Sợ Yêu - Chương 16

Tác giả: Hường Nguyễn

Theo nguồn tin từ phía cảnh sát thì trong căn nhà gỗ bị cháy tìm được một thi thể nam giới, ban đầu được xác định là của Lục Khải Chính. Điều này khiến Fan của Lục Khải Chính mấy ngày nay mất ngủ, chưa kể Fan của Hiểu Linh Hy còn lên các diễn đàn chửi bới đủ kiểu.
Mấy ngày trước, Tin tức Hiểu Linh Hy bị bắt cóc đã được Mạc gia phong tỏa, giữ kín nên fan không biết chuyện người bắt cóc chính là Lục Khải Chính. Vụ đám cưới cũng được bưng bít thành rời ngày. Hôm nay tin Lục Khải Chính mất đã dậy lên một làn sóng lớn trong giới showbiz. Hiện tại trước phòng cấp cứu phóng viên đông nghịt, bảo vệ được điều động rất mạnh mẽ mới có thể ngăn chặn.
Đứng trước của phòng cấp cứu, Mạc Quân Thần đứng ngồi không yên. Cô mà có chuyện gì, anh không biết bản thân sẽ như thế nào nữa.
Bố mẹ Hiểu Linh Hy cùng bố mẹ anh đến, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ đau đớn cùng lo lắng. Ai cũng vậy thôi, con gái mình còn nằm trong phòng cấp cứu, ai lại không lo.
Giang Uyên lau nước mắt, nói:\'\' Con bé không sao, chắc chắn không sao.\'\'
Mẹ anh cũng nghẹn nào:\'\' Đúng vậy, nhất định không sao hết.\'\'
Hai người đàn ông ngồi xuống ghê, không nói một câu nào, chỉ hướng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, lo lắng nhuốm màu đôi mắt họ.
Ba tiếng sau, một bác sĩ đi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi. Bác sĩ hỏi:\'\' Ai là người nhà bệnh nhân Hiểu Linh Hy?\'\'
Mạc Quân Thần như bừng tỉnh trong cơn mộng, anh nhanh chóng đứng dậy trả lời:\'\' Tôi, tôi là chồng cô ấy.\'\'
Bác sĩ thở dài:\'\' Xin lỗi, chúng tôi không thể giữ lại đứa bé.\'\'
Mạc Quân Thần như sắp ngã xuống.Mẹ anh đau lòng, nước mắt cứ tuôn ra, ôm chặt anh:\'\' Thôi con, buông bác sĩ ra để bác sĩ còn làm việc. Mất đứa này còn có thể có đứa khác, đừng quá đau buồn,con trai.\'\'
Mạc Quân Thần ngồi phịch xuống ghế, hai tay nắm chặt, cô không có tôi mà phải chịu đựng sự đau đớn này. Anh vô dụng, người phụ nữ của mình cũng không thể bảo vệ.
Mạc Quân Thần đi đi lại lại, bàn tay đấm mạnh vào tường:\'\' Mẹ kiếp, đều tại tôi.\'\'
Giang Uyên đi đến bên Mạc Quân Thần, bà an ủi:\'\' Con không có lỗi. Linh Hy mạnh mẽ, nhất định qua khỏi.\'\'
Một nữ y tá đi đến, nhỏ giọng:\'\' Anh Mạc, mời anh đi xử lí vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng.\'\'
Lúc này mọi người mới để ý trên người anh có mấy vết bỏng đỏ ửng, anh miễn cưỡng rời đi theo lời bác sĩ.
Hai tiếng sau, cửa phòng cấp cứu bật mở, Trác Nhiên được đưa vào phòng hồi sức. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, lòng anh như dao cắt, đau đến tột cùng.
Khẽ nắm bàn tay mảnh khảnh của cô, anh nói:\'\' Hy, nhanh tỉnh lại, hôn lễ không có cô dâu, em biết anh buồn lắm không?\'\'
Tất cả mọi người ra khỏi phòng, để một mình anh ngồi đó với cô, họ biết, hiện tại anh chỉ muốn được gần cô như vậy.
\'\'Em không ngoan, hôm nay nhìn thấy anh mà không tiến đến hôn anh. Tỉnh lại, phạt gấp mười nhớ chưa?\'\'
\'\'Cho em ngủ một chút, nhớ thức dậy chúng ta còn làm đám cưới.\'\' Anh lôi chiếc hộp trong túi quần, lấy ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo vào ngón áp út của cô,\'\' Đây mới là nhẫn kết hôn, cấm tháo ra đấy.\'\'
\'\'Hy, tỉnh dậy đeo nhẫn cưới cho anh.\'\' Anh không thể khóc, chỉ có thể nhìn cô như thế này. Bây giờ anh đã biết, anh sợ mất cô như thế nào.
Anh liều mạng tìm cô, liều mạng xông vào đám cháy cứu cô, chỉ vì anh yêu cô. Hiểu Linh Hy, mãi mãi bên anh được không?
Trác Nhiên từ từ mở mắt, bên tai lại nghe văng vẳng tiếng của người đàn ông. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh căn nhà cháy hôm đó, mồ hôi túa ra, cả người run rẩy.
\'\'Lục Khải Chính, tránh xa tôi ra, Quân Thần cứu em. Cứu, cứu em và con...\'\' Cô trùm chăn che kín đầu, hét lên không ngừng.
Mạc Quân Thần thấy cô tỉnh lại, cả người sợ hãi, trong lòng lại như dao cắt, anh ôm cô đang run sợ,\'\' Đừng sợ, anh cứu em rồi đây. Đừng sợ, có anh ở đây mà.\'\'
Anh quay ra hét lên:\'\' Bác sĩ, cô ấy tỉnh lại rồi.\'\'
Bác sĩ nhanh chóng vào phòng bệnh, nhưng do cô phản ứng quá mạnh mẽ nên các y tá phải khống chế hai tay cô để cô không dãy dụa.
\'\'Bác sĩ, thế nào?\'\' Mạc Quân Thần hỏi.
\'\'Bệnh nhân bị ảnh hưởng tâm lý khá nặng, không biết trước kia cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó gây sốc chưa?\'\' Bác sĩ hỏi lại anh.
\'\'Trước kia? Theo như điều tra thì không.\'\' Mạc Quân Thần có điều tra quá khứ của Hiểu Linh Hy, không hề có một vết nhơ, hay ảnh hưởng tâm lý từ vụ chia tay Lục Khải Chính. Không đúng, lúc đó cô hoàn toàn bình thường, không có gì là tâm lý bị tổn thương. Hơn nữa, cô cũng chưa từng đi khám bác sĩ tâm lý.
\'\'Theo như phán đoản thì bệnh nhân đã từng trải qua một chuyện tương tự, bệnh nhân phải trải qua một chuyện cực kì tồi tệ dẫn đến tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng. Bên ngoài có thể không nhìn ra, bản thân bệnh nhân cũng không phát hiện ra cho đến khi gặp phải tình huống nào đó khiến bệnh nhân một lần nữa trải qua tâm lý sợ hãi đó. Chúng tôi cần phải theo dõi kĩ hơn bởi vợ anh đang có triệu chứng về mặt tâm lý.
Mạc Quân Thần không nói gì cả, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô nằm trên giường bệnh mà đau lòng. Rốt cuộc cô đã phải trai qua chuyện tồi tệ gì?
Trác Nhiên một lần nữa tỉnh dậy, tâm lý ổn định hơn lần trước. Mạc Quân Thần đã đi ra ngoài, chỉ còn mình cô trong phòng bệnh, Trác Nhiên đờ đẫn nhìn ra cửa sổ.
Một lúc sau, Giang Uyên đi vào, nhìn nét mặt nhợt nhạt của con gái, sắc mặt trầm xuống, nhưng lại cô tỏ ra vui vẻ một chút.
\'\'Tỉnh lại rồi à, ăn chút gì nhé.\'\'
\'\'Con của con, có sao không?\'\'\'\'...\'\'
\'\'Có phải mất rồi không?\'\'
Trác Nhiên lại cười lớn:\'\' Ha ha, đứa bé hai tháng tuổi, chính là do con giết, đứa con đầu lòng là do con giết. Con giết nó, giết nó.\'\'
Giang Uyên thấy cô không ổn liền chạy đến bên ôm lấy cô:\'\' Bình tĩnh, không phải tại con, không phải tại con, đừng tự trách mình.\'\'
\'\'Ha, nếu con chết đi, chết là hết, có khi chẳng phải chịu khổ như bây giờ.\'\'
\'\'Nói bậy gì vậy, con phải sống, con còn có thể sinh đứa khác. Đừng tự trác mình biết không hả.\'\'
Mạc Quân Thần mang đồ ăn vào, nhìn thấy anh, cô hét lên:\'\' Lục Khải Chính, cút ngay, tránh xa tôi ra, tránh xa ra. Mẹ, đừng để anh ta động vào con. Tránh xa ra, anh chết rồi cơ mà, cút đi.\'\' Trác Nhiên cầm đồ đạc bên giường ném vào người Mạc Quân Thần, anh sợ hãi nhanh chóng gọi bác sĩ.
Bác sĩ thở dài,\'\' Hiện tại bệnh nhân không nên gặp nam giới, vì cứ nhìn thấy nam giới cô ấy sẽ cho là người bắt cóc mình, tốt nhất để cô ấy nghỉ ngơi một thời gian đã.\'\'
-----
Theo nguồn tin chính xác từ cảnh sát, xác người đàn ông tìm được trong căn nhà cháy đó không phải Lục Khải Chính, người đan ông bốn mươi tuổi, là bác sĩ. Theo giả thuyết thì chính là bác sĩ đã khám bệnh cho Hiểu Linh Hy. Vậy Lục Khải Chính đã trốn thoát, bên Lục Gia cũng không có tin tức gì, chứng tỏ anh ta không liên hệ với Lục Gia.
Mạc Quân Thần nghe được tin từ Dương Khiết, lòng anh sôi sục, hai tay nắm thành quyền:\'\' Hay lắm, tao sẽ chính tay giết mày, thằng khốn.\'
Mạc Quân Thần mời bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất phía bắc đến khám bệnh cho cô. Bệnh tình của cô dạo này như càng nặng, đến bác sĩ nam muốn kiểm tra bệnh cũng phải tiêm thuốc an thần cho cô.
Ngày ngày nhìn qua qua tấm kính phòng bệnh, dáng vẻ thơ thẩn ngồi trên giường bệnh ấy, anh thật không chịu nổi.
Bác sĩ tâm lí tên Vương Sùng Quân, trợ lí tên lâm Nhã, vì được kể về bệnh của cô nên anh ta mang theo trợ lí để dễ tiếp cận với bệnh nhân.
Vương Sùng Quân khẽ cười:\'\' Anh đừng quá lo lắng, bệnh nhân bệnh không quá nặng vẫn có thể chưa được.\'\'
Trợ lí bện cạnh anh mở bệnh án của Trác Nhiên ra, nói:\'\' Cô ấy là vợ anh? Gần đây lại xảy ra chuyện bắt cóc? Mạc Tổng, trước kia anh có phải đối xử với cô ấy rất tệ bạc không?\'\'
\'\'Lâm Nhã!\'\' Vương Sùng Ân nhắc cô.
Lâm Nhã phớt lờ anh ta, quay ra nói tiếp,\'\' Bây giờ mấy người có tiền hay chơi trò mèo vờn chuột, đối xử tệ bạc khiến người ta đau khổ, tâm lý bất ổn rồi lại muốn tìm bác sĩ cho họ, mong muốn tiếp tục vờn con mồi.\'\'
Mạc Quân Thần nhếch môi,\'\' Vợ tôi, không phải con mồi.\'\'
\'\'Lâm Nhã, em có ảnh hưởng tâm lý à? Hay đã từng trải qua.\'\' Vương Sùng Ân nhăn mặt quay ra.
\'\'Sùng Ân, anh có sở thích biến thái ấy à?\'\'
Nhìn hai người trước mặt liếc mắt đưa tình, Mạc Quân Thần tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ lạnh lùng:\'\' Thôi đi, ân ái thì về nhà. Vợ tôi thế nào?\'\'
Vương Sùng Ân khôi phục dáng vẻ ban đầu, nói:\'\' Phu Nhân đã từng chịu cảm giác chết đi sống lại sao?\'\'
\'\'Chết đi sống lại? Lúc bị bắt cóc.\'\'
\'\'Không, là trước đó.\'\'
\'\'Không thể nào.\'\'
\'\'Là thật.\'\' Lâm Nhã nói tiếp,\'\' Lúc tôi thôi miên Hiểu Linh Hy, cô ấy đã rất sợ hãi, sợ hãi đến nối không thể thoát ra khỏi đó. Tôi có hỏi qua thì cô ấy đã từng trải qua loại chuyện thứ nhất phản bội, sự phản bội đến từ những người tin tưởng nhất, thứ hai là cái chết. Tôi nghi ngờ....\'\'Chết đi sống lại, sao có thể cơ chứ.
Mạc Quân Thần nhăn mặt:\'\' Không thể nào, hoang đường.\'\'
\'\'Chúng tôi cần theo dõi thêm, không chỉ có như vậy đã vội vã kết luận.\'\'
\'\'Được, vợ tôi không khỏi bệnh, cái phòng khám của các người, sớm dẹp đi.\'\'
Mac Quân Thần đứng dậy ra ngoài, càng ngày anh càng tò mò với quá khứ của cô rồi. Anh nhấc điện thoại, ấn một dãy số:\'\' A lô, điều tra lại thông tin của Hy cho tôi, càng nhanh càng tốt.\'\'
\'\'Hiểu Linh Hy, tôi rốt cuộc hiểu bao nhiêu về em?\'\'
------
\'\'Dương Khiết? Nói.\'\' Mạc Quân Thần đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn chăm chú vào người trong phòng, điện thoại reo, anh nhấc máy.
\'\'Lục Khải Chính không hề có bất kì một dấu vết nào, chắc chắn có người phía sau. Mà tài liệu về Nghiêm Triết trước đó cậu cung cấp vẫn chưa đủ để kết tội hắn. Cục trưởng hình như đang cấu kết với hắn nên ông ta rất trì hoãn vụ việc này. Tôi e rằng, có quan hệ.\'\'
\'\'Hừ, bên Mạc Thị cũng đang lục đục, mấy dự án lớn đều bị Nghiêm Thị tranh giành.Hắn ra tay rồi.\'\' Mạc Quân Thần nhếch môi, Nghiêm Triết, anh chờ.
Dương Khiết nói vọng vào điện thoại:\'\' Cậu cẩn thận, Nghiêm Triết không phải dạng dễ chơi.\'\'
Mạc Quân Thần nói:\'\' Đưa một ít bằng chứng cho cánh nhà báo, cho hắn hoang mang một chút.\'\'
\'\'Được.\'\'
Nghiêm Triết thật là biết lợi dụng thời cơ, cũng may anh có chuẩn bị hết cả rồi. Muốn chơi với anh, anh sẽ chơi với hắn đến cùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc