Sợ Yêu - Chương 07

Tác giả: Hường Nguyễn

Cô cởi quần áo định tắm, nhưng khi mở vòi ra thì mặt mày nhăn nhó: KHÔNG CÓ NƯỚC
Quân khăn quanh thân, Trác Nhiên mở cửa ra nhìn Mạc Quân Thần cũng đang nhăn nhó khó chịu vì kiềm chế,\'\' Nước bị khóa rồi, tôi khó chịu........\'\'
Cô còn chưa nói xong, anh đã ôm chặt cô hôn xuống, nụ hôn của anh bá đạo chiếm giữ, nụ hôn triền miên như hơi men khiến đầu óc cô lập tức bay lên không trung.
Ánh đèn mờ nhạt từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, tấm rèm mỏng đung đưa như ngại ngùng cho cảnh xuân bên trong phòng.
Mạc Quân Thần hai tay bận rộn, một tay chu du khắp thân thể Trác Nhiên, một tay giật chiếc khắn tắm quấn quanh người cô. Trác Nhiên như say trong mem tình chỉ nhẹ nhàng đáp trả hương vị ngọt ngào, đối với cô thực sự lạ lẫm.
Thân thể Trác Nhiên được đặt trên chiếc giường lớn, Mạc Quân Thần nhanh chóng nằm đè lên, quần áo trên người anh cũng đã được cởi hết, ánh đèn vàng chiếu lên hai thân thể trần trụi quân quýt không ngừng.
Hôn dọc từ môi xuống cổ, hai tay anh mơn man đôi bồng đảo mềm mại, tựa như chỉ cần chạm mạnh là có thể vỡ vụn.
\'\'Gọi tên tôi.\'\' Anh cắn cắn vành tai cô, lại vô tình liếm liếm, giọng nói đầy mê hoặc.
Trong cơn mê tình, cô chỉ biết mơ hồ nhìn người trước mặt, thật đẹp trai, thật cuốn hút:\'\' Quân Thần, ừm.\'\'
Tiếng rên khẽ của cô tạo khoái cảm cho anh, anh bắt đầu di chuyển xuống dưới, đôi môi cắn mút lên từng nấc da thịt cô, để lại dấu vết mờ nhạt hồng hồng. Trác Nhiên cả người mềm nhũn mặc cho anh đang càn quấy khắp thân thể mình, hai mắt nhìn anh mê đắm, hai tay khẽ vòng qua eo anh vuốt ve.
Mạc Quân Thần bận rộn, một tay thăm dò phía dưới, một tay nắn bóp đôi bồng đảo ngọt ngào,\'\' Gọi lại tên tôi.\'\'
\'\'Quân Thần\'\'
\'\'Ngoan, tôi sẽ nhẹ nhàng.\'\'
Mặt cô đỏ rực lên vì thuốc, hai tay bấu chặt vào eo anh, cảm giác phía dưới ngứa ngứa khó chịu khiến cơ thể cô hơi vặn vẹo, lại rên lên mấy tiếng kiều mị.
\'\'Ưm...ưm\'\'
Âm thanh khiến người ta khao khát, Mạc Quân Thần cọ cọ vật to lớn dưới thân vào khu rừng khiến nó chảy đầy mật ngọt, anh đẩy nhẹ mơn chớn từ từ vào hang động.
\'\'Chặt, thả lỏng.\'\'
\'\'Ừm, khó chịu.\'\'
\'\'Thả lòng sẽ không khó chịu.\'\'
Anh nhăn mày, đẩy mạnh một cái, móng tay cô cào lên lưng anh đau rát, anh thậ sự quá vội vàng rồi. Vách tường hút chặt lấy nó khiến anh thoải mái không thôi, động tác ngày một nhanh, ra vào liên tục, Trác Nhiên phái dưới khoái cảm dâng lên mãnh liệt, lúc thì như xuống địa ngục, lúc lại như lên thiên đường, cảm xúc lạ lẫm khó tả.
Anh hứng thú lật úp người cô, ra vào từ phía sau, thân dưới vận động kịch liệt, một tay nâng eo cô lên phối hợp với nhịp độ phía dưới, một tay xoa nắn đôi bồng đỏa đầy nước, mềm mại.
Cả người Trác Nhiên bị sự mãnh liệt của anh nhấn chìm, cô mềm nhũn thiếp đi lúc nào không biết, mặc anh vẫn chăm chỉ ra vào.
Quá nửa đêm, gió bên ngoài cửa sổ đưa hương hoa nhài dịu mát vào căn phòng nhuốm đầy mùi tình ái, Mạc Quân Thần như cảm thấy chưa đủ, sau lưng cô đầy dấu hôn xanh tím, anh luận động ra vào mấy lần rồi vùi tinh hoa vào người cô,anh ôm cô đặt lên người mình, vật phái dưới vẫn không rút ra, đâm sâu vào hang động của cô.
Những ánh nắng li ti vờn trên mái tóc người con gái, Trác Nhiên bị ánh nắng chiếu vào mới lờ mờ tỉnh dậy, lại thấy cả thân thể đau nhức không thể cử động, phía dưới thân lại ngứa ngứa. Mở to mắt, cô giật mình khi thấy bản thân đang nằm trên người Mạc Quân Thần, mặt anh kề sát mặt cô lộ ra từng đường nét quyến rũ của đàn ông trưởng thành. Anh vẫn chưa ngủ dậy, mi mắt dài cong như mi mắt con gái, làn da màu đồng khỏe khoắn khiến anh cuốn hút đến lạ, hai hàng lông mày giãn ra nhìn anh trông giống như hài tử ngủ say, không suy nghĩ, không lạnh lùng dữ dằn, lại không lưu manh bỉ ổi, mà hiền lành chất phác.
Cô nắm chặt ga giường nhẹ nhàng dậy khỏi người anh, lại phát hiện ra phía dưới anh còn chưa rút ra. Trac Nhiên mặt mày đỏ ửng như tôm luộc nhưng cô lại khoong biết phải làm thế nào. Lấy tay? Hay trực tiếp đúng dậy? Nếu trực tiếp đứng dậy sợ anh tỉnh giấc.
Sau một hồi suy nghĩ, cô nhắm mắt lấy tay cầm vào tiểu Quân Thần của anh, cầm thứ to lơn đó nhẹ nhàng, nhẹ nhàng rút ra.
Mạc Quân Thần tỉnh dậy, nhìn thấy một màn không khỏi phì cười, anh cất giọng hơi khàn:\'\' Vừa mới tỉnh dậy mà đã muốn vận động rồi à? Đêm qua chưa đủ hả?\'\'
Cô giật mình lập tức trượt ra khỏi người anh, nét măt bây giờ nóng đỏ như lửa nung:\'\' Tôi....tôi..\'\'
Tay cô vẫn cầm lấy cự vật to lớn, vô tình ma sát, Mạc Quân Thần hai mắt đen lại, cô lại cư nhiên vô tình quyến rũ hắn, cự vât trong tay cô càng ngày càng cương cứng, nóng bỏng, cô lại lần nữa giật mình, xấu hổ buông ra.
\'\'Em quyến rũ tôi?\'\'
\'\'Không, tôi không có....\'\'
Anh lật người lần nữa đè lên người cô, đêm qua anh không thấy mệt sao? Cô thì mệt lắm rồi đấy.
\'\'Cốc Cốc, hai đứa chuẩn bị xuống ăn cơm đi.\'\'
\'\'Bọn con tắm đã.\'\' Nghe thấy tiếng mẹ anh ở bên ngoài, Mạc Quân Thần hắng giọng trả lời, ánh mắt vẫn chăm chăm vào cô.\'\' Tắm uyên ương thì thế nào?\'\'
Anh bế cô vào phòng tắm, bật nước xả từ phía trên xuống, anh áp sát thân thể của cô vào tường lạnh lẽo, cơ thể của cô đang nóng rực bỗng cảm nhận được sự mát lãnh phía sau lưng bỗng cảm thấy khao khát. Nhưng cô mệt quá rồi dù muốn cũng không thể phản kháng.
\'\'Không cần ngại, đây cũng không phải lần đầu.\'\'
Không phải lần đầu thì cô cũng là con gái, dù sao không không thể đêm làm, sáng cũng làm được, người ta đi làm ca cũng có giờ nghỉ.
\'\'Mạc Tổng thường làm việc thâu đêm suốt sáng như vậy à.\'\'
Anh cười,\'\' Đúng vậy vì tôi có thể lực tốt, em có muốn thử khi ở công ty không?\'\'
\'\'Không muốn, bỉ ổi.\'\'
\'\'Ha ha.\'\'
Anh để chân cô quắp lấy eo anh, một tay anh giữ lấy eo cô liên tục đưa đẩy lên xuống theo nhịp điệu của mình, hai tay cô chỉ có thể ôm cổ anh.
Nước phía trên vòi hoa xem chảy xuống khiến cả hai ướt hết, lại như kích thích mọi giác quan trong anh, anh lại lật người cô ra vào từ phía sau.
Được một lúc, anh đặt cô xuống bồn tắm phía dưới, ánh mắt mê ly:\'\' Nếu không muốn mệt nữa, xoa dịu nó đi.\'\'
Anh đặt tay cô vào nó, vậy trong tay cô nóng bỏng cương cứng, cô xoa xoa, lại ấn ấn tò mò không thôi, một lúc lại nắn nắm:\'\' Không phải đồ chơi mà em nắm như thế, tôi nói em xoa dịu nó, sờ nó, vuốt ve nó.\'\'
Biến Thái, cô chỉ muốn mắng thẳng vào mặt anh, anh nằm dưới, cô ngồi lê chân anh, hai tay muốn ve. Anh lấy sữa tắm xoa khắp người cô, xoa đến đâu lại như lửa đốt đến đo, khó chụi vô cùng.
\'\'Để tôi tự làm.\'\'
\'\'Em làm việc của mình đi.\'\'
Bên ngoài lại vọng tiếng của mẹ anh:\'\' Hai đứa xong chưa? Tắm nhanh mà xuống ăn cơm.\'\'\'\'Mẹ anh gọi kìa, tắm nhanh lên.\'\'
Mặt anh xám xịt như mây đen kéo đến, sự vui sướng nhất thời bi vùi dập nặng nề, đúng là mẹ anh có khác.
Cả hai nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra ngoài, cô chợt phát hiện bản thân không mang quần áo.
\'\'Tôi không có quần áo.\'\'
\'\'Ngốc.\'\' Anh lấy áo sơ mi đưa cho cô mặc, chiếc áo rộng thùng thình qua ௱ôЛƓ cô, hai đầu nụ hoa vươn thẳng hằn qua lớp áo lại khiến cổ họng anh khô khốc, sao đứng trước cô anh lại có phản ứng mãnh liệt thế này.
\'\'Em ngồi đây, tôi đi lấy quần áo cho em.\'\'
Anh mở cửa đi ra ngoài, mẹ anh nhìn thấy nah thì cười trộm còn giơ ngón tay cái lên:\'\' Mạnh mẽ lắm con trai.\'\'
Anh hừ nhẹ:\'\' Con tự làm được, mẹ việc gì phải bỏ thuốc.\'\'
\'\'Hừm còn không cảm ơn mẹ.\'\'
\'\'Cô ấy không có quần áo để thay.\'\'
\'\'Quần áo ở ghế, bảo nó nhanh xuống để ăn sáng.\'\'
Anh mang quần áo lên cho cô lại thấy cô nằm ngủ trên giường, chiếc áo sơ mi của anh bị kéo lên quá ௱ôЛƓ.
\'\'Mẹ kiếp.\'\' Anh chửi thầm, dạo này anh bất chợt thấy bản thân dần mât kiểm soát khi ở bên cạnh cô.
Đi đến bên giường, nhìn thấy bờ môi đỏ mọng khiêu gợi, anh lại không nhịn được hôn xuống, chỉ định hô nhẹ một cái nhưng khi dán môi mình vào môi cô thì lại không cưỡng lại được, dùng lưỡi luồn qua kẽ răng hút hết mật ngọt trong miệng cô.
\'\'Ưm.\'\'
Thấy cô có dấu hiệu tỉnh dậy, anh miễn cưỡng rời khỏi môi cô.
\'\'Váy đây.\'\'
\'\'Ừm, tôi ngủ quên mất.\'\'
\'\'Đúng rồi, tôi có thêm một yêu cầu.\'\'
\'\'Yêu cầu gì?\'\'
\'\'Mối lần nhìn thấy tôi phải chủ động hôn tôi.\'\'
\'\'Lại điên cái gì vậy?\'\'
\'\'Không làm? Hửm?\'\'
\'\'Hừ được.\'\'
Tên này lại định làm cái trò gì chẳng biết, sợ không ai biết cô là tình nhân của hắn chắc.
Trác Nhiên thay đồ xong cùng Mạc Quân Thần xuống nhà, mẹ anh thật sự sắp đặt hết cả rồi, còn cố ý chuẩn bị cho cô một bộ váy dài cao cổ dài tay để che đi dấu vết đêm qua, những dấu xanh tím đó đến cô nhìn còn ngại ngùng.
( Tác giả cũng ngại ngùng)
Bước xuống cầu thang, mẹ anh cười cười:\'\' Ha ha,con dâu mệt hả? Xuống ăn cơm lấy lại sức nào.\'\'
Cô chỉ biết cúi mặt xuống không dam nhìn thẳng, cô liếc liếc nhìn anh đang đi bên cạnh, lại thấy anh mặt như nở hoa, đúng là ăn no rồi có khác.
\'\'Hừ đồ sói già độc ác.\'\'
Anh nghe thấy tiếng cô mắng anh không giận mà còn cười to hơn, nét mặt vạn ý xuân. Mạc Quân Thần ghé sát vào tai cô thì thầm:\'\' Em là cừu à? \'\'
\'\'Hừ anh ăn đúng là không chừa tý xương nào.\'\' Anh độc ác thật, khiến cô eo lưng đau nhức đi lại cũng khó khăn.
Anh thấy vậy liền vế cô lên nói to:\'\' Đau người thì nói, có gì đâu mà ngại ngùng.\'\'
\'\'Bỏ ra, mẹ anh nhìn kìa.\'\'
\'\'Nhìn thì sao, mẹ có mắt thì mẹ nhìn.\'\'
Trả lời thế cũng được sao?Hừ cô mặc kệ anh, chỉ biết chửi thầm trong bụng.
Đặt cô xuống bàn ăn, cô vẫn ngại ngùng không dám ngẩng đầu, chào bố mẹ anh rồi ăn cháo, bát cháo nóng hổi thơm ngọn cộng thêm cô lại đang đói bụng, cô liền ăn hết hai bát.
\'\'Diễn viên không cần giữ dáng à?\'\' Anh ghé vào tai cô.
\'\'Không.\'\'
Ăn xong, cô giúp mẹ anh thu dọn rồi nhanh chóng đi đến địa điểm quay phim, vừa xuống xe đã thấy mọi người đế đông đủ từ lâu, hôm nay cô đến muộn rồi.
Mạc Quân Thần vì giải quyết việc công ty nên đưa cô đến rồi đi luôn nhưng vẫn không quên bắt cô hôn một cái rồi mới thả cô đi. Tình nhân thôi mà, có cần phải thế không.
Phía bên kia, Dạ Hiên nét mặt u ám, hắn không ngờ được rằng sau khi chia tay hắn cô và Mạc Quân Thần lại ở bên nhau. Tờ kịch bản bị bóp nát trong tay, Dạ Hiên đứng dậy hắng giọng:\'\' Hiểu tiểu thư có vẻ rất thích đến muộn, để mọi người chờ đợi là việc ưa thích thì phải?\'\'
Hừ đàn ông con trai lại đi đấu võ mồm với đàn bà, cô thật sự rất ghét cái tính này của hắn.
\'\'Dạ thiếu gia cũng phải chờ tôi cơ à?\'\'
\'\'Vì đoàn phim, nhất định phải chờ người quan trọng đến chứ.\'\'
Trác Nhiên thừa nhận bản thân đấu không lại hắn ta, cô liền đi đến bên Thái Thái rồi quay ra cười cười với đạo diễn:\'\' Đạo diễn có thể bắt đầu, xin lỗi vì hôm nay tôi đến muộn.\'\'
Đạo diễn tất nhiên không dám ho he chỉ cười trừ:\'\' Không sao, không sao, bắt đầu thôi.\'\'
Máy quay chuẩn bị, tất cả diễn viên chuẩn bị đi vào vị trí, hôm nay đoàn làm phim lại có thêm người mới, nghe nói chính là nũ diễn viên bị Hiểu Linh Hy cướp mất vai diễn, còn một người nữa tất nhiên là nam thứ, cô không nhớ tên anh ta, chỉ biết anh ta cũng rất nổi nhưng thiên về âm nhạc hơn.
\'\'Lục Khải Chính, cậu đến muộn rồi.\'\' Dạ Hiên nhìn thấy nam thứ liền đi đến vỗ vai anh ta, nét mặt đùa cợt, có vẻ hai người rất thân nhau.
Nữ phụ kia hình như tên Vương Ân, cô ấy ăn mặc xinh đẹp, trang điểm đậm toát lên vẻ thanh cao, cô ta nhìn cô cười cười:\'\' Linh Hy, dao này sống tốt chứ.\'\'\'\'Vẫn tốt, cảm ơn.\'\'
Vương Ân hơi ngạc nhiên, đi đến bên Trác Nhiên:\'\'Sao lại khách sáo vậy? Vụ tin đồn đó em đừng để bụng, chúng ta là chị em mà.\'\'
Nụ cười gần gũi thân thiết, cô cũng chưa từng nghe Hiểu Linh Hy có bạn bè, cô không nói gì chỉ cười, nhanh chóng đi đến bên Thái Thái.
\'\'Vẫn kiêu ngạo như vậy.\'\'
Đi được một quãng lại nghe thấy tiếng nói nỏ củ Vương Ân, cô thật sự không muốn dây dưa quá nhiều, nếu bị lộ lại càng mệt.
Điện thoại trong túi rung, màn hình điện thoại hiện lên hai chữ: Nghiêm Triết.
Trác Nhiên đi ra phía xa ekip, cô ấn nút nghe:\'\' Có việc gì?\'\'
\'\'Tối nay gặp đi.\'\'
\'\'Nói luôn đi.\'\'
\'\'Cô không dám đối mặt à?\'\'
\'\'Nghiêm Triết, anh lại phát điên cái gì?\'\'
\'\'Hừ, đống ảnh đó không phải cô gửi thì ai?\'\'
\'\'Ảnh nào?\'\'
\'\'Đúng là diễn viên có khác, cô không định nhận phải không?\'\'
\'\'Tôi diễn đi chăng nữa cũng không xuất sắc như Nghiêm Tổng.\'\'
\'\'Được lắm, tối nay tôi đợi cô dưới nhà, cô đừng hòng trốn.\'\'
\'\'Nghiêm Triết, tôi nói cho anh biết, chuyện của anh tôi không quan tâm, chẳng việc gì tôi phải gặp anh cả.\'\'
\'\'Hừ, Y Y sảy thai, cô ấy nói là cô làm, đừng tưởng tôi không biết. Cô còn gửi cho cô ấy mấy tấm ảnh của tôi và Trác Nhiên, cô muốn gì đây?\'\'
Hừ, hắn ta lại định bịa chuyện gì? Cô còn chưa có ra tay mà đã xảy ra nhiều chuyện hay ho như vậy rồi, chắc hẳn bây giờ hắn ta đang muốn giết cô cũng nên. Vui lắm, rất vui.Còn chuyện hắn ta không thể sinh con, cái thái Trác YY không phải của hắn, có lẽ hắn còn đau khổ muốn tự tử ấy chứ.
\'\'Ha ha, thật nực cười, tôi mấy ngày nay không rảnh, mà loại người bẩn thỉu như hai người, tôi sợ bẩn tay.\'\'
\'\'Cô, mẹ kiếp đừng để tôi nắm được thóp của cô.\'\'
\'\'Nghiêm Triết, loại người như anh chỉ biết lợi dùng đàn bà con gái để chuộc lợi. Trác Y Y cũng chỉ là quân cờ của anh, anh việc gì phải vội vàng. À tôi gợi ý cho anh trò này hay lắm này, đi khám bệnh đi, có khi được kết quả bất ngờ cũng nên, nhớ vào nam khoa chứ đừng vào khoa phụ sản.\'\'
\'\'Cô...\'\'
Cô tắt máy, tâm trạng không còn đau khổ như xưa nữa, Nghiêm Triết là tự hắn chui đầu vào giọ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc