sợ sệt đến thế.
Tôi liếc qua căn phòng tồi tàn, phòng chật chội chỉ đặt một cái giường và một cái bàn, vài thứ đồ dùng ném lung tung khắp nhà. Tôi lại liếc qua Tứ Mao, trông cậu gầy và đen so với trước, trên người là chiếc áo may ô thủng lỗ chỗ.
“Tứ Mao, dạo này nhìn cậu cũng thời trang nhỉ, còn học đòi ăn mặc gợi cảm nữa chứ?” Tôi chọc Tứ Mao.
Cậu ấy cười méo mó, chẳng đáp lời tôi.
Tôi lại hỏi: “Phòng này thuê bao nhiêu một tháng?”
Tứ Mao nói: “200 tệ”.
Tôi nói: “Gì mà đắt thế, phòng thì tồi tàn mà cũng 200 tệ à?”
Tứ Mao trả lời: “Thế vẫn còn rẻ chán, chẳng qua ở đây phòng cũ nát quá lại gần nhà xác nên mới rẻ.”
Tôi hỏi: “Dạo này cậu sống thế nào?”, hỏi thế chứ nhìn cậu ta cũng đủ biết.
Tứ Mao thở dài đáp: “Thời gian trước mình cùng mấy đứa làm văn bằng, chứng nhận giả, nhưng mình ít chữ nên không được làm bên kỹ thuật, chỉ toàn dán tờ rơi quảng cáo ngoài phố. Ba tháng trước, sở công an ra cáo thị cấm dán quảng cáo ngoài phố, họ còn thuê một lực lượng lớn đi bóc quảng cáo bọn tớ dán, có lúc còn giả làm khách hàng để tóm cổ tụi tớ, làm ăn thất bát quá chỉ còn cách tạm dừng.”
“Thế giờ cậu sống bằng gì?” Tôi hỏi.
Tứ Mao trả lời: “Tớ vừa tìm được một công việc mới, bật tắt nhạc trong rạp chiếu phim, nhưng mới làm được nửa tháng mà lương thì cuối tháng mới được lĩnh.”
Nghĩ đến cậu bạn đã nợ mấy tháng tiền nhà tôi tính đợi bán xong điện thoại sẽ trả nợ cho cậu ấy.
Tứ Mao lại thở dài than với tôi: “Giờ mình bắt đầu hối hận vì không chịu học hành như cậu, mẹ cậu đúng là sáng suốt thật!”
Ha ha, tôi lại thêm một lần tự hào về mẹ.
Tôi bắt xe buýt đến quảng trường trên đường Đại Sơn. Tối qua, tôi đã hẹn với chủ nhân của chiếc điện thoại. Tôi lắc lắc cái cổ, tối qua nằm chen chúc với Tứ Mao trên cái giường chật chội chẳng thoải mái chút nào nên ngủ không được ngon lắm, Tứ Mao thì ngáy như sấm rền, đến nỗi từng lớp bụi trên trần nhà lần lượt rơi xuống. Thêm vào đó là những tiếng lạch cạch làm tôi lo lắng, chẳng biết nửa đêm từ mấy lỗ hổng trên trần nhà có rơi xuống một con chuột nhắt hay con rắn không.
Tứ Mao ngay từ khi mười mấy tuổi đã ngáy rất siêu đẳng. Hồi còn bé, có lần bố mẹ tôi đi công tác xa nên gửi tôi qua bên nhà Tứ Mao. Tôi, Tứ Mao và bố cậu ấy ngủ trong một căn phòng, họ có trình độ kéo gỗ ngang ngửa nhau đến nỗi vừa đặt lưng phải ngủ ngay, chứ nếu một người đã ngủ rồi thì người kia đừng hòng ngủ nổi. Thế mà sáng ra, họ vẫn cằn nhằn tiếng ngáy của người kia làm mất giấc ngủ của mình.
Bố Tứ Mao nói: “Tứ Mao, mày mới tí tuổi đầu mà đã ngáy kinh như vậy coi sao được, học tập Tiểu Cường kia kìa, ngủ phải im lặng thế mới gọi là ngủ chứ.”
Tôi chẳng biết khi ngủ mình có ngáy không nhưng tôi biết là những người thức trắng đêm thì không bao giờ ngáy cả.
Tôi dựa vào cửa xe ngủ gật, xe không đông lắm, chỉ có vài người phải đứng. Lại qua một bến nữa, tôi ngó lên bảng lịch trình, cũng còn khá nhiều bến nữa mới đến.
Xe dừng lại, một ông già tóc hoa râm bước lên và run rẩy tiến vào trong xe, hành khách ai nấy ngồi bất động như núi Thái Sơn, có vài người thấy ngần ngại bèn quay ra ngoài cửa sổ.
Dáng dấp ông cụ rất giống ông Tôn ở thôn Đông Đầu, mỗi lần tôi đi qua nhà ông đều được ông cho quà bánh. Lúc này, ông lão đang dần tiến về phía tôi, tôi đứng dậy nhìn về phía ông lão để ông biết rằng tôi sẽ nhường chỗ, ông ta nhìn tôi đầy ngờ vực và không ngồi.
Tôi đành ngồi xuống ghế và quan sát ông lão tiếp tục run rẩy bước về phía cuối xe, ông già này thật kỳ quặc. Có một gã thanh niên đứng lên nhường chỗ, lần này ông lão ngồi thật.
Tôi ngồi trên ghế nhìn vào cái quần vừa bẩn vừa rách của mình, và chợt hiểu, hóa ra ông già chê tôi bẩn thỉu!
Tôi mặc cái quần này đã mấy năm rồi, năm ấy chúng tôi gặp nạn, người thành phố đã quyên góp rất nhiều quần áo tặng dân thị trấn. Lúc quần áo đưa về đến thị trấn, mấy ông cán bộ đem quần áo tốt chia cho họ hàng, bạn bè, còn quần áo rách nát của họ lại được đem đi phân phát cho dân. Mẹ tôi mồm miệng vốn khéo léo lại có mối quan hệ tốt với mấy ông cán bộ, nên cái quần được phân này là cái quần thải ra của cậu ruột chủ tịch thị trấn nhưng vẫn còn rất mới, tuổi đời mới chỉ có sáu năm.
Tôi ấm ức lắm nhưng đúng lúc này còi xe buýt báo hiệu đã đến quảng trường Đại Sơn.
Tôi vội xuống xe, lúc đi qua ông già khi nãy trong đầu tôi lại nảy ra mấy trò đùa tai ác. Thế là, tôi hít một miệng đờm, nhổ “toẹt” ra cạnh chân ông già, ông ta giật bắn mình vội rụt chân lại, đám đờm vàng lầy nhầy ngay cạnh chân ông, tôi nở một nụ cười quái ác. Thực ra, ông ta không rụt chân lại thì tôi cũng không nhổ trúng. Kỹ thuật khạc đờm tôi đã luyện nhiều, hồi nhỏ tôi và bọn Tứ Mao toàn trốn trên nóc nhà Ủy ban thị trấn và nhổ nước bọt xuống người đi đường. Cán bộ cấp cao nhất dính chưởng nước bọt của tôi là một ông cán bộ tỉnh về địa phương điều tra. Nhổ nước bọt không khó nhưng nhổ có kỹ thuật thì không dễ, phải biết kết hợp hài hòa sức gió và độ đậm đặc của nước bọt. Hôm đó, trên xe buýt cũng phải chú ý đến quán tính, tôi nhổ ở vị trí cách chân ông ta là 3,8cm, ông lão nhìn tôi đầy vẻ sợ sệt, tôi chẳng nhìn lại nữa mà vênh mặt bước xuống xe trước những ánh mắt oán trách.
Tôi đến quảng trường, ngồi đợi bên đài phun nước, ngắm dòng người ăn mặc sang trọng đi qua đi lại.
Chuông điện thoại reo, tôi chợt nghe thấy có tiếng gọi mình.
“Chào anh!”, âm thanh không phải phát ra từ điện thoại mà ngay sau lưng tôi, tôi ngoái lại, thì ra là một cô bé dáng gầy gò.
Cô gái không cao, mặt trái xoan xương xương, tóc dài chấm vai, da trắng bủng, vừa nhìn đã biết là kiểu con gái thành thị, trông cũng tàm tạm nhưng không hấp dẫn, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước tôi vẫn hơi thất vọng.
Cô ta có thân hình gầy guộc, mà ở thị trấn tôi kiểu người ấy là mất điểm nhất, vì được liệt vào loại sinh đẻ kém. Quê tôi con gái xuất giá được nhận lễ của nhà trai theo trọng lượng cơ thể, một tháng trước khi lấy chồng phải ăn tống ăn táng để kiếm thêm chút lễ cho bố mẹ.
“Anh đợi lâu rồi phải không?” Cô ta thỏ thẻ hỏi.
“Cũng vừa đến thôi” Tôi trả lời.
Tôi đưa cái điện thoại cho cô ta: “Điện thoại của cô đây.”
Tôi không hề lo lắng cô ta sẽ không trả tiền vì dựa vào trình độ của mình tôi biết, cô ta có muốn cũng không lừa được tôi.
Cô ta cảm ơn, nhận lại điện thoại, vội rút trong túi xách ra một xấp tiền, không đếm lại, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tôi nhận tiền, vừa chạm vào là biết ngay tiền thật, cô Tám thường mua tiền giả ở nơi khác về tiêu, kỹ thuật nhận biết tiền giả của tôi cũng là học từ mấy chuyên gia tiền giả ở thị trấn.
Lúc cầm tiền tôi tiện thể vuốt tay cô ta một cái, tuy chỉ là một bàn tay khô gầy, cảm giác kém xa so với cầm tay em Hoa nhà cô Tám, nhưng kể ra đây cũng là một cơ hội không tồi để trải nghiệm cuộc sống.
Cô ta sợ quá vội rụt tay lại, mặt mày hốt hoảng khiến tôi hả hê.
Tôi nhìn cô gái, tuy vẫn đang sợ nhưng rõ ràng tôi thấy quen lắm, lẽ nào đã gặp ở đâu?
“Cô đến thị trấn Tam Thủy bao giờ chưa?” Tôi thăm dò.
“Chưa.” Cô gái trả lời tôi.
Cô ta hơi ngại ngùng khi tiếp lời: “Tôi chưa bao giờ ra khỏi thành phố.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc