Sợ Yêu - Chương 15

Tác giả: Hường Nguyễn

Cô cảm thấy Lục Khải Chính rất đáng thương, anh ta bị tình yêu làm cho mù quáng. Không biết rằng khi anh ta biết cô có thai, không biết còn làm ra loại chuyện gì nữa.
Lục Khải Chính đi vào, nét mặt đen lại, cô đoán rằng anh ta đã gặp chuyện rồi. Lục Khải Chính cởi một đầu dây xích, nói:\'\' Mạc Quân Thần sắp đến rồi, cũng nhanh ghê. Không sao, chúng ta đến nơi ở mới.\'\'
Trác Nhiên bị anh ta đưa vào xe, ô tô của Lục Khải Chính không có biển số nên cô không thể để lại dấu tích ở lại đây.
Nhân lúc Lục Khải Chính vòng vào bên kia xe, cô nhanh chóng tháo một bên khuyên tai ném vào chô cửa ra vào, mong rằng Mạc Quân Thần phát hiện ra dấu vết của cô.
Lục Khải Chính lái xe hơn nửa ngày vẫn chưa đến nơi, bản tính của anh ta khá cần thân nên trong xe đã dự trù đủ đồ ăn thức uống, cô không thể viện cớ gì để trốn thoát cả. Nơi đây lại toàn là rừng núi, có chạy cũng mất mạng.
\'\'Đừng nghĩ cách trốn tôi, không thoát được đâu.\'\'
Lục Khải Chính nhếch môi, anh ta hiểu ro suy nghĩ của cô. Nếu anh ta là một tên biến thái thì chính là biến thái thông minh nhất.
\'\'Tôi ngủ một lát.\'\' Trác Nhiên quay đầu ra cửa giả vờ ngủ, nhìn mặt anh ta cô chỉ thấy thêm thương hại mà thôi.
Nhưng cô lại ngủ lúc nào không biết, tỉnh dậy, cảm giác nôn ọe lại đến, hôm trước uống thuốc nên tình trạng nghén không xuất hiện nữa, hôm nay lại tái phát. Cô sợ Lục Khải Chính phát hiện ra nên lén lút ôm miệng.
Lục Khải Chính không biết đi nơi nào, cô thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ, gió ở bên ngoài cửa sổ luồn vào hơi lạnh. Cố bước xuống giường để xem bản thân đang ở địa phương nào thì Trác Nhiên chợt giật mình, cô đang ở trên một đỉnh đồi, xung quanh nhà dân thưa thớt vô cùng, muốn chạy trốn thì cũng khó tìm được người giúp đỡ.
Cửa phòng bất mở, Lục Khải Chính lại bưng cho cô một bát cháo, lần này là cháo cá, giọng anh ta lạnh đến thấu xương:\'\' Có thai?\'\'
\'\'Anh...\'\' Trác Nhiên sợ hãi vô cùng, đến trả lời cô cũng run lẩy bẩy.
\'\'Hừ, là của Mạc Quân Thần?\'\' Anh ta lại hỏi tiếp.
\'\'Xin anh, đừng làm hại con tôi, đừng giết nó.\'\'
\'\'Yên tâm, chỉ cần em bên anh, anh hứa sẽ không làm gì nó, thậm chí khi nó chào đời còn coi nó như con ruột.\'\'
Cũng may Lục Khải Chính vẫn còn lương tâm, anh ta không làm hại con của cô, chỉ cần nó chào đời an toàn, bắt cô làm gì cũng được.
Ngày hôm sau, Lục Khải Chính đưa một bác sĩ đến, cô thấy trán anh ta nhễ nhại mồ hồi, có lẽ anh ta phải đi rất xa để mời được bác sĩ đến đây.
Khám cho cô một lúc, bác sĩ nói:\'\' Tình trạng ổn định, thai nhi khỏe mạnh, cô yên tâm, ăn uống đầy đủ là không sao cả. Còn ốm nghén là chuyện bình thường, tôi sẽ kê đơn thuốc, nếu tình trạng ốm nghén quá nặng thì uống nhé.\'\'
\'\'Cảm ơn bác sĩ.\'\' Trác Nhiên cười, cảm ơn vị bác sĩ trước mặt, lại thấy vị bác sĩ đó nói:\'\' Chồng cô chu đáo ghê, Anh ta đến nhà tôi từ sáng, người mệt mỏi, nhất quyết đưa tôi đến đây khám cho cô, còn hỏi rất nhiều về việc chăm sóc phụ nữ mang thai. Cô hạnh phúc lắm.\'\'
Cô muốn nói gì đó lại thôi, Lục Khải Chính đã đứng đằng sau bác sĩ từ bao giờ, cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Lục Khải Chính lại đưa bác sĩ đó về, Trác Nhiên lại bị xích vào đầu giường, chạy trốn cũng không đủ sức, có khi cứ ở lại đây đã, Mạc Quân Thần nhất định sẽ tìm thấy cô.
---
\'\'Cậu làm ăn cái gì thế hả? Có một người con gái mà tìm ba ngày rồi không thấy. Phó cục để làm cảnh à?\'\' Mạc Quân Thần tức giận, hai tay đập xuống bàn làm việc của Dương Khiết. Mọi người đều biết anh đang lo lắng cho vợ mình như thế nào.
\'\'Cậu bình tĩnh, đáng lẽ bắt được hắn rồi, nhưng hắn rất nhanh nhạy, nên...\'\' Dương Khiết cúi đầu, anh cũng hiểu Mạc Quân Thần đang rất lo lắng.
\'\'Bình tĩnh? Hừ, đáng lẽ ra hôm nay tôi và cô ấy tiến vào lễ đường, hạnh phúc viên mãn, cậu hiểu không?\'\'
\'\'Cậu yên tâm, cô ấy sẽ không sao đâu.\'\'
\'\'Cô ấy không ở cạnh tôi, có chết tôi cũng không thể yên tâm được.\'\'
Tình hình bên trong phòng phó cục trưởng vô cùng căng thẳng, một cảnh sát vội vã chạy vào.
\'\'Báo cáo, tìm thấy vật chứng ở hiện trường, có lẽ là của Mạc phu nhân để lại.\'\'
Mạc Quân Thần nghe xong, nhanh chóng giật lấy đồ trên tay cảnh sát, sắc mặt anh tái đi:\'\' Đây là khuyên tai của vợ tôi.\'\'
\'\'Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra được ai bắt Mạc phu nhân đi rồi. Chính là Lục Khải Chính.\'\'
Chiếc khuyên bị Mạc Quân Thần bóp chặt:\'\' Lục Khải Chính, mẹ kiếp hắn phát điên rồi. Hiểu Linh Hy, đứa con vừa tròn hai tháng. Mẹ kiếp.\'\'
Mạc Quân Thần vò đầu, lại nghe thấy Dương Khiết kêu lên:\'\' Cái gì? Có thai. Sao bây giờ mới nói.\'\'
Mạc Quân Thần không nói gì cả, chỉ ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt anh không tốt một chút nào, sự lo lắng bao trùm. Hiểu Linh Hy, em đang ở đâu?
Hiểu Linh Hy không hề nói với bác sĩ việc tôi ép buộc cô ấy, có lẽ cô ấy sợ tôi sẽ giết người. Cũng đúng, nếu tên bác sĩ đó biết chuyện này, tôi không chắc bản thân mình sẽ làm ra loại chuyện gì.
Hơn hai năm, chính là hơn hai năm tôi và cô ấy xa nhau, cũng chỉ vì hiểu lầm mà xa nhau, vậy mà cô ấy lại sắp kết hôn với cậu của tôi.
Người ta nói đàn ông không được rơi nước mắt, nhưng bản thân tôi lại không kiềm chế nổi. Sự mất mát, sự đau đớn cứ bùng lên, chính tôi không thể kiểm soát nổi mình mà bắt giữ cô ấy.
Vương Ân có nói với tôi, yêu là mong người mình yêu hạnh phúc. Ha, cô ta thì biết cái thá gì, tất chỉ là lừa gạt. Mẹ nó, nhìn thấy Hiểu Linh Hy bên cạnh tên đó, tôi không chịu nổi.
Lần trước, chỉ vì nghe tin cô ấy đóng bộ phim ấy mà tôi có thức trắng đêm cũng phải lái xe về đó nhận phim, kí hợp đồng. Cũng chỉ vì cô ấy mà luôn lén lút theo dõi phía sau cô ấy.
Yêu cô ấy sâu đậm như vậy, nhưng cô ấy lại không hề nhớ đến tôi. Thiết nghĩ là do tức giận, hận tôi năm xưa bỏ cô ấy, hiểu lầm cô ấy, nhưng dường như cô ấy thay lòng rồi, không còn nghĩ đến tôi, một Lục Khải Chính năm đó cùng trải qua quãng thời gian cấp ba tươi đẹp ấy.
Hai đêm trước, tôi đã suy nghĩ rằng, chỉ cần có cô ấy ở bên thôi, tất cả mọi thứ đều không quan trọng. Sự nghiệp? Gia đình? Không còn quan trọng nữa, mọi thứ chỉ cần có cô ấy, đối với tôi là quá đủ.
Mạc Quân Thần đã tra ra ngôi nhà hoang đó, tôi liền đưa cô ấy đến căn nhà năm xưa bà ngoại tôi sống. Căn nhà gỗ không quá cũ kĩ, nhìn thấy nó, trong lòng bỗng ấm áp. Thắp hương cho bà, tôi khẽ cười:\'\' Bà à, con dẫn người con gái con yêu đến gặp bà, bà chúc phúc cho chúng con nhé.\'\'
Nhìn tấm ảnh bà cười hiền từ, tôi bỗng vui lên, sự ấm áp tràn ngập trong lòng. Tôi quét dọn căn nhà một chút rồi bế Linh Hy lên phòng. Nhìn dây xích đó, trong lòng tràn ngập khó chịu. Nếu cô ấy tình nguyện mãi mãi ở bên tôi, có lẽ sẽ không đến bước này. Hôm nay, Linh Hy có thai, nhưng lại không phải của tôi, muốn phá bỏ nó nhưng lại không thể xuống tay. Chỉ biết ngốc nghếch đi tìm bác sĩ cho cô ấy.
Thấy cô ấy ôm bụng, trán đầy mồ hôi, trong lòng tôi rất sợ hãi, tôi vội vã chạy xe hơn hai mươi cây số mới tìm được bác sĩ, đến lúc về đến nhà cũng đã là hai tiếng, cởi xích tay cho cô ấy rồi để xuống gầm giường, tôi đưa bác sĩ vào. Nhìn sắc mặt hơi xanh của Linh Hy, tôi lại đau lòng.
Linh Hy có thai hai tháng, đứa con trong bụng an toàn, lòng tôi như thở nhẹ ra, tôi vội vàng hỏi bác sĩ cách chăm sóc phụ nữ có thai, cũng như những thứ cần thiết. Tuy đứa con đó không phải của tôi nhưng tôi vẫn sẽ coi nó như con đẻ, chăm sóc nó.
Khóa lại tay của Linh Hy, tôi vội vã đưa bác sĩ về, có ghé quá cửa hàng mua vài bộ đồ cho Linh Hy, cũng như đồ sơ sinh, lòng bỗng vui lạ. Sau này, tôi và Linh Hy nhất định sẽ sinh thêm nhiều đứa con nữa, những đứa con của chúng tôi, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Nhớ khi còn học cấp ba, tôi hơn cô ấy hai tuổi, nhìn dáng vẻ lanh lợi của cô ấy, lòng tôi lại bồ hồi. Là tôi tỏ tình trước nhưng phải hai tháng sau cô ấy mới đồng ý. Nghĩ lại ngày hôm đó, tôi lại phì cười nhớ lại cậu nói của cô ấy \'\' Anh đẹp trai, nể tình anh hai tháng nay miệt mài bám em, em miễng cưỡng chấp nhận.\'\'
Nếu có thể quay lại, tôi vẫn sẽ chọn em
Giấy không gói được lửa, chỉ ba ngày sau cảnh sát cũng tìm đến căn nhà gỗ của Lục Khải Chính.
Mạc Quân Thần cũng đi theo, mấy ngày nay anh mất ngủ, anh không thể chợp mắt nổi,bởi cứ nhắm mắt vào là anh lại nhìn thấy hình ảnh của cô. Muôn ngàn câu hỏi về cô được đặt ra nhưng mãi chẳng có hồi đáp.
Nhìn bạn mình râu còn chưa buồn cạo, hai mắt thâm cuồng, Dườn Khiết lại đau lòng. Thiết nghĩ bạn gái anh mà như vậy, chắc anh cũng chẳng khác gì.
\'\'Quân Thần, cậu nghỉ ngơi một chút đi, đến nói tôi gọi cậu.\'\' Dương Khiết khuyên nhủ Mạc Quân Thân nhưng anh chỉ xua tay.
\'\'Không ngủ được.\'\'
\'\'Haizzz.\'\' Chỉ còn tiếng thở dài trong xe.
Ba tiếng sau xe cảnh sát mới đến nơi, địa hình nơi đây có hơi hiểm trở nên đi lại khá khó khăn, mất gần ba mươi phút mới tiếp cận được căn nhà. Mạc Quân Thần lo sợ:\'\' Hắn có súng không?\'\'
Dương Khiết nói:\'\' Chưa xác định, nhưng ngộ nhỡ hắn có đồng bọn thì sao? Cứ cẩn thận vẫn hơn.\'\'
Cảnh sát cách căn nhà tầm mười mét, Dương Khiết nói vào loa:\'\' Người ở bên trong nghe rõ, nhanh chóng đầu hàng, nếu không chúng tôi sẽ lập tức xông vào.\'\'
Mạc Quân Thần bên cạnh túm lấy cổ áo Dương Khiết:\'\' Vợ tôi còn trong đó, nhỡ hắn ta quấn quá làm hại cô ấy thì sao?\'\'
Anh giật luôn loa trong tay Dương Khiết hét lên:\'\' Lục Khải Chính, mày giao Hiểu Linh Hy ra đây cảnh sát sẽ giảm nhẹ tội cho mày. Không được làm hại Hiểu Linh Hy.\'\'
Bên trong Hiểu Linh Hy tay vẫn bị xích lại, dưới đất không biêt ở đâu chảy đến đầy xăng, mùi xăng nồng nặc. Trác Nhiên run sợ:\'\' Lục Khải Chính, tỉnh lại đi, thả tôi ra đi, anh sẽ được khoan hồng. Đừng làm chuyện bậy ba.\'\'
Lục Khải Chính cười to:\'\' Ha ha, khoan hồng? Ha ha, bây giờ hai chúng ta đến thế giới mới có phải hơn không? Chắc sẽ rất vui vẻ. Khi đó hai ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.\'\'
\'\'Đừng, anh đừng như vậy, buông tha tôi đi. Hức, anh làm thế cũng đâu được lợi gì. Buông tay đi, tôi mãi mãi không là của anh.\'\' Trác Nhiên run rẩy, tìm đủ mọi cách thoát khỏi sợ dây xích.
\'\'Mạc Quân Thần mang cảnh sát tới rồi, cũng thật là vui nếu hắn được tận mắt chứng kiến cảnh em và tôi mãi mãi ở bên nhau. Ha ha.\'\'
\'\'Không, điên rồi, anh điên rồi.\'\' Cô lắc đầu nguầy nguậy, sự sợ hãi còn hơn cả khi Nghiêm Triết đâm phải xe cô. Nếu cô chết đi, đứa con trong bụng cũng sẽ không còn nữa.
\'\' Câm mồm. Đến bước này, chúng ta cùng nhau chết đi.\'\'
Lục Khải Chính quệt diêm ném xuống sàn nhà, lửa bùng lên mạnh mẽ, mùi xăng bay toán loạn khắp nơi.
\'\'Không, Mạc Quân Thần cứu em.\'\' Trác Nhiên hai mắt mờ đi, cô chỉ gào lên trong vô vọng.
Bên ngoài Mạc Quân Thần thấy khói bay ra, anh lao vào đạp cửa,:\'\' Mẹ kiếp, Hiểu Linh Hy, em có trong đó không, trả lời anh.\'\'
Anh quay ra gào lên với cảnh sát:\'\' Còn không nhanh cứu vợ tôi, mẹ kiếp.\'\'
Cảnh sát nhanh chóng lấy bình cứu hỏa dưới xe, một nửa ở lại phá khóa trong lẻn vào nhà. Mạc Quân Thần bị ngăn cản nhưng anh vẫn liều chết xông vào trước, vợ anh đang gặp nguy hiểm, anh sao không lo cho được.
Nhìn thấy cô nằm trên giường gỗ, hai bên góc giường đã bị lửa thiêu rụi gần hết mà sập xuống, anh hốt hoảng đến nâng cô dậy. Anh cơi áo trùm vào đầu cô, anh vỗ nhẹ má:
\'\'Hy, Hy.\'\' Anh năm lấy dây xích giật ra, lửa xém qua tóc anh cháy một mảng, bên tay cũng bị va quệt mà bỏng đỏ hết lên.
Vì gỗ nên dây xích nóng bỏng nhanh chóng bị giật ra khỏi chân giường, Mạc Quân Thần nhanh chóng bế Trác Nhiên ra ngoài, lửa cháy gần hết nóc nhà.
Khói bay tối mịt một khoảng trời, Mạc Quân Thần bế Trác Nhiên đưa cho bác sĩ đi theo, bởi anh lo sợ cô bị thương nên đã cho bác sĩ đi cùng.
Trác Nhiên nhanh chóng được thở bằng bình ô xy, cô được đưa lên xe trước, Mạc Quân Thần cũng theo Trác Nhiên về bệnh viện. Cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc