Sợ Yêu - Chương 10

Tác giả: Hường Nguyễn

Xe thể thao đỗ tại studio ảnh Vamps, cô nhanh chóng đưa khóa xe cho bảo vệ rồi bước vào. Hôm nay cô phải chụp loạt ảnh tạp chí với một diên viên nào đó, hôm qua cô có đọc lướt qua tên nhưng không nhớ rõ, hình như cô ta là người mới.
Bước vào mọi thứ gần như đã chuẩn bị xong, Trác Nhiên thay đồ rồi trang điểm, bên ngoài có loáng thoáng tiếng bàn tán.
\'\'Kênh kiệu, mới nổi mà lúc nào cũng làm như mình là nhất không bằng.\'\'
\'\'Người ta là thiên kim tiểu thư, kênh kiệu là phải rồi.\'\'
\'\'Mong cô ta nhanh rớt đài. Vương Ân cũng nổi nhưng đâu có như cô ta, cô ấy luôn hiền lành như thiên thần vậy.\'\'
\'\'Không thể nói như vậy được, dù sao không nên chỉ nhìn bề ngoài, Vương Ân cũng không vừa đâu.\'\'
Tiếng nói ngày một nhỏ đi, thế giới này đúng là có nhiều thành phần bà tám quá.
\'\'Mặc kệ họ đi, ghen tỵ ấy mà.\'\' Thái Thái quay ra cười an ủi cô, nhưng thật ra cô cũng chẳng để ý mấy.
\'\'Vương Ân tốt lắm à.\'\' Trác Nhiên quay ra hỏi lại Thái Thái.
\'\'Hơ, tốt? Cô ta cướp người yêu của cậu không nhớ à?\'\'
\'\'Ừm.\'\'
Vương Ân và Lục Khải Chính có hôn ước, cô nhớ ra vụ đó rồi.
Người mới là Kim Ánh, có vẻ hơi rụt rè, trên mặt vẫn là vẻ non nớt của tuổi mười bảy, Kim Ánh quay ra cười ngại ngùn với cô:\'\'Chị Linh Hy, em có gì không tốt mong chị chỉ bảo nhiều ạ.\'\'
\'\'Có gì đâu, chị cũng chưa chắc đã làm tốt bằng em.\'\'
\'\'Dạ, chị cứ khiêm tốn.\'\'
\'\'Thôi nhanh vào đi em.\'\'
Sinh ra đã có khuôn mặt ăn ảnh, Trác Nhiên với gương mặt của Hiểu Linh Hy khi chụp ảnh cũng không quá khó khăn, bộ ảnh lại nói về người phụ nữ trưởng thành nên cũng không làm khó cô.
Chụp xong cũng đã là tối muộn, mọi người có rủ cô đi ăn chung nhưng cô từ chối, cô đã thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Mạc Quân Thần rồi.
\'\'Tên đáng ghét, gọi làm quái gì?\'\'
\'\'Cậu chửi ai vậy? Không về à?\'\' Thái Thái ở phía sau hỏi lại khiến Trác Nhiên giật bắn mình.
\'\'Ờ không có gì, cậu có về luôn không? Mình có xe mình đưa cậu về.\'\'
\'\'Thôi mình có người đón rồi. Mình về trước nhé.\'\'
\'\'Ừm.\'\'
Trác Nhiên ra gara lấy xe, vừa mở cửa xe thì bị giật lại, quay ra hóa ra là Nghiêm Triết.
\'\'Nói chuyện với tôi một chút.\'\'
\'\'Nói đi.\'\'
\'\'Rời xa Mạc Quân Thần đi.\'\'\'\'Tại sao?\'\'
\'\'Nếu tôi với cô bên nhau cả hai sẽ cùng có lợi.\'\' Mặt Nghiêm Triết kiêu ngạo cúi xuống nhìn cô, cô thấp hơn hắn cả một cái đầu.
\'\'Lợi gì?\'\'
\'\'Nghiêm Thị và Hiểu Thị cùng chiếm được thị trường phía Bắc.\'\'
\'\'Vậy còn Trác Thị?\'\'
\'\'Chuyện đó không cần cô quan tâm.\'\'
\'\'Vậy sao? Tôi dựa vào Mạc Thị cũng không lỗ.\'\' Muốn cô theo hắn sao? Đừng hòng.
\'\'Mẹ kiếp, cô muốn thế nào, cô đừng tưởng tôi không làm gì được cô.\'\' Nghiêm Triết giận dữ túm lấy cổ áo cô nhấc lên.
\'\'Nghiêm Triết, da mặt anh chắc dày bằng tường Vạn Lý Trường Thành nhỉ? Không thấy ghế tởm à? Tôi chỉ cần nhìn anh thôi tôi cũng thấy thật ghê tởm. Loại đàn ông căn bã như anh, lợi dụng phụ nữ để có được thứ mình muốn, ha đi hợp tác với anh ư? Tôi không hứng.\'\' Trác Nhiên dãy dụa muốn thoát khỏi tay hắn nhưng Nghiêm Triết quá khỏe cô không thể gỡ hắn ra khỏi cô.
\'\'Vậy cô sáng mai đọc báo sớm một chút.\'\'Nghiêm Triết ném Trác Nhiên xuống đất, khiến đầu gối cô đập mạnh xuống đất chảy máu. Nghiêm Triết chưa chắc cô đã thua anh đâu.
Rồ ga phóng đi, cô chỉ muốn một phát đâm chết tên Nghiêm Triết cặn bã đó, Hắn như người không tim không phổi vì bản thân mình mà bán đứng cả, đối với hắn dường như tình yêu không bao giờ tồn tại.
Mở cửa nhà vẻ mặt Trác Nhiên vẫn đang suy nghĩ về vấn đề trả thì Nghiêm Triết, trán nhăn lại thành một đống. Mạc Quân Thần đang định nói gì đó lại thấy đầu gối cô máu chảy bê bết mặt mày đen lại, anh vào phòng lấy đồ y tế ra.
\'\'Làm sao thế này? Ngồi xuống đây.\'\'
Trác Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế cho anh lau vết thương.
Im lặng bỗng bao trùm cả hai người, lại nghẽ thấy tiếng Trác Nhiên khẽ nói:\'\'Vừa mới gặp Nghiêm Triết, thật ghê tởm.\'\'
\'\'Chán ghét hắn?\'\'
\'\'Đã nói là ghê tởm.\'\'
\'\'Vậy đừng nghĩ nữa, lại quên hôn rồi.\'\'
\'\'Hừ bỏ cái điều kiện đó đi, hôn hôn hôn lúc nào cũng hôn.\'\'
\'\'Hôn có lợi cho sức khỏe.\'\'
\'\'Ai nói.\'\'
\'\'Cái này khoa học chứng minh rồi.\'\'
\'\'Kệ anh tôi đi tắm đã, gặp hắn bẩn cả người.\'\'
Anh bê người cô lên:\'\' Tắm uyên ương sẽ thú vị hơn tắm một mình đấy.\'\'
\'\'Bỏ ra.\'\'
\'\'Đừng ồn ào phòng bên nghe thấy bây giờ.\'\'
Nắng chiếu qua khe cửa chiếu vào thân thể mềm mại đang nằm trên giường, Trác Nhiên mơ màng nghe thấy tiếng điện thoai kêu bị ai đó tắt đi, chắc là anh.
\'\'Thế nào?\'\' Giọng anh hơi khàn.
\'\'Ừm, tôi đến ngay.\'\'
Anh tiến lên hôn vào trán cô rồi đi ra ngoài, không biết hôn cô nhiều quá liệu có thành thói quen khó bỏ không nữa.
Bước đến công ty, Mạc Quân Thần lên thẳng phòng họp, Nghiêm Thị đã hành động rồi, anh cũng phải làm gì đó mang tính kịch tính chứ.
Tống Thừa Nhân đón anh ở cửa báo cáo sơ qua tình hình bên Nghiêm Thị, anh gật đầu đi vào phòng họp.
Phòng họp căng thẳng, không khí mát mẻ nhưng trên mặt người nào cũng toát hết cả mồ hôi, Mạc Quân Thần như ác ma bức người, ngồi im lặng nghe từng người đề xuất ý kiến.
\'\'Bên Nghiêm Thị đã tung ra sản phẩm mới, chính là chi nhánh trang sức mà họ đã thu mua từ Hà Thị,nhà thiết kế được mời từ bên Mĩ về, dự tính là hai ngày nữa sẽ công bố sản phẩm.\'\'
\'\'Nhưng tôi nghe nói sản phẩm chính của Nghiêm Thị không phải là trang sức.\'\'
\'\'Đúng vậy, sản phẩm chính được kì vọng là bộ váy cưới được đính lớp trang sức đó. Phía bên Trác Thị còn hợp tác cùng Nghiêm Thị tung ra mẫu áo tắm dành riêng cho những người quá cỡ được rất nhiều người coi trọng.\'\'
Nghe sơ qua cũng tầm hai tiếng đồng hồ căng thẳng.
\'\'Mạc Tổng, anh có ý kiến gì không?\'\'
\'\'Theo anh nên ra đòn phủ đầu hay thế nào?\'\'
Mạc Quân Thần đứng dậy, nét mặt cương lãnh:\'\' Phải vờn cho chúng yếu đi thì chỉ cần dẫm một phát nó cũng chết.\'\'
Ngừng một chút anh lại nói:\'\' Kế hoạch nào cũng có khe hở, không nên đánh úp ngay, phía sau Nghiêm Thị còn có Trác Thị, một chọi hai khó nắm phần thắng. Hiện tại chúng ta cần liên kết với các tập đoàn mạnh hơn Trác Thị khi đó phần thắng sẽ dễ dàng, lại nói Nghiêm Thị chúng ta còn chơi chưa đủ.\'\'
\'\'Được rồi, tan họp.\'\'
Mọi người như được hít thở không khí mới nhanh chóng ra khỏi phòng họp, chỉ còn lại Tống Thừa Nhân cùng Mạc Quân Thần, Tống Thừa Nhân ngồi xuống ghế:\'\' Thế nào? Chỉ cần ném chứng cứ hối lộ cho cảnh sát thì mọi chuyện coi như xong.\'\'
\'\'Dù sao cũng đã từng là bạn bè, cho hắn tự do thêm một thời gian.\'\'
\'\'Cậu còn chơi chưa đã sao?\'\'
\'\'Vờn hắn trong tay như một con mèo vậy, như thế mới vui.\'\'
\'\'Mèo này của cậu móng vuốt khá sắc đấy.\'\'
\'\'Sắc mới thích chứ.\'\'
-----
Bộ phim kia của Trác Nhiên vẫn còn vào cảnh chưa quay xong, dự định là hai tháng nhưng do Lục Khải Chính phải đi concert nên cô cùng đoàn làm phim phải quay cảnh của anh ta sau. Hiện tại chỉ còn vào cảnh của cô và Lục Khải Chính, cô cũng không để ý đến anh ta lắm.
Địa điểm quay là công viên, nơi đây khá mát mẻ, nội dung kịch bản nói về mối tình đầu tiên của nữ chính với nam phụ, chính là thanh mai trúc mã của cô. Không biết anh ta nghĩ gì mà trước khi quay cứ nhìn cô chằm chằm, À, có lẽ anh ta đang nhớ lại những ngày tháng năm xưa với Hiểu Linh Hy.
Lục Khải Chính không biết là cố ý hay không nhưng hôm nay Trác Nhiên chính là bị anh ta liên lụy, Lục Khải Chính có vài cảnh ngắn với cô mà phải quay đi quay lại rất nhiều lần mỗi cảnh. Đạo Diễn Úc vẻ mặt rất đáng thương chỉ đành cho nghỉ giải lao.
\'\'Lục Khải Chính,anh diễn hẳn hoi xem nào.\'\'
\'\'Hừ, quan tâm tôi?\'\'
\'\'Tôi thèm vào quan tâm anh, anh diễn không đàng hoàng liên lụy đến tôi.\'\'
\'\'Linh Hy, lúc trước em không như vậy.\'\' Lục Khải Chính đột nhiên nắm chặt tay cô, lòng bàn tay anh đầy là mồ hôi, cô dễ dàng rút tay ra.
\'\'Xin lỗi, ai rồi cũng khác.\'\'
\'\'Đúng vậy, ai rồi cũng khác.\'\' Giọng anh có chút tự giễu, lại đúng dậy chuẩn bị vai diễn. Nhìn bóng lưng đó không dấu nổi nỗi cô đơn. Bỗng dưng cô lại thấy vô cùng đồng cảm với anh.
Diễn xong cũng đã đêm muộn, Lục Khải Chính ngỏ lời muốn đưa cô về nhà nhưng cô từ chối, cô không muốn dây dưa vào anh ta, một chút cũng không.
Về đên nhà cũng đã gần một giờ đêm, cửa nhà vẫn khép, vừa cởi giầy bước vào, một người lực từ phía trước ôm lấy cô, hôn cô ngấu nghiến. Cô liền cắn vào môi đối phương chảy cả máu.
Trác Nhiên vội vã đẩy người trước mặt ra, lại thấy Mạc Quân Thần mặt mày nhăn nhó:\'\' Sao giờ mới về.\'\'
\'\'Sưng môi rồi.\'\'
\'\'Máu của em hay của tôi?\'\'
\'\'Không biết, hình như của anh.\'\'
\'\'Cho em nếm thử.\'\' Mạc Quân Thần lại tiếp tục hôn cô, máu theo đầu lưỡi xông vào khoang miệng, có mùi tanh tanh.
\'\'Tanh quá.\'\' Trác Nhiên cau mày,“ Anh bị cuồng hôn à? Hôn, hôn, hôn, lúc nào cũng hôn,ngạt chết được.\'\'
\'\'Ăn chưa?\'\'
\'\'Chưa.\'\'
\'\'Gà hầm trong nhà.\'\'
\'\'Mẹ anh mang tới à?\'\'
\'\'Ừm.\'\'
Sao có cảm giác vợ chồng đột nhiên nảy sinh.
Mạc Quân Thần đưa tay vén những lọn tóc còn vương trên trán cô, cảm giác hơi thở quen thuộc đến kì lạ của cô khiến anh như sa chân vào sự mê hoặc khó cưỡng. Anh yêu cô rồi sao? Những tưởng anh chỉ yêu mỗi một người con gái nhưng khi tiếp xúc với cô anh lại không dứt ra được, đây là loại cảm giác gì?
Mới có hơn hai tháng lại tựa nhữ đã quen cô những mấy năm, quen thuộc đến kì lạ, hay do quá giống nên mắt anh mờ đi?
kHông gian chỉ còn lại tiếng thở đều của cả hai, Mạc Quân Thần đứng dậy tắt chuông báo thức của cô, đi vào phòng tắm, nên quên hay không đây?
Hơi nước mờ ảo nhưng lại khiến anh tỉnh táo,, qua tấm kính dày là thân thể mờ nhạt đang tắm, từng giọt nước chảy từ tóc xuống đến gót chân anh, dội đi hết những suy nghĩ về cô gái ấy, khuôn mặt ấy, nét cười ấy, giọng nói ấy, chỉ một đêm đã khắc sâu trong anh. Hiểu Linh Hy quá giống cô, anh sợ mình sẽ biến Hiểu Linh Hy thành cô ấy.
Sáu tháng tưởng là lâu mà lại trôi qua nhanh chóng, thoắt cái đã hơn hai tháng trôi qua, tựa như mây gió trôi nhanh chỉ để lại một chút cảm giác khó nắm bắt.
Vuốt nhưng giọt nước trên mặt, Mạc Quân Thần quấn khắn tắm ra ngoài, lại thấy cô xoay người, đôi mắt lay động nhìn anh, càng nhìn lại càng giống.
\'\'Tắm sớm cận thận ốm.\'\'
\'\'Ừ, ngủ tiếp đi.\'\'
\'\'Không ngủ được.\'\'
\'\'Làm sao?\'\'
\'\'Khó chịu.\'\' Giọng cô lại có chút nũng nịu.
\'\'Đi khám.\'\'
\'\'Thôi, dậy tập thể dục chút.\'\' Cô nhanh chóng dậy thay quần áo, lại thấy Mạc Quân Thần đứng bên cửa phòng tắm lẩm bẩm.
\'\'Tập thể dục?\'\'
Trác Nhiên chạy bộ ở quang hồ cách nhà không xa, chợt phát hiện ả không khí nơi đây thật mát mẻ, hóa ra không phải tìm kiếm những thứ tốt đẹp ở đâu xa, ngay gần mình cũng có thể thấy thứ tốt nhất mà mình không để ý đến nó.
Nơi đây đa phần là các cụ già cùng nhau đi tập, bây giờ giới trẻ đa phần vào những phòng tập để tập chứ ít chạy bộ hay ra ngoài tập như cô nữa.
Trác Nhiên mua một chai nước, rồi ngồi nghỉ một chút, loáng thoáng từ xa một bóng hình quen thuộc mà cô đang cố nhớ là ai.
Cô ấy tới gần cô, nhìn có vẻ là rất ngạc nhiên, cô ấy vẫy:\'\' Chị Linh Hy, sao chị lại ở đây?\'\'
Câu hỏi của cô ấy khá ngớ ngẩn nhưng cô vẫn cười cười đáp lại:\'\' À chị sống gần đây.\'\'
\'\'Ô vậy ạ, em cũng sống ở đây, chị nhớ em không? Em là Kim Linh bữa trước cùng chụp ảnh với chị ở studio này.\'\'
\'\'Ừ nhớ rồi.\'\'
Tính cô bé khá vui tính, đúng rồi, cô bé mới mười bảy tuổi vẫn còn ngây thơ của tuổi học trò, ngây thơ cũng phải thôi.
Kim Linh nói chuyện trên trời dưới đất, lại hay cười, nụ cười nhìn lại thấy vui vẻ.
\'\'Hy.\'\' Mạc Quân Thần từ xa chạy lại, bóng dáng cao lớn mặc bộ quần áo thể thao, trên cổ vắt một cái khăn xanh, anh chạy lại về phía cô người đấm mồ hôi.
\'\'Anh đi đâu vậy?\'\' Cô rất ngạc nhiên, tầm này không phải anh đi làm rồi ư?
Anh đưa cho cô điện thoại, hừ nhẹ:\'\' Đi đâu cũng phải mang điện thoại theo.\'\'
\'\'Ừ.\'\'
Quay lại, Kim Linh đang nhìn cô và Mạc Quân Thần với ánh mắt sùng bái cực độ:\'\' Oa anh là người yêu chị ấy hả?\'\'
Trác Nhiên quay ra cười:\'\' Anh trai của chị đấy.\'\'
\'\'Anh trai yêu em gái.\'\'
Chưa kịp để cô nói tiếp, anh trực tiếp lôi cô lại gần hôn tới tấp, mặc kệ Kim Linh đang đứng đó mắt to mắt nhỏ.
\'\'Bỏ ra, cô bé mới mười bảy.\'\'
\'\'Em cũng mới mười tám.\'\'
\'\'Ai nói.\'\' Suýt thì cô nói ra tuổi thật của mình rồi.
\'\'Xin chào, tôi là Mạc Quân Thần, bạn trai cô ấy.\'\' Mạc Quân Thần quay ra chìa tay có ý muốn bắt tay với Kim Linh, còn Kim Linh vẫn đang ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng.
\'\'À vâng, em tên Kim Linh ạ.\'\'
\'\'Chúng tôi đi trước.\'\' Nói rồi anh kéo Trác Nhiên đi để lại Kim Linh vẫn chưa hoàn hồn.
Trác Nhiên vừa đi vừa lườm anh:\'\' Anh phát điên cái gì? Không phải đi làm à?\'\'
\'\'Thất nghiệp.\'\'
Nghe xong lời anh nói, Trác Nhiên cười sằng sặc, Mạc Quân Thần thất nghiệp thật sự là trò cười lớn nhất từ trước đến nay.
\'\'Cười cái gì?\'\'
\'\'Thất nghiệp, đùa gì vậy, ha ha hài chết.\'\'
Mạc Quân Thần vác cô lên vai vỗ ௱o^ЛƓ vài cái:\'\' Cười này.\'\'
Không khí ngập niềm vui, có lẽ anh nên quên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc