Sợ Yêu - Chương 22

Tác giả: Hường Nguyễn

Trác Nhiên một lần nữa bị trói, hai tay bị trói chặt, bởi chân cô bị đánh gãy nên không thể đi lại được. Trác Nhiên khoác chiếc áo của Lục Khải Chính, rất ấm áp nhưng trong lòng cô lại vô cùng lạnh lẽo. Cuối cùng cô vẫn không thể trốn thoát.
Vì quá mệt mỏi, Trác Nhiên ngủ gục trên ghế, loáng thoáng nghe được tiếng nói của Nghiêm Triết, nghe đến ba chữ Mạc Quân Thần, Trác Nhiên lập tức tỉnh dậy.
Nghiêm Triết nâng cằm cô, cười cợt nói vọng vào điện thoại:"" Thế nào, muốn nghe giọng của con vợ mày không?""
Đầu dây bên kia là giọng noi quen thuộc khiến cô ngày đêm nhớ mong, anh nói:"" Cho tao xem hình của cô ấy, tao muốn tin tưởng cô ấy còn toàn vẹn. Như mày biết đấy, tao chỉ muốn người còn toàn vẹn, nếu không bỏ đi.""
Nghiêm Triết miễn cưỡng chụp hình Trác Nhiên rồi gửi đến cho Mạc Quân Thần đồng thời gửi cả địa điểm giao người. Nghiêm Triết khá cẩn thận, bế cô vào góc tường rồi mới chụp để Mạc Quân Thần không nhìn thấy những cảnh xung quanh.
Về phần Trác Nhiên, cô chỉ còn chờ thời gian anh tìm đến đây, bởi cô biết anh nhất định sẽ nhận ra chỗ này. Thứ nhất cô nhân lúc chúng không để ý đã ngắt một cành lá bạch đàn cài lên đầu, điểm này nhất định anh nhận ra, bởi rừng Bạch Đàn này đang được trồng rộng rãi ở vùng núi phía bắc nên nhất định thu hẹp được phạm vi tìm kiếm. Thứ hai, cành cây nhỏ lá nhỉ đó chĩa là hình chữ Y, vậy chỉ có ở thành phố Y mà thôi. Cho nên cô muốn nói với anh là cô đang ở khu rừng Bạch đàn thành phố Y. Mạc Quân Thần chắc chắn cũng phải tìm cơ hội để tìm ra manh mối trước lúc trao đổi nên anh mới yêu cầu chụp hình, cô đoán nhất định anh sẽ yêu cầu vậy nên mới liều mạng trốn chạy, dù sao với sức của cô cũng dễ dàng bị bắt trở về.
Đúng như dự đoán của Trác Nhiên, Mạc Quân Thần nhanh chóng khoanh vùng phạm vi, chỉ sau một ngày liền cùng cảnh sát đến được nơi giam giữ Trác Nhiên.
Nghiêm Triết cùng Lục Khải Chính mặt mày âm u, hai tay nắm chặt súng, nói với Lục Khải Chính:"" Mày để lộ sơ hở? Mẹ kiếp, nó bao vây hết rồi.""
""Hừ, chỉ tại mày ngu, để Mạc Quân Thần tra ra dễ dàng như vậy, bây giờ chạy ra cửa sau đi."" Lục Khải Chính tay cầm sẵn sung đã lên nòng, nhòm ngó xung quanh.
""Ngu ngốc, cảnh sát bao vây hết rồi, chỉ có cách lôi con đĩ kia ra trao đổi mới mong trốn thoát thôi.""
Cảnh sát liền đạp của xông vào, lập tức bao vậy cả ba người. Trác Nhiên chân bị thương không thể đi lại mặc cho Lục Khải Chính cùng Nghiêm Triết xách lên.
Nghiêm Triết mặt lại giãn ra, cười lớn:"" Mạc Quân Thần đâu? Manh động không sợ tao giết vợ nó sao?""
Mạc Quân Thần từ phía sau cảnh sát đi ra, hai tay nắm thành quyền, anh nói:"" Thế nào, tao đợi mày lâu quá, tao đích thân đến chỗ mày luôn đây.""
Mạc Quân Thần liếc qua người đàn ông bên cạnh, cả người lại như tỏa ra hàn khí:"" Lục Khải Chính?""
Lục Khải Chính bây giờ mới lên tiếng:"" Đúng vậy, cậu vẫn nhận ra cháu à?""
Bây giờ mọi người mới để ý kĩ, hóa ra phía trên trán của anh ta có một vết bỏng vô cùng đáng sợ, nhìn còn tưởng long vương trong Tây Du Kí. Trác Nhiên lắp bắp:"" Lục Khải Chính, trán của anh....""
""Giờ em mới nhận ra sao? Chính vụ cháy đó khiến anh bị bỏng."" Lục Khải Chính cười như có như không, cũng không nhìn cô.
Mạc Quân Thần đi đến, cả Lục Khải Chính và Nghiêm Triết đồng thời dơ súng lên chĩa vào anh, Nghiêm Triết nói:"" mày định đổi mạng mày lấy mạng nó sao?""
""Như mày nói, trao đổi đi."" Mạc Quân Thần mặt lạnh như băng, lời nói đều nặng nề vô cùng.
Trác Nhiên nhìn Mạc Quân Thần đi tới nhưng cũng không biết nói gì, chỉ sợ làm anh rối thêm mà thôi, cô nghĩ anh cũng đã có cách của mình.
Nghiêm Triết dí súng vào đầu Trác Nhiên, quát lên:"" Tránh ra, không tao bắt chết nó.""
Cảnh sát cùng Mạc Quân Thần tản ra hai bên, để mặc Nghiêm Triết dẫn người đi.
Nghiêm Triết ném Trác Nhiên vào trong xe cảnh sát, lập tức lái xe chạy ra biển, Lục Khải Chính ở phía sau giữ chặt cô.
Cảnh sát nhanh chóng đuổi theo, không lâu thì tất cả đều dừng lại ở cảng biển.Nghiêm Triết dữ tợn lôi mạnh Trác Nhiên ra khỏi xe, nhanh chóng ném cô vào ca nô phía bên cạnh,"" Lục Khải Chính, tháo dây ra.""Lục Khải Chính một bên tháo dây, một bên lo lắng nhìn Trác Nhiên, lo lắng cô bị đau, trong lòng như mang một nỗi ân hận lớn.
Cả ba lên ca nô, cảnh sát lập tức đuổi theo, Mạc Quân Thần leo lên một ca nô đuổi theo sát nút. Tiếp theo đó là ca nô của cảnh sát đuổi tới, một màn rượt đuổi như trong phim truyền hình.
Phía bên ca nô của Nghiêm Triết, Trác Nhiên hai chân đau đớn, cô ngồi co ro một góc ôm chân, đau muốn ứa nước mắt.
Nghiêm Triết đẩy cho Lục Khải Chính lái ca nô, hét to với Mạc Quân Thần đang sát nứt phía sau:"" Mày còn tới tao giết nó.""
""Giao cô ấy cho tao, tao sẽ thả mày đi.""
""Ha ha, mày nghĩ tao là trẻ con sao?"" Nghiêm Triết cười ồ lên.
""Vậy mày muốn thế nào đây?"" Mạc Quân Thần cố gắng thỏa thuận với Nghiêm Triết nhưng hắn cỏ vẻ không hề hợp tác.
Nghiêm Triết không nói gì, lập tức ném Trác Nhiên xuống biển, Mạc Quân Thần liền không nghĩ ngợi nhảy xuống cứu cô lên, nhân cơ hội đó ca nô của Nghiêm Triết liền đi xa.
Trác Nhiên được Mạc Quân Thần vớt lên, hai tay vuốt mặt gầy gò của cô, mới có mấy ngày cô đã gầy đến như này, lòng anh tựa như dao xoẹt qua,"" Nhiên, anh cứu được em rồi.""
Mạc Quân Thần ôm cô vào lòng, tận hưởng cảm giác chân thât của cô, cô không biết anh đã vui mừng đến phát điên khi cứu được cô khỏi nguy hiểm.
Mạc Quân Thần lái ca nô lên bờ, đồng thời cảnh sát cũng bắt sống được Lục Khải Chính cùng Nghiêm Triết, chỉ cần con tim thoát ra thì bọn chúng cũng chẳng thế chạy được.
Nghiêm Triết hừ lạnh, sau lại nở nụ cười:"" Ha ha, tao ngồi trong tù đợi một ngày nào đó mày cũng vào cùng tao đấy Mạc Quân Thần.""
Mạc Quân Thần cũng cười lạnh:"" Vậy mày chờ cả đời đi.""
Bỗng nhiên, Nghiêm Triết dùng chân đạp một phát vào bụng cảnh sát bên cảnh, hắn nhanh chóng cướp được súng chĩa súng vào Trác Nhiên:"" Chết đi, tao giết hết chúng mày, tao nhất định không có chúng mày sống.""
Pằng Pằng Pằng.
Trác Nhiên hai mắt nhắm chặt lại, hai tay tuột hẳn xuống người Mạc Quân Thần, như sắp gục ngã, nước mắt không tự chủ rơi xuống khỏi khóe mắt.
Máu tươi chảy lênh láng, cả người vô lực ngã xuống, đôi môi lại nở nụ cười hạnh phúc. Không hiểu sao, anh lại có cảm giác sắp gặp được người mình yêu, anh coi như trả nợ cho cô, về tất cả những gì bản thân đã làm.
""LỤC KHẢI CHÍNH."" Trác Nhiên hét lên, hai mắt long lanh nước mắt, trong lòng như có làn sóng cuộn trào. Lục Khải Chính hi sinh cứu cô, đáng lẽ người nằm đây bây giờ phải là cô mới đúng.
Pằng Pằng Pằng Pằng Pằng Pằng Pằng Pằng.
Nhưng tiếng súng vang vọng tứ phía, kết thúc, tất cả kết thúc rồi, Nghiêm Triết dính tám phát đạn, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, hai chân gục xuống đến chết cũng không thể nhắm mắt.
Nghiêm Triết, đến chết anh cũng khiến người khác kinh sợ.
Mạc Quân Thần ôm Trác Nhiên đang gào khóc trong lòng, Lục Khải Chính vì yêu mà hóa ngốc, làm loại chuyện điên dồ, đến lúc nhận ra thì cũng quá muộn.Nhưng chí ít, anh ta còn có lương tâm, hi sinh bảo vệ người mình yêu, chỉ là yêu không đúng cách mà thôi.
Trác Nhiên cơ thể suy nhược ngất lịm đi, bênkhóe mắt còn đọng nước mắt, Mạc Quân Thần hôn lên những giọt nướcmắt đó, khẽ lẩm bẩm:"" Qua rồi, tất cả đều quá rồi.""
Trác Nhiên đã nhớ lại, tất nhiên tình cảm lại như xưa, chỉ có điều do chân vẫn chưa khỏi hẳn nên phải rời lại ngày cưới những hai tháng, điều này khiến Mạc Quân Thần vô cùng khó chịu.
Mạc Quân Thần hiện tại chỉ muốn nhanh chóng biến cô trở thành vợ hợp pháp của mình, bởi anh cảm thấy chỉ có biến cô thàng vợ thì mới tránh khỏi tai họa. Cũng chính như vậy mà anh bị bạn bè ghét bỏ, nhất là Tống Thừa Nhân luôn nhìn anh bằng ánh mặt khinh bỉ.
""Nhìn cái mặt cậu ta, hạnh phúc mà phát ghét, Linh Hy, à không Trác Nhiên, em bỏ cậu ta đi, anh và em cùng đi đến một chân trời mới."" Tống Thừa Nhân không thèm xem nét mặt đen kịt của Mạc Quân Thần, hai tay nắm chặt vao của Trác Nhiên nói.
Trác Nhiên cười cười:"" Vậy sao? Anh định dẫn em đi đâu?""
""Tất cả nhứng nơi em muốn đi, thế nào hấp dẫn không?"" Tống Thừa Nhân cười.
Mạc Quân Thần hừ lạnh:"" Quyến rũ bằng anh không? Hửm?""
Trác Nhiên nhìn thấy hai người lườm nhau tóe khói liền buông ra một câu:"" Có phải hai người giấu em chuyện gì không?""
Cả hai người kia đều đồng thanh:"" Chuyện gì?""
Trác Nhiên nén cười nói tiếp:"" Em cảm thấy tình cảm của hai người rất tốt, có phải hai người....chính là một đôi không? Có khi nào em chính là bánh bèo trong truyền thuyết không? Hi hi.""
Mạc Quân Thần hừ lạnh, còn Tống Thừa Nhân lập tức phản bác lại:"" Hừ, ông đây menly nhé, Mạc Quân Thần, cậu yêu thầm tôi thì được chứ đừng lôi Trác Nhiên làm tấm bia chứ, dù sao tôi cũng xin lỗi cậu, tôi chỉ thích con gái thôi. Thành thật lấy làm tiếc.""
Mạc Quân Thần rút điện thoại ra, ấn ấn gì đó rồi giơ lên,"" Hừ, tôi đây thẳng hay không, mỗi đêm Nhiên đều biết, còn cậu, nam thẳng? Cần xem lại.""
Anh đưa ảnh trong máy cho Trác Nhiên xem, chỉ thấy Trác Nhiên nhìn Tống Thừa Nhân với ánh mắt sùng bái.
Tống Thừa Nhân quát lên:""Cái gì vậy, đưa tôi xem."" Anh giằng điện thoại mở ra, chửi rủa:"" Mẹ kiếp, cái quái gì thế này? Trác Nhiên, em phải tin anh, anh không hề, hôm đó ở hành lang là Lâm Thác Khương, đúng chính Lâm Thác Khương kéo anh, à không...""
Chỉ thấy Tống Thừa Nhân càng nói càng rối, mặt đỏ như cà chua chín, Trác Nhiên nói:""Thừa Nhân, anh thật can đảm, thật không ngờ lại cưỡng hôn Lâm Thác Khương. Ôi ngưỡng mộ quá đi. Quân Thần, sao anh có ảnh này?""
Mạc Quân Thần nhìn cô nhếch miệng:"" Chính anh chụp, hôm đó ngay đằng sau anh mà họ dám làm vậy.""Tống Thừa Nhân lại hét lên:"" Không phải, tôi thèm vào cậu ta, mẹ kiếp, hôm nay tôi phải giết chết cậu, MẠC QUÂN THẦN.""
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, bên ngoài là Lâm Thác Khương, mặt mày phủ đầy mây đen, nếu tính ra thì trong ba người Lâm Thác Khương chính là người khó tính nhất.
""MẠC QUÂN THẦN, CẬU NHẤT ĐỊNH CHẾT TRONG TAY TÔI.""
Chẳng là vừa nãy cô ấn nhầm vào nút gửi đi, lại gửi cho Lâm Thác Khương, thật ra cô cũng không hề có ý gì. Ai ngờ Lâm Thác Khương lại đến nhanh thế, cô quên phòng làm việc của Mạc Quân Thần khá gần với phòng làm việc của anh ta.
----
Mạc Quân Thần đưa cô về nhà, mặc dù chân cô có thể đi lại được rồi nhưng anh Mạc vẫn nhất quyết bế cô.
Sống lâu cùng Mạc Quân Thần cô biết anh khá là tự phụ, ví dụ như khi anh tặng cô quà, quỳ nào cũng ghi tên Mạc Quân Thần. Lắc đeo tay có khắc chữ Mạc Quân Thần, váy của cô phía trong cũng có tên Mạc Quân Thần. Điều này làm cô rât tức giận, mấy lần nói với anh rồi nhưng anh vẫn tiếp tục không có hiện tượng thuyên giảm.
Cô ném bao cao su về phía anh gào lên:"" Đến đồ lót của em anh cũng đề nghị in tên Mạc Quân Thần, đây bao đây, anh in tên anh luôn đi.""
Mạc Quân Thần cười bỉ ổi:"" Anh chỉ muốn anh nhớ tên anh mãi mãi thôi mà.""
Trác Nhiên quay mặt không thèm nhìn anh:"" Hừ, không thèm nói chuyện với anh.""
Mạc Quân Thần hôn lên cổ cô dụ dỗ:"" Được rồi, lần sau sẽ không như vậy, bảo bối xin lỗi.""
Nhưng lần sau anh còn biến thái hơn, tường nhà treo đầy ảnh của anh, lại còn chụp rất chuyên nghiệp, nhất là phòng ngủ của cả hai, anh còn in cái mặt mình vào gối của cô, còn làm cái gối ôm hình của anh cho cô. Cô thực sự chịu đủ anh rồi.
""MẠC QUÂN THẦN, ĐỒ BIẾN THÁI.""
""Biến thái cũng là chồng của em.""
Tên: Mạc Quân Thần.
Tuổi: 29. ( còn trẻ và tràn đầy nhựa sống)
Chiều cao: 1m82.
Ngoại Hình: Hoàn mĩ.
Tính cách: Hơi hướng nội, hiền hòa. (????)
Sở thích: Trác Nhiên.
Sở ghét: Nhiều.
Ghi chú: Muốn được vợ thương yêu nhiều hơn. Cảm giác không đủ.
Việc có thể làm: Tùy vợ sắp xếp đều có thể làm.
----
Sau khi đọc được tiểu sử anh ghi lại, cô chỉ muốn đập đầu vào thành giường, mấy cái trên còn miễn cưỡng chấp nhận, còn cái tính cách, có vẻ không đúng lắm.
Chẳng là cô mở một quán cà phê sách, cần tuyền nhân viên, hôm xem đơn lại có cái tên này, anh cũng bỉ ổi quá rồi, anh Mạc.
Trác Nhiên về nhà ném tờ giấy vào mặt anh:"" Anh rảnh quá à?""
Chỉ nhận được vẻ mặt nhởn nhơ của anh:"" Lễ cưới còn vài ngày nữa là đến rồi, em không lo đi chụp ảnh cưới mà còn cà phê này nọ, không quan tâm anh.""
""Vậy anh muốn sao đây?"" Trác Nhiên hỏi.""Anh chỉ muốn co em bơt bận thôi mà."" Mạc Quân Thần cởi cúc áo, hai tay xoa xoa người làm điệu bộ quyến rũ.
Trác Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ:"" Không phải mẹ nói trước ngày cưới anh tốt nhất không nên gặp em sao? Đen đủi.""
""Hừ, anh cũng đâu có tính gặp em, là em tự về nhà mà.""
Hừ hóa ra cô ngu ngốc về đây, tự nhiên chui đầu vào lưới.
Trác Nhiên xoay người đi ra cửa, nói:"" Hừ, em về đây.""
Tất nhiên Mạc Quân Thần đâu thể cho cô chạy đi như vậy, anh nhanh chóng bắt được cô rồi ném cô lên giường.
""Vợ, một tuần rồi."" Mạc Quân Thần bắt đầu giở cái chiêu làm nũng này ra.
""Một tháng cũng mặc kệ anh, bỏ em ra.""
""Không bỏ.""
""Bỏ.""
""không bỏ.""
Mẹ Mạc đứng từ bên ngoài bao giờ, hét lên:"" Thằng kia, bỏ ra ngay, con chưa tới ngày kết hôn, đen đủi thì sao hả? Có khi phải nhốt ở Mạc gia không có ra ngoài quấy nhiễu vợ làm việc mới được.""
Mạc Quân Thần hừ lạnh. Anh lớn như vậy rồi, đời nào để mẹ nhốt, mà có nhốt thì anh trèo qua cửa sổ, thiếu gì chô trốn thoát.
Cơ mà anh Thần, hãy trả lại hình tượng ngầu lòi cho chúng em ~~~~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc