Sói Tài Gái Sắc - Chương 47

Tác giả: Phúc Tiểu Thanh

Nói đến chỗ này, giống như không muốn tiếp tục tranh luận không cần thiết nữa.
Tô San ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ để bàn giả cổ được làm khéo léo, kim chỉ giờ đã chỉ số mười.
“Thời gian không còn sớm, vậy tôi đi trước đây!” Nói xong cô lập tức muốn đi lấy túi của mình, không ngờ lại bị Lục Minh Viễn kéo ngăn lại.
Anh bắt được cổ tay trắng ngần noãn, ở dưới ánh mắt hết sức ngạc nhiên của Tô San, cười như không cười: “Tôi không đồng ý em đi!”
“Cái gì?”
“Em thật sự coi tôi coi tiền như rác à?” Giọng của anh nhẹ vô cùng, lại lộ ra một chút lạnh lẽo nói không thành lời được.
“Tôi lấy uy tín tạo thành từ nhiều năm, trước mặt mọi người làm bảo vệ cho A.E các em, em ăn cùng tôi một bữa cơm là xong rồi ư?”
“Tôi……” Miệng Tô San khẽ nhếch, cổ tay bị nắm có chút đau. Cô thử thăm dò giật giật, lại phát hiện không rút ra được, nhất thời trong lòng ấm ức, nổi giận hỏi: “Vậy anh muốn tôi như thế nào đây?”
“Tôi nói?” Lục Minh Viễn thu tay về, ôm иgự¢, dù bận như vẫn ung dung nhìn cô từ trên xuống dưới, bên môi cười mang theo ý tứ sâu xa không nói ra được.
“Trừ bản thân em ra, em cảm thấy tôi có thể lấy được gì từ em?”
Thân thể Tô San cứng đờ, trên mặt cố gắng trấn định giống như loại sơn lót tường cố gắng bám chặt ở trên đó, nhưng lại lập tức vỡ thành từng mảng từng mảng một.
Không phải nói, nói về những chuyện kia đàn ông đều thích vờ tha để bắt hay sao?
Sao đến phiên cô người ta lại không có chút nào ‘dè dặt’ cơ chứ? nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Tô San có chút khóc không ra nước mắt.
Lục Minh Viễn giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, bật cười, cúi người thuận tay nhéo một cái ở trên mặt cô. Trong lúc Tô San còn chưa phản ứng kịp, đã lập tức rút tay về.
“Đừng trông cậy tôi từ từ tốn thời gian với em. Trước kia còn tạm được, nhưng ngày hôm nay tôi đã đầu tư vô cùng lớn ở trên người em rồi, không đâm* một cái chẳng phải là bị thua thiệt hay sao?”
“Anh!” Tô San bụm mặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô căm tức nhìn anh, tức giận muốn giơ chân, nhưng lại không thể mắng ra được.
Động tác của Lục Minh Viễn nhìn như suồng sã, nhưng ánh mắt lại lộ ra thương tiếc và thân mật, cho dù ᴆụng chạm cũng là có chừng có mực. hai ngươi bọn họ đều là nam chưa cưới nữ chưa gả, có thể để ý cái gì?
Tô San đang rối rắm, chỉ thấy Lục Minh Viễn nghiêm mặt lại nói: “Tôi cho em viết, tối nay em ở đây, cũng đừng nghĩ đi đâu nữa!”
Một khăc kia, lòng Tô San thật lạnh.
Cô không tự chủ níu chặt vạt áo, đột nhiên muốn cười.
Thì ra, cái anh ta muốn chính là cái này sao?
Không đợi Tô San làm ra chuyện khi tâm trí được rõ ràng, chỉ thấy Lục đại boss đi mấy bước đến trước bàn cầm điện thoại lên, gọi cho nhân viên phục vụ nói: “Alo, chuẩn bị cho tôi một bộ đồ cho phụ nữ. Đúng, áo choàng tắm, áo ngủ, mỹ phẩm dưỡng da đều cần, lập tức mang tới.”
Để điện thoại xuống, anh hoàn toàn không thấy khuôn mặt tái nhợt giống như quỷ của Tô San, tâm tình vui thích cầm đôi vai mượt mà của cô, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đẩy cô đến phòng ngủ nhỏ đối diện với phòng ngủ chính.
“Hôm nay uất ức em rồi, ở chỗ này thôi!”
“Dừng lại… Là ở căn phòng nào?” Cả người Tô San cứng ngắc đứng ở ngoài phòng, đợi đến khi phản ứng kịp Lục Minh Viễn nói gì thì đôi mắt vốn mất đi tiêu cự dần dần có hình ảnh, tay chân lạnh lẽo cũng giống như đột nhiên trời ấm lại vậy.
Lục Minh Viễn lại giống như nhìn quái vật nhìn cô: “Không ở đây, em nghĩ ở đâu?”
Đột nhiên, trong mắt anh lóe lên, như có chút hiểu ra, bật cười.
“Dĩ nhiên, nếu như em kiên trì muốn cùng giường với tôi, tôi cũng không có ý kiến gì…”
Tiếng nói của Lục Minh Viễn còn chưa rơi xuống đất, Tô San đã vèo một cái xông vào trong phòng, trước mặt anh, dùng sức đóng lại. Cánh cửa gần như gần sát mũi người đàn ông xui xẻo trước cửa.
Anh chậm rãi lui về sau một bước, nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, cười cười lắc đầu.
Tô San không muốn tắm trong phòng ngủ Lục Minh Viễn, dứt khoát tắm ở suối nước nóng trong khách sạn. Lúc trở về cô đang muốn đưa tay nhấn chuông cửa, cũng không biết tại sao lại do dự.
Cuối cùng, cuối cùng móc ra thẻ ra vào Lục Minh Viễn đưa cho cô, hết sức thả nhẹ bước chân đi vào.
Lục Minh Viễn đang hút thuốc lá trên ban công, đầu ngón tay có ngọn lửa hồng lúc cháy lúc tắt, mơ hồ còn
có thể nghe được giọng nói uy nghiêm lại hơi mệnh mõi của anh: "Mặc kệ như thế nào, trước lấy 30 triệu đến đây cho tôi, lấy trong tài khoản riêng của tôi đi."
"Không phải, hôm nay còn có động tĩnh gì, tôi chỉ là để phồng ngộ nhỡ..."
"Cô ấy? Cô ấy không biết, nói với cô ấy những thứ này làm gì?"
..............
Nhìn bóng lưng rộng lớn của Lục Minh Viễn, manh mẽ như vậy, thật giống như một ngọn núi, đáng tin cậy, Tô Sảnkhông khỏi cảm thấy mắt ê ẩm.
"Này......" Cô nhẹ gọi một tiếng.
Lục Minh Viễn cả kinh, quay đầu lại, thấy Tô Sản chẳng biết quay lại từ lúc nào.
Quả nhiên là thấp thỏm không yên, Lục Minh Viễn tự giễu nghĩ, tính cảnh giác của anh lạo kém như vậy.
Sau khi nhỏ giọng giao phó mấy câu, lập tức cúp điện thoại. Lục Minh Viễn xoay người, như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Nhanh như vậy?"
"Ừ!" Tô San che kín người, từ từ đi ra bán công. Gió đêm hơi lạnh, thổi vào người, khiến cho cô không nhịn được run cả người.
Sau trầm mặc ngắn ngủi, cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cám ơn."
Lục Minh Viễn cười cười, như là có mấy phần trấn an: "Không có gì, muốn đoạt được thì trước tiên phải bỏ ra chứ sao."
"Cần phải?" Tô San không hiểu Lục Minh Viễn có thể muốn có được cái gì? Chẳng lẽ là như anh ta nói, đâm vài cái trên người cô?
Vậy cũng bỏ ra quá nhiều rồi.
Thời gian này, bát quái của cô và Lục Minh Viễn sôi kên sùng sục, Lục Minh Viễn lại tự mình tới cửa gặp mẹ cô, tên tuổi Tô San cô, đã sớm không phân ra được với ba chữ \'Lục Minh Viễn\' rồi.
Tô San thở dài, mặt hơi cúi, đột nhiên, đáy mắt thoáng qua một tia sáng.
Chiếc xe kia không phải....
Trong nháy mắt cô tỉnh táo lại.
"Đây chính là nguyên nhân anh kiên trì muốn tôi ở lại?" Tô San chỉ chiếc xe ở dưới tầng kia, mắt không chớp nhìn Lục Minh Viễn: "Anh đã sớm biết bọn họ canh giữ ở tầng dưới, có đúng hay không?"
"Hot dog vượt lên nhìn trước" ૮ɦếƭ tiệt kia! Nhất định đời trước của Tô San cô thiếu nợ tòa soạn bọn họ rồi!
Con cọp không phát uy, thật đúng là coi rằng cô là mèo bệnh rồi hả?
Cô nặng nề thở dồn dập chửi thề một câu, muốn lấy điện thoại ở trong túi.
Lục Minh Viễn thấy không đúng, lập tức ấn chặt tay cô: " Em định làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì?" Tô San căm hận cắn chặt răng: " Đương nhiên là tìm người bắt đám người cặn bã này đi, đỡ cho bọn họ ngày mai phải canh giữ ở đây, gây phiền toái cho anh."
"Không cần!" Lục Minh Viễn cười nhạt, hít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra từng vòng khói, khuôn mặt anh tuấn ẩn trong sương mù, khiến cho người ta nhất thời nhìn không rõ.
"Nếu muốn dọn dẹp, cũng phải đợi ngày mai bọn họ đăng bài báo này mới được."
Âm thanh kia đông lạnh, lại mang theo âm hiểm mãnh liệt.
Tô Sản ngẩn ra, cái hiểu cái không.
Ngày hôm sau, không hề nghi ngờ công ty hoàn toàn đại loạn.
Vương đổng sự dẫn đầu cùng với mấy đại cổ đông, chặn Tô San ở phòng tổng giám đốc, khí thế hung hăng, quắc mắt nhìn trừng trừng.
Mặc dù Lâm thị mang họ \'Lâm\', nhưng cũng có một phân của chúng tôi, các người làm bừa như vậy, làm cho công ty có tiếng xấu, rốt cuộc có lại lợi ích của chúng tôi vào trong lòng hay không?"
"Lâm Gia Thịnh nấp ở bệnh viện không ra được, thằng nhóc Lâm Duệ kia cũng không biết chui đi nơi nào, cô là con gái nhà họ Lâm, cô phải cho chúng tôi một cái công đạo!"
"Không được, chúng tôi lập tức rút cổ phần! Rút cổ phần!"
.........
Từng gương mặt tức giận một, làm như hận không ăn sống nuốt tươi Tô San được.
"Các vị đừng vội, hãy nghe tôi nói được không?", Tô San nói cũng rát cả cổ, nhưng lại không ai để ý đến cô.
"Cốc cốc cốc." Đột nhiên ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ cửa, tiếng vang thanh thúy ở giữa tiếng ầm ĩ, lại có mấy phần đột ngột.
Trợ lý Lục Minh Viễn từng bước từng bước đi vào, nhìn tình hình trong phòng, dường như là cười.
"Thật là náo nhiệt!" Anh ta cảm thán một câu, xoay mặt quay về phía Tô San, vô cùng cung kính cong cong eo.
"Tô tiểu thư, tổng giám đốc Lục sai tôi đến nói với cô vài câu. Nếu như mấy đổng sự quý công ty muốn rút cổ phần, trực tiếp có thể liên lạc với anh ấy, anh ấy có thể lập tức sẽ giúp đỡ bọn họ."
Phòng làm việc yên tĩnh dị thường, những lão già la hét muốn rút ra khỏi Lâm thị lúc trước, hiện tại đều ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, ai cũng không lên tiếng.
Trong yên tĩnh, thư ký Vương đổng sự bước lên một bước, hạ thấp giọng nói với ông chủ mình: "Nghe nói, tối hôm qua Tô đổng sử qua đêm qua đêm ở chỗ tổng giám đốc Lục..."
Là đại tiểu thư nhà họ Lâm, hiển nhiên Tô Sản không thể đi ra ngoài cho đàn ông chơi không. Nếu đã đến bước ngủ, đại khái đính hôn sẽ không xa.
Sắc mặt ông ta thay đổi mấy lần, cuối cùng lý trí áp đảo Dụς ∀ọηg cầm quyền mãnh liệt trong lòng, miễn cưỡng cười cười với trợ lý của Lục Minh Viễn: "Đã có tổng giám đốc chủ trì đại cục, vậy mấy lão già chúng tôi cũng vui vẻ, bớt lo đi rồi." Dứt lời, lập tức đè nén lửa giận đi ra cửa.
Mấy đổng sự khác thấy người dẫn đầu đi ra rồi, ngay sau đó cũng lúng túng cười cười với Tô San, đi theo ra ngoài.
Tô San nhìn bóng lưng chạy trối ૮ɦếƭ của bọn họ, trong lòng nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ.
Thì ra đây mới là nguyên nhân chính Lục Minh Viễn kiên trì muốn cô ngủ lại.
Anh không phải sợ cô đêm khuya ra ngoài khiến người gièm pha, mà kà muốn cô ngồi vững trên thân phận Lục phu nhân tương lai. Dùng hào quang đại bàng nhà họ Lục, giữ được Lâm thị trong mưa gió bão bùng.....
"Tô tiểu thư? Tô tiểu thư?" Trợ lý của Lục Minh Viễn thấy Tô San ngơ ngác đứng tại chỗ, không khỏi có chút lo lắng gọi hai tiếng.
"À? Gì vậy?" Tô San phục hồi tinh thần, hỏi lại.
"Cô đừng quá lo lắng, tất cả đã có tổng giám đốc Lục rồi!"
"Ừ, cám ơn!"
"Đúng rồi, hiện tại cô còn có chuyện gì không? Buổi trưa tổng giám đốc Lục muốn mời cô đi ăn cơm, chúng ta cứ đi trước, có được không?"
"Bây giờ?" Tô San khép hờ mắt, đáy lòng thật nhanh thoáng qua một tia lạnh: "Chờ tôi một chút, tôi còn có việc muốn tìm trợ lý Trương một chuyến!"
Trương Tử Nam như đoán trước được Tô San sẽ đến khởi binh vấn tội, thấy cô mặt lạnh như sương đạp cửa mà đi vào, dường như không có chút kinh ngạc nào.
"Tiểu thư, đã hết bận?"
Hiện tại Tô Sn chỉ muốn xé mặt nạ tràn đầy tươi cười của anh ta ra, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi anh, Lâm Duệ đi đâu rồi?"
"Sáng nay tổng giám đốc Lâm bay đến tiểu vươn quốc Arb, gặp gỡ vương tử Wayne!"
"Nước gì? Vương tử gì?" Tính nhẫn nại của Tô San đã hết, bộp một tiếng đập lên bàn: "Anh đừng có mà vòng vèo với tôi, rốt cuộc Lâm Duệ đã đi làm cái gì rồi?"
"Tiểu thư, cô bình tĩnh chớ nóng. Tổng giám đốc Lâm đi công tác cũng vì công ty chứ sao." Trương Tử Nam giải thích: "Chloe chi tâm vốn dĩ có một đôi, một viên được Hoàng Thế Khải tiên sinh ở Đài Loan mua, một viên khác hiện tại rơi vào trong tay vương thất tiểu vương quốc Arab. Tổng giám Lâm muốn vương thất tiểu vương quốc từ bỏ thứ yêu thích, để giải quyết vấn đề khẩn cấp của chúng ta."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu chính thái Wayne sắp long trọng ra sân, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh!
Editor nhuandong có lời muốn nói: Thật sự rất rất vô cùng muốn đấm vào mặt Lâm Duệ và Trương Tử Nam!!!!!! Lúc đầu còn thương còn đau chứ giờ thì chỉ muốn bọn họ biến đi cho có hứng thú edit truyện tiếp!!!!!!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc