Sợ Yêu - Chương 12

Tác giả: Hường Nguyễn

Xe ô tô của anh chờ sắn ở dưới nhà, Trác Nhiên cầm ví nhanh chóng bước xuống, anh nói hôm nay theo anh đến Ngải Thị, cô cũng đã chuẩn bị sắn tâm lý, cô muốn xem Nghiêm Triết tên cặn bã đó muốn làm cái trò gì.
Mờ cửa xe cho cô, Mạc Quân Thần nói:\'\'Dạo này béo lên.\'\'
Bây giờ mà anh còn đùa, Trác Nhiên quay ra lườm anh:\'\' Có thai nên béo.\'\'
\'\'Ồ, mẹ tôi chắc rất vui.\'\'
\'\'Hừ, anh béo như lợn thì có.\'\'
\'\'Ha ha.\'\'
Khởi động xe, Mạc Quân thần đưa cho cô cái kính râm:\'\' Đeo kính vào đi, mắt có quầng thâm rồi.\'\'
\'\'Hừ, Mạc Quân Thần, ai lấy phải anh đúng là xấu số.\'\'
\'\'May be.\'\'
\'\'Hừ, chuyên tâm lái xe đi.\'\'
Chẳng hiểu sao, trêu chọc cô dạo gần đây trở thành thú vui của anh. Anh vui vẻ đưa cô đên salon.
Dáng người của con gái mười tám quả thật khiến người khác cảm thấy tràn ngập thanh xuân, Trác Nhiên diện một bộ váy xanh ngọc, không quá nổi bật cũng rấ quyến rũ.
Mạc Quân Thần khẽ gật đầu, trong lòng lại có khao khát muốn nhốt cô ở nhà. Ý nghĩ xấu xa bị anh chôn vùi xuống đáy, nhưng nó cứ bùng lên như ngọn lửa bởi cứ nhìn thấy cô là ý nghĩ lấy lại lớn thêm.
\'\'Đi thôi.\'\'
Đến nơi cũng đã bảy giờ, bữa tiệc đã đông nghịt người toàn những quan chức cấp cao, còn có cả bố của Hiểu Linh Hy đến, nhìn thấy cô ông hơi ngạc nhiên nhưng cũng mỉm cười cho qua.
\'\'Linh Hy, con và Mạc Tổng đây là?\'\' Ông cầm ly rượu nhẹ đưa cho cô khẽ hỏi.
Mạc Quân Thần lịch sự bắt tay với Hiểu Phú Đằng:\'\' Chào Hiểu Tổng, cháu là bạn trai của Linh Hy.\'\'
\'\'Ồ, sao con không nói với bố?\'\'
Cô cười:\'\' Con sợ bố không nỡ buông con gái.\'\'
\'\'Ha ha.\'\'
Từ xa, bóng dáng Nghiêm Triết nổi bật trong đám đông, nếu không biết con người thật của anh ta, có lẽ ai cũng tưởng rằng anh ta chính là cực phẩm, là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Nghiêm Triết đi đến cười xa giao:\'\' Chào Hiểu Tổng, Mạc Tổng, ồ còn có cả Hiểu tiểu thư sao? Thật bất ngờ.\'\'
Hiểu Phú Đằng nhìn khinh bỉ:\'\' Đúng vậy, khiến Nghiêm Tổng bất ngờ tôi cảm thấy hơi áy náy đấy.\'\'
Mạc Quân Thần cười nhẹ như gió xuân:\'\' Nghe nói vợ Nghiêm Tổng vừa mới qua đời, tôi xin chia buồn, nhìn Nghiêm Tổng gần đây tiều tụy quá.\'\'
\'\'Ồ cảm ơn Mạc Tổng đã quan tâm.\'\'
\'\'Tiều tụy do suy nghĩ cách thoát tội chăng? Rất khéo léo đấy.\'\' Trác Nhiên khinh bỉ nói, nhìn thấy hắn cô lại dấy lên một hồi ghê tởm.\'\'Hiểu tiểu thư muốn học hỏi sao? Làm người là phải khéo léo mới có thể tồn tại.\'\'
Điện thoại Trác Nhiên rung, cô đành xin phép ra ngoài nghe máy, lại biết được thông tin động trời.
\'\'Xin chào Hiểu tiểu thư.\'\' Đầu dây bên kia chính là thám tử tư mà cô cho điều tra Nghiêm Triết.
\'\'Có thông tin gì sao?\'\'
\'\'Chúng tôi điều tra được, Nghiêm Triết và vợ anh ta mới đăng kí kết hôn gần đây, hơn nữa còn có một giao dịch chuyển nhượng nào đó.\'\'
\'\'Tốt lắm, gửi tài liệu qua mail cho tôi, tôi gửi tiền vào tải khoản cho anh, tiếp tục điều tra.\'\'
\'\'Vâng.\'\'
Hóa ra là vậy, chứng cứ khá rõ ràng rồi đây.
\'\'Dạ Hiên?\'\'
\'\'Ồ Hiểu Linh Hy, cô đến đây làm gì? À theo đuôi người tình?\'\'
\'\'Thì sao? \'\'
\'\'Chỉ là muốn nói cô cẩn thận thôi người tình của cô cũng không phải dạng thường đâu.\'\'
\'\'Ồ tốt hơn nhiều người.\'\'
\'\'Hiểu Linh Hy, cô...\'\'
\'\'Hy, làm gì lâu vậy?\'\' Mạc Quân Thần không biết từ đâu xuất hiện ôm lấy bả vai của Trác Nhiên đồng thời cắt ngang lời Dạ Hiên nói.
\'\'Đúng là đi đâu cũng có nhau.\'\' Dạ Hiên thấy Mạc Quân Thần không tiếp tục nói vẫn đề vừa nãy nữa mà lảng sang chuyện khác, anh ta cũng không muốn dây dưa với Mạc Quân Thần.
Dạ Hiên đi rồi, Mạc Quân Thần quay ra nói:\'\' Muốn hồng hạnh vượt tường?\'\'
\'\'Ai nói?\'\'
\'\'Hừ, về.\'\'
Lại phát điên cái gì không biết.
Mạc Quần Thần vì là người có tiếng tăm nên được nhiều người chúc rượu, cô rất muốn uống đỡ anh nhưng anh dù sao cũng là đàn ông, anh xua tay không cho cô uống.
Cũng chỉ vì vậy mà đến bây giờ cô phải lên cái thân nát rượu của anh lên xe, anh chắc cũng phải hơn sáu mươi cân, cô phải gọi Tống Thừa Nhân đến mới lôi anh lên nhà tắm rửa được.
Nằm trên giường, anh lải nhải như một đứa trẻ, cô thật sự bó tay với anh. Tống Thừa Nhân nhanh chóng tẩu thoát, tránh nguy cơ làm kì đà cản mũi, để mặc cô tắm rửa cho anh đến mệt.
Hơn một tiếng sau cả hai mới có thể nhắm mắt đi ngủ, người cô mệt lửa rồi, vừa nhắm mắt mà đã ngủ luôn.
Nằm trên giường êm ái, Mạc Quân Thần khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, tay anh vén những lọn tóc lòa xòa lại phát hiện trán cô đầy vồ hôi. Cả thân thể cô run rẩy một trận, Mạc Quân Thần vội vàng ôm Trác Nhiên vào lòng vỗ về sau lưng cô. Anh chỉ nghe loáng thoáng được tiếng nói mơ của cô, anh rất thắc mắc, cô mới mười tám tuổi, cũng không phải trải qua sự đau khổ, tại sao khi ngủ lúc nào cũng sợ hãi như vậy?
Nếu anh không ở bên cô liệu cô có phải sẽ tự đối mặt với nỗi sợ hãi mỗi đêm không? Rốt cuộc là việc gì?
Khác với mọi hôm, đêm nay cô tỉnh, hai tay cô ôm chặt lấy anh để níu lấy cảm giác an toàn, cô thì thầm:\'\' Cảm ơn anh.\'\'
Anh không nói gì chỉ lâu đi những vệt mồ hôi trên trán cô.
\'\'Anh thật sự tốt hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.\'\'
Mạc Quần Thần ôm lấy cô tựa vào đầu giường, anh nói:\'\' Tôi đã từng yêu một cô gái, yêu sâu đậm cô ấy năm năm, cô ấy tính cách giống em, y hệt là đằng khác. Nhưng cô ấy lại yêu người khác, yêu phải một tên khốn nạn, để rồi đến khi cô ấy ra đi tôi vẫn không gặp được cô ấy lần cuối.\'\'
\'\'Cô ấy có biết anh yêu cô ấy không?\'\'
\'\'Không, thậm chí cô ấy còn không biết sự hiện diện của tôi.\'\'
\'\'Có cô gái nào mà lại bỏ qua sự hiện diện của anh cơ chứ. Chắc đầu cô ấy bị hỏng rồi.\'\'
\'\'Ha, có lẽ vậy, tôi từng nghĩ, nếu khi đó tôi cướp cô ấy khỏi hắn ta thì có lẽ cô ấy không chết.\'\'
Cô lại như thấy bản thân mình trong đó, một cô gái ngốc nghếch yêu phải một tên khốn nạn để rồi chết trong đau khổ.
Anh lại nói:\'\' Nhiều đêm, tôi vẫn hay nghĩ đến cô ấy, cứ gọi tên cô ấy nhưng cô ấy mãi mãi không trả lời tôi. Trác Nhiên- cái tên in hằn vào tâm trí tôi, có lẽ suốt đời không thể quên được.\'\'
\'\'Trác Nhiên?\'\' Cô thật sự cảm thấy bản thân đang nghe nhầm, lỗ tai như nổ tung, cô hỏi lại anh để xác nhận, có phải cô lú lẫn không? Anh nói sao cơ? Trác Nhiên? Không phải tên của cô sao?
Cô lại hỏi anh:\'\'Anh gặp cô...cô ấy bao giờ?\'\'
\'\'Hôm đó tôi bị truy sát, cô ấy đi ngang qua và vô tình cứu tôi, cái dáng vẻ kiên cường của cô ấy thật sự tôi không bao giờ quên.\'\'
\'\'Có...có phải anh lúc đó đi cùng một đồng đội bị thương nặng phải cắt chân không?\'\'
\'\'Đúng, sao em biết.\'\'
\'\'Không có gì, tôi hơi mệt rồi, ngủ đi.\'\'
\'\'Ha, có lẽ hôm nay uống hơi nhiều, lại đi nói chuyện này với em.\'\'
Anh uống quá nhiều rồi, lại nói hết lòng mình ra, không hiểu vì sao anh lại muốn kể cho cô nghe, cho cô biết quá khứ tình trường thất bại của anh. Cô có khinh bỉ anh không?
\'\'Không có gì.\'\'
Nằm xuống mà Trác Nhiên không thể nào chợp mắt được, người Mạc Quân Thần yêu năm năm là cô, cô tin nổi không? Anh yêu cô lâu như vậy, sâu đậm như vậy, cô lại không hề biết gì. Có lẽ ông trời sắp đặt, vừa vặn cho cô hiện tại ở bên anh. Nước mắt không biết vì sao lại chảy xuống, đúng như anh nói, nếu cố biết đến sự tồn tại của anh sớm hơn, có lẽ mọi chuyện không đến bước đường này rồi.
Nói cho anh biết cô chính là Trác Nhiên, liệu anh có tin hay là khinh bỉ cô?
Trác Nhiên quyết định giấu Mạc Quân Thần việc bản thân chết đi sống lại, anh không phải người mê tín, có nói anh cũng không tin nên cô sẽ không nói cho anh biết.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra bình thường, cô và Mạc Quân Thần vẫn sống ở căn nhà nhỏ của cô,, cuộc sống thoải mái.
Như mọi hôm cô đến Mạc Thị để đưa cơm cho Mạc Quân Thần, bước đến phòng quen thuộc của anh, lòng cô bỗng nhiên hồi hộp hẳn, cách nghĩ của cô về anh cũng khác đi, cũng chỉ bởi câu nói anh yêu cô.
Chuẩn bị đưa tay gõ cửa, cô nghe loáng thoáng được tiếng của người trong phòng.
\'\'Còn một tháng nữa là tôi và Hiểu Linh Hy kết thúc.\'\'
Người kia nói:\'\' Vậy sao? Nhanh thật đấy.\'\'
\'\'Đúng vậy.\'\'
\'\'Cậu định thế nào? Chấm dứt hay tiếp tục?\'\'
\'\'Chưa biết, vừa không muốn coi Hiểu Linh Hy là Trác Nhiên, lại vừa không muốn xa cô ấy.\'\'
\'\'Rắc rối.\'\'
Ồ, cô cũng chợt nhận ra, chỉ còn một tháng nữa thôi là anh và cô khong còn cái hợp đồng tình nhân, chuyện của Nghiêm Triết đem ra trao đổi anh cũng sắp hoàn thành rồi. Cảm giác khó chịu cứ lan dần khắp cơ thể, cô thật sự vô cùng khó chịu.
Đè nén lại, Trác Nhiên gõ cửa. \'\'Cốc..Cốc.\'\'
\'\'Vào đi.\'\'
Hôn anh một cái, Trác Nhiên đặt cơm lên bàn nói:\'\'Thư Kí Tống có ở lại ăn không?\'\'
\'\'Tất nhiên.\'\' Mạc Quân Thần quay ra lườm Tống Thừa Nhân, ăn ké suốt ngày, thật khó chịu.
\'\'Cậu giảm cân đi, béo như con heo.\'\'
\'\'Ông đây dáng chuẩn nam thần.\'\'
\'\'Nam thần kinh.\'\'
\'\'Mẹ kiếp đừng có chê, có khi cậu nhìn thân thể tôi cũng phải mê mệt ý chứ.\'\'
\'\'Hừ, cậu ghê tởm qua đấy.\'\'
\'\'Giống cậu thôi.\'\'
Trác Nhiên ngày nào cũng nghe hai người nói qua nói lại cũng quen, cô mở nắp hộp đơm cơm vào bát cả ba.
\'\'Cốc cốc.\'\' Tiếng gõ cửa dồn dập khiến căn phòng tĩnh lặng hẳn, Tống Thừa Nhân lạnh giọng:\'\' Vào đi.\'\'
Là mẹ Mạc Quân Thần, không biết bà tới đây làm gì nữa, bà hớn hở đi đến:\'\' Ô ở đây hết hả? Linh Hy, mẹ có mang đồ ăn tới, bỏ ra ăn đi con.\'\'
\'\'Vâng.\'\' Trác Nhiên nhận lấy túi đồ ăn mẹ anh đưa, cô mở ra trong bụng bỗng nhộn nhạo.
\'\'Ọe..\'\' Trác Nhiên nhanh chóng bịt miệng chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo,bụng dạ khó chịu cứ dâng lên tận cổ.
Mẹ anh thấy vậy nhanh chóng chạy đến hỏi han:\'\' Sao vậy con, mặt tái thế này, nhanh nhanh đi đến bệnh viện thôi.\'\'
Cô xua tay:\'\' Con không sao.\'\'
Mạc Quân Thần nhanh chóng bế thốc cô lên:\'\' Không sao cái gì, đi viện.\'\'
Có trời mới biết anh hồi hộp như thế khi nghe kết quả từ bác sĩ, không uổng công một tháng trước anh ngồi chọc thủng hết đống bao khi anh và cô chuẩn bị quan hệ.
\'\'Cô có thai gần một tháng rồi, xin chúc mừng.\'\'
Lời bác sĩ như sét đánh ngang tai cô, có thai? Cô và anh luôn dùng biện pháp phòng tránh mà.
\'\'Mạc Quân Thần, anh mua bao dởm à?\'\'
\'\'Chắc vậy.\'\'
\'\'Bây giờ sao?\'\'
Mẹ anh nhanh chóng nhảy vào:\'\' Sao chăng gì, nhanh kết hôn đi, ta có cháu bế rồi, ha ha, không uổng công mẹ đêm ngày cầu nguyện.\'\'
Cô lập tức lôi Mạc Quân Thần ra một góc:\'\' Mạc Quân Thần, rốt cuộc là như thế nào?\'\'
Mặt anh mơ màng nhớ lại một tháng trước.
Anh hỏi Tống Thừa Nhân:\'\' Làm thế nào để níu giữ phụ nữ bên mình?\'\'
Tống Thừa Nhân nói:\'\' Làm cho họ có thai, khi đó họ sẽ ở bên mình thôi.\'\'
Anh liền tranh thủ khi cô tắm liền lấy kim chọc thủng đống bao, bây giờ cô có thai rồi, kế hoạch thành công, khỏi phải suy nghĩ việc hợp đồng này nọ nữa.
Trác Nhiên thấy anh không trả lời vô cùng tức giận:\'\' Này, anh định thế nào đây?\'\'
\'\'Sao, em muốn thế nào?\'\'
\'\'Dù có thế nào đi chăng nữa, anh có ép tôi thì tôi cũng không bỏ đứa bé đâu.\'\'
\'\'Linh tinh, ai bắt ép bỏ?\'\' Cô có biết anh khó khắn lắm mới lừa để cô có thai không?
\'\'Thế anh muốn thế nào?\'\'
\'\'Kết hôn.\'\'
\'\'Cái gì? Hợp đồng....\'\'
\'\'Bên A sửa lại hợp đồng, thời hạn cả đời có được không?\'\' Mạc Quân Thần giữ chặt gáy cô hôn xuống đôi môi căng mọng ấy, hương vị ngọt ngào khó tả. Anh làm ba rồi, và cũng không độc thân nữa.
Quá khứ có lẽ nên quên đi, năm năm là quá đủ rồi.
Việc có thai ngoài gia đình anh và Tống Thừa Nhân ra thì không ai biết, Trác Nhiên cũng chưa đề cập chuyện này với gia đình Hiểu Linh Hy. Kết hôn bây giờ quá sớm, dù sao Hiểu Linh Hy cũng chưa đầy mười tám tuổi.
\'\'Con dâu, con muốn ăn gì để mẹ làm cho, ăn cháo cá chép cho con khỏe mạnh thông minh nhé!\'\'
Từ khi biết cô có thái, tất cả đồ đạc của cô bị chuyển sang Mạc gia, ngày ngày cuộc sống nhàn nhã đến nối nhàm chán. Cô biết mọi người chăm lo cho cô nhưng thật sự cô không thể quen nổi.
\'\'Mẹ à, mẹ cứ để đó đi, con làm được.\'\'
Mẹ anh xua tay:\'\' Được cái gì mà được, lên phòng nghỉ đi, tối còn phải đi sang nhà con.\'\'
\'\'Sang nhà con làm gì ạ?\'\'
\'\'Bàn chuyện đám cưới, mẹ nói chuyện con có thai cho bô con biết rồi.\'\'
Cô biết ngay thế nào cũng phải kết hôn mà, nhưng hiện tại Mạc Quân Thần còn chưa biết rõ tình cảm của mình, cô phải làm gì cho đúng đây?
Kết hôn hay không?
\'\'Định nghĩ cách trốn à? Đừng hòng.\'\' Mạc Quân Thần không biết về từ lúc nào, anh ôm cô đặt lên đùi mình, gằn giọng khiến Trác Nhiên giật bắn mình.
\'\'Có..có nghĩ gì đâu.\'\'
\'\'Lại chối, đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì.\'\'
Anh thật sự khó đoán, tính cách không hiểu nổi, lúc thì lạnh lùng, lúc lại bá đạo, lúc thì vô sỉ, lúc lại thâm tình vô cùng, cô cũng không biết đâu mới thật sự là anh nữa.
Anh hôn cô, một nụ hôn sâu, lại như vẻ hờn giận của trẻ con, cô chưa thấy anh như vậy bao giờ:\'\' Hy, bác sĩ nói phải kiêng hai tháng nữa.\'\'
\'\'Thì sao?\'\' Kiêng thì có gì mà anh lại như vậy.
\'\'Đêm đến cũng chỉ có thể ôm em ngủ.\'\'
\'\'Hừ, đấy chính là phúc phận của anh đây.\'\'
\'\'Mẹ nó, biết thế không đẻ con nữa.\'\'
Mẹ anh ở cửa hét lên:\'\' Thằng kia, nói linh tinh cái gì đấy hả?Ra ngoài đi, lớn to xác mà chả làm ăn được cái gì.\'\'
Anh hừ lạnh:\'\' Hừ, đường đường là Mạc Tổng.\'\'
\'\'Thì sao, ra ngoài để mẹ ngủ với con dâu, hai tháng này con ngủ với Lão Mạc đi.\'\'
\'\'Không bao giờ.\'\' Mạc Quân Thần gằn từng chữ rồi miễng cưỡng bỏ đi, còn ngoái đầu trao cho cô nụ hôn gió. Trác Nhiên chỉ biết cười lắc đầu, hình như mấy người đàn ông biết mình làm bố đều sẽ điên lên như vậy. Lại ví như Nghiêm Triết khi biết Trác Y Y có thai, thậm chí còn ra tay giết người.
\'\'Ăn cháo đi con, ăn đi cho bổ.\'\'
\'\'Vâng.\'\'
Tối, cả gia đình anh đến Hiểu gia, Trác Nhiên cảm thấy hơi căng thẳng như kiểu làm điều gì sai trái.Mạc Quân Thần năm lấy tay cô,\'\' Bố em, em căng thẳng cái gì, yên tâm bố em sẽ chấp nhận anh.\'\'
\'\'Nếu không chấp nhận thì sao?\'\' Cô hỏi.
\'\'Nếu không chấp nhận, bắt cóc con gái và cháu ngoại họ.
\'\'Xì, Mạc Quân Thần, dạo này anh lạ thế.\'\'
\'\'Lạ?\'\'
\'\'Nhớ lại lần đầu anh gặp em, eo sợ chết.\'\'
\'\'Hừ lần đó không tính, tại em dụ dỗ anh khiến anh không có lỗi về thế này.\'\' Mạc Quân Thần cầm tay cô lên hôn một cái.
\'\'Xì.\'\'
Hiểu Phú Đằng đã đứng ở cổng, có lẽ ông cũng rất hồi hộp, con gái ông mà tất nhiên là lo lắng rồi.
\'\'Chào hai ông bà, mời vào.\'\' Hiểu Phú Đằng hơi cúi người nói.
Mạc Quân Thần đưa cho ông mấy túi quà cười nói:\'\' Con có chút quà, bác nhận đi ạ.\'\'
\'\'Cảm ơn con.\'\'
Bố mẹ anh vui vẻ,chào ông ấy rồi đi vào nhà, cô và anh đi phía sau nhận đủ ánh mắt thâm thúy của ông.
Mẹ Hiểu Linh Hy cũng đến, bà có vẻ không được vui, cô nhớ rõ chính bà ấy là người ban đầu bảo cô tránh xa Mạc Quân Thần.
Giang Uyên vẫn nở nụ cười:\'\' Mời mọi người ngồi.\'\'
\'\'Cảm ơn.\'\'
Trác Nhiên rót trà cho từng người, Giang Uyên cầm chén trà lên nhấp một ngụm nói:\'\' Mọi người nếm thử trà đi.\'\'
\'\'Vâng, hôm nay tôi đến đây cũng là bàn chuyện của hai đứa.\'\'
Mạc Quân Thần rất nghiêm túc ngồi nghe, anh cũng không muốn bị mất điểm.
Anh vốn muốn một mình tới, nhưng mẹ anh khá truyền thống nên nhất quyết đi, anh cũng không cản được.
Nói chuyện một hồi, Giang Uyên kéo cô ra một góc nói chuyện, cô biết thế nào cũng vậy mà.
\'\'Con dùng cái thai để ép cậu ta à?\'\'
\'\'Nhìn có vẻ không giống lắm, con và cậu ta yêu nhau?\'\'
\'\'Con có yêu cậu ta không?\'\'
Yêu? Cô có yêu anh không? Tại sao đến bây giờ cô mới nhớ đến điều này.
Cô nói:\'\' Hay nghĩ về anh ấy, quan tâm anh ấy, khó chịu khi có người con gái khác ở bên anh ấy, muốn anh ấy chỉ quan tâm một mình mình, vậy có phải yêu không?\'\'
\'\'Hừm, hết thuốc chữa rồi, vậy cậu ta có yêu con không.\'\'
\'\'Con...\'\' Anh vẫn nghĩ cô là Hiểu Linh Hy, cô cúng không biết nên nói sao bây giờ.
Giang Uyên vuốt tóc cô, cời dịu dàng:\'\' Con của mẹ lớn rồi, biết suy nghĩ không nông nổi nữa, cậu ta yêu con, mẹ có thể nhìn từ ánh mắt cậu ta, nhưng con nhớ để ý, đàn ông thành công rất hay ngoại tình, lại nhiều đàn bà bám theo, như bố con vậy.\'\'
\'\'Vâng.\'\'
Lễ kết hôn của cô và anh tổ chức vào đúng ngày cô tròn mười chín tuổi, cũng không biết anh nói gì với Giang Uyên mà bà hoàn toàn loại bỏ thành kiến ban đầu với anh.
Về nhà cũng đã là tối muộn, mẹ anh như lời lúc chiều liền bắt anh sang phòng khác ngủ, bà sẽ ngủ cùng Trác Nhiên khiến cho Mạc Quân Thần trằn chọc không ngủ được.
Đêm đến, ánh trăng vàng dịu nhẹ chiếu qua cửa kính, một dáng người cao lớn trèo qua cửa số đi vào phòng, Trác Nhiên buồn cười nhưng vẫn vờ ngủ, cô không ngờ Mạc Quân Thần lại có lúc ấu trĩ cỡ này.
Anh rón rén mở cửa phòng cô ra rồi bế mẹ anh về phòng với bố anh, rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Cơ thể anh ấm áp xoay người cô ôm vào lòng, còn hít hà hương thơm mát trên người cô.
Cô khẽ nghe thấy tiếng anh chửi thầm:\'\' Sao lại như kẻ biến thái thế này.\'\'
\'\'Phì.\'\' Cô không nhịn được khẽ cười ra tiếng.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mặt dày hỏi:\'\' Ngủ đi.\'\'
\'\'Ngủ thì sao xem được biến thái.\'\'
\'\'Biến thái cũng là chồng em.\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc