Sợ Yêu - Chương 14

Tác giả: Hường Nguyễn

Mạc Quân Thần dẫn cô đến nhà hàng gần tây, bản thân Trác Nhiên nghén ăn khó chịu nên nhất quyết đi ăn món Tây. Bác sĩ nói cô nghén sớm hơn mọi người, có lẽ cô mang thai ở tuổi mười tám nên vậy. Sao cứ có cảm giác mang thai tuổi vị thành niên, dù sao tâm hồn cô cũng ở tuổi hai lăm hai mươi sáu rồi.
Cả hai vừa vào nhà hàng Tây, Mạc Quân Thần gọi thức ăn cho cô thì Trác Nhiên lại nghén ngẩm:\'\' Mạc Quân Thần.\'\'
\'\'Gọi anh là Thần.\'\' Mạc Quân Thần lườm cô gằn lên.
\'\'Thần, em đột nhiên muốn ăn phở.\'\' Cô lại không muốn ăn món Tây nữa, cô cũng tự sỉ vả mình.
\'\'Haizzz, vậy thôi.\'\' Mạc Quân Thần đứng dậy, gọi điện thoại.
\'\'Thừa Nhân, cậu đến nhà Hàng Tây đường X đi, đang đi cùng Lâm Thác Khương? Ok cả hai đến đi.\'\'
Anh cúp máy quay ra cười nham hiểm.
Trác Nhiên thắc mắc:\'\' Làm gì?\'\'
\'\'Gọi thức ăn xong mà đi thì khác gì lừa người ta. \'\'
\'\'À.\'\'
Khoảng mười phút sau, Lâm Thác Khương và Tống Thừa Nhân đến, cả hai rất niềm nở vì được mời ăn.
Tống Thừa Nhân đi đến khoác vai Mạc Quân Thần:\'\' Ây ya, hôm nay có phi vụ gì thế?\'\'
Mạc Quân Thần cười:\'\' Chẳng có gì.\'\'
\'\'Bọn tôi vừa đi đánh golf về, vui phết. Linh Hy biết chơi không?\'\' Tống Thừa Nhân quay ra hỏi Trác Nhiên.
Cô lắc đầu.
Thức ăn được dọn ra lần lượt, Mạc Quân Thần đứng dậy kéo Trác Nhiên:\'\' Đi thôi.\'\'
Lâm Thác Khương ngồi nhìn:\'\' Đi đâu vậy?\'\'
\'\'Vệ sinh.\'\'
\'\'Ừm.\'\'
Tống Thừa Nhân cười khinh bỉ:\'\' Vệ sinh mà cũng hai người đi.\'\'
Nhưng cả hai lại đi ra hướng cửa, Mạc Quân Thần còn quay lại vẫy vẫy tay, Trác Nhiên thật không ngờ Mạc Quân Thần lại như vậy.
Cô còn nghe thấy tiếng gầm mất hình tượng của Tống Thừa Nhân, cộng với tiếng chửi của Lâm Thác Khương.
\'\'Sao lại làm vậy.\'\'
\'\'Gọi hai cậu ấy đến, vừa không mang tiếng lại tiết kiệm tiền. Đi ăn phở thôi.\'\'
\'\'Nham hiểm.\'\'
\'\'Nham hiểm mới lấy em.\'\'
\'\'Hừ.\'\'
Cả hai dừng lại ven đường, Mạc Quân Thần nói anh cũng đã từng ăn ven đường hồi còn học đại học. Hóa ra anh cũng có những khoảng thời gian cực khổ.
Mạc Quân Thần không ăn hành Trác Nhiên giờ mới biết, nhìn bát phở của anh không có tí rau cỏ cô lại thấy buồn cười:\'\' Ha ha đàn ông mà không ăn hành.\'\'
\'\'Anh thích ăn hành.\'\' Mạc Quân Thần cười.
\'\'Xì, thích ăn thế sao bát của anh chả có cọng nào?\'\'
\'\'Anh thích em hành anh.\'\' Còn kèm theo điệu cười nham nhở của anh.
\'\'Càng ngày càng bỉ ổi.\'\'
\'\'Bỉ ổi cũng là chồng em.\'
Cô thật sự không đấu nổi với anh, thế mà mấy cô thư kí ở công ty anh đều nói anh cái gì mà lãnh khốc, lời nói tựa ngàn vàng, không nói thừa một cậu. Bây giờ thì anh cứ mở mồm ra là châm chọc cô.
Ăn xong Mạc Quân Thần đưa Trác Nhiên đến một căn nhà gỗ nhỏ, cô không biết là nơi nào, chỉ biết khuôn mặt anh có chút buồn bã.
Mạc Quân Thần đỗ xe cách khoảng mười mét, mở cửa xe anh nói:\'\' Đi thôi, anh cho em xem.\'\'
\'\'Gì vậy.\'\' Lúc này, cô bỗng thấy một Mạc Quân Thần thâm tình, dường như vẫn chưa quen, phản ứng của Trác Nhiên khá chậm, mất mấy giây mới chạy theo anh.
Anh rút trong túi chìa khóa của căn nhà, cô nhìn vào, nhà có ba gian, nhưng chỉ có một chiếc sô pha đủ một người nằm, và điều đặc biệt hơn cả, tất cả đều là ảnh của Trác Nhiên, anh năm xưa của cô. Anh nói là sự thật, anh yêu cô sâu đậm khi cô vẫn còn ở thân xác kia. Nước mắt không tự chủ rơi xuống, càng lau lại càng dữ dội. Tất cả ảnh từ khi cô mười chín tuổi, ảnh cô ở biển, leo núi, tất cả đều được anh chụp lại.
Mạc Quần Thần thấy cô khóc, trong lòng bối rối, anh không biết nên làm gì, anh lúng túng:\'\' Anh xin lỗi, dẫn em đến đây không phải để em tức giận, chỉ là anh muốn em biết tất cả về quá khứ của anh, đừng khóc.\'\'
Lau đi những giọt nước mắt của cô, anh nói tiếp:\'\' Hiểu Linh Hy, đây là cô gái mà anh yêu năm năm trước, cũng là cô gái anh yêu sâu đậm, nhưng tất cả chỉ là quá khứ rồi, hiện tại, anh chỉ có mình em. Anh biết, có thế khó chấp nhận, nhưng bên em, anh thấy anh chân thật, rất chân thật. Cho nên, đưa em đến đây chỉ để em thấy anh đã quên đi quá khứ, hiện tại và tương lại của anh là em.\'\' Anh quỳ xuống lôi ra một chiếc hộp, cặp nhẫn kim cương lấp lánh hiện hữu trước mắt cô, anh nói:\'\' Hiểu Linh Hy, chúng ta kết hôn đi, anh nghiêm túc đấy.\'\'
Nước mắt càng ngày càng nhiều, anh đứng dậy lau nước mắt cho cô:\'\' Không đồng ý cũng được, đừng khóc.\'\'
Anh lại cười nham hiểm:\'\' Mà có con rồi, em đừng hòng thoát, chẳng lẽ em muốn con không có bố?\'\'
Trác Nhiên phì cười:\'\' Em lấy chồng khác.\'\'
\'\'Em dám?\'\'
Mạc Quân Thần cầm tay cô lên nhanh chóng đeo nhẫn vào khi cô còn chưa kịp phản ứng:\'\' Đồng ý rồi, anh biết em sao có thể từ chối người đàn ông như anh.\'\'
\'\'Em thèm vào.\'\'
\'\'Hừ, đi thôi.\'\'
Mạc Quân Thần cần bật lửa đốt căn nhà gỗ, có lẽ anh đã quyết xóa bỏ quá khứ rồi. Cô thật sự chỉ muốn nói hết sự thật với anh.
Lễ cưới còn ba ngày nữa là diễn ra, đứa con trong bụng của Trác Nhiên cũng gần hai tháng rồi, nhìn qua cũng không lộ rõ bụng. Chỉ là có người nào đó cứ mươn cơ hội sờ sờ bụng cô như hiện tại.
\'\'Mạc Quân Thần, anh thôi đi, mới hai tháng thì sờ ra cái gì.\'\'
Mạc Quân Thần nham nhở:\'\' Sờ cho con nó quen, mong là con gái ghê.\'\'
\'\'Hừ, anh lại sờ đi đâu đấy hả? Sao ban đầu em không biết anh là con người vô sỉ, bỉ ổi như thế này nhở? Trả lại Mạc Quần Thần lạnh lùng như ban đầu cho em.\'\'
Mạc Quân Thần nhăn mặt véo má cô:\'\' Em lại điên à, lạnh lùng với người phụ nữ của mình? Đầu anh vẫn rất bình thường.\'\'
\'\'Thì anh ít ra nói ít một chút.\'\'
\'\'Nói ít thì sợ em không hiểu, ngốc như em lấy người thông minh như anh cũng là cả một vấn đề.\'\'
\'\'MẠC QUÂN THẦN, ANH MỚI NGỐC.\'\' Cô hét vào mặt anh, dám nói cô ngốc.
\'\'Hi hi vợ yêu, anh ngốc đừng giận.\'\' Thái độ chuyển sang nịnh nọt chuyên nghiệp.
Chợt nhớ ra điều gì, Trác Nhiên hỏi anh:\'\' Chuyện của Nghiêm Triết, sao anh không giao bằng chứng cho cảnh sát?\'\'
Anh xoa đầu cô:\'\'Để cho hắn vui vẻ nốt quãng đời tự do của mình, đe dọa, sống trong quá khứ ghê tởm của hắn. Rất vui.\'\'
\'\'Anh đã làm gì?\'\'
\'\'Cái này không quan trọng, quan trọng là em dưỡng thai cho tốt, anh sờ bụng em một lát rồi đi ngủ.\'\'
Trác Nhiên đẩy anh ra:\'\' Vô sỉ, tránh xa em ra đi.\'\'
\'\'Anh lấy keo 502 dán em với anh lại rồi, không tách ra được.\'\'
Cô không biết trong đầu anh nghĩ cái gì nữa.
\'\'Anh có thể nghĩ cái gì trong sáng không?\'\'
\'\'Có, tắm uyên ương, nước trong mà bồn tắm lại trắng sáng.\'\'
\'\'Không nói chuyện với anh nữa.\'\'
---
Sáng sớm, Trác Nhiên đi đổ rác, ở nhà cũng chán, làm một chủ việc vặt cho khuây khỏa. Xách hai túi rác lớn, Trác Nhiên tung tăng ném vào thùng rác bên ngoài bỗng khung cảnh mờ đi, cô không còn biết gì nữa.
Đầu óc hỗn độn, cô lại như trở về những năm trước, có ba, có mẹ ở bên, có chị gái, cả nhà hạnh phúc.
\'\'Chị Y Y lau tóc cho em đi.\'\' Giọng trẻ con non nớt hòa lẫn vào tiếng cười nói của cả nhà.
\'\'Lớn rồi, em tự lau được mà.\'\'
\'\'Ứ, em muốn chị lau tóc cơ.\'\'
\'\'Ừ.\'\'
Lại như có trận gió lớn, thổi bay sự vui vẻ ấy.
\'\'Bố mẹ đừng bở con, đừng li hôn mà. Y Y chị nói gì đi chứ, cầu xin ba mẹ đừng li hôn.\'\'
Chị gái cô chỉ biết khóc:\'\' Nhiên Nhiên, đừng nói nữa, bố mẹ đã kí tên rồi. Em theo mẹ, còn chị theo bố, nhưng chúng ta mãi mãi là chị em thân thiết, có được không?\'\'
\'\'Không, em không muốn.\'\'
Khủng cảnh lại xoay chuyển, chính là lần cô chia tay Nghiêm Triết.
Nhưng lại không nghe thấy gì cả, linh hồn cô đứng ở phía xa nhìn toàn bộ, mờ ảo, tất cả như dội về một lần nữa. Bên tai văng vẳng tiếng nói quen thuộc.
\'\' Nhiên Nhiên, là chị sai, sai thật rồi, chết cũng đáng, chị theo bố mẹ trước, em sống tốt. Chị và bố mẹ ở trên này sẽ luôn dõi theo em. Cố lên em gái.\'\'
\'\'Chị, chị à.\'\'
Giật mình tỉnh dậy, khung cảnh trong mơ biết mất chỉ còn là một căn nhà hoang dính đầy mạng nhện. Cả tay và chân của Trác Nhiên đều bị xích lại như tù nhân, muốn thoát cũng không thoát nổi.
\'\'Bên ngoài có tiếng động, bóng người cao lớn đi vào, ban đầu cô cứ nghĩ là Nghiêm Triết, chỉ có hắn mới làm ra chuyện này, nhưng không người đi vào lại là Lục Khải Chính.
\'\'Hiểu Linh Hy, nhớ anh không?\'\' Lục Khải Chính nắm lấy cằm cô, nét mặt ôn nhu.
\'\'Anh bị điên rồi, sao anh lại làm ra loại chuyện này cơ chứ?\'\' Trác Nhiên tránh bàn tay của anh ta chạm vào mặt mình, cất giọng khinh bỉ.
\'\'Ha ha, điên, đúng, tôi đang điên đây. Như em muốn rồi đấy, thế nào, vui chứ?\'\' Lục Khải Chính cười lên, nụ cười xấu xa.
\'\'Anh nói cái gì, tôi không hiểu.\'\'
Anh ta giữ chặt tay Trác Nhiên:\'\' Em hiểu, hừ, tôi nói cho em biết, đừng hòng kết hôn với Mạc Quân Thần. Em là của Lục Khải Chính tôi, chết cũng phải là con dâu Lục gia.\'\'
\'\' Lục Khải Chính, tôi không yêu anh, buông tha cho tôi đi.\'\' Trác Nhiên sợ hãi van xin anh ta, cô sợ, sợ rằng anh ta sẽ hại đến đứa nhỏ trong bụng.
\'\'Buông tha? Đến bước này rồi, xin lỗi, tôi không thể buông tha em.\'\'
\'\'Hy, sao nay im lặng vậy?\'\' Mạc Quân Thần quăng cặp xuống ghế, đi lên tầng.
Bố mẹ anh hôm nay có cuộc hẹn nên đi từ đêm qua, hiện tại chỉ con anh với vợ yêu ở nhà, tâm tình lại phấn chấn.
\'\'Hy.\'\' Anh gọi nhưng mãi không thấy cô trả lời, trong lòng lo lắng.
Mạc Quân Thần tìm cô khắp nhà, lại không thấy bóng dáng cô đâu. Lấy điến thoại gọi điện cho cô thì thấy chuông điện thoại ở trong phòng.
\'\'Thái thái?\'\'
\'\'Vâng, ai đấy ạ?\'\' Đầu dây bên kia bắt máy.
\'\'Mạc Quân Thần, có vợ tôi ở đấy không?\'\'
\'\'Mạc Tổng? Không, Linh Hy lâu rồi không có đến chố tôi.\'\'
Cúp máy, anh gọi cho tất cả người thân của cô, nhưng không ai biết cô ở đâu.Mạc Quân Thần tự trấn an mình:\'\' Chắc cô đi siêu thị.\'\'
Anh lái xe qua tất cả siêu thị gần nhất, lại đi qua tất cả con đường cô hay đi, đều không thấy hình bóng cô. Cô là người nổi tiếng, chắc chắn không đi xa, lo lắng tột cùng, cô hiện giờ đang ở đâu.
\'\'Hy, em về anh nhất định dạy dỗ em tử tế.\'\'
Điện thoại anh reo, ấn nút nghe, giọng vô cảm:\'\' A lô.\'\'
\'\'Mạc Quân Thần, Hiểu Linh Hy sao?\'\'
\'\'Không tìm thấy cô ấy.\'\'
\'\'Cậu xem camera ở cổng chưa?\'\'
Đúng rồi, sao anh lại quên điều này cơ chứ?
Mạc Quân Thần về nhà kiểm tra lại camera, mặt anh đen lại, cô bị bắt đi rồi.
\'\'Dương Khiết?\'\'
Đầu dây bên kia lập tức trả lời:\'\' Người anh em, hôm nay lại gọi điện cho tôi, tôi hạnh phúc quá.\'\'
Dương Khiết là bạn cùng đại học với anh, bố làm xã hội đen, còn anh ta thì lại đi làm phó cụ trưởng cục cảnh sát, lạ đời.
\'\'Không đùa, vợ tôi bị bắt đi rồi.\'\'
\'\'Vợ cậu? Đồ của cậu mà cũng có người dám động vào à?\'\' Dương khiết vẫn đùa cợt.
\'\'Muốn chết? Tôi gửi cậu đoạn video, điều tra giúp tôi. Nếu không tìm được cô ấy, cậu đừng mong sống yên với tôi.\'\'\'\'Mẹ kiếp, cậu dám đe dọa tôi. Tôi là phó cục, sắp lên cục trưởng rồi, cậu đe dọa nhầm người rồi biết không hả?\'\' Dương Khiết hét ầm trong điện thoại.
\'\'Nhanh, nếu Hàn Lâm biết cậu vô cùng lăng nhăng, chắc chuyện cưới xin của cậu hủy đi là vừa nhỉ?\'\' Mạc Quân Thần đe dọa trắng trợn.
\'\'Hừ, được lắm. Gửi video đi. Cậu vẫn bỉ ổi như ngày nào.\'\'
\'\'Quá khen.\'\'
Nghiêm Triết sao? Hắn phát giác ra rồi?
Không thể, hành tung của hắn anh luôn nắm trong lòng bàn tay. Vậy là ai mới được?
---
Trác Nhiên ngủ thiếp đi lúc nào không biết, chăn mỏng được đắp lên người cô, Lục Khải Chính ngồi bên đầu giường vuốt ve mái tóc cô.
\'\'Anh định làm gì?\'\' Trác Nhiên giật mình, cô sợ anh ta làm tổn thương cô.
\'\'Đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em, chỉ cần em ngoan ngoãn.\'\'
Lục Khải Chính cười, nụ cười ôn nhu cưng chiều, anh ta cười như vậy khiến cô càng thêm sợ hãi.
\'\'Lục Khải Chính, anh là người tốt, buông tha tôi đi, làm ơn.\'\'
\'\'ha ha, người tốt? Linh Hy, anh tốt sao em lại không yêu anh nữa, lại đi yêu tên Mạc Quân Thần đó. À không đúng, em yêu anh, em chỉ đang giận dỗi có đúng không? Bảo bối, em đừng giận anh nữa, anh biết anh sai rồi.\'\'
Lục Khải Chính lau đi những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má cô. Cô chết một lần rồi, vậy mà ông trời cũng không cho cô sống yên ổn.
\'\'Lại khóc, em khóc anh sẽ rất đau lòng.\'\'
Trác NHiên ngẩng đầu ôm mặt của Lục Khải Chính, nhìn thẳng vào mắt anh ta:\'\' Tỉnh lại đi Lục Khải Chính, anh còn tương lại ở phía trước, đừng mù quáng, làm thế này là phạm pháp. Lục Khải Chính, quay đầu bây giờ vẫn chưa muộn, tôi hứa sẽ không nói cho ai cả, coi như mây bay gió thoảng, được không?\'\'
\'\'Mây bay gió thoảng? Linh Hy à, em ngây thơ quá, không thể quay lại nữa, trừ phi em từ hôn với Mạc Quân Thần, em có dám không?\'\'
\'\'Tôi...\'\'
\'\'Không dám, em không thể bỏ anh ta, cũng như anh không thể bỏ em. Vậy thì chúng ta cứ mãi ở bên nhau thế này đi.\'\'
\'\'Lục...\'\'
\'\'Đừng nói nữa, anh đi sửa soạn lại căn nhà này, chúng ta sẽ sống ở đây, sống cuộc sống vợ chồng đến đầu bạc răng long.\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc