Sợ Yêu - Chương 20

Tác giả: Hường Nguyễn

Mạc Quân Thần tới công ty, dáng vẻ trái ngược hoàn toàn khi ở cạnh Trác Nhiên, đứng trong thang máy chuyên dụng, một tay đút túi quần, một tay dơ lên để anh nhìn đồng hồ. Bên cạnh là Tống Thừa Nhân lải nhải không ngừng.
\'\'Quân Thần, cậu dạo này vui nhỉ, mọi công việc của cậu đều giao hết cho tôi, thế mà lương không tăng thêm một xu nào là sao? Hừ, thế mà tên Lâm Thác Khương đó, cậu lại tăng lương là có ý gì? Hả?\'\'
Mạc Quân Thần cất giọng nhàn nhạt:\'\' Cậu ấy vừa chia tay người yêu.\'\'
\'\'Thật á? Phải chúc mừng mới được.\'\' Tống Thừa Nhân cười cợt, gật gật đầu.
Đúng lúc đó, cửa thang máy mở, Lâm Thác Khương đứng bên ngoài, mặt hiện ba vạch đen, hai mắt nhìn trừng trừng Tống Thừa Nhân.
Mạc Quân Thần phản ứng trước, đi ra khỏi thang máy:\'\' Tự lo liệu đi.\'\'
\'\'Mạc Quân Thần, đợi tôi cái nào.\'\' Tống Thừa Nhân cũng nhanh chóng tảng lờ đi chỗ khác, chạy với theo Mạc Quân Thần.
Lâm Thác Khương gằn giọng:\'\' Cậu chết chắc rồi Tống Thừa Nhân.\'\'
\'\'Ấy ấy, bạn Thác Khương, có gì từ từ nói.\'\' Tống Thừa Nhân đi ngang hàng với Lâm Thác Khương, giở giọng nịnh nọt.
Lâm Thác Khương lườm qua:\'\' Hừ.\'\'
\'\'Vừa nãy tôi và Mạc Quân Thần đang tính chúc mừng dự án mà, không có ý gì đâu.\'\' Còn gật đầu phụ họa.
Lâm Thác Khương đâu dễ để yên, nhân lúc không có ai đi qua, liền túm cổ Tống Thừa Nhân nhấc lên:\'\' Cậu còn muốn chúc mừng nữa không? Hả?\'\'
\'\'Thả xuống đi, tôi biết cậu khỏe hơn tôi, Thác Khương, thả xuống.\'\' Tống Thừa Nhân kiễng chân lên, anh đang nghẹn cổ muốn chết.
Mạc Quân Thần quay người lại, mắt mở to như ốc biêu vàng, trước mặt là một màn kinh điển. Chỉ thấy hình ảnh Tống Thừa Nhân kiễng chân hôn Lâm Thác Khương, cái quái gì đang diễn ra thế này? Giữa ban ngày ban mặt, ngay tại hành lang, thậm chí còn không quan tâm đến anh đang đứng lù lù ở đây.
Lâm Thác Khương tức giận:\'\' Cậu đừng có chạm vào nỗi đau của người khác.\'\'
Tống Thừa Nhân dù sao cũng là nam nhi đại trượng phu, anh vênh mặt:\'\' Hừ, tôi làm gì cậu hả? Nói thế thì làm sao?\'\'
\'\'Hai...hai...hai người các người.\'\' Mạc Quân Thần tự nhiên có ý nghĩ điên dồ là chụp về cho Trác Nhiên xem, anh dơ điện thoại lên chụp vào kiểu. Các cụ có câu có gì hay phải chia sẻ với vợ.Thật ra Lâm Thác Khương hướng mặt về phía anh, còn Tống Thừa Nhân bị túm cổ áo kéo lên,lại quay người về phía anh. Từ góc nhìn của Mạc Quân Thần thì giống như Tống Thừa Nhân cưỡng hôn Lâm Thác Khương.
Đút điện thoại vào túi, Mạc Quân Thần không muốn làm lỡ chuyện vui của cả hai nên đi vào phòng làm việc trước, để lại không gian cho cả hai.
Mạc Quân Thần vào phòng, rút ra một tập tài liệu màu nâu, lật từng trang, mày anh nhăn lại.
Vài phút sau thì Lâm Thác Khương và Tống Thừa Nhân đi vào, nét mặt cả hai đều rất hậm hực, Tống Thừa Nhân chỉnh lại cổ áo hơi nhăn nhúm.
\'\'Hắn hành động rồi, có lẽ hắn cũng biết rằng lão già đó cũng không làm cục trưởng được bao lâu nữa, giá trị lợi dụng sắp hết nên phải ra tay trước.\'\' Tống Thừa Nhân ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly rượu.
\'\'Trong giờ làm việc không được uống rượu.\'\' Lâm Thác Khương giật lấy ly rượu trên tay Tống Thừa Nhân nói.
\'\'Thôi đi, hai người thấy thế nào? Đẩy nhanh kế hoạch hay đợi?\'\' Mạc Quân Thần đặt tập tài liệu xuống bàn, ngón tay gõ nhẹ từng nhịp.
Lâm Thác Khương nói:\'\' Đẩy nhanh, chỉ sợ lão già đó trước khi về vườn còn kí một đống giấy thông hành cho Nghiêm Triết.\'\'
Tống Thừa Nhân cũng nói:\'\' Bên Dương Khiết cũng đã chuẩn bị đủ bằng chứng rồi, tập kích khi bọn chúng tưởng rằng mình đã thắng, thật sự rất kích động.\'\'
Mạc Quân Thần ngả người về phía sau,hai chân để lên bàn:\'\' Dự án mới thế nào?\'\'
\'\'Bên mình cố ý trả giá cao để Nghiêm Thị tưởng lô đất đó có tiềm năng, cuối cùng bên hắn không chịu thua nên đã mua rồi. Có lẽ hắn đang nắm nhà mà tiếc cũng nên.\'\'
\'\'Hay lắm, Đoàn Khánh vẫn cứ kích động như vậy, lợi dụng sự kích động của hắn mà tiếp tục cho bọn chúng thua lỗ đi. Nghiêm Triết thông minh, nhưng thuộc hạ của hắn lại quá manh động, đó chính là điểm yếu chết người của hắn.\'\' Lâm Thác Khương xoa cằm,nói.
\'\'Vậy quyết định, đánh nhanh thắng nhanh, cho Nghiêm Thị nếm mùi thất bại.\'\'
\'\'Được.\'\'
Trác Nhiên, anh đã nói trả thù cho em, tất nhiên anh sẽ giữ lời.
Trác Nhiên ngày ngày được Mạc Quân Thần cưng chiều, nhưng bản thân vẫn chưa thực sự dứt ra được cảm giác sợ hãi cũ, đối xử với Mạc Quân Thần khá lạnh nhạt. Điều này khiến anh khá tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế.
\'\'Vương Sùng Ân?\'\' Mạc Quân Thần gọi điện cho bác sĩ tâm lý của cô, giọng bực bội.
\'\'Mạc Tổng?\'\' Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời anh.
\'\'Tại sao vợ tôi vẫn đối xử lạnh nhạt với tôi, thậm chí còn hơn trước kia?\'\' Giọng Mạc Quân Thần khó chịu cực điểm.
Vương Sùng Ân tự thấy bản thân không làm gì nên tôi nhưng vẫn bị lôi ra, giọng cũng khó chịu không kém:\'\' Chuyện nhà các người, sao tôi biết được.\'\'
\'\'Cái gì? Bác sĩ mà thế à? Không muốn làm việc nữa à?\'\'
Vương Sùng Ân đang ẩn ái cùng vợ, tức giận đến cực điểm, miễng cưỡng lết ra khỏi giường xem lại bệnh án của Trác Nhiên.
\'\'Vợ anh đang có triệu chứng ban đầu của bệnh sợ yêu, tức là sau khi trải qua một mối tình nào đó rất đau khổ thì cô ấy đang mơn chớm tình cảm với một ai đó, bởi vì sợ sẽ như mới tình trước nên có xu hướng cách li hoặc không muốn tiếp cận với người đó. Chứng tỏ cô ấy đang có tình cảm với anh, nhưng vì sợ nên mới như vậy. Bệnh này không chữa được thì khả năng chuyển sang bệnh yêu bản thân rất cao. Điều này cần cả hai bên thì mới có thể chữa được, đặc biệt là anh, cho nên hãy khiến cô ấy tin tưởng vào tình yêu mà anh mang đến. Mẹ kiếp nói thế thì tự đi mà giải quyết, ông đây đang bận.\'\'
Vương Sùng Ân nói một tràng rồi tức giận tiếp tục leo lên giường, chỉ thấy vợ anh đã mặc lại quần áo rồi ngủ mất:\'\' Mạc Quân Thần, nhớ ngày hôm nay.\'\'
Hiện tại, Mạc Quân Thần đang ngồi suy ngẫm rất nghiêm túc, đầu càng nghĩ lại càng thấy rắc rối.
Làm thế nào để cô tin tưởng vào tình yêu của mình? Anh đối xử với cô tốt như vậy, cô mới có một chút phản ứng. Mẹ kiếp, tự nhiên mất trí nhớ làm gì để anh đau đầu như thế này.
Mạc Quân Thần gọi điện cho Tống Thừa Nhân, lại được anh bày cái cách khác người:\'\' Cậu cứ cho cô ấy hôn lễ tuyệt vời nhất, bởi hôn nhân chính là thứ rất tuyệt vời đem hai người mãi mãi ở bên nhau.\'\'
Nói cũng đúng cơ mà cô bây giờ vẫn chưa đồng ý kết hôn với anh, lời nói kết hôn chỉ từ một phía. Nhỡ cô tức giận quá mà đào hôn, người bẽ mặt nhất định là anh.
--- \'\'Quân Thần, lão già đó bị hạ bệ rồi, Dương Khiết lên làm cục trưởng rồi.\'\' Lâm Thác Khương đứng cạnh bàn làm việc của Mạc Quân Thần, cầm tập tài liệu đưa cho anh.
\'\'Khá lắm, còn vụ thu mua Trác Thị thì sao?\'\' Mạc Quân Thần nhếch môi.
\'\'Nghiêm Thị nhất quyết không nhả ra, một tay túm cả hai đầu. Nhưng bên chúng ta cũng mua được 20 % cổ phần rồi.\'\'
Mạc Quân Thần hơi nhăn mày:\'\' Ban đầu là 40 % cơ mà?\'\'
Lâm Thác Khương nói:\'\' Hiểu Thị nhanh chóng mua trước chúng ta rồi, có vẻ bên Hiểu Thị cũng định thu mua Trác Thị.\'\'
\'\'Hiểu Thị từ trước tới này đâu có quan tâm đến lĩnh vực bất động sản?\'\'
\'\' Cái này tôi không biết, chỉ biết Hiểu Thị cũng đang làm khó Nghiêm Thị.\'\'
\'\'Vậy là càng lợi cho chúng ta. Vấn đề công khai vụ của Nghiêm Triết thế nào?\'\'
\'\'Đăng được vài phút thì bị dập tin, nhưng thông tin vẫn được nhiều ngươi lan truyền. Giá cổ phần bên Nghiêm Thị giảm mạnh từ chiều qua.\'\'
\'\'Còn đợi bên Dương Khiết nữa thôi.\'\' Mạc Quân Thần vắt chéo chân, ngả người xuống ghế, kế hoạch sắp thành rồi.
\'\'Nghiêm Triết sắp ăn cơm tù rồi.\'\'
Lâm Thác Khương cười:\'\' Hai mạng người, khá vui đấy.\'\'
\'\'Quân Thần, lão già đó bị hạ bệ rồi, Dương Khiết lên làm cục trưởng rồi.\'\' Lâm Thác Khương đứng cạnh bàn làm việc của Mạc Quân Thần, cầm tập tài liệu đưa cho anh.
\'\'Khá lắm, còn vụ thu mua Trác Thị thì sao?\'\' Mạc Quân Thần nhếch môi.
\'\'Nghiêm Thị nhất quyết không nhả ra, một tay túm cả hai đầu. Nhưng bên chúng ta cũng mua được 20 % cổ phần rồi.\'\'
Mạc Quân Thần hơi nhăn mày:\'\' Ban đầu là 40 % cơ mà?\'\'
Lâm Thác Khương nói:\'\' Hiểu Thị nhanh chóng mua trước chúng ta rồi, có vẻ bên Hiểu Thị cũng định thu mua Trác Thị.\'\'
\'\'Hiểu Thị từ trước tới này đâu có quan tâm đến lĩnh vực bất động sản?\'\'
\'\' Cái này tôi không biết, chỉ biết Hiểu Thị cũng đang làm khó Nghiêm Thị.\'\'
\'\'Vậy là càng lợi cho chúng ta. Vấn đề công khai vụ của Nghiêm Triết thế nào?\'\'
\'\'Đăng được vài phút thì bị dập tin, nhưng thông tin vẫn được nhiều ngươi lan truyền. Giá cổ phần bên Nghiêm Thị giảm mạnh từ chiều qua.\'\'
\'\'Còn đợi bên Dương Khiết nữa thôi.\'\' Mạc Quân Thần vắt chéo chân, ngả người xuống ghế, kế hoạch sắp thành rồi.
\'\'Nghiêm Triết sắp ăn cơm tù rồi.\'\'
Lâm Thác Khương cười:\'\' Hai mạng người, khá vui đấy.\'\'
Hôm sau cảnh sát đã lật lại vụ án của Trác Y Y, và vụ tai nạn xe của Trác Nhiên. Các manh mối thu thập được đều chĩa vào Nghiêm Triết- Chủ tịch Nghiêm Thị. Trác Nhiên mở ti vi ra, tin này lập tức đập vào mắt cô. Trên ti vi là ảnh của cô và chị gái của mình, trong lòng lại dấy lên sự căm hận.
\'\'Dương cục trưởng vừa mới nhậm chức, anh có suy nghĩ gì về vụ án này?\'\' Phóng viên đông nghịt bao quanh cục cảnh sát, một phóng viên đưa mic về phía Dương Khiết.
Dương Khiết nét mặt bình tĩnh nói:\'\' Vụ án sắp đến hồi kết rồi, chứng cứ đã rõ ràng, chúng tôi sẽ đưa thủ ra vào phòng pháp luật.\'\'
Phóng viên lại hỏi tiếp:\'\' Vậy thủ phamh có phải chính là Nghiêm Tổng- Nghiêm Triết không? Tất cả bằng chứng đều xoay quanh anh ta.\'\'
Dương Khiết chỉ cười:\'\' Đến lúc ra tòa, tất cả mọi người sẽ rõ, cảm ơn.\'\'Tắt ti vi, Trác Nhiên lục lại tập tài liệu mình tìm thấy dưới ga giường, trong sáu tháng qua, cô đã từng thuê thám tử để điều tra anh ta? Cái này cô tìm được trong túi xách của mình.Tức là Nghiêm Triết hắn là thủ phạm giết chết cả hai chị em cô. Hắn thật độc ác.
Cổ phiếu Nghiêm Thị giảm mạnh, Nghiêm Triết đã tẩu thoát, cảnh sát truy lùng anh ta rất gắt gao, tất cả sân bay, ga tàu... đều có người của cục cảnh sát, bắt anh ta cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mạc Quân Thần ngồi trên ghế xoay, mỉm cười thỏa mãn, tự rót cho mình một ly rượu vang, anh nhấp từng ngụm nhỏ. Hiệu quả thật nhanh chóng, sơ xuất để cho hắn chạy thoát.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Dương Khiết:\'\' Tốt lắm.\'\'
\'\'Ha ha, tôi là ai cơ chứ.\'\' Đầu dây bên kia giọng điệu đầy vui vẻ, lại nói tiếp:\'\' Còn ông già kia nữa, phải cho ông ta ăn cơm tù vì tội tham nhũng.\'\'
\'\'Việc đó là của cậu, tôi cần mười người khỏe mạnh để bảo vệ vợ tôi, e rằng Nghiêm Triết thoát được còn có người phía sau nữa. Lại nói hắn nhất định sẽ không để yên cho cô ấy.\'\'
\'\'Được, tôi sẽ điều người của bố tôi.\'\'
\'\'Được.\'\'
Anh tắt máy, Nghiêm Triết rất nham hiểm, trốn thoát được trong gang tấc thì biết được hắn là người như thế nào. Hiện tại cảnh sát đang bao vây khắp nơi, chứng tỏ hắn vẫn còn ở trong thành phố, và có người đang giúp đỡ hắn. Không biết người đó là ai, nhưng anh nhất định không để yên.
---
Trác Nhiên ngồi trong nhà đột nhiên có chuông cửa, thiết nghĩ là Mạc Quân Thần, cô mở cửa, mắt cô tối sầm lại rồi mất ý thức.
---
Ly rượu trên bàn chẳng may rơi xuống đất, trong lòng anh dâng lên cảm giác lo lắng vô cùng. Anh mở điện thoại gọi điện về cho Trác Nhiên lại không nghe máy, gọi vào số bảo vệ cũng không có tin hiệu. Chẳng lẽ...
Mạc Quân Thần nhanh chóng lái xe về nhà, trên đường gọi điện cho Dương Khiết, người của Dương Khiết đến chậm một bước rồi.
Về đến nhà, bảo vệ bị đánh bất tỉnh ngoài cổng, camera bị đập nát, Mạc Quân Thần nét mặt tím tái, hai tay nắm lại thành quyền, hai mắt hằn lên tia máu nhìn thật đáng sợ. Mạc Quân Thần tức giận đến cực đỉnh, bình hoa đặt giữa phòng bị anh đập vỡ nát. Nghiêm Triết, hắn vẫn như trước hành động quá nhanh rồi.
Mạc gia cùng Hiểu gia thuê rất nhiều người đi tìm, cảnh sát truy lùng ngày đêm, Mạc Quân Thần nhớ lại vụ bắt cóc lần trước, da đầu bắt đầu tê dại. Cuối cùng anh vẫn không bảo vệ được cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc