Sói Tài Gái Sắc - Chương 27

Tác giả: Phúc Tiểu Thanh

Tô San đại 囧, đầu cúi thấp gần như vùi trong ***, thầm nói: “Lục tổng ngài thật đúng là chỗ nào cũng có mặt…”
Thế nào mà mỗi lần tôi ‘kiêm chức’, anh đều vèo một cái, từ dưới nên đất nhảy ra vậy? ==
Nói nhỏ như tiếng ong vo ve, nhưng mà vẫn rơi vào trong tai của Lục Minh Viễn. Anh khẽ giương môi, cười như không cười: “Xem ra, hay là tôi không đúng rồi?”
“Nào có, nào có!” Tô San liên tục không ngừng khoát tay phủ nhân, mũ công nhân màu đỏ cũng theo đó mà lay một cái, Lục Minh Viễn nhìn đến, khóe miệng không nhịn được lại nâng lên mấy phần.
Một tay Tô San vội kéo cái mũ trên đầu xuống, lúng túng nói: “Cái kia, Lục tổng cùng với phu nhân vừa mới đến sao? Không bằng liền lại đây ngồi đi?”
Vốn Mạn Phỉ tức giận Tô San đừa bỡn cô, nhưng một tiếng ‘phu nhân’ kia lại hoàn toàn lấy lòng cô rồi.
Trên mặt cô vẫn là vẻ nghiêm nghị không thể xâm phạm y như đại gia khuê tú, nhưng vẻ vui mừng và ngượng ngùng giữa hai hàng lông mày thì khó có thể che giấu được.
Nụ cười trên mặt Lục Minh Viễn phai nhạt. Anh không chút để ý Mạn Phỉ, trên mặt giấu giếm một tia lãnh khốc như đao khắc sâu, ngay sau đó chuyển sang Tô San: “Tô tiểu thư sợ là hiểu lầm rồi, Mạn Phỉ chỉ là trợ lý của tôi mà thôi.”
“À?” Tô San mở to hai mắt, con ngươi trong suốt, thoáng cười khan với Lục Minh Viễn, mang theo chút lạnh bạc.
Đột nhiên đáy lòng Tô San dâng lên một cỗ ý lạnh. Người đàn ông này, sợ rằng cũng không phải là nhân vật dễ sống chung.
Xà Mạn Phỉ nhìn Tô San một chút, lại nhìn Lục Minh Viễn bên cạnh đng nhìn Tô San một chút, chợt suy nghĩ, sắc mặt tái nhợt đi, không nhịn được lảo đảo lui về phía sau một bước.
Lục Minh Viễn lập tức quét mắt qua. Ánh mắt không quá sắc bén nhưng lại ẩn chứa cảnh cáo lạnh lẽo. Trong ***g *** Mạn Phỉ đập bình bịch, vội vàng thu lại tâm tư, hơi cúi đầu.
Tô San cười nói ríu rít, thu hết mờ ám giữa hai người vào mắt, trong bụng như có điểu suy nghĩ.
%%%%%%%%
Lúc Lâm Duệ chứng kiến Tô San mang Lục Minh Viễn đi vào, trên mặt lập tức xẹt qua cực nhanh một tia ngạc nhiên. Anh từ từ đứng lên, không biến sắc nhìn.
Anh chính là người như vậy, trong lòng càng hỗn loạn, trên mặt càng lạnh nhạt.
Tô San ngẩng đầu chỉ thấy Lâm Duệ vẻ mặt không có gì đứng ở đó, lập tức giận trách: “Thât thần cái gì vậy? Khách quý đến, còn không mau tới tiếp đón?”
Trong mắt Lâm Duệ chợt lóe, chậm rãi đi tới, vươn tay hương Lục Minh Viễn cười nói: “Lục tổng, chúng ta lại gặp amwjt.”
Lục Minh Viễn bắt tay cùng anh, không lạnh nhạt cũng không quen thuộc hàn huyên nói: “Chúc mừng A&E đoạt giải ghi lại thực tế Yên Bắc. Lát nữa Lục thị phải nhờ Du Lâm, còn phải xin Lâm tổng giúp đỡ nhiều hơn!”
“Lục tổng quá khách khí.” Lâm Duệ khiêm tốn khoát tay chặn lại: “Mời ngồi.”
Nâng ly cạn chén, hai người dẫn đầu công ty, ở ngồi chỗ đàm đạo về đề tài tài chính, cân bằng cổ phiếu an toàn. Mắt Tô San lạnh lùng nhìn ở một bên, thật sự là không nhìn ra điều gì bất thường.
Chẳng lẽ thật sự mình đa tâm? Cô thầm nghĩ như vậy.
“Tần tiên sinh đúng không?” Đột nhiên Lục Minh Viễn đưa mắt nhìn sang Tần Trọng, thưởng thức nói: “Nghe nói áp phích và phim của A&E đều là do một mình anh chuẩn bị? Không tệ không tệ, thật là hậu sinh khả úy(1)”
(1) Hậu sinh khả úy: Người sinh sau ắt hơn người sinh trước.
Tần Trọng cười cười, đang muốn nói vài câu khiêm tốn, liền nghe được Lục Minh Viễn lại nói: “Còn nữa, cái cô người mẫu tên Catrina là người mới sao? Tôi rất thích cô đó, không biết hiện tại anh có liên lạc với cô ấy nữa không?”
Chữ “thích” này giống như bị đầu lưỡi của anh hạ xuống, sau đó mới chậm rãi phun ra. Mang theo một chút…. Ám hiệu bí ẩn và mập mờ.
“Khụ khụ khụ…” Một ngụm sữa chua trong miệng Tô San gần như là phun toàn bộ ra ngoài, ánh mắt đóng đinh tại trên người Lục Minh Viễn, kinh ngạc nhưng lại kèm theo tức giận.
Trong đầu những người có tiên của này rốt cuộc là muốn những gì? Mơ hồ như vậy, vừa không bại lộ bóng dáng một chút nào, lại cũng có thể khiến cho bọn họ liên tưởng đến cái loại chuyện đó đây?!
Tần Trọng vội vàng cầm khăn giấy giúp một tay, luống cuống tay chân lau y phục của cô: “Làm sao lại không cẩn thận như vậy?”
Lục Minh Viễn ở bên cạnh nhìn, ánh mắt lạnh lẽo, vẫn dáng vẻ cười như không cười như cũ: “Đúng vậy, Tô tiểu thư đây là như thế nào? Không cẩn thận như vậy.”
Vẻ cười đùa giỡn này khiến Tô San bừng tỉnh hiểu ra. Thật ra thì anh ta cái gì cũng biết, chính là cố ý đang đùa cô mà thôi!
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là giả vờ ngây ngốc, người sống ૮ɦếƭ mặc bay, mà nay, lặp đi lặp lại nhiều lần bị Lục Minh Viễn vạch trần nội tình, lại vẫn… Còn ngôn ngữ lại trêu đùa!
Tô San quả thật muốn tức đến bể phổi. Đầu óc cô nóng lên, cứng rắn nói: “Lục tổng ngài đừng phí tâm tư ở trên người Catrina, cô ấy không phải là người thích làm náo động.”
Lục Minh Viễn nào có nghe qua loại chống đối này, lập tức liền trầm mặc. Anh nhẹ nhàng đặt hai cái ly lên bàn, đáy ly chạm vào mặt kính, phát ra “cạch” một tiếng, giống như đập vào của người ta, hoảng sợ.
“Không thể
nói như thế được, Nếu như không phải là bởi vì người mẫu, quảng cáo này chưa chắc đã được chọn.” Anh thong thả ung dung cầm khăn ăn trên đùi, đứng lên, đi tới bên cạnh Tô San, cúi đầu gần như là dính ở bên tai Tô San nói: “Cô hiểu chứ, Tô tiểu thư?”
Anh cười nói lạnh ném khăn trên mặt đất, vỗ vỗ bả vai Tô San, nhẹ giọng nói: “Tự giải quyết cho tốt.” Sau đó lập tức xoay người, cũng không quay đầu đi ra cửa. Xà Mạn Phỉ cũng lập tức đi theo.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh lại, Tô San cúi đầu, tóc quăn hỗn loạn rơi xuống sau tai, tóc mái rũ xuống, chặn mắt lại, cả người cũng tản mát ra một cỗ cảm xúc bất lực.
Quả thật đúng là cô quá không tự lượng sức mình, qua vênh váo đắc ý rồi. Một người đàn ông sống ở lầu cao, cho dù vì có hứng thú với cô mà cho cô hai phân sắc mặt tốt, nhưng cũng không đại biểu cô có thể công khai khiêu khích uy tín của anh ta.
Trúng thầu quảng cáo Yên Bắc là kết quả nỗ lực của cả hai nhà, chẳng lẽ bởi vì một câu nói của cô mà buông xuôi toàn bộ khổ cực?
Không, không được! Tô San hung hăng nhắm mắt lại, vụt một cái đứng lên, kéo cửa ra, giống như một cơn gió chạy ra ngoài.
“San San!” Lâm Duệ ở phía sau hô to một tiếng, vội vàng đứng lên, bước tới phía trước một bước. Vậy mà, không biết nghĩ tới điều gì lại chần chừ ngừng lại.
***
Khi ngoài cửa Lục Minh Viễn nhìn như rất tức giận, vậy mà sau khi đi ra ngoài, tốc độ đi bộ cũng không nhanh, thậm chí là cố ý thả chậm, thật giống như là đang đợi một cái gì đó.
Xà Mạn Phỉ đi phía sau lưng anh cự ly cách khoảng một cánh tay, lặng lẽ quan sát sắc mặt của anh, do dự hơn nửa ngày, cuối cùng không ngăn được kích động dưới đáy lòng, nói: “Lão bản, muốn liên lạc với cục trưởng Lý một chút không?”
Lục Minh Viễn đột nhiên dừng bước lại, Xà Mạn Phỉ thiếu chút nữa thì bị ***ng vào. Anh không có xoay người lại, bóng lưng cao lớn kèm theo trầm mặc không tiếng động, áp Mạn Phỉ gần như thở không nổi.
Trên trán dần dần xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đầu ngón tay không tự chủ nhẹ nhàng phát run.
“Tôi….” Cô ta run rẩy nói ra một chút này liền bị Lục Minh Viễn ngăn lại.
Anh xoay người lại, ngón trỏ trắng gần như trong suốt, liền nhẹ nhàng dính lên môi cô ta, chống lại ánh mắt bao hàm hoảng sợ của cô, đột nhiên cười, nhưng mặt mày lại nhiễm sự lạnh lẽo.
“Mạn Phỉ, cô đi theo tôi bao lâu, nên biết tôi không thích người phụ nữ lanh chanh.”
“…. Đúng , đúng, thật xin lỗi.”
“Không có lần sau.” Lục Minh Viễn thản nhiên nói, mắt giống như vô tình nhìn phía sau một cái, hành lang trống rỗng không có bất kỳ ai.
Vẻ không vui trên mặt anh rõ ràng hơn. “Đi thôi.” Rồi lại nói như vậy.
Mạn Phỉ thở hồng hộc, tay gắt gao che ***g *** của mình, chỉ cảm thấy trái tim gần như nhảy ra ngoài, sau lưng mồ hôi lạnh càng chảy thấm ướt áo, hai chân như nhũn ra, khiến cho cô ta như muốn tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Vậy mà, khi cô nhìn về người đàn ông đang sải bước ở phía trước, không có ý tứ lại đợi cô thì lại cảm giác trong thân thể giống như tràn đầy năng lượng.
Cô hít sâu một hơi, cắn chặt răng tiếp tục đi theo.
Trên thế giới luôn có một số người như vậy, rõ ràng không có tâm, không hiểu tình, nhưng vẫn hấp dẫn vô số người như thiêu thân lao đầu vào lửa, làm việc nghĩa không chùn bước.
***
“Lục tiên sinh!” Khi Tô San chạy ra khỏi khách sạn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lục Minh Viễn muốn lên xe. Cô lập tức ba chân bốn cẳng tiến lên, kéo lại cánh cửa xe bên Lục Minh Viễn, gần như cầu khẩn nói: “Lục tiên sinh, vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi lỡ lời, ngài đại nhân không chấp lỗi của tiểu nhân, đừng…… A!”
Cô còn chưa nói xong, liền bị Lục Minh Viễn không nhịn được xách thẳng lên xe. Sau đó. “cộp” một tiếng đóng cửa xe.
Mạn Phỉ ngồi phía trước, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người phía sau.
Tô San không nhịn được len lén giương mắt lên nhìn Lục Minh Viễn: “Cái đó…… Lục tiên sinh…”
Lục Minh Viễn không động cũng không nói chuyện.
Tô San bị gấp quá thật muốn khóc, cô không có việc gì đi trêu chọc vị đại gia này làm gì chứ? ~~o(>_<)o~~
Cô cố gắng bình tĩnh, không ngừng lẩm bẩm: lấy nhu thắng cương, lấy nhu thắng cương. Sau đó vươn tay thử thăm dò, kéo kéo tay áo Lục Minh Viễn. Giống như một con chuột chũi dũi đất ra ngoài tìm thức ăn, cẩn thận vươn mống vuốt mềm nhũn ra.
Lục Minh Viễn gần như dùng nửa lực ý chí, tài năng của bản thân mới có thể đè nén *** muốn cầm cái tay kia xuống, chỉ nhẹ nhàng liếc xéo nhìn cô, sau đó lại nhìn đi chỗ khác.
Vậy mà, chỉ một động tác như vậy đã làm cho lòng của Xà Mạn Phỉ đột nhiên chìm vào đáy cốc.
Có lúc, không tiếng động cũng không đại biểu không thích, mà là một loại…..dung túng không nói nên lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc