Sợ Yêu - Chương 09

Tác giả: Hường Nguyễn

Mạc Quân Thần và Trác Nhiên chính thức ở chung, tất nhiên đều là do mẹ Mạc đề nghị, cũng một phần là mong muốn của Mạc cưa cưa, nên cả hai sống ở căn hộ của cô.
Trác Nhiên vẫn không hiểu Mạc Quân Thần có vấn đề về thần kinh hay không, hay là do anh sống sung sướng quen rồi mà lại đi đề nghị ở chung căn nhà bé nhỏ với cô.
Sau một tuần sống chung, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi, thấy Mạc Quân Thần đang vắt chân nằm ườn ra ghế, cô liền nhảy ngay lên người anh bóp cổ khiến anh ngạt thở.
\'\'Mạc Quân Thần, anh có chuyển ra ngoài không hả?\'\'
\'\'Em là người phụ nữ của tôi, nhà em cũng là nhà tôi.\'\' Anh mặt dày cười cười, Mặt lãnh khốc lần đầu gặp đâu? Tàn độc lạnh lùng đâu? Dối trá.
\'\'Hừ, anh ngày ngày tranh giường của tôi, tranh đồ ăn của tôi, tranh phòng tắm với tôi nữa, hừ có đàn ông nào như anh không hả?\'\'
Anh cười cười để mặc cô đang làm loạn trên người mình:\'\' Cũng chỉ là ngủ chung giường, ăn cơm em nấu, tắm chung với em, có cần nói khó nghe vậy không? Có phải chúng ta chưa nhìn thấy thân thể nhau bao giờ đâu, có gì phải ngại.\'\'
Trác Nhiên tức sôi máu:\'\' Anh không ngại nhưng tôi ngại đấy, hừ một tuần tối nào anh cũng làm, tôi mệt lắm rồi đấy.\'\'
Chết rồi, cô nói ra điều ấm ức nhất rồi, Mạc Quân Thần anh cũng quá dũng mãnh rồi, làm liền một tuần.
\'\'Em uất ức hả? em thấy không đủ phải không? Vậy anh sẽ tăng ca vào mỗi sáng tranh thủ vậy, Em nói vậy khác nào sỉ nhục anh không thỏa mãn được em.\'\'
\'\'Mẹ kiếp, đồ bỉ ổi, tôi bóp chết anh, bóp chết anh.\'\' Trác Nhiện hận không thể giết chết Mạc Quân Thần ngay lúc này, cái bộ mặt đẹp trai này, càng nhìn lại càng ngứa mắt.
\'\'Cạch.\'\'
Cửa lớn bật mở, Trác Nhiên giật mình ngẩng đầu lên, mặt đỏ au như máu, thổ huyết, thật thổ huyết, nhà họ Mạc bắt nạt cô, thật sự là ai cũng muốn trêu đùa cô. Tại sao khi cô đang bóp cổ Mạc Quân Thần thì mẹ anh lại xuất hiện làm cái gì? Vẻ mặt của bà thật sự là mang đầy ý tứ đi, vẻ mặt \' mẹ biết hết rồi\' của bà khiến cô hận không có lỗ nào để chui xuống nữa.\'\'Bác gái, sao...sao bác lại đến giờ này.\'\' Sao nghĩ lại cô lại thấy câu nói của cô có gì đó sai sai?
\'\'Ờ, ôi xin lỗi làm phiền hai con, có gì cứ tiếp tục, mẹ để canh ở đây hai đứa ăn nhé, mẹ đi đây, mẹ đi đây. À Quân Thần nó yếu đuối, nếu nó không làm chủ được thì con thông cảm nhé, mẹ thất vọng về nó lắm. Con trai yêu đuối quá để con gái chủ động. Thôi mẹ không nói nữa mẹ đi đây.\'\'
Trác Nhiên nhanh chóng từ trên người Mạc Quân Thần nhảy xuống chạy ra gọi mẹ Mạc lại:\'\' Bác gái, bọn con trêu đùa nhau một chút thôi mà, bác vào đây đi.\'\'
Đế nói ra mấy lời này cô đã phải cô gắng lắm, cô nháy nháy mắt với Mạc Quân Thần nhưng anh không để ý hướng mẹ mình nói to:\'\' Mẹ thật nhàm chán, đến đúng lúc cô ấy muốn thử tư thế mới trên ghế sô pha.\'\'
Trác Nhiên nghe xong mặt mũi tím tái, lập tức véo anh hai cái vào eo, cười trừ:\'\' Bác gái à, đừng nghe anh ấy linh tinh, bọn cháu không có gì đâu, lời đàn ông nói không đáng tin ha ha.\'\'
Có vẻ cô có giải thích cũng chẳng được ích lợi gì, vẻ mặt của mẹ anh vẫn tràn ngập suy nghĩ đen tối:\'\' Ha ha mẹ có nghĩ gì đâu, Quân Thần nó yêu đuối mẹ biết mà, để con phải chủ động chính là thiệt thòi cho con rồi. May mà có con rước nó chứ không biết có ai thèm để ý nó không nữa.\'\'
\'\'Mẹ, bố nói năm xưa thấy mẹ xấu quá nên bố mới lấy mẹ để nhân giống ra con cho đẹp trai.\'\'
Câu nói chuyển đề tài của anh đúng thật là ngoạn mục, Trác Nhiên được giải vây nhanh chóng đi vào trong.
\'\'Cái gì? Có ông già ấy dám nói như vậy, mẹ về xử lí ông ấy đây, con ở đây đừng làm con dâu mẹ buồn.\'\'
\'\'Mẹ yên tâm con đủ sức thỏa mãn cô ấy.\'
Anh Mạc, gia đình anh sao ai cũng đen tối là sao?
Mạc Quân Thần một tay cầm bản hợp đồng, một tay đưa ly rượu vang lên môi khẽ nhấp một ngụm, chiếc ghế xoay xoay ra phía cửa kính đằng sau, nhìn bóng lưng kiêu ngạo khiến người ta khó nắm bắt.
\'\'Thừa Nhân, bên Nghiêm Thị sao rồi?\'\'
Tống Thừa Nhân ngồi trên ghế sô pha được đặt giữa phòng, hai chân vắt lên trên bàn, mài mài móng tay:\'\' Hắn đâu có dễ cắn câu như vậy, cáo già như hắn đằng sau còn có Trác Thị, khó nói lắm.\'\'
\'\'Hừ, cậu nghĩ sao?\'\'
\'\'Bước đầu tiên, tách Trác Thị ra khỏi Nghiêm Thị.\'\'
\'\'Hay lắm.\'\'
\'\'Tôi điều tra được một chuyện rất thú vị.\'\'
\'\'Hửm?\'\'
\'\'Nghiêm Triết không có khả năng sinh con.\'\'
\'\'Ha ha, việc này hắn có biết không?\'\'
\'\'Không hề, đứa con thứ hai của hắn và Trác Y Y chắc cũng là giả.\'\'
\'\'Sắp có trò hay để xem rồi.\'\'
Tống Thừa Nhân dường như nhớ ra điều gì, anh quay ra hỏi Mạc Quân Thần:\'\' Chuyện của cậu và Hiểu Linh Hy thế nào?\'\'
\'\'Tôi cần cô ấy, cô ấy cần tôi.\'\'
\'\'Cô ta cần tiền?\'\'
\'\'Không. Cậu không biết yêu cầu của cô ta thú vị thế nào đâu.\'\'
\'\'Là gì?\'\'
\'\'Nói ra mất vui, cậu ra ngoài đi.\'\'
Tống Thừa Nhân nghe thấy vậy tức nổ mắt, anh ném ngay cái gối trên ghế ném vào người Mạc Quân Thần.
\'\'Mẹ kiếp, bạn bè thế à, cậu có nói không hả?\'\'
Mạc Quân Thần cười ha hả, vẫn nhìn xuống dưới không quay ra.
\'\'Cậu còn không thèm nhìn tôi, được lắm. Mẹ kiếp, bạn khốn nạn.\'\' Tống Thừa Nhân chảy phắt qua bàn làm việc của Mạc Quân Thần bóp cổ anh, như hai người trẻ con đùa nghịc vậy. Anh luôn là như vậy, đối với bạn chí cốt của mình luôn tin tưởng, bạn vao sinh ra tử với anh bao nhiêu năm.
Chiếc ghế xoay nghiêng ngả mà ngã sập xuống, cả người Tống Thừa Nhân nằm đè lên Mạc Quân Thần. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như cửa phòng không mở, người bước vào lại là Trác Nhiên.\'\'Mạc Quân Thần, như đã hứa, tôi mang đồ....\'\' Lời còn chưa dứt, Trác Nhiên mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cô nhanh chóng để đổ lên bàn rồi nói tiếp:\'\' à hai người tiếp tục, tôi...tôi ra ngoài trước nhé. Hi hi\'\' Còn kèm theo cả \' hi hi \' phía sau.
Tống Thừa Nhân mặt mày tái mét, Mạc Quân Thần nhanh chóng đẩy Tống Thừa Nhân ra khỏi người mình, nét mặt cau có:\'\' Cậu có cần yêu tôi thế không hả? Mẹ kiếp, thật không ngờ.\'\'
Tống Thừa Nhân hiện đầy vạch đen trên trán:\'\' Mạc Quân Thần, cậu lấy đi sự trong sáng của tôi rồi.\'\'
\'\'A lo, em quay lại ngay, đừng trách tôi ác.\'\' Anh không thèm liếc qua Tống Thừa Nhân một cái, trực tiếp gọi điện cho Trác Nhiên mở cửa đi ra không lâu.
Thật ra Trác Nhiên còn chưa có đi, cô đứng ở ngoài cửa nghe lén, Mạc Quân Thần là gay thật sự khiến cô có chút tò mò, lại nghe thấy điện thoại, hóa ra là anh gọi.
Cô đi vào phòng, còn không quên liếc nhìn Tống Thừa Nhân với ánh mắt mờ ám, người đan ông xinh đẹp này, nếu cô là con trai có khi cũng động lòng cũng nên.
\'\'Chị Tống, à anh Tống, thật tình cờ, tình cờ.\'\' Trác Nhiên cười hì hì trêu chọc Tống Thừa Nhân, vẻ mặt ngượng ngùn của anh khiến cô nổi lên một hồi lưu manh.
\'\'Hy, tôi ở đây mà em dám trêu hoa ghẹo nguyệt hả?\'\' Mạc Quân Thân phía sau cằn nhằn.
\'\'Hả?\'\' Trác Nhiên bây giờ mới nhìn ra phía anh, lại thấy anh quần áo có chút sộc sệch, lại không khỏi nghĩ bậy.
\'\' Thư kí Tống có ở lại ăn trưa không?\'\' Cô chỉ hỏi cho có lệ thôi nào ngờ Tông Thừa Nhân lại đồng ý, có trời biết ánh muốn phá đám Mạc Quân Thần thế nào, dám chọc tức anh.
\'\'Thừa Nhân, cậu hết việc rồi à, ra ngoài làm việc đi.\'\' Mạc Quân Thần tiến đến sô pha mở cặp lồng ra, cơm của cô đừng mong ai động vào trừ anh.
\'\'Tôi cũng đói, ăn mới có sức làm việc. Đúng không Hiểu tiểu thư.\'\'
\'\'Ừ đúng vậy, dù sao đồ ăn cũng nhiều, anh ấy ăn chung cũng không sao. À mà gọi tôi là Hy.\'\'
Mạc Quân Thần vừa ăn vừa lườm Tông Thừa Nhân cháy cả mặt, nhưng da mặt Tống Thư kí đâu phải dạng mỏng manh gì, anh ngồi ăn tranh hết cả phần của Mạc Quân Thần.
\'\'Ôi Hy, cô nấu ngon quá, lần sau có thể mang ké cho tôi một phần nhỏ không?\'\'
Cô còn chưa trả lời, Mạc Quần Thần đã bẻ gãy lời anh:\'\'Không, người của tôi, đồ ăn cũng chỉ có mình tôi được ăn. Mà đừng có gọi cô ấy là Hy, vẫn gọi là Hiểu tiểu thu dễ nghe hơn.\'\'
\'\'Mạc...\'\' Anh che miệng cô lại nói tiếp:\'\' Tối nay tôi có việc, cậu tăng ca nhé.\'\'
\'\'Khốn kiếp, Linh Hy cô thấy được bộ mặt thật của cậu ta chưa? Bỉ ổi vô liêm sỉ, em chia tay cậu ta tôi sẽ mở tiệc ăn mừng cho em.\'\'
\'\'Mẹ kiếp cậu tăng ca một tháng cho tôi.\'\'
\'\'Hừ ông đây nghỉ làm.\'\'
Tống Thừa Nhân trước khi đi còn mang hộp thức ăn chưa ăn hết ra cửa:\'\' Linh Hy, tý nữa rôi trả lại hộp nhé.\'\'
Mạc Quân Thần quay ra:\'\' Hy, em quên gì?\'\'
\'\'Quên gì?\'\' Trác Nhiên không hiểu anh muốn nói cái gì, lại thấy anh chỉ vào môi mình. Hừ hôm nay tại Tống Thừa Nhân mà quên mất. Cô nhón chân hôn lướt anh một cái, mặt anh nhăn lại.
\'\'Hôn muộn phạt mười cái.\'\'
\'\'Hôn nhiều mỏi lắm.\'\'
\'\'Vậy để tôi.\'\'
Anh hôn đủ mười cái hôn xong cũng đã là nửa tiếng sau, chân Trác Nhiên mềm nhũn ngồi phịch xuống ghế, mệt chết được.
\'\'Em yếu như vậy thì sao chịu được tôi.\'\'
\'\'Vậy thì anh đi tìm người khác mà thỏa mãn.\'\'
\'\'Nhưng hiện tại tôi chơi với em chưa đủ.\'\'
Tính hiếu thắng của cô bị anh kích động cô lườm anh:\'\' Anh đừng tưởng có mình anh biết hôn.\'\'
Anh cười thích thú:\'\' Vậy em biết.\'\'
\'\'Tất nhiên tôi biết, để tôi gọi thư kí Tống vào đây làm mẫu.\'\'
Mẹ kiếp cô dám chọc tức anh.
\'\'Lấy tôi làm vật mẫu, thế thì tôi mới cảm nhận được.\'\'
\'\'Hừ được.\'\'
Anh ngồi trên ghế sô pha, Trác Nhiên hơi lúng túng lại tự chế giễu bản thân ngu ngốc tự nhiên lại nói linh tinh, cô tiến lên ngồi lên đùi anh, cất giọng quyến rũ:\'\' Anh không được đáp trả, anh đáp trả là thua.\'\'
\'\'Được.\'\'
Đầu tiên, cô xoa xoa mặt anh, ngón tay cái lướt qua môi anh,anh còn liếm môi,cố ý chạm đầu lưỡi vào ngón tay cô, đáng ghét, cô chửi thầm.
Cô học theo anh, một tay còn lại men theo vạt áo thò tay vào trong người anh, cô đây là đang quyến rũ công khai anh. Sờ từng cơ bụng của anh cô cười:\'\' Sáu mũi cơ à?\'\'\'\'Ừm, hôn đi.\'\'
Cô hiện tại không biết làm gì tiếp theo, thấy anh nhắm mắt lại, cô chậm rãi cúi xuống hôn lên đôi mắt anh từ từ hôn xuống miệng. Trác Nhiên dùng lưỡi khuấy đảo miệng anh, còn anh như đã hứa không nhúc nhích mặc cô muốn làm gì thì làm.
Thấy anh chưa có phản ứng gì, Trác Nhiên có chút tức giận, cô sờ đến hai núm đỏ nhỏ trước ngực anh khẽ vẫn vê, lúc này anh chợt mở mắt khẽ hừ một tiếng.
Anh thật sự nhịn nãy giờ, cô dám trêu chọc anh, mặt anh đỏ lên thật kì lạ, cô không biết đó là nơi mẫn cảm của anh.
Trác Nhiên mở mắt lại thấy đôi tai anh đỏ, nhìn lại mặt anh cũng đỏ au, đột nhiên lại thấy vỗ cùng đáng yêu. Cô cởi cúc áo trước ngực anh ngồi nghịch mân mê chúng, lại thấy anh thở dốc, Chơi trò này vui thật.
\'\'Em bảo hôn cơ mà, đừng nghịch chỗ đó.\'\'
\'\'Vui mà, sờ một chút, thích ghê.\'\'
\'\'Em có bỏ ra không? Không thì đừng hối hận.\'\' Mặt anh giờ đã hồng hồng như cà chua rồi.
\'\'Anh ngại à?\'\' Cô thích thú trêu đùa anh, lại véo véo nhẹ nơi mẫn cảm đó.
Mẹ kiếp, cô giỏi lắm.
Anh trực tiếp bế cô vào căn phòng ngủ phía trong ném cô xuống giường:\'\' Tôi đã nói, em đừng có hối hận.\'\'
Nhân lúc anh đang cởi áo, Trác Nhiên nhanh chóng lủi ra ngoài phòng:\'\' Tôi đi trước nha.\'\'
Để lại Mạc Quân Thần mặt đầy vạch đen:\'\' Mẹ kiếp lần sau mua cái áo dễ cởi hơn.\'\'
-----Đây là đường ngăn cách trong sáng--------
Trác Nhiên vui vẻ ra khỏi phòng của anh, cô vào WC chỉnh lại tóc lại nhanh chóng đến địa điểm chụp ảnh, dù sao trong sáu tháng này vẫn phải kiếm cơm bằng cái nghề này.
Đi xuống gara chợt cô thấy Giang Hạo thứ kí của Nghiêm Triết, anh ta đến đây làm gì?
Nhẹ nhàng đi đến gần hai người đang nói chuyện, cô không nhìn rõ mặt của người còn lại chỉ chụp lại được ảnh của Giang Hạo. Cô gửi tin nhắn ảnh cho Mạc Quân Thần rồi lấy xe ra khỏi Mạc Thị, cô biết anh có cách để giải quyết mọi việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc