Sợ Yêu - Chương 08

Tác giả: Hường Nguyễn

Nghiêm Triết, tối nay tôi đến để xem trò vui của hai người, chờ tôi.
----
Cô có nghe Mạc Quân Thần nhắc đến mấy hôm trước Nghiêm Triết bị đánh đập dã man phải vào viện, vậy mà hắn ta vẫn có thể ra oai khi gọi điện cho cô. Cô đoán bây giờ hắn đang nằm viện mà tức đến thổ huyết, loại người bỉ ổi như hắn cô thực sự đã cạn tình rồi.
\'\'Linh Hy, kịch bản bị thay đổi, rất xin lỗi mọi người đành phải cố gắng hơn rồi.\'\'
\'\'Không có gì, thay đổi thế nào?\'\'
\'\'Kết thúc sẽ thay đổi thành kết Sad ending.\'\'
Cũng đau đầu quá rồi, cô cũng chẳng hiểu nổi ông đạo diễn này nghĩ gì, cứ thích mang lại day dứt cho người xem, lần sau tránh phim của ông này ra.
Trác Nhiên không nói gì, cô cầm tờ kịch bản mới đọc lại, đúng thật là cái kết đau khổ, nữ chính vì tự ti về bản thân nên đã ra đi, nam chính đau khổ đi tìm kiếm khắp nơi đến lúc tìm thấy thì nữ chính đã bị bệnh mà chết. Bà tổ biên kịch cũng thật khiến người ta hoang mang.
Cô đọc kịch bản mà thấy hơi thắc mắc, sao tự dưng kịch bản lại thay đổi, tuy kịch bản trước là kết thúc mở nhưng mối tình của họ vẫn là một kết thúc đẹp, cô thấy đóng phim thật đau đầu.
Lục Khải Chính đi đến chỗ cô, cười cười để lộ hàm răng trắng đều:\'\' Không muốn làm Dạ phu nhân nữa mà muốn làm mợ của tôi rồi cơ à?\'\'
Cô thật sự không hiểu anh ta nói gì. Mợ? \'\' Anh muốn nói gì?\'\'
\'\'Linh Hy, tôi còn không biết cô muốn làm gì sao? Trả thù? Cô mà cũng có tư cách ư? Năm đó cô là người phản bội, sao cô lại làm ra cái vẻ mặt như tôi nợ cô vậy?\'\'
Càng nghe càng mơ hồ. Hiểu Linh Hy, linh hồn cô ở nơi nào có thể giải thích vụ này được không?
Cô không nói gì, mà chính xác là cũng không biết phải nói gì, cô muốn đi hỏi Thái Thái rốt cuộc là như thế nào.
Thấy cô quay lưng đi, Lục Khải chính thu hồi nụ cười, nét mặt lại lạnh băng, bộ phim này nếu không phải có Hiểu Linh Hy, thì anh cũng chẳng tham gia. Anh muốn xem cô muốn làm cái gì.
Đi đến chỗ Thái Thái, tự tìm cho mình một lý do hợp lý, cô hỏi: \'\'Thái Thái, mình có việc cần hỏi.\'\'
Thái Thái theo cô đi dọc bờ biển:\'\' Có chuyện gì? Thắc mắc vụ thay đổi kịch bản sao?\'\'
\'\'Không, là chuyện của tôi và Lục Khải Chính.\'\'
\'\'Cậu muốn quay lại với anh ta?\'\'
Thì ra như cô dự đoán, Thái Thái biết hết chuyện của cô.
\'\'Không phải, vừa rồi Lục Khải Chính nói mình muốn trả thù anh ta, là có ý gì?\'\'
\'\'Hừ anh ta nói như thế ư? Tên khốn kiếp đó, năm đó không phải anh ta thì cậu cũng không bị con tiện nhân đó đánh đến nhập viện. Hứa với mình, cậu đừng quay lại với anh ta.\'\'\'\'Mình hứa, nhưng do lần trước mình bị tai nạn xe....\'\'
Cô chưa nói xong Thái Thái đã hoảng hốt:\'\' Cái gì? Cậu bị tai nạn xe?\'\'
\'\'Ừm, nên đầu bị va đập mình không nhớ nhiều chuyện, cậu kể chuyện năm đó cho mình được không?\'\'
\'\'Sao cậu bây giờ mới cho mình biết.\'\' Thái Thái giận rồi, Trác Nhiên hiểu, cô ấy chỉ là lo lắng cho cô mà thôi.
\'\'Mình xin lỗi, lần sau nhất định nói cho cậu. Kể cho mình nghe đi.\'\'
\'\'Hừ lần này tha cho cậu.\'\'
Cô ấy bắt đầu kể lại câu chuyện giữa Hiểu Linh Hy và Lục Khải Chính. Lục Khải Chính và Hiểu Linh Hy lúc trước gần nhà nhau,vì chỉ hơn kém nhau hai tuổi nên cả hai rất thân,cả hai có tình cảm nhưng đến năm mười sáu tuổi chính thức yêu nhau, nhưng vì còn nhỏ nên không dám nói với bố mẹ. Hơn một năm sau khi chính thức yêu nhau thì xảy ra mâu thuẫn, Lục Khải Chính có hôn thê mà Hiểu Linh Hy cũng vậy, ghen tuông lẫn lộn lên lúc tan lúc hợp. Vị hôn thê của Lục Khải Chính mù quáng cho người đánh Hiểu Linh HY còn bịa đặt Hiểu Linh Hy yêu người khác với Lục Khải Chính, lúc ấy vì đang hôn mê ở bệnh viện nên Hiểu Linh Hy không hay biết gì. Lục Khải Chính tức giận nhắn tin đòi chia tay.
Vậy Trác Nhiên có thể lờ mờ đoán ra rằng, chắc chắn đến khi Hiểu Linh Hy tỉnh dậy thì nhận được tin nhắn liền cho rằng anh ta phản bội cô nên yêu bạn thân của anh ta là Dạ Hiên. Mạc Quân Thần lại là cậu của anh ta, hẳn nào anh ta nói rằng cô muốn làm mợ của anh ta.
Yêu đương khi còn nhỏ quả thật đau đầu, bản thân cô tuy đã hơn hai mươi nhưng cũng còn ngốc nghếch, ngu muội mà bị lừa gạt yêu phải tên cặn bã như Nghiêm Triết.
Cô cười, tự giễu bản thân mình, con người chính là như vậy trong tình yêu đều trở nên bé nhỏ không thể tụ điều khiển trái tim của chính mình, như những hạt cát nơi đại dương vô tận, mặc cho sóng xô đẩy chẳng biết đi đâu về đâu.
Đắm chìm trong suy nghĩ riêng cô quên mất rằng bên cạnh cô còn Thái Thái, cô ấy ngồi, nước mắt lăn dài trên má,\'\' Thái Thái, sao vậy?\'\'
\'\'Yêu chính là bể khổ, nhấn chìm tất cả mọi thứ, tất cả nhân phảm của con người.\'\'
Không để cô tiếp lời, cô ấy lại nói tiếp:\'\' Mình yêu anh ấy ba năm rồi, nhưng đến tuần trước mình mới biết được anh ấy là người đã có gia đình, Hy Hy, mình phải làm sao?\'\'
\'\'Buông bỏ đi, cậu không thể là kẻ thứ ba được.\'\'
Cô ấy lắc đầu:\'\' Cậu không hiểu, cậu mới mười tắm tuổi, cậu không thể hiểu được, nếu có thể nói buông là buông thì mình đã buông bỏ lâu rồi. Nhưng mình không buông được, anh ấy ngày nào cũng đến nhà mình quỳ rạp, anh ấy nói anh ấy sẽ ly hôn để lấy mình.\'\'
\'\'Vậy cậu...\'\'
\'\'Mình không muốn là người phá hoại hạnh phúc của người khác.\'\'
\'\'Vậy buông tay đi, cậu hãy nhớ rằng cậu may mắn vẫn nhận ra mọi thứ giả dối khi nó quá muộn.\'\'
Trác Nhiên lại nói tiếp:\'\' Mình kể cho cậu nghe một câu chuyện. Cô gái và chàng trai yêu nhau sâu đậm sáu năm trời, tưởng rằng sẽ đến được hôn nhân, nào ngờ chàng trai đòi chia tay cô gái để kết hôn với chị gái cô ấy, lấy chị gái thì có thể có được toàn bộ gia tài. Chàng trai không có khả năng sinh con, người chị của cô gái biết được liền mang thai giả, đổ lỗi cho cô gái làm mình sảy thai. Chàng trai tức giận liền lái xe đâm cô gái, chị gái cô lại bị bệnh máu trắng, chàng trau rút ống thở của cô, ép cô kí vào đơn hiến tủy. Cô gái chết đi rồi nhưng vẫn mang một nỗi hận. Không biết bao giờ có thể với đi nối hận đó. Cô cuối cùng chàng trai bên cô sáu năm lại không hề yêu cô.
\'\'Cậu đừng kể chuyện linh tinh an ủi mình, làm gì có người đàn ông nào tàn nhẫn độc ác như vậy.\'\'
\'\'Mình thề, cô ấy chính là....m...chị gái của mình. Có thể cậu không biết, bố mình lấy vợ mới, cô ấy chính là con gái của bà ấy.\'\'
\'\'Thật...thật ư?\'\'
\'\'Đúng vậy.\'\'
\'\'Mẹ kiếp, thật cẩu huyết, nhưng...\'\'
\'\'Mình biết cậu đau khổ nhưng đau một lần rồi thôi, mọi chuyện sẽ qua, chẳng bao lâu cậu sẽ quên được anh ta.\'\'
\'\'Ừm, có lẽ cậu nói đúng, mình sẽ quên anh ta trước khi mọi thứ quá muộn.\'\'
Trác Nhiên cùng Thái Thái sửa lại lớp trang điểm rồi nhanh chóng quay cảnh tiếp theo của phim. Lần này có vẻ ổn hơn so với lần trước vì Trác Nhiên đã không bỡ ngỡ nữa, tuy nhiên biểu cảm vẫn còn vài phần chưa đạt nên phải quay lại vài lần.
\'\'Nghỉ trưa thôi.\'\'
Cơm canh buổi trưa khá là đạm bạc do đoàn làm phim mang tới, một vài nghệ sĩ họ tự gọi đồ ăn bên ngoài. Trác Nhiên khẩu vị tốt nên cũng không kén chọn, cô ăn đồ ăn của đoàn làm phim, dù gì cũng là buổi trưa ăn nhẹ một chút sao phải kén chọn.
Dạ Hiên hôm nay không làm phiền cô, có lẽ là có bạn thân hắn tới, nhờ đó mà tâm trạng cô tốt hơn nhiều.
Ăn một ít đã thấy no, Trác Nhiên lại đi dạo một chút cho tiêu cơm, gió biển thổi vào mặt mát rượi, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện.
\'\'Vương Ân, cô theo tôi đến tận đây cơ à?\'\'
\'\'Lục thiếu, anh hình như quá đề cao bản thân rồi.\'\'
Hóa ra là Lục Khải Chính và Vương Ân, hẳn nào ban đầu cô đã thấy họ có gì đó khác lạ.
\'\'Không phải ư?\'\'
\'\'Thứ nhất, đoàn làm phim không phải của anh, thứ hai bộ phim này tôi kí hợp đồng trước anh, anh có quyền gì nói? Không thấy xấu hổ à?\'\'
Ngừng một chút lại nghe thấy tiếng Vương Ân nói:\'\' Không phải anh đến đây là vì Hiểu Linh Hy sao? Sao phải làm khó tôi?\'\'
\'\'Dù sao thì tôi cũng không đồng ý kết hôn với cô.\'\'
\'\'Cái đó không đến phiên anh quyết định.\'\'
\'\'Hừ, cô đừng tưởng tôi không biết bộ mặt giả tạo của cô. Năm đó không vì cô thì tôi và cô ấy cũng không chia tay để đến bước đường như bây giờ.\'\'
\'\'Anh muốn quay lại? Ha, bây giờ cô ấy đã có người yêu hoàn hảo rồi, sắp làm mợ anh rồi đấy, định có ý với mợ của mình à?\'\'\'\'Việc đó không đến lượt cô quản, hôn phu cái quái gì? Mẹ kiếp thời nào rồi còn có cái trò hứa hôn. Tôi nói cho cô biết, hôn sự này cô không hủy tôi cũng nhất định hủy nó. Kiếp này ngoài cô ấy ra tôi không lấy ai khác.\'\'
Lục Khải Chính đúng là quá ngây thơ, cô có nên đập vài phát cho anh ta tỉnh ra không? Dù sao cô cũng chỉ mong anh ta tránh xa cô ra đừng có phá hỏng kế hoạch của cô.
Đoạn sau cô không nghe nữa mà tiếp tục quay phim, cô không chắc bản thân có thể sống thêm được bao nhiêu năm nên mội cơ hội đều phải trân trọng nó. Giống như việc trả thù Nghiêm Triết, phải tận dụng mọi cơ hội mà ông trời ban cho, phá hủy con người anh ta. Cô không phải thanh nữ thuần khiết như trong phim ảnh mà có thể bỏ qua cho tội lỗi của anh ta. Phá hủy tất cả của anh ta giống như anh ta đã làm với cô.
Trời nhá nhem tối, cảnh biển quyến rũ đến lạ thường, Mạc Quân Thần bận việc nhưng vẫn tới đón cô, cô cũng chẳng biết anh làm thế để làm gì nữa. Thật ra cô cảm thấy làm người tình của anh cũng rất tốt, anh đối xử cũng không tàn bạo như người khác nói, hay chỉ với cô anh mới đối xử như vậy? Không, chắc chắn là không. Cô không nên tự mình đã tình.
Tạm biệt mọi người, Trác Nhiên nhanh chóng ra xe của anh, anh đứng tựa vào của xe, đôi môi gợi lên ý cười. Không thấy anh có ý định mở của xe, cô nhìn anh:\'\' Lại có chuyện gì?\'\'
\'\'Giao ước mỗi khi nhìn thấy tôi, em không nhớ? Mới có một ngày mà đã như vậy rồi sao?\'\'
\'\'À.\'\'
Trác Nhiên chợt nhớ vụ sáng nay anh nói mỗi khi nhìn thấy anh là phải chủ động hôn anh, cô đứng sát vào người anh kiễng chân hôn lên môi anh. Vốn chỉ định hôn lướt qua môi anh nhưng anh đã nhanh chóng lật người cô dựa vào ô tô hôn áp đảo.
Mạc Quân Thần hừ một cái, cứ thế này chắc anh hôn cô đến nghiện mất, ngọt ngào như viên kẹo đường vậy.
\'\'Trôi son rồi.\'\'
\'\'Son quan trọng hay hôn tôi quan trọng?\'\'
\'\'Chả cái nào quan trọng.\'\'
\'\'Hừ được lắm, phạt hôn năm lần nữa.\'\'
Anh và cô lại ngày càng gần lại, cả hai không biết tình cảm có họ nảy nở từ bao giờ, cứ đến tự nhiên như gió, phảng phất cũng khiến lòng người mát lạnh.
Thoắt cái đã một tháng, Mạc Quân Thần vừa đi công tác về, đứng ở sân bay chờ anh, lòng cô có cảm giác gấp gáp, không rõ phát sinh. Lại cảm thấy mình như người yêu nhỏ bé chờ bạn trai tại sân bay, bóng dáng anh từ xa, đôi chân dài thẳng tắp, từng đường nét cao ngạo hiện lên trên khuôn mặt anh. Từ xa cũng có thể nhận ra.
Bước về phía anh, cô lại không kiềm đươc mà nói vài lời ghét bỏ:\'\' Lại còn gọi tôi ra đón, anh thiếu người chắc?\'\'
\'\'Em là gì của tôi.\'\'
\'\'Người tình.\'\'
\'\'Vậy đón tôi là sai à? Còn nữa, vẫn chưa hôn tôi.\'\'
Lườm anh vài cái, cô nhón chân hôn chụt anh rồi đi trước mặc anh đang kéo kéo trêu cô.
Giao hành lí cho thư kí, anh lái xe đưa cô về nhà, lái xe vào gara, anh xách đồ từ xe lên, anh đưa cho cô:\'\' Nấu đi.\'\'
\'\'Tôi nấu?\'\'
\'\'Chẳng lẽ tôi nấu?\'\'
Trác Nhiên không nói gì nữa đi vào bếp, lấy tạp dề để ở trên giá xuống mặc vào, cô nhanh chóng lấy đồ mà Mạc Quần Thần vừa mới mang vào.
Mạc Quân Thần nằm trên sô pha bỗng có cảm giác ám áp lạ thường, tựa như đang về nhà mình, có vợ nấu cơm. Lắc lắc đầu, anh cầm điều khiển ti vi bật lên xem.
Tầm một tiếng, thức ăn được dọn lên bàn, Trác Nhiên thở một hơi cởi tạp dề móc lên giá, nhanh chóng rửa tay rồi ra đi ra phòng khách. Mạc Quân Thần đang nằm ngủ trên ghế, ti vi vẫn chưa tắt, hai chân vắt lên bàn, một tay gác lên trán, nhìn dáng vẻ trông thật lười biếng.
Cô đi đến lay nhẹ người anh: \'\'Dậy đi, thức ăn nguội rồi.\'\'
Anh vẫn thở đều đều không có hiện tượng tỉnh, cô liền lấy một viên đã nhét vào trong áo anh.
Mạc Quân Thần giật nảy mình, lại không ngờ cô chơi ác như vậy liền túm cô đè xuống ghế.
\'\'Không thể gọi theo cách khác sao?\'\'
\'\'Gọi theo mấy cách kia anh cũng không dậy.\'\'
\'\'Vậy thế này thì sao? Lần sau chỉ cần thế này, tôi sẽ dậy.\'\' Anh hôn liên tiếp vào môi cô, sao cô có cảm giác như chú chó nhỏ vậy. Anh mà biết suy nghĩ trong đầu cô lúc này không biết anh có nổi điên không nữa.
\'\'Không có lần sau đâu.\'\' Cô đẩy anh ra nhanh chóng đi vào bếp, còn không quên dặn dò:\'\' Rửa tay trước đã.\'\'
Rửa tay xong, Mạc Quân Thần ngồi vào bàn ăn, nét mặt có chút nghi ngờ:\'\' Mua đồ bên ngoài về à?\'\'
\'\'Đúng đó.\'\'
Anh gắp một miếng thịt bò xào, nhai nhai:\'\' Nhà hàng nào thế? Cũng được.\'\'
\'\'Tưởng anh chê cơ chứ.\'\' Cô bĩu môi.
Anh ăn liền ba bát cơm, lâu lâu không có ăn no như vậy, bụng bây giờ căng muốn bật cúc áo. Mạc Quân Thần cởi hẳn áo ra, ngồi lên ghế tựa:
\'\' Có quần áo nam không? Tôi muốn tắm.\'\'
\'\'Tôi đâu có dẫn trai về nhà.\'\'
\'\'Tôi không phải trai à?\'\'
\'\'Không.\'\'
Anh nhanh chóng cởi quần chỉ còn lại chiếc quần tam giác nhỏ, Trác Nhiên thì đang rửa bát nên không nhìn thấy, Mạc Quân Thần áp sát vào thân thể cô:\'\' Tôi không phải trai, tôi là đàn ông, người đàn ông của em.\'\'
\'\'Anh lại lên cơn à? Mặc quần áo vào.\'\'
\'\'Em cho xuân dược vào thức ăn à, tôi nóng quá.\'\' Tay anh còn sờ sờ thân thể, trên mặt còn lộ bảy phần say tình.
Trác Nhiên bỗng có cảm giác muốn nôn, đang định mắng anh một trận thì bên ngoài có tiếng chuông, cô đành lườm anh rồi đi ra mở cửa.
\'\'Nghiêm Triết?\'\'
\'\'Không ngờ là tôi à? Không muốn tôi vào?\'\'
\'\'Tất nhiên là không, loại người như anh tôi ghê tởm, vào đây chỉ bần nhà tôi.\'\'
Nghiêm Triết nhếch mép, lộ ra hai chiếc răng khểnh đẹp lạ, nhưng cô không có tâm trạng để ý. Hắn ta đẩy Trác Nhiên sang một bên đi cả giày vào trong nhà cô.
\'\'Hiểu Linh Hy, tôi suy nghĩ rất kỹ, có lẽ nếu hai ta kết hôn thì cả hai bên gia đình đều có lợi, cô cũng có ý với tôi, không phải sao?\'\'
\'\' Nghiêm Tổng hình như anh quá coi trọng bản thân rồi, tôi có ý với anh? Đây là ban ngày không phải đêm để anh mơ mộng.\'\'
Nghiêm Triết áp sát cô vào tường, nét mặt dữ tợn, nhưng chưa kịp nói gì đã bị lực phía sau kéo lại, một cú đấm bay thẳng vào mặt.
Hắn chửi rủa:\'\' Mẹ kiếp, thằng chó nào.\'\'
\'\'Nghiêm Triết, lâu rồi không gặp cậu, đến người phụ nữ của tôi cậu cũng dám động.\'\'
Mạc Quân Thần nét mặt u ám, anh đã mặc quần dài, nhưng phía trên vẫn cởi trần, từng đường nét trên cơ thể lộ lên từng múi từng múi săn chắc.
Nhận thấy người đánh mình là Mạc Quân Thần, Nghiêm Triết có chút giễu cợt:\'\' Không ngờ Hiểu Linh Hy lại câu được con rùa vàng này, mới đầu tôi còn tưởng là đồn nhảm. Mạc Quân Thần, khẩu vị của cậu dừng lại ở đây thôi sao?\'\'
\'\'Ồ khẩu vị của tôi có lẽ chỉ vậy, nhưng hình như tôi nghe nói cậu vừa cầu hôn cô ấy.\'\'
Mặt Nghiêm Triết đanh lại:\'\' Cậu muốn gì? Chúng ta dù sao cũng là bạn bè.\'\'
\'\'Bạn bè? Cái quan hệ bạn bè thối nát ấy đừng nhắc đến làm gì, có bạn tài giỏi như cậu, tôi không với tới nổi.\'\'
\'\'Cậu muốn chơi với tôi?\'\' Nghiêm Triết nhìn thẳng vào mặt Mạc Quân Thần, cả hai đâng lên một hồi thách thức.
\'\'Nếu cậu muốn, tôi chiều.\'\' Mạc Quân Thần cười cười, nụ cười đậm chất khinh bỉ. Nếu Nghiêm Triết muốn chơi ván cờ này, anh sẵn sàng chơi với hắn. Loại người tham lam như hắn, chết cũng không ai tiếc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc