Sợ Yêu - Chương 17

Tác giả: Hường Nguyễn

Lâm Nhã mỗi ngày đều đến phòng bệnh của Trác Nhiên, cũng được một tuần vẫn không moi được tin tức gì từ cô cả. Chỉ biết lắc đầu rồi nhìn ra cửa sổ như người mất hồn Câu duy nhất cô nói từ lúc hai người gặp nhau là:\'\' Người thân đều không còn ai cả.\'\'
Mấy lần Lâm Nhã tiến hành thôi miên, nhưng biểu hiện đều là sợ hãi, khóc, rồi lẩm bẩm tên của ai đó.
Hôm nay như mọi lần, Lâm Nhã đến phòng khám của Trác Nhiên, cầm những câu hỏi được Vương Sùng Ân biên soạn sẵn, Lâm Nhã có hơi thắc mắc nhưng vẫn làm theo.
Lâm Nhã cười chuyên nghiệp, tay bóc quả quýt đưa cho Trác Nhiên.
\'\'Xin chào. Tôi là Lâm Nhã, nhớ tôi chứ?\'\'
\'\'...\'\'
\'\'Cô có thể trả lời tôi một vài câu hỏi đơn giản không?\'\'
Gật.
Thật ra Trác Nhiên bình thường khá phối hợp, cô cũng không phát bệnh trong quá trình nói chuyện giữa hai người.
\'\'Cô tên gì?\'\'
\'\'Trác Nhiên.\'\'
\'\'Quê quán?\'\'
\'\' Biệt viện Trác Gia.\'\'
\'\'Sống cùng với ai?\'\'
\'\'Trác Y Y.\'\'
\'\'Bố mẹ cô là ai?\'\'
\'\'Trác Hoan, Mộc Kha.\'\'
\'\'Bao nhiêu tuổi?\'\'
\'\'Hai sáu.\'\'
\'\'Có người yêu hay chưa?\'\'
\'\'Nghiêm Triết.\'\'
Xoảng.
Mạc Quân Thần nghe những câu trả lời của cô, ly rượu trên tay tuột xuống lúc nào không biết. Những điều anh nghe, sao có thể tin được.
Trên màn hình lại là tiếng của Lâm Nhã:\'\' Vậy, cô có biết Hiểu Linh Hy là ai không?\'\'
\'\'Không.\'\'\'\'Vậy, Mạc Quân Thần thì sao?\'\'
\'\'Không biết.\'\'
\'\'Vậy, Lục Khải Chính thì sao?\'\'
\'\'Không biết.\'\'
Mạc Quân Thần đúng dậy, hai tay nắm thành quyền, Trác Nhiên- người con gái anh yêu năm năm, vợ anh Hiểu Linh Hy lại tự nhận mình là Trác Nhiên. Anh tin được không?
\'\'Vậy, cô và Nghiêm Triết sắp kết hôn ư?\'\'
\'\'Anh ta giết tôi.\'\'
Trác Nhiên chỉ sau môt tuần, tất cả kí ức kiếp này của cô đều biến mất, chỉ còn lại kí ức kiếp trước với Nghiêm Triết. Nghĩa là tình cảm giữa Mạc Quân Thần và cô, sáu tháng, chưa từng tồn tại trong đầu cô.
\'\' Tại sao lại giết cô?\'\'
\'\'Trác Y Y mang thai con của anh ta.\'\'
\'\' Vậy anh ta giết cô như thế nào?\'\'
\'\'Đâm xe, rút ống thở.\'\'
\'\'Cô... làm sao để sống xót?\'\'
\'\'Sống? Tôi vẫn sống ư?\'\'
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lâm Nhã cau mày, tại sao lại xảy ra loại chuyện li kì như vậy? Chẳng lẽ, Chết rồi hồn nhập vào thân thể khác?
\'\'Vậy Trác Tiểu Thư, cô có nhớ rõ thời điểm Nghiêm Triết đó đâm cô không?\'\'
\'\'Tháng hai.\'\'
\'\'Tức là hơn sáu tháng trước?\'\'
Mạc Quân Thần như vỡ lẽ, chính là thời điểm anh và cô biết nhau. Lúc đó anh còn sỉ nhục cô vì cô có điểm khác lạ. Lẽ nào lời cô nói từ nãy đến giờ là sự thật sao?
Nếu vậy, người từ trước tới giờ anh yêu đều là Trác Nhiên sao? Mẹ kiếp, người anh yêu năm năm luôn bên cạnh anh mà anh không biết.
Nụ cười giống, cách ăn nói giống, tính cách giống. Tại sao anh lại ngu ngốc như vậy mà không nhận ra?
Không nhớ cũng tốt, coi như anh và cô bắt đầu lại từ đầu. Trác Nhiên, em nhất định là của anh.
Mạc Quân Thần ngồi trên sô pha đặt giữa nhà, tay cầm tách trà khẽ nhấp, chỉ sau một tuần, cô không còn nhớ anh và Lục Khải Chính nữa, đồng nghĩa với việc cô không sợ hãi khi nhìn thấy nam giới nữa. Anh có thể vô tư tiếp cận cô rồi.
Vị khách không mời mà đến đưng ngay cửa, người đó nhẹ nhàng ngồi xuống ghế trước mặt anh, bỏ kính xuống, đôi mắt xưng húp vì khóc.
\'\'Quân Thần...bố mẹ, dạo này thế nào?\'\'
\'\'Khỏe, chị đến đây làm gì? À không, bà Lục đến đây làm gì?\'\' Mạc Quân Thần cất giọng lành lạnh.
\'\'Quân Thần, dù sao chúng ta cũng là chị em, cậu tha cho Khải Chính được không?\'\'
\'\'Mạc Thu, không phải chị không biết tôi là người như thế nào.\'\' Mạc Quân Thần vươn người, rót trà cho Mạc Thu.
Mạc Thu là chị nuôi của Mạc Quân Thần, năm xưa bố mẹ anh lấy nhau được năm năm mà vẫn chưa có con, nên cả hai liền nhận nuôi Mạc Thu, khi đó Mạc Thu sống ở cô nhi Viện cũng đã được mười lăm tuổi rồi. Sau khi nhận nuôi Mạc Thu thì cùng lúc đó mẹ Mạc mang thai, quan hệ cũng không đến nỗi tệ lắm.
\'\'Quân Thần, cậu có thể suy nghĩ lại không? Khải Chính nó còn nhỏ, suy nghĩ vẫn nông cạn, cậu tha cho nó đi, nó cũng là cháu cậu.\'\'
Mạc Thu nhẹ giọng van xin, anh biết trước thế nào Mạc Thu cũng đến.
\'\'Vậy con tôi vừa tròn hai tháng, lại chết bởi con chị, bà Lục, bà nghĩ sao?\'\' Đẩy tách trà nóng đến trước mặt Mạc Thu, anh cười, nụ cười buốt đến tận tủy.
Mạc Thu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Mạc Quân Thần, nước mắt rơi lã chã xuống váy.
\'\'Quân Thần, con như chị cầu xin cậu. Tôi biết tôi dạy con không tốt, hức, cầu xin cậu, tha cho nó lần này, chỉ cần cậu tha cho nó, tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Quân Thần, cầu xin cậu.... nó cũng là cháu cậu.\'\'
\'\'Chị đứng lên đi, tôi chưa có nói sẽ làm gì nó.\'\'
Giết vợ anh, nếu anh không kịp chạy đến cứu, có phải Lục Khải Chính trốn thoát được còn cô thì chết trong đám lửa đó không? Tha thứ? Nói thì dễ lắm.
Bố anh từ trên tầng đi xuống, nét mặt âm trầm, ông nói:\'\' Con về đi, để bố nói chuyện với Quân Thần.\'\'
Mạc Thu lau nước mắt, nấc lên từng tiếng:\'\' Hức, bố, xin bố....hức.\'\'Con đi tù, mẹ nào chả đau lòng, đâu có người mẹ nào muốn nhìn con mình còn trẻ mà phải tù tội.
Mạc Quân Thần đặt tách trà xuống, nói:\'\' Bố nói luôn ở đây đi.\'\'
Bố anh ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm:\'\' Tha cho nó đi.\'\'
\'\'Tha, nói dễ nghe.\'\'
\'\'Quân...\'\' Mạc Thu nước mặt lại rơi xuống, Mạc Quân Thần từ bé tính cách đã lạnh nhạt với người khác, ai động đến anh, chắc chắn anh không tha cho người đó. Chỉ sợ Lục Khải Chính có là cháu anh đi nữa, anh cũng không nể nang cho vào tù.
\'\'Nó là cháu con.\'\'
\'\'Cháu thì không phải chịu tội?\'\'
Mẹ Mạc từ bệnh viện về, nhìn nhà ba người không khí căng thẳng, biết thế nào cũng sẽ xảy ra loại chuyện này.
\'\'Quân Thần, vậy con coi như nể tình mẹ, tha cho nó đi.\'\'
\'\'Mẹ.\'\' Thấy mẹ Mạc ở của, lòng anh lại trùng xuống. Cả bố mẹ anh đều ra cầu xin anh, là con sao chịu nổi, dù có lạnh lùng đến mấy cũng không thể xuống tay.
\'\'Hừ, mang nó càng xa càng tốt, đừng để nó gặp lại Hiểu Linh Hy.\'\'
Nghe được câu nói của Mạc Quân Thần, không khí như giãn ra. Mạc Thu vui mừng vội vàng gật đầu lia lịa:\'\' Được, được, nhất định chị sẽ mang nó tránh xa, à không vĩnh viễn không về đây nữa. Nhất định là thế.\'\'
\'\'ĐI đi, tôi muốn nghỉ ngơi.\'\'
Mạc Quân Thần đi lên phòng, căn phòng còn vương mùi của anh và cô. Có phải anh quá nhân từ rồi không?
Mẹ Mạc đi vào phòng, bà biết con trai mình rất khó xử, nhưng bản thân bà không thể nhìn cảnh gia đình cãi vã, tan vỡ, tình cảm rạn nứt được. Tính ra bà cũng là bà ngoại của Lục Khải Chính, dù có tức giận đến mấy cũng không ra tay với cháu ngoại của mình.
Gõ cửa, Mạc Quân Thần quay ra nhìn bà, có lẽ anh đã đoán ra bà định nói gì.
\'\'Quân Thần.\'\'
\'\'Mẹ đừng nói gì.\'\' Anh châm điếu thuốc, lại không hút mà chỉ để cho nó cháy trong gạt tàn.
\'\'Mẹ biết, Quân Thần, đứa bé hai tháng cũng là con người, mọi tội lỗi là do Khải Chính. Mẹ biết con chưa chắc đã tha thứ cho nó.\'\' Bà lo lắng, Mạc Quân Thần không dễ dàng tha thứ như lời nói của anh, anh không ra tay, nhưng người bên cạnh anh thì chưa chắc đã để yên.Con trai sống với bà gần ba mươi năm, lẽ nào bà không hiểu anh ư.
\'\'Con đã nói, con để cho nó cút khỏi đây.\'\'
\'\'Vậy Tống gia? Dương Gia? Lâm Gia? Thì sao? Sẽ buông tha cho nó sao?\'\'
Bà ngồi xuống giường nhìn điếu thuốc trong gạt tàn, lại thấy anh tiếp tục châm một điếu khác.
\'\'Không liên quan đến con.\'\'
\'\'Không liên quan? Chúng ta đều là người nhà, không thể bạc bẽo như vậy được.\'\'
Càng nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của anh, bà lại càng lo lắng, anh ngoài đối xử với người anh yêu ra, đều đối xử rất lạnh nhạt. Buồn, cũng ít ai biết, đau cũng chẳng ai hay, tâm tình khó đoán, càng tĩnh lặng lại càng đáng sợ. \'\'Về vụ của Hiểu Linh Hy, mẹ sẽ đi nói với con bé. Con bé hiền lành, có lẽ sẽ tha thứ.\'\'
Gạt tàn thủy tinh trên bàn rơi xuống đất, văng tung tóe khắp sàn nhà, tàn thuốc bay lên như khói, giọng anh trầm hẳn:\'\' Nếu mẹ nói với cô ấy về sự tồn tại của Lục Khải Chính, thì con không chắc nó còn sống xót đâu.\'\'
\'\'Con...\'\' Bà toát mồ hôi, con trai bà vốn đáng sợ, bà biết, nhưng anh chưa bao giờ bày bộ mặt đọ ra trước mặt bà bao giờ. Có lẽ anh đang rất tức giận rồi, tốt nhât bà nên tránh mặt, để anh yên tĩnh.
\'\'Mẹ ra ngoài đi.\'\' Mạc Quân Thần nằm xuống giường, tay gác lên trán, anh không ra tay, không có nghĩa anh sẽ tha. Ra nước ngoài được hay không, còn tùy thuộc vào khả năng của hắn ta.
Mẹ Mạc quay lại nhìn con trai thở dài, anh có quyết định của mình rồi, bà có khuyên ngăn cũng không được.
----
Trác Nhiên trốn viện, tâm lý cô đã ổn định hoàn toàn, chỉ là ký ức sáu tháng trước đều mất hết. Một lần nữa trong đầu, chỉ toàn âm mưu trả thù Nghiêm Triết.
Nhìn tờ báo hai tháng trước, cô giật mình khi biết tin Trác Y Y chết, vậy đứa con trong bụng cô ta thì sao? Chắc cũng không còn, à cô suýt chút nữa quên mất, Nghiêm Triết vô sinh.
Quần áo bệnh nhân mỏng manh, cơ thể chạy mấy tiếng đồng hồ nên hơi mệt mỏi. Trác Nhiên ngồi bên trạm xe buýt gần đó nghỉ một lát. Đây là đường G, nghĩa là cách căn hộ cô mua rất xa, nếu đi bộ thì chắc một ngày mới về đến nhà, đi xe buýt thì trong người cô lại không có tiền.
Đột nhiên thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay, Trác Nhiên ngờ ngợ, cô sắp kết hôn hay gì đây? Sao lại có nhẫn thế này? À, chính là cơ thể của cô gái này, chẳng lẽ, cô gái này sắp kết hôn? Sau đó phát hiện mình bị ung thư? Vào viện? Nghĩa là cái thân thể này cũng không sống được bao lâu? Phải làm sao đây? Cô còn phải trả thù Nghiêm Triết, chưa trả được thù thì sao mà chết được. Nhưng hiện tại thân xác này của ai cô còn quên mất, cái gì Hy Hy gì đó. Phải làm sao bây giờ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc