Sớm Đã Có Cục Cưng - Chương 11

Tác giả: Giản Anh

Trọng Hàm bước vào kỳ nghỉ hè, kế hoạch kia lập tức được thực hiện. Bọn họ ở trong một khách sạn cao cấp nhất giữa trung tâm New York, gần cạnh sân vận động Yankee [1 sân vận động chuyên dành cho môn chơi bóng chày nổi tiếng, hình như đã bị phá và xây dựng thành một SVĐ mới – tuổi đời chừng 85 năm]. Mãi tới khi kéo hành lý lên nhận phòng thì Vạn Tử Tẩm mới biết Ung Tuấn Triển đặt phòng gia đình. Nói cách khác, trong kỳ nghỉ này ba người bọn họ cùng sinh hoạt và ở chung trong một phòng!
Tim cô đã đập liên hồi khi biết được sự an trí này; còn anh thì chỉ cười cười giải thích:
– Buổi tối chắc tôi sẽ thường đi gặp gỡ vài người bạn cũ, vậy rất tiện để em chăm sóc Trọng Hàm.
Anh nói đúng, có mấy lần anh gặp lại bạn bè cũ trong quán bar tại khách sạn và về khá muộn; nhưng phần lớn thời gian anh đều ở cùng cô và Trọng Hàm.
Một tuần trôi qua, họ đã xem một trận đấu bóng chày tại sân vận động Yankee và đi tham quan một số địa danh nổi tiếng.
Trọng Hàm vừa mới bước vào sân vận động Yankee, khi nhìn thấy biểu tượng hai con đại bàng hai bên, lông mày nó giơ cao lên vì hứng thú. Nó còn nhận được một món quà làm kỷ niệm trong trận bóng hôm nay –là một cuốn lịch in hình sân vận động Yankee. Nó cất cuốn lịch vào ba lô, coi đó như một báu vật.
– Cuốn lịch này thật thú vị, nhất định con sẽ khoe với các bạn. – Trọng Hàm nhịn không được bật mý ý tưởng trong lòng mình.
– Các bạn sẽ rất ghen tỵ với con! – cô lập tức phụ họa theo rồi tình cờ phát hiện Ung Tuấn Triển đang nhìn hai người đầy thú vị. Vạn Tử Tẩm cười hở răng, nhăn mũi làm mặt quỷ. Đã lâu lắm rồi cô không làm một hành động ngây thơ, trẻ con tới vậy, có lẽ vì thời tiết rất tốt, không khí rất tuyệt nên tâm tình cô cũng không tồi chút nào.
Mặt quỷ lém lỉnh của cô khiến Ung Tuấn Triển bật cười. Cảm giác thật quen thuộc, là người con gái nào từng làm mặt quỷ như vậy với anh nhỉ? Anh nghĩ không ra, chỉ cảm thấy mình đã phát hiện ra được một vẻ mặt khác của Tử Tẩm – một cô gái hoạt bát, nghịch ngợm.
Cùng ngày, bọn họ tới một cửa hàng Rome ăn những chiếc xúc xích cỡ lớn trong xưởng làm, sau khi ăn xong Vạn Tử Tẩm chụp ảnh cho Trọng Hàm với những bức tượng cầu thủ bóng chày nổi tiếng. Trọng Hàm lúc nào cũng tươi cười, hai chữ hạnh phúc viết rõ trên khuôn mặt trẻ con của nó.
Cô và Ung Tuấn Triển đứng đó, tầm mắt hướng tới khuôn mặt háo hức của đứa nhỏ. Anh nhất định cũng có suy nghĩ giống cô, chuyến đi này thật sự rất đáng giá!
Sau vài ngày, họ không có kế hoạch cụ thể nào; mỗi ngày đều ngủ ở khách sạn, thức dậy lúc nào cũng được rồi suy nghĩ xem thích đi những đâu hay ăn những gì.
Một hôm, nghe phục vụ viên nói có một buổi biểu diễn ca kịch miễn phí ở Central Park nhưng lại phải tới tận trung tâmLincolnlấy vé. Vậy là cả ba người hứng trí bừng bừng hướng mục tiêu xuất phát.
Lúc lấy được tấm vé miễn phí kia, Trọng Hàm nhảy lên reo hò, trông bộ dáng rất thỏa mãn, cứ như đã đạt được một thành công mỹ mãn nào đó. Đúng là một đứa trẻ! Bọn họ cùng nhau đi dạo phố, vào các trung tâm mua sắm để Trọng Hàm chọn quà cho ông nội, bà nội. Kết quả ba người không đi tới công viên Disney mà bất ngờ bay tới New Jersey để dạo chơi trong công viên “Six Flags Great Adventure” [một công viên nổi tiếng, nằm trong khu vực giữa thành phố New York và Philadenlphia] theo đề cử từ một người bạn của Ung Tuấn Triển. Trọng Hàm có vẻ rất thích những chú hổ con trong vườn bách thú, một bên nhìn một bên luôn miệng nhấm nháp món khoai tây chiên và pho mát.
Cô chụp cho hai cha con họ một tấm hình và cũng ghi lại những khoảng khắc vui vẻ của cả ba người làm kỷ niệm. Tất cả đều là báu vật của cô sau này.
Nếu có một ngày cô buộc phải rời khỏi họ thì ít nhất còn có những tấm ảnh kia bên cạnh.
Chơi đùa tới mức cạn sạch năng lượng nên mỗi khi trở về khách sạn cô đều mệt lả; nhưng cô cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc, nhất là tối hôm qua.
Ba người họ đi tản bộ tới bến tàu, Trọng Hàm nhảy nhót đi phía trước, vui vẻ thổi bong bóng còn cô và Ung Tuấn Triển sóng vai cùng nhau. Ngọn đèn mờ sáng, sàn đi lát bằng chất liệu gỗ, một công viên nho nhỏ, một quán cà phê nhè nhẹ truyền ra tiếng nhạc du dương khiến không khí trở nên mềm mại, dễ chịu vô cùng.
Có nhiều người ngồi uống cà phê dưới khu ngoài trời của quán, có một cặp vợ chồng già nắm tay nhau đi tản bộ, có những cặp tình nhân hôn nhau say đắm. Còn bọn họ thì chỉ lẳng lặng bước đi.
Đột nhiên có một thanh niên chơi trượt ván thiếu chút nữa ᴆụng trúng cô, Ung Tuấn Triển đúng lúc cầm lấy tay cô, giúp cô đứng vững lại nhưng sau đó anh không buông ra, vẫn tiếp tục nắm. Một khắc kia, anh không nói chuyện, cô cũng im lặng. Dưới ngọn đèn mờ nhạt, cô cứ để mặc bàn tay to lớn, ấm áp của anh bao lấy tay mình, cảm giác như bối rối, như mãnh liệt nhưng không ai lên tiếng phá vỡ thứ không khí đó.
Cô đã ước nhiều hơn một lần, nếu thời gian ngừng lại khoảnh khắc đó thì thật tốt.
Ở đây không ai biết họ, anh và Trọng Hàm đều thuộc về cô. Cô có thể hoàn toàn thư giãn, không cần lo lắng chuyện đối mặt với thực tế. Ba người giống như người một nhà, một gia đình hoàn hảo, ngay cả nhân viên khách sạn cũng đã nghĩ như vậy…
– Ba ba, cô ơi, tối nay con muốn ăn khoai tây chiên và cả kem nữa…
Họ mang bao lớn bao nhỏ đi về khách sạn và Trọng Hàm liền nhanh chóng lên kế hoạch cho bữa tối.
Vô tình hai người phát hiện lúc này trong miệng nó toàn là khoai tây chiên.
Một buổi tối, họ đang chưa biết nên ăn cái gì thì trông thấy một quán ăn đêm nhỏ chật kín người. Và dĩ nhiên họ đã bị hấp dẫn bỏi không khí náo nhiệt kia, lập tức đi vào bên trong.
Đêm đó, quán ăn nhỏ này đã chinh phục được dạ dày của ba người, nhất là mấy món ăn kèm khoai tây chiên; khi nhai thì giòn tan, lúc vào miệng có thể cảm giác được vị đậm, mềm. Bọn họ còn thử qua một vài món với Mayonnaise, hương vị không tồi chút nào. Sau này họ mới biết, thịt gà ở quán này thuộc hạng siêu ngon, khoai tây chiên được làm từ loại khoai tây nổi tiếng ở châu Âu. Ngoài ra, còn có cuộc thì dành cho người ăn khoai tây chiên, thế nên Trọng Hàm mới gọi nó là phần thưởng khoai tây chiên.
– Trọng Hàm của chúng ta thật tinh mắt, đoạt giải thưởng ăn khoai tây chiên rất tuyệt đúng không? Cô cũng rất thích nha! – cô cười khúc khích xoa xoa đầu thằng bé, nói xong còn liếc nhìn đầy khiêu khích với Trọng Hàm.
Anh còn dám nói là Trọng Hàm không thích ăn thức ăn nhanh! Kết quả chính là sự thật đang diễn ra trước mắt đây, đứa nhỏ nào cũng thích thú với thức ăn nhanh, Trọng Hàm cũng không ngoại lệ, thậm chí nó còn thích thú vô cùng.
Ung Tuấn Triển không để ý tới cái nhìn đầy khiêu khích của cô, anh thích cảm giác này.
Từ trước tới này, anh và Trọng Hàm sống nương tựa vào nhau, tuy người trong nhà luôn ở bên cạnh giúp đỡ nhưng vẫn có cảm giác thiếu thốt thứ gì đó.
Giờ khắc này anh cảm thấy chỗ thiếu khuyết kia đã được lấp đầy, Tử Tẩm mang tới hạnh phúc, làm cho cha con anh được đủ đầy đời sống tình cảm. Anh tin vào đôi mắt mình, cô yêu Trọng Hàm, không phải là hư tình giả ý; và cô cũng có tình cảm với anh, điều đó càng ngày viết càng rõ trên mặt cô.
Anh sẽ không tiếp tục khống chế tình cảm của mình với cô nữa, anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, người vợ của anh, người mẹ của Trọng Hàm…
– Tuấn Triển!
Suy nghĩ của anh bị đánh gãy, có người gọi anh, là giọng một phụ nữ. Ung Tuấn Triển đưa tầm mắt nhìn qua.
– Ba ba … – Trọng Hàm vội vã kéo tay anh, trong mắt hiện rõ sự không vui. Vạn Tử Tẩm cảm giác hô hấp của mình ngưng trệ, không khí hạnh phúc, vui vẻ vừa nãy bỗng bay biến đi mất.
Trương Cảnh Viện đi tới, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia.
Ung Tuấn Triển nhìn cô ta, không thể hiểu nổi đáng nhẽ cô ta phải ở Đài Loan, sao lại xuất hiện ở nơi này? Tình cảm giữa bọn họ không tới mức khiến cô ta đuổi theo tới tậnNew Yorkchứ?
– Sao lại ở đây?
Trương Cảnh Viện đứng trước mặt anh, giải thích mục đích mình tới đây.
– Em đi cùng ba tới dự một đám cưới của ngươi thân. Em có hỏi qua thư ký Lương thì được biết anh đang ở trong khách sạn này. Bọn em cũng thuê phòng ở đây, ba nói tối nay muốn chúng ta cùng nhau ăn cơm. Ông cũng muốn gặp Trọng Hàm, và hy vọng ngày mai anh đi cùng em gặp gỡ vài người thân. Ba muốn giới thiệu anh với mọi người.
Lông mày anh nhíu lại:
– Vậy bác trai cũng đang ở đây?
Trương Cảnh Viện gật đầu:
– Vâng, ông cảm thấy mệt nên đang ngồi uống cà phê trong quán.
Nói xong, cô ta nhìn sang Vạn Tử Tẩm, ánh mắt lạnh băng:
– Cô Vạn, xin cô chú ý thân phận của chính mình. Vừa rồi thật không hay chút nào, một người nắm tay trái đứa nhỏ, một người nắm tay phải đứa nhỏ, sẽ làm cho người ngoài hiểu nhầm ba người là người một nhà.
Bị Trương Cảnh Viện trực tiếp chỉ trích như vậy khiến Vạn Tử Tẩm có cảm giác yết hầu mình bị một hòn đá chẹn ngang, thật lâu sau mới nói ra tiếng:
– Là tôi không nghĩ chu đáo, thật xin lỗi!
Ung Tuấn Triển đang muốn lên tiếng ngăn lại thái độ bất lịch sự của Trương Cảnh Viện với cô thì đột nhiên thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo quý phái đi tới. Người kia đúng là cha của Trương Cảnh Viện, viện trưởng của bệnh viện Hoa Dương.
Cho dù anh có muốn kết thúc mối quan hệ với Trương Cảnh Viện thì vẫn phải tôn trọng vợ chồng viện trưởng. Dù sao Trương viện trưởng cũng là người có danh tiếng, Trương phu nhân là một người phụ nữ có vị trí trong xã hội, con gái của hội trưởng hội Phụ Nữ; huống chi bọn họ đều là trưởng bối, theo lý là phải tôn trọng.
– Bác trai! – anh lễ phép chào hỏi.
– Ta rất vui vì được gặp cậu. Cậu sẵn sàng chấp nhận Cảnh Viện của chúng ta, thật sự phải cảm kích cậu. – viện trưởng Trương thoải mái nói. – Nếu được ta khi vọng hai đứa mau mau kết hôn đi, tránh để người ngoài nói ra nói vào… Cậu cũng biết đó, bọn họ rất không công bằng khi chỉ biết phê bình Cảnh Viện, đó không phải là lỗi của nó.
– Cháu biết! – đối với chuyện Trương Cảnh Viện không có khả năng sinh con thì anh cũng có đồng quan điểm, đó không phải là lỗi của cô.
– Đây là Trọng Hàm sao? – viện trưởng Trương nhìn con trai anh một cái rồi lại nhanh chóng quay lại trên người chàng rể. – Cảnh Viện là con gái một, sau khi hai đứa kết hôn ta sẽ yêu thương Trọng Hàm như cháu nội của mình. Tương lai của ta tất cả đều dành hết cho Trọng hàm. Cậu có hiểu ý ta chứ?
Vạn Tử Tẩm mơ màng nghe bọn họ nói chuyện. Cô không hiểu ý tứ của cha Trương Cảnh Viện, vì sao lại là tương lai của ông ấy lại dành hết cho Trọng Hàm?
Cho dù Trương Cảnh Viện là con gái một thì ông ta nên lo lắng, quan tâm cho đứa nhỏ do chính con gái ông sinh ra chứ?
Hay là một người lãnh đạm như Trương Cảnh Viện đã có một người cha rất phóng khoáng, có thể đại công vô tư đem tất cả tương lai, tài sản của mình tặng cho một người ngoài không chung quan hệ huyết thống?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc