Sợ Yêu - Chương 11

Tác giả: Hường Nguyễn

Mạc Quân Thần tay cầm điếu thuốc, bên cạnh là Tống Thừa Nhân chậm thuốc cho anh, hai chân anh vắt chéo, hơi ngả người về phía sau. Dít một hơi, phả hơi vào trong không khí, mấy tháng rồi, hôm nay anh mới động đến thuốc lá.
\'\'Buồn phiền gì? Như người đang yêu.\'\'
\'\'Không biết.\'\'
\'\'Hiểu Linh Hy?\'\'
\'\'Ừm.\'\'
\'\'Cảm giác thế nào.\'\'
\'\'Như đối với Trác Nhiên, tôi không muốn biến cô ấy thành Trác Nhiên.\'\'
\'\'Hay cô ấy giả vờ?\'\'
\'\'Không phải, cô ấy không thể biết.\'\'
\'\'Thật sự rất giống.Cậu định thế nào đây?\'\'
\'\'Không biết, tình yêu mà, đến đâu thì đến.\'\'
Tống Thừa Nhân nghe xong cảm thấy buồn cười, Mạc Quân Thần luôn lãnh đạm với phụ nữ giờ gặp phải cảnh lao đao.
\'\'Không biết yêu hay không, không biết coi cô ấy là ai, cũng không biết có nên yêu cô ấy. Phức tạp, yêu thật đau đầu.\'\'
\'\'Hừ cậu đau đầu cái gì, chắc gì cô ấy đã yêu cậu, tự mãn quá đấy.\'\' Tống Thừa Nhân bĩu môi.
\'\'Không đùa. Mà bên Nghiêm Thị thế nào?\'\'
Tống Thừa Nhân mở cặp lôi ra một sấp tài liệu, anh lật từng trang cẩn thận xem xét rồi đưa cho Mạc Quân Thần:\'\' Đây là những công ty gần đây hợp tác và hộ trợ cho Nghiêm Thị, có một điều rất lạ, tại sao Nghiêm Gia lại không hề dính dáng gì đến Nghiêm Thị trong khi Nghiêm Triết là con của Nghiêm Gia?\'\'
\'\'Hừ, hắn bị đuổi khỏi Nghiêm gia từ bảy năm trước, việc này chỉ người trong Nghiêm Gia biết. Kể ra hắn cũng có tài sáng lập ra Nghiêm Thị của riêng hắn. Gần đây vì vụ hôn ước với Hiểu Linh Hy nên Nghiêm Gia mới gọi hắn trở về đồng thời cũng muốn rót vốn vào Nghiêm Thị của hắn. Cơ bản là tên Nghiêm Triết quá thâm hiểm, chắc chắn hắn sẽ phá bỏ hôn ước đó. Cái này là Nghiêm Tuấn nói.\'\'
\'\'Có hôn ước với Hiểu Linh Hy? Vậy cậu là kẻ thứ ba à?\'\'
\'\'Tống Thừa Nhân, cậu hình như rất thích nói thừa?\'\'
\'\'Thôi, vậy rốt cuộc là ra sao? Sao càng nghe càng rối.\'\'
Hít một hơi phả vào không khí lần nữa, lại nhấp thêm một chút rượu, Mạc Quân Thần gác chân lên bàn:\'\' Nghiêm Triết vì không muốn làm quân nhân nên cãi lời Nghiêm Lão Gia, ông ấy tức giận nên đuổi hắn ta ra khỏi Nghiêm Gia, Nghiêm Triết hựa hơi của Trác Thị mà lập nên Nghiêm Thị bây giờ, chắc hiện tại nửa số cổ phần Trác Thị cũng là của hắn. Nhưng do Hiểu Linh Hy và Nghiêm Triết có hôn ước nên Nghiêm Gia mới muốn Nghiêm Triết quay lại, đồng thời muốn rót tiền vào để xây dựng Nghiêm Thị. Nhưng Nghiêm Triết hắn không ngu, hắn phá hủy hôn ước đồng thời muốn bật ra khỏi cái danh Nghiêm Gia. Rất tiếc, Nghiêm Thị của Hắn một tháng trước bị Hiểu Thị làm cho lung lay nên muốn tái hợp với Hiểu Thị. Hiểu Thị ở khu vực phía bắc cũng không phải vừa.\'\'\'\'Nói như vậy Hiểu Thị tức giận vì việc từ hôn sao?\'\'
\'\'Không.\'\'
\'\'Sao cậu biết?\'\'
\'\'Xem thái độ của Hiểu Linh Hy thì không phải, cậu quên hợp đồng trao đổi à.\'\'
\'\'Đúng rồi, hợp đồng tình nhân, sao cảm giác như Hiểu Linh Hy rất hận hắn.\'\' Tống Thừa Nhân càng ngày càng tò mò, có trời mới biết anh tò mò đến mức nào.
\'\'Cô ấy không nói, nhưng đúng là vậy.\'\' Nhấp một ngụm rượu, anh lại chậm rãi nói:\'\' Ban đâu còn cảm thấy vừa hận vừa yêu.\'\'
\'\'Cái quái gì? Yêu? Tình trường của Hiểu Linh Hy không có nhắc đến Nghiêm Triết thì phải.\'\'
\'\'Cái này không biết.\'\'Tống Thừa nhân xoa xoa cằm:\'\' Theo sự thông minh của mình thì chắc chắn có khúc mắc.\'\'
\'\'Nói thừa.\'\' Mạc Quân Thần nhìn khinh bỉ, chuẩn bị đứng dậy.
Tống Thừa Nhân cũng nhanh chóng đứng dậy, hai tay đút vào túi quần.
\'\'Tống Gia không phải dễ tính thì có khi tôi đang cầm dao ở phòng phẫu thuật cũng nên.\'\'
\'\'Không có tôi thì cậu trông nhà xác thì đúng.\'\'
\'\'Cậu thích chết à.\'\'
Ném bật lửa vào người Mạc Quân Thần đi phía trước, Tống Thừa Nhân chửi bới. Đã lâu không thấy cậu ấy suy nghĩ về tình yêu rồi.
Đèn đường chiếu vào khuôn mặt đang giận dữ, Trác Y Y mặt sợ hãi không dám ngẩng đầu lên đối mặt với người đối diện, hai tay bấu vào góc áo, nước mắt rơi lã chã:\'\' Nghiêm Triết, em xin lỗi, em chỉ muốn anh mãi là của em.\'\'
Nghiêm Triết mìm cười nhưng lời nói chất chứa mười phần cay nghiệt:\'\' Xin lỗi? Em ngủ với người khác? Xin lỗi là xong? \'\' Hắn nắm chặt cằm của Trác Y Y:\'\' Nói, cô giấu tôi bao lâu rồi? Cô cắm xừng tôi bao lâu rồi hả?\'\'
\'\'Em....em...cái thai chỉ là...chỉ là giả, em xin lỗi.\'\' Trác Y Y đau đớn, nét mặt méo mó nhìn Nghiêm Triết.
\'\'Đừng nói xin lỗi với tôi, cô tưởng tôi yêu cô là cô muốn ngồi lên đầu tôi cũng được à?\'\'
\'\'Em...không...\'\'
\'\'Tôi không có khả năng sinh con, cô liền giả có thai để ra tay với Trác Nhiên?\'\'
\'\'Em...tại em yêu anh. Không phải anh cũng yêu em sao? Anh cũng có ý định đá nó mà.\'\'
Nghiêm Triết cười:\'\' Ha ha, cô khá lắm, giờ thì cút đi.\'\'
\'\'Em không cút, Anh đừng tưởng em không biết anh chính là kẻ giêt Trác Nhiên, vụ đâm xe đó là anh làm.\'\'
\'\'Giờ cô đe dọa tôi?\'\' Nghiêm Triết càng bóp chặt cằm Trác Y Y khiến cô ta càng thêm khổ sở.
\'\'Nếu anh giữ em ở bên cạnh...\'\'
\'\'Ha ha, cô hết giá trị lợi dụng rồi, tôi không cần cô nữa.\'\'
\'\'Đồ độc ác, hóa ra từ trước đến nay, tất cả đều là giả.\'\'
\'\'Cô nghĩ là thật sao? Chị em cô đều là lũ ngu cả. Ha ha, yêu sao? Thật là đáng ghê tởm.\'\' Giọng nói ngày càng ma mị, lại cô gằn từng chữ.
\'\'Tôi sẽ không buông tha anh, tôi sẽ kiện anh ra tòa. Tôi thật có lỗi với Trác Nhiên, có lỗi với tất cả khi tin con quỷ như anh.\'\'
\'\'Ha ha, hối hận cũng muộn, giờ cô nên đi theo em gái cô đi, xuống dưới đó Trác Nhiên không cô đơn, haha.\'\'
\'\'Anh muốn làm gì, anh muốn giết tôi?\'\' Trác Y Y dãy dụa, đấm đá điên cuồng nhưng Nghiêm Triết vẫn không mảy may để ý.
Nghiêm Triết rút con dao trong túi áo đâm thẳng vào ngực trái của Trác Y Y:\'\' Tạm biệt, cuộc chơi giữa chúng ta chấm dứt.\'\'
\'\'Anh...\'\' Hơi thở cuối cùng cong xót lại, Trác Y Y bị ném xuống vực, cuối cùng cô ta vẫn chết dưới tay người cô ta yêu nhất.
Tại nhà riêng của Nghiêm Triết, xác của Trác Y Y được đặt ngay giữa nhà trùm khắn trắng, không khí lạnh bao trùm khiến tất cả mọi người đều rùng rợn.
Cảnh sát Phương tay cầm tờ giấy và mấy tấm ảnh đưa cho Nghiêm Triết:\'\' Nghiêm Tổng, theo như điều tra thì nạn nhân là Trác Y Y, hai mươi sáu tuổi, là vợ của anh. Hiện chúng tôi đang tiến hành điều tra về cái chết của vợ anh, cũng mong anh phối hợp với chúng tôi để làm rõ sự việc, trả lại công bằng cho vợ anh.\'\'
Nghiêm Triết nét mặt buồn bã, hai tay nắm chặt, đôi mắt đỏ ửng như muốn khóc nhưng lại không tuôn ra nổi một giọt nước mắt nào.
\'\'Các người muốn tôi nói gì nữa, vợ tôi cô ấy..... Tại sao cô ây lại như vậy cơ chứ.\'\'
\'\'Tại hiện trường, chúng tôi đã tìm được hung khí nhưng không tìm được dấu vân tay khác ngoài Trác Y Y, ban đầu có kết luận là vợ anh tự tử. Anh có thấy vợ mình dạo này có hiện tượng gì lạ không?\'\'
\'\'Vợ tôi nói với tôi rằng cô ấy mang thai, tôi đã rất vui mừng nhưng gần đây...gần đây lại một lần nữa sảy thai, tôi sợ cô ấy khủng hoảng tâm lý.\'\' Nghiêm Triết trả lời nhưng lại không ngẩng đầu lên.
\'\'Vâng cảm ơn anh đã giúp đỡ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra quyết định chính xác nhất.\'\'
\'\'Cảm ơn, vậy còn cô ấy thì sao, tôi mong cô ấy sớm được chôn cất tử tế.\'\' Lúc này Nghiêm Triết mới ngẩng đầu lên, nét măt tỏ ra khổn khổ vô cùng.
\'\'Vâng.\'\'
Cảnh sát đi rồi, mang theo xác của Trác Y Y, chỉ còn lại Nghiêm Triết đang ngồi trên ghế sô pha nét mặt thay đổi, hắn chỉ cười,ngả lưng xuống ghế.
Tự tử? Cũng hay đấy.
----
Bên ngoài xe cảnh sát, vài nữ cảnh sát đang thì thầm, bị mê hoặc bởi nét ôn hòa của Nghiêm Triết.
\'\'Thật khổ cho anh ấy, còn trẻ mà mất vợ, anh ấy có vẻ rất đau khổ.\'\'
\'\'Đúng vậy, nhưng một người đàn ông thành công như anh ấy thì thiếu gì người theo đuổi.\'\'
\'\'Chưa chắc, có khi anh ấy ngoại tình khiến Trác Y Y uất ức mà sảy thai cũng nên.\'\'
\'\'Không thể, nhìn anh ấy không phải người như vậy.\'\'
\'\'Đừng có nhìn mặt mà bắt hình rong.\'\'
\'\'Hừ.\'\'
Trời biết, đất biết, hắn biết, hắn đã gây giết hai người, bàn tay đầy máu còn sợ cái gì?
-----
Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ nát, bàn tay vừa cầm điện thoại run rẩy liên hồi. Trác Nhiên ngồi xuống ghế như không tin vào những gì mình vừa đọc được.
\'\'Trác Y Y chết vì sảy thai?\'\'
Dù sao cả hai cũng là chị em, trong lòng Trác Nhiên không khỏi đau khổ, tuy Trác Y Y từng cướp người yêu của cô nhưng cô vẫn không thấy hận cô ấy. Bởi nếu không có Trác Y Y thì cô không biết được bộ mặt thật của Nghiêm Triết, tên ác ma đó đáng bị trừng phát. Cái chết của Trác Y Y cô nhất định phải điều tra rõ.
Nhanh chóng mặc quần áo chạy nhanh xuống nhà, cô muốn nói cho Mạc Quân Thần biết, mà có lẽ anh cũng biết rồi.
Mạc Quân Thần đang ngồi xem tài liệu thì nhận được điện thoại thông báo cô đến, trong lòng xốn xang khó tả nhưng anh kiềm nó lại, trả lời khô khốc:\'\' Cho vào.\'\'
Nện đế giày xuống nền gạch, tiếng giày va chạm kêu cọc cọc, ngày càng gần, lại càng khiến người bên trong xót ruột, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
\'\'Mạc Quân Thần.\'\'
Anh vẫn không ngẩng đầu.
\'\'Mạc Quân Thần, ngẩng đầu lên hôn một cái.\'\' Trác Nhiên gọi anh không được liền nói như vậy, nào ngờ anh ngẩng đầu lên, còn kéo cô ngồi lên đùi mình.
\'\'Hôn đi. Tôi xem em đã hôn thành thạo chưa.\'\'
\'\'Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Trác Y Y chết, anh biết rồi chứ?\'\'
Mạc Quân Thần nhăn nhó, hóa ra cô tìm anh là vì chuyện này, cảm giác hụt hẫng dâng lên, giọng nói lạnh đi hẳn:\'\' Biết.\'\'
\'\'Vậy rốt cuộc là thế nào?\'\'
\'\'Như em thấy không phải sao?\'\'
\'\'Không đúng, chắc chắn Trác Y Y bị giết.\'\'
\'\'Ừ.\'\' Mạc Quân Thần trả lời không chút hứng thú, điều anh hứng thú là cô đến tìm anh.
\'\'Anh trả lời như vậy là sao?\'\'
\'\'Như em nghĩ, Nghiêm Triết giết Trác Y Y.\'\'
\'\'Đã điều tra chưa?\'\'
\'\'Ban đầu kết luận là do tự tử nhưng theo vết đâm thì không thể là tự nạn nhân gây ra.Vì không muốn làm to vụ này nên Nghiêm Triết nói với cánh nhà báo là bị sảy thai.\'\'
\'\'Khốn nạn.\'\'
\'\'Em đến đây chỉ có thế?\'\'
\'\'Đúng.\'\'
\'\'Mẹ kiếp, em vẫn chưa hôn?\'\'
Trác Nhiên tìm được đáp án nhanh chóng hôn vào môi Mạc Quân Thần một cái rồi chuồn ra cửa:\'\' Trưa tôi mang đồ ăn đến nhé.\'\'
Lại để cô chạy thoát.
\'\'Alo hôm nay có tiệc rượu đấy?\'\'
Đầu dây bên kia không nhìn tên hiển thị cũng biết được là ai. Mạc Quân Thần chán nản nghe máy.
\'\'Có gì?\'\'
\'\'Nghiêm Triết cũng tới, lần này tôi không đi thay cậu được đâu.\'\'
\'\'Ừm, tôi đi cùng Hy.\'\'
\'\'Được để tôi chuẩn bị cho cậu.\'\'
Không để Tống Thừa Nhân nói tiếp, anh trực tiếp cúp máy, chắc chắn đầu dây bên kia đnag chửi bới anh.
Mạc Quân Thần nhấn số của cô, nhưng gọi ba bốn cuộc cũng không thấy nhấc máy, chỉ là những tiếng tút dài thê lương. Anh chán nản vứt điện thoại xuống sô pha, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng, không biết cô đang làm cái gì mà không nghe máy. Cô có sao không? Đang ở đâu? Mẹ kiếp, anh nhớ cô sắp chết rồi đây.
Ở một nơi khác, Trác Nhiên đang ngồi trong phòng thuê thám tử tư, cô đưa một sấp ảnh cho người trước mặt.
\'\'Anh theo dõi người này giúp tôi, nhớ hắn ta đi đâu cũng phải đi theo đừng để mất dấu.\'\'
Người trước mặt nhìn tấm ảnh hơi ngạc nhiên:\'\'Nghiêm Tổng sao?\'\'
\'\'Đúng vậy. Vụ này anh có nhận không?\'\'
\'\'Được.\'\'
\'\'Tiền tôi sẽ chuyển khoản sang cho anh. Tạm biệt.\'\'
\'\'Vâng.\'\'
Trác Nhiên nhanh chóng rời khỏi văn phòng theo lối cửa sau. Bởi cô bây giờ là người nổi tiếng rồi nên có rất nhiều paparazi bám theo cô.
Vất vả lắm mới thoát khỏi cánh nhà báo, Trác Nhiên lái xe về nhà, lại quên mất chưa mua điện thoại mới, cô lại đi bộ ra siêu thị gần nhà để mua đồ, mua tạm điện thoại ở đây, tiện thể mua đồ ăn mang đến cho Mạc Quân Thần.
Nấu ăn xong cũng đã gần mười hai giờ, Trác Nhiên lắp sim vào chiếc điện thoại mới mua, tin nhắn thông báo về có đến mấy cuộc gọi nhỡ, không biết Mạc Quân Thần có việc gì nữa.
Đi cầu thang chuyên dụng, Trác Nhiên nhanh chóng lên phòng của Mạc Quân Thần, mở cửa vẫn thấy anh chăm chú làm việc. Tống Thừa Nhân như ngửi thấy mùi thức ăn đã chực chờ ở sô pha.
\'\'Linh Hy, đến rồi hả, nhanh ăn cơm nào.\'\' Tống Thừa Nhân vẫy tay Trác Nhiên, một tay còn vỗ vỗ xuống ghê bên cạnh mình.
\'\'Anh cũng ở đây à?\'\'
\'\'Tất nhiên, có cơm ngon là có tôi.\'\'
Mạc Quân Thần nãy giờ mới ngẩng đầu lên, anh hừ một tiếng:\'\' Cậu xuống dưới căn tin nhân viên mà ăn.\'\'
\'\'Ấy ấy.\'\'
\'\'Muốn có cơm ngon thì tìm người yêu đi.\'\'\'\'Mẹ kiếp, ông đây đầy gái theo nhé.\'\' Tống Thừa Nhân đối với Mạc Quân Thần thái độ thay đổi cục cằn thô lỗ.
\'\'Hừ, vậy mà giờ vẫn ế.\'\'Mạc Quân Thần không thèm liếc Tống Thừa Nhân lấy một cái, còn tặng kiềm nụ cười mỉa.
\'\'Hứ, chẳng qua Linh Hy chưa biết được con người của cậu nên mới thế thôi. Ê Linh Hy, em không biết cậu ta biến thái thế nào đâu, hồi trước đi học á, cậu ta ngủ toàn đạp bọn anh xuống giường, ngáy rõ to nữa....\'\'
\'\'Cậu câm mồm đi, tôi với Hy hôm nào chả ngủ cùng nhau, mấy tật xấu đó có hay không cô ấy đều biết cả.\'\'
\'\'Hừ, cậu ta hay đi cưa gái nữa, trêu chọc nữ sinh, thấy họ yêu mình là bỏ. Đấy đồ tra nam, cậu ta không có gì tốt đâu, bỏ cậu ta theo anh đi. Cái tin đồn gái mười tám là thật đó.\'\'
\'\'Mẹ kiếp cậu muốn ăn đấm à? Cậu tự nói bản thân cậu à? \'\' Mạc Quân Thần xách cổ Tống Thừa Nhân đá ra khỏi phòng, dám kể xấu anh, tối nay Tống Thư Kí lại tăng ca rồi.
Tống Thừa Nhân ở bên ngoài cửa gào lên:\'\' Đồ ích kỉ, có bữa cơm thôi mà cũng không mời bạn bè ăn.\'\'
\'\'Kệ cậu ta đi. À hôn.\'\'
Lại hôn, cô nghi ngờ anh mắc bệnh cuồng hôn.
Cô bị anh hôn đến ngạt thở, lại như nhớ ra điều gì, Trác Nhiên hỏi:\'\' Anh hay trêu chọc nữ sinh? Yêu gái mười tám là thật hả?\'\'
\'\'EM ghen?\'\'
\'\'Ai thèm, ăn cơm đi.\'\'
Cả hai ăn xong, Mạc Quân Thần lấy cho cô một cốc sữa, anh nói:\'\' Tối nay đi dự tiệc.\'\'
\'\'Ở đâu?\'\'
\'\'Ngải Thị, Nghiêm Triết cũng tới.\'\'
\'\'Anh ta có hành động gì không?\'\'
\'\'Đến sẽ biết, mà sao không nghe máy?\'\'
\'\'Điện thoại vỡ rồi.\'\'
Anh không nói gì nữa, nằm lên đùi cô, cô nhẹ nhàng xoa xoa trán anh:\'\' Chú ơi, chú có nếp nhăn rồi này.\'\'
\'\'Chú?\'\'
\'\'Ừ.\'\'
\'\'Em lại muốn bị hôn ngạt thở hả?\'\'
\'\'Không ha ha.\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc