Sợ Yêu - Chương 21

Tác giả: Hường Nguyễn

Cả người đau nhức, hai tay bị trói chặt, Trác Nhiên bị tạt cả xô nước lạnh vào người, cả người ước nhẹp, quần áo dính cả vào người.
Mắt mơ màng mở ra, dáng vẻ nam nhân quen thuộc như ẩn như hiện trước mặt, hai tay hắn nắm chặt cằm cô nhấc lên, chất giọng ấm áp mê hoặc lòng người:\'\' Hiểu Linh Hy, nhớ ra tôi không? Vị hôn phu tuyệt vời của cô.\'\'
Trác Nhiên trí nhớ bỗng mơ hồ nhớ lại chuyện của sáu tháng trước, cứ như một thước phim quay chậm từ từ quay về, cô nhớ lại tất cả rồi. Cô mở miệng cười:\'\' Nghiêm Triết, nếu biết tôi thật sư là ai, có lẽ anh sẽ sợ chết khiếp nhỉ?\'\'
Nghiêm Triết cười, nụ cười cô đã từng say mê:\'\' Ồ vậy sao, nói đi, tôi nghe cô, sắp chết đến nơi rồi, tôi cho cô nói vài lời thừa thãi cuối cùng.\'\'
Trác Nhiên nhổ nước bọt vào mặt Nghiêm Triết cười lạnh:\'\' Sáu năm trước, chúng ta quen nhau ở trường đại học, lúc đó thật hạnh phúc. Khi đó anh đeo kính, ăn mặc luộm thuộm đến tỏ tình với tôi. Nhớ chứ?\'\'
Mặt Nghiêm Triết nhất thời sửng sốt hai tay nắm chặt, nhưng vẫn cười ôn nhu đến đáng sợ, nụ cười đó lúc nào cũng thường trực trên môi hắn, dù có chịu đau khổ hắn vẫn cười như vậy:\'\' Ồ, thú vị rồi đây.\'\'
Trác Nhiên lại nói tiếp:\'\' Sáu năm sau, anh liền tháo phụ kiện trên xe của tôi, lại đâm vào xe của tôi một nhát, thật sự tôi rất cảm động.\'\'
\'\'Ha ha, là do cô quá ngu ngốc thôi, Trác Nhiên. Cái tên này thật sự cũng lâu quá không được nhắc đến rồi, cô âm hồn không tan, chết đi thì mau siêu thoát, còn lưu luyến tôi làm gì? Vấn yêu tôi quá sâu đậm phải không?\'\' Lại cười,nụ cười giả tạo đó.
\'\'Chưa trả thù được anh, tôi chết không cam tâm.\'\' Trác Nhiên nhìn Nghiêm Triết bằng ánh mắt kinh tởm.
Nghiêm Triết bóp chặt cổ Trác Nhiên khiến mặt và cổ của cô đỏ ửng lên, hắn gằn giọng:\'\' Trả thù? Chờ thằng chồng của cô đến, tôi cho cô chết chung với hắn. Bị tôi lừa gạt, chỉ trách chị em cô quá ngu ngốc mà thôi.\'\'
Tay chân Trác Nhiên bị trói nên không thể phản kháng lại hắn, cô đập đầu mình vào đầu Nghiêm Triết chửi rủa:\'\' Loại người khốn nạn như anh, mãi mãi không bao giờ có thể sống xót được đâu, chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi.\'\'
\'\'Thua cuộc? Tôi có cô biết thế nào là thua cuộc.\'\' Nghiêm Triết bóp cổ Trác Nhiên càng ngày càng chặt, khiến trán cô nổi đầy gân xanh.
\'\'Dừng lại, động vào sợi tóc của cô ấy, tôi không để yên đâu, nên nhớ giao kèo giữa chúng ta.\'\' Một người đi tới, kéo ghế ngồi xuống cất giọng lạnh nhạt phá vỡ bầu không khí chết chóc của cả hai.
Trác Nhiên nhìn lại:\'\' Lục Khải Chính?\'\'
Người kia cười, mái tóc của anh ta che gần nửa khuôn mặt:\'\' Vẫn nhớ ra tôi sao? Hiểu Linh Hy?\'\'Nghiêm Triết bỏ tay ra khỏi cổ Trác Nhiên, nói:\'\' Cô ta không phải Hiểu Linh Hy, là Trác Nhiên.\'\'
\'\'Trác Nhiên?\'\' Lục Khải Chính nhắc lại lần nữa, vắt chéo chân, xoa xoa cằm.\'\' Lừa ai?\'\'
Nghiêm Triết nhìn qua:\'\' Không tin? Thử hỏi xem cô ta có nhớ được gì về cậu không?\'\'
\'\'Hừ, mặc kệ thế nào, cô ấy vẫn là Hiểu Linh Hy của tôi.\'\'
Nghiêm Triết cau mày:\'\' Cậu vẫn chưa tỉnh ngộ à? Cậu đến bước đường này không phải vì cô ta sao? Mẹ kiếp, một lũ ngu ngốc.\'\'
\'\'Muốn chết sao?\'\' Lục Khải Chính gằn giọng, anh ta đứng dậy đi đến trước mặt cô.\'\' Hiểu Linh Hy, lần này em không thể xa anh được nữa đâu, bé cưng.\'\'
Trác Nhiên sợ hãi nhìn Lục Khải Chính, anh ta là thủ phạm khiến cô mất con, cô hận anh ta, nhưng người cô hận nhất đều ở đây. Bản thân Trác Nhiên chỉ muốn giết chết hai người trước mặt mình. Nhưng cô hiện tại không được quá manh động, nhất là với Lục Khải Chính, bởi anh ta là người cầm trong tay sự sống của cô.
Lục Khải Chính lại nắm cằm cô:\'\' Sao không nói?\'\'
\'\'Không có gì để nói cả.\'\' Trác Nhiên ngoảnh mặt đi, tránh anh mắt thâm tình của anh ta. Thật sự anh ta yêu Hiểu Linh Hy quá mù quáng, ngu ngốc một lần nữa bắt cóc cô.
Lục Khải Chính vỗ tay, cười nói:\'\' Hay lắm, Linh Hy của tôi vẫn rất kiên cường. Đợi cậu tôi đến đây, tôi sẽ giết chết hắn ta, em chỉ có thể là của tôi mà thôi, ha ha.\'\'
Hóa ra mục tiêu của Lục Khải Chính lần này chính là Mạc Quân Thần, cô chỉ là mồ nhử của anh ta mà thôi. Tất nhiên anh ta sẽ không ra tay với cô, chỉ sợ tên Nghiêm Triết còn có ý đồ khác.
Lại nghe thấy Lục Khải Chính nói tiếp:\'\' Tôi sẽ cho em tận mát chứng kiến cảnh hắn ta chết, chắc chắn sẽ rất thú vị.\'\'
Trong đầu Trác Nhiên nổ tung, không thể được, Mạc Quân Thần không thể chết. Cô không muốn nhìn thấy anh chết, chỉ mong anh đừng đến cứu cô, anh đối xử với cô quá tôi, cô thậm chí còn chưa nói lời yêu anh.
Do chuyện chết đi sống lại của Trác Nhiên nên Mạc Quân Thần mới đưa cô về căn nhà của mình, căn nhà lần đầu hai người họ gặp nhau, không ngờ lại gây ra nhiều rắc rối cho cô như vậy.
Mạc Quân Thần ngồi chờ điện thoại từ Nghiêm Triết, hai tay nắm chặt thành quyền, cảnh sát nói anh cần chờ điện thoại từ Nghiêm Triết để cảnh sát có thể xác định được vị trí, khi chưa có điện thoại, chắc chắn con tin sẽ không nguy hiểm.
Mới hơn một tháng mà cô đã bị bắt cóc đến hai lần, tin tức bị rò rỉ ra ngoài khiến anh càng ngày càng khó chịu. Bố mẹ anh bên Mĩ nhanh chóng bay về, bên Hiểu Thị và Giang Thì cũng gấp rút cho người điều tra, đồng thời mua lại Trác Thị, vực Trác Thị trở lại.
Mạc Quân Thần lo lắng không thôi, mỗi một cú điện thoại gọi đến, anh đều nóng lòng đến phát điên. Bên Dương Khiết cũng đang cho người theo dõi khắp các nẻo đường, kiểm tra tất cả các camera an ninh trên toàn phía Bắc. Chờ đợi là cách tốt nhất mà anh có thể làm bây giờ.
""Reng Reng.""
Số điện thoại lạ gọi đến, Mạc Quân Thần nhanh chóng nhấc máy, cảnh sát đeo máy nghe trộm vào, đồng thời dò tín hiệu vị trí tại đầu dây bên kia.
""Hello bạn thân, khỏe chứ?"" Đầu dây bên kia là giọng nam trầm ấm, quen thuộc, đã từng khiến những cô gái si mê điên đảo.
Mạc Quân Thần nghiếm chặt hàm răng, anh gằn giọng:"" Cô ấy thế nào?""
Bên kia cất giong cợt nhả:"" Ha ha, rất ổn, mày yên tâm, tao không cho cô ta chết dễ dàng.""
Mạc Quân Thần nắm chặt điện thoại như muốn nát vụn, anh nói:"" Mày muốn gì?""
""Tao biết có không ít cảnh sát đang ở chỗ mày, nhưng chuyện này tao chỉ muốn nói riêng với mày. Thế nào? Dám không? Mạng của cô ta nằm trong tay mày đấy.""
""Được."" Mạc Quân Thân không hề chần chừ, anh lập tức đồng ý.
Cảnh sát lập tức bỏ máy nghe trộm ra, đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Mạc Quân Thần."" Nói đi.""
""Chỉ cần mày mở đường cho tao trốn ra nước ngoài, tao sẽ thả cô ta ra.""""Tao cần nghe giọng của cô ấy."" Mạc Quân Thần nói.
""Được thôi."" Bên kia văng vẳng tiếng Nghiêm Triết:"" Nói đi, cho thằng chồng mày biết, mày còn sống.""
""Quân Thần, anh đừng đến.""Trác Nhiên gào lên trong điện thoại, lại nghe thấy tiếng tát của Nghiêm Triết, Mạc Quân Thần trán nổi đầy gân xanh, anh gằn lên.
""Mày động vào một sợi tóc của cô ấy thử xem, tao không tha cho mày đâu, thằng khốn.""
Nghiêm Triết cười vào điện thoại:"" Ha ha, là con ngu đó lắm mồm, nếu mày muốn nó toàn mạng thì nhanh chóng đi, tao giết nó một lần rồi, không ngại ra tay lần hai đâu.""
""Mẹ kiếp, địa chỉ.""
""Sáng ngày mai, mở đường biển, chuẩn bị tàu cho tao, mày giở trò thì đừng trách tao ác.""
""Được."" Mạc Quân Thần liền đồng ý.
Nghiêm Triết lại nói tiếp:"" Chuẩn bị tiền để ở trên tàu cho tao.""
""Được, địa chỉ cụ thể.""
""Tao sẽ báo cho mày sau. Tạm biệt.""
Mạc Quân Thần cả người như bị dao cứa, chỉ cần tưởng tượng cảnh Trác Nhiên bị trói, lại bị Nghiêm Triết đánh, anh không sao chịu nổi.
Mạc Quân Thần đành phải bàn chuyện này với Dương Khiết, bí mật điều người tại các cảng biển, nhưng anh vẫn lo sợ hắn làm bậy, ra tay với Trác Nhiên.
Nghiêm Triết ngồi trên ghế, đưa tiền cho lũ tay chân của hắn,bởi một mình thì hắn không thể bắt cô dễ dàng như vậy. Trên gương mặt điển trai hiện lên vẻ mưu mô khó đoán, Trác Nhiên ngồi trên ghế nhìn, nhếch môi, hắn ta bao nhiêu năm, vận như vậy, ấy vậy mà cô lại phát hiện quá muộn. Tình yêu đúng là làm con người ta mù quáng, đứng trước người mình yêu, dù hắn có xấu xa cũng không cách nào dứt ra được, chỉ đến sư nhận được trái đăng từ kẻ đó, mới chợt tỉnh ngộ.
Cô chợt nhớ đến kế hoạch đầu tiên của cô khi biết bản thân còn sống, quyến rũ hắn rồi từng bước từng tước dìm hắn xuống bùn, nhưng Mạc Quân Thần lại đột nhiên xuất hiện khiến cô phải thay đổi kế hoạch, quay ra dựa vào anh để trả thù. Chợt nghĩ, nếu khi đó Mạc Quân Thần không xuất hiện, cô có lẽ cũng nhanh chóng chết lần nữa. Hắn âm hiểm như vậy, để nhận ra cô thì quá dễ dàng.
Nghiêm Triết nhận ra đôi mắt đang nhìn mình, môi hắn nhếch lên thành đường cong hoàn mĩ, trả tiền cho lũ tay chân, hắn quay đầu lại nhìn cô, lại chỉ thấy cô nhếch môi khinh bỉ hắn. Tất nhiên hắn biết cô hận hắn như thế nào, nhưng hắn không quan tâm, hiện tại cô là thứ duy nhất có thể trao đổi, hắn hiện tại sẽ không giết cô, nhưng đến cuối cùng thì chưa biết.
Thấy Lục Khải Chính mang đồ ăn tới, hắn cũng không biểu hiện gì cả, bởi hợp tác với anh ta chỉ là bất đắc dĩ, anh ta muốn giết Mạc Quân Thần, còn hắn thì muốn trốn thoát, lợi dụng Lục Khải Chính, hắn dễ dàng trốn thoát hơn nhiều.
Nghiêm Triết cất giọng nhàn nhạt hỏi:"" Có người đi theo không?""
""Không."" Lục Khải Chính đặt đồ ăn lên bàn, mang một phần cho Trác Nhiên, mở nắp hộp múc từng thìa cháo bón cho cô. Lục Khải Chính không tin lời của Nghiêm Triết, vẫn nghĩ cô là Hiểu Linh Hy nên đối xử vô cùng nhẹ nhàng. Không hiểu sao Trác Nhiên vô cùng thương hại anh ta, chỉ cần nhìn thái độ của anh ta dành cho cô là cô đủ hiểu anh ta yêu Hiểu Linh Hy đến mức độ nào rồi. Lại như nhìn thấy bản thân mình một năm trước vẫn còn mù quáng trong tình yêu của một tên cặn bã.
Trác Nhiên tự chế giễu bản thân mình, vừa há miệng để cho Lục Khải Chính bón đồ ăn cho mình, có chết thì cũng phải là con ma no chứ.
Nghiêm Triết đi tới, cười cợt:"" Không sợ nữa à? Tưởng cô sẽ không ăn chứ.""
""Hừ, chết cũng phải làm ma nó, không phải sao?""
Nghiêm Triết vỗ tay, cười lớn:"" Hay lắm, mạnh mẽ hơn lúc trước rồi.""
Trác Nhiên không nói gì, cứ cho là cô ngoan ngoãn nghe lời đi, dây trói đằng sau đã bị cô nới lỏng chỉ đợi cơ hội lơ là của hai người kia, cô sẽ nhanh chóng trốn thoát.
Nhưng vấn đề là Lục Khải Chính thay phiên nhau canh trừng cô, dù cô có muốn chạy cũng không có cơ hội.
Lau miệng cho cô, Lục Khải Chính cười cười, anh đứng dậy ăn phần của mình, cô cảm thấy anh ta ít nói hơn mấy lần trước cô gặp.
Một lúc sau thì bọn hắn ăn xong, Nghiêm Triết nói nhỏ gì đó, hai người đi ra phòng ngoài, cô nghĩ là thống nhất địa điểm. Đúng là ngu ngốc, dù sao có nói với cô thì cô cũng không chạy về báo cho Mạc Quân Thần được. Đồng thời đây cũng là sơ hở, Trác Nhiên tháo dây trói chân, liền nhảy qua của sổ chạy ra cánh rừng phía sau.
Nghe thấy tiếng động, cả Nghiêm Triết và Lục Khải Chính nhanh chóng chạy vào, thấy bóng của Trác Nhiên vừa nhảy qua cửa sổ. Cô cũng thật to gan, nhất quyết nghĩ cách chạy trốn. Lục Khải Chính và Nghiêm Triết lập tức đuổi theo, nếu để cô chạy thoát, chỉ sợ bọn hắn sẽ hỏng hết kế hoạch.
Lục Khải Chính và Nghiêm Triết chia nhau mỗi người một hướng đi tìm, rừng này là cây bạch đàn nên rất dễ dàng nhìn thấy. Chỉ một lúc, Nghiêm Triết đã tìm thấy Trác Nhiên, còn cô thì do chạy quá nhanh nên hiện tại mất sức, không còn chút sức lức để chống cự nữa.
Nghiêm Triết lại nhếch môi, hai tay cần một cành cây lớn cỡ bắp đùi của hắn:""Thích chạy phải không? Tôi cho cô chạy đấy."" Hắn nói xong liên cần cành cây đánh một cú vào chân cô, Trác Nhiên đau đớn hét lớn, Nghiêm Triết đánh gãy chân cô để cô không có cơ hội chạy nữa, độc ác, quá độc ác.
Nghiêm Triết bế cô đi về căn nhà cũ, trên đường chỉ toàn là lời lẽ mỉa mai của cô dành cho hắn:"" Nghiêm Triết, kể tôi nghe lúc anh ra tay giết Trác Y Y xem nào? Có vẻ rất thứ vị đấy.""
""Ha ha, rất nhàm chán, mới đâm vào ngực cô ta có một nhát, cô ta đã mất mạng rồi. Không giống như cô, đâm xe rồi mà vẫn còn chưa chết."" Nghiêm Triết nói rất bình thản, tựa như chuyện hắn làm ra thật bình thường vậy.
""Không phải chính anh là người đưa tôi đến bệnh viện sao?"" Trác Nhiên nhìn lại hắn.
""Ha ha, cô vẫn tưởng tôi tốt bụng như vậy? Chính là Trác Y Y đem cô tới bệnh viện, tất nhiên cô ta vẫn còn nghĩ đến tình chị em với cô, nhưng rất tiếc, cô ta biết được tôi chính là người ra tay với cô, nên đành nhẫn nhịn bỏ qua. Chị em cô ngu ngốc như nhau, chết cũng chẳng thể đổ lỗi cho tôi được."" Lời nói như đâm vào trong tâm cô một nhát, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì cả.
Một lúc hắn lại nói tiếp:"" Nghĩ lại thật buồn cười, một năm trước, cô đã mất đi trinh tiết của mình, bất ngờ lắm hả?""
""Cái gì?"" Trác Nhiên nghe được điều này, đầu óc như nổ túng ra.
""Ha ha, ngu ngốc vẫn mãi mãi ngu ngốc, để có được tài trợ từ Mạc Thị, đành phải mang cô ra làm đánh đổi vậy. Ha ha chẳng lẽ cô vẫn nghĩ bản thân mình trong sạch ư?"" Nụ cười của hắn đậm vẻ chế giễu.
Nghiêm Triết lại nói tiếp:"" Tên Mạc Quân Thần không nói cho cô biết ư? Mất hứng quá, dù sao cô cũng sắp cùng hắn xuống suối vàng, vậy tôi nói cho cô biết luôn. Mạc Quân Thần đổi hạng mục hợp tác chỉ để đối lấy đêm đầu tiên của cô, hay hắn không dám làm gì cô?""
Trác Nhiên như nhớ lại đêm đó, bản thân uống say còn tưởng là Nghiêm Triết đưa cô về phòng, lờ mờ thấy bóng của người đàn ông, đưa cô về phòng xong cũng không nói gì cả, sáng dậy cô thây mình được thay quần áo tử tế, chuyện gì cũng không có phát sinh.
""Nhìn mặt của cô thì đến khi chết đi cô vẫn là xử nữ sao? Đúng là bất ngờ.""
""Thật ghê tởm, Nghiêm Triết, anh quá ghê tởm rồi."" Trác Nhiên nhìn Nghiêm Triết bằng ánh mặt ghê tởm nhất, cô thề cô có chết cũng phải kéo hắn xuống cùng.
""Nghiêm Triết, anh sống đúng là chỉ làm vấy bẩn xã hội này."" Trác Nhiên không thèm liếc nhìn Nghiêm Triết lấy một lần.
Chỉ nghe thấy tiếng Nghiêm Triết cười ha hả:"" Vậy cô cũng muốn tôi làm vấy bẩn? Hừ đúng lúc tôi cũng muốn thử xem người phụ nữ của Mạc Quân Thần có kĩ năng trên giường tuyệt vời như nào?""
Nói xong, Nghiêm Triết đặt Trác Nhiên xuống đấy, xé tấm áo mỏng của cô mặc cho cô dãy dụa kêu cứu thế nào.
""Nghiêm Triết, hóa ra cũng chỉ có vậy, dơ bẩn mãi mãi là dơ bẩn, bản thân bị đuổi khỏi Nghiêm Gia thật sự quá đúng.""
Trác Nhiên kêu gào không được, chỉ có thể kéo dài thời gian, cô chắc chắn Lục Khải Chính nhanh chóng tới cứu cô, dù một tia hy vọng nhỏ nhất cô cũng phải nắm bắt.
Việc bị đuổi ra khỏi Nghiêm gia là một sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của Nghiêm Triết, cũng chính vì điều này mà anh ta điên cuồng xây dưng Nghiêm Thị không từ thủ đoạn. Nghiêm Triết nghe thấy lời Trác Nhiên nói liền tát cô một cái, giọng điệu thay đổi đến đáng sợ:"" Sỉ nhục tôi? Đúng là ngu ngốc.""
Trác Nhiên nằm bất động, cô sợ càng dãy dụa thì Nghiêm Triết càng thêm hứng thú, Trác Nhiên nắm mắt như người đã chết, không nói một câu nào nữa.
""Giả chết sao? Tôi không ngại đâu."" Nghiêm Triết đè cô phía dưới, hôn dọc từ cổ cô xuống phía ngực.
Bốp.
Đúng như sự dự đoán của Trác Nhiên, khi cả người phía trên của cô chỉ còn lại áo lót thì Lục Khải Chính đã tới, anh ta túm cổ áo Nghiêm Triết đấm một cú đau điếng vào mặt Nghiêm Triết, chửi ầm lên:"" Mẹ kiếp, đến tao còn chưa động vào cô ấy, mày có quyền gì mà chạm bàn tay dơ bẩn vào người cô ấy.""
Đấm thêm vào phát nữa mới thỏa mãn, Lục Khải Chính gằn giọng:"" Mày nhớ lấy, đừng động vào người phụ nữ của tao, nếu không mày đừng mong kế hoạch của mày thành công.""
Lục Khải Chính cởi áo của mình khoác lên người Trác Nhiên, bế cô trở về, cô lén nhìn qua Nghiêm Triết chỉ thấy hắn cười nhạt. Nghiêm Triết quá thâm hiểm, hắn lại chẳng bao giơ biết được tình yêu là gì, bởi hắn vô cảm, mãi mãi chỉ như một cỗ máy tham lam lợi nhuận mà thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc