Sợ Yêu - Chương 05

Tác giả: Hường Nguyễn

Xe của Trác Nhiên để lại công ty còn cô chuẩn bị theo xe công ty đến địa điểm quay phim. Trước khi đi cô đã đọc qua kịch bản, khá là thú vị nói về tình yêu của cô nàng nhạc sĩ câm yêu Chàng ca sĩ nổi tiếng, nhưng kết thúc lại mở, cô đang cố tưởng tượng xem gạch đá cô nhận được có đủ xây biệt thự không đây.
Ngồi trên xe cố lẩm bẩm lời thoại, may mắn là cô có trí nhớ tốt nên việc học thuộc kịch bản không đến nối quá khó, chỉ sợ diễn không tốt sẽ bị mắng thôi.
Từ công ty đến đỉa điểm quay phim mất ba tiếng ngồi xe, cửa kính ô tô hạ xuống, trước mắt cô là màu xanh biếc của biển, gió thổi đến mát rượi, cô vén mái tóc bị gió thổi bay, cô mỉm cười chào người trong đoàn phim.
Cô có tìm hiểu qua cách diễn xuất của Hiểu Linh Hy, khuôn mặt của cô ấy tuy có chút non nớt nhưng lại rất quyến rũ bởi Hiểu Linh Hy không đi theo phong cách ngây thơ thuần khiết mà theo quyến rũ nóng bỏng. Bộ phim này Hiểu Linh Hy được đóng vai chính, vai diễn này trái ngược với phong cách thường ngày của cô, có lẽ cô ta muốn thử thách bản thân cũng nên.
Nhưng đó cũng là một may mắn đối với Trác Nhiên, cô không có được sự quyến rũ chết người như Hiểu Linh Hy nên cũng giảm bớt một phần lo lắng trong cô.
\'\'Chào đạo diễn Úc.Chào mọi người.\'\'
Trác Nhiên mỉm cười với tất cả mọi người rồi cúi đầu chào, có vẻ mọi người thấy lạ nên tất cả đều quay lại nhìn cô. Cô không phải là Hiểu Linh Hy, thấy lạ cũng đúng thôi.
Trong khi mọi người quay cảnh của mình, cô ngồi quan sát tất cả mọi người. Bộ phim được đầu tư nên mới có thể mời được Ảnh Đế đang làm mưa làm gió tại thị trường giải trí như vậy- Dạ Hiên, nhưng có vẻ anh ta cũng chẳng hứng thú với bộ phim cho lắm, mặc dù là nam chính nhưng nét mặt anh ta quả thực khiến người khác khó chịu.
Quản lý của Dạ Hiên cầm ô che cho anh ta, Trác Nhiên bĩu môi, thật sự cô đang không hiểu anh ta có gì hay ho nữa.
Thấy Dạ Hiên đến gần mình, Trác Hiên liền quay đầu tránh ra chỗ khác, nhưng có vẻ anh ta không định buông tha cho cô.
\'\'Hiểu Tiểu Thư hôm nay đến sớm quá, không phải để mọi người chờ mấy tiếng đồng hồ nữa rồi.\'\'
Tay quản lý của anh ta hình như là đồng tính, tóc nhuộm hồng, cất giọng ẻo lả khiên Trác Nhiên nổi hết da gà, trên tay còn cầm chiếc quat cũng màu hồng phe phẩy trước mặt.
Trác Nhiên nghe thấy vậy quay đầu ra nhìn,cô chỉ thấy Dạ Hiên đang cười cười, nụ cười đẹp nhưng lại mang mười phần đểu giả.
\'\'Tiểu Hy, anh biết em buồn vì anh đá em, nhưng em không cần vì thế mà đi quyến rũ đàn ông chứ?\'\'
\'\'Quyến rũ đàn ông?\'\'\'\'Mạc Quân Thần, tổng tài Mạc Thị, anh có nói sai không?\'\'
Cô cười cười, quan hệ của Hiểu Linh Hy khá phức tạp, mớ chỉ có mấy ngày mà đã xảy ra bao nhiêu là chuyện.
\'\'Ha, cảm ơn Ảnh đế đã quan tâm, anh với tôi dù sao cũng chẳng có quan hệ gì.\'\'
\'\'Anh đá em là anh có lỗi, tối nay tại nhà hàng ăn hải sản lần trước chúng ta tới, coi như anh xin lỗi, được không?\'\'
Giọng Dạ Hiên rất ấm, lại rất nam tính, anh ta bỗng cười hiền hòa ghé sát vào tai Trác Nhiên khiên cô hơi rùng mình vội tránh.
\'\'Xin lỗi, tôi dạo này hơi bận, tôi nay lại có hẹn rồi. Thành thật xin lỗi anh.\'\'
Lông mày anh ta chợt cau lại, nét mặt có chút giận dữ, nắm chặt bả vai của Trác Nhiên,\'\' Hẹn với Mạc Quân Thần?\'\'
\'\'Đúng vậy thì sao?\'\'
Mạc Quân Thần không biết xuất hiện từ bao giờ, đằng sau khuôn mặt bình thản của anh không biết chất chưa bao nhiêu sự chết chóc trong đó. Anh tiến đến kéo cô về phía mình hơi nhăn mày,\'\' Lần sau tránh xa hắn ta ra.\'\'
Dạ Hiên nghe xong vô cùng tức giận, mặc cho quản lý bên cạnh đã ra dấu ngăn cản nhưng anh ra vẫn không thèm để ý.
\'\' Mạc Tổng cũng chỉ dùng đồ tôi đã bỏ đi thôi sao?\'\'
Anh hơi nhếch môi, nói:\'\' Đồ bỏ đi có hai loại, một là không thể dùng nên bỏ đi, hai là dùng chán rồi mới bỏ đi. Dạ thiếu chắc là loại một nhỉ. Mà Hy Hy cũng không phải đồ vật, nên tốt nhất Ảnh Đế nói chuyện cẩn thận một chút.\'\'
Mạc Quân Thần cố tình nhấn mạnh chữ \'\'Ảnh Đế\'\' anh đe dọa một cách trắng trợn quá đấy.
\'\'Lời thoại của em là lồng vào, không cần phải học thuộc, đi theo anh một lát.\'\'
Mạc Quân Thần nét mặt dịu dàng nhìn Trác Nhiên mặc kệ Dạ Hiên đang nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, muốn chọc anh đâu có dễ như vậy.
Trác Nhiên lẽo đẽo theo Mạc Quân Thần vào trong xe của anh, nét mặt anh tuy không thay đổi nhưng có thể thấy được sơn thịnh nộ đang kéo tới. Anh kéo Trác Nhiên khiến cô ngã ngay xuống ghế, thân hình to lớn của Mạc Quân Thần đè lên không khí trở nên vô cùng ám muội.
\'\' Có phải điều kiện trong hợp đồng không rõ ràng không?\'\'
\'\'Rất rõ.\'\' Cô hơi tránh né nhưng vẫn nhìn thẳng vào Mạc Quân Thần để trả lời khiến anh đột nhiên có vài phần khó chịu.
\'\'Thế sao vẫn gần gũi hắn ta, hửm?\'\' Anh sờ cằm Trác Nhiên, cô không biết đây có phải là thói quen của anh không nhưng mỗi khi gặp cô anh luôn là thế với cô.
\'\'Tôi đâu có gần gũi với hắn.\'\'
\'\'Phải không? Tốt nhất đừng có khiến tôi giận, đã là người của tôi thì nên biết điều một chút.\'\'
\'\'Tôi biết.\'\'
\'\'Tốt, thượng cho một nụ hôn.\'\' Nói xong chưa kịp để cô tiếp thu đã hung hăng hôn cô, đầu lưỡi anh nhanh chóng luồn qua kẽ răng hút hết vị ngọt trong miệng cô, Trác Nhiển theo quán tính mà nhắm mắt lại.
Môi anh rời môi cô còn lưu luyến liếm qua một cái cười mỉm:\'\' Thụ động, lần sau chủ động một chút.\'\'
Mạc Quân Thần đứng dậy đồng thời kéo Trác Nhiên đứng dậy luôn, anh chịnh lại cổ áo hơi nhăn của cô nhìn cô không nói.
\'\'Tôi tưởng anh không công khai mối quan hệ này.\'\'
\'\'Tôi đột nhiên lại muốn.\'\'
\'\'Muốn trêu tức Nghiêm Triết?\'\'
Anh hơi nghiêng đầu, tinh cách của anh rất khó hiểu, lúc thì lạnh, lúc thì nóng, lúc lại ôn hòa đến đáng sợ, dường như không ai có thể năm bắt được tính cách của anh.
\'\'Phải thì sao, không phải thì sao?\'\'
Cô cười cười, đối với cô mà nói cũng chẳng thiệt hại gì cả,\'\' Chẳng sao cả.\'\'
Anh lại theo thói quen sờ cằm cô,\'\' Tránh xa tên Dạ Hiên đó, hắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì. Bị đá cũng không phải chuyện vẻ vang gì.\'\'
\'\'Tôi biết rồi, mọi người sắp diễn rồi, tôi đi đây.\'\'
\'\'Phim này tôi đầu tư vào, việc gì phải vội, không phải ngày nào em cũng kiên trì đến muộn ư?\'\'
\'\'Kiên trì?\'\'Anh không nói gì mà chỉ nhìn cô cười, nụ cười hiếm gặp ấy thật khiến người khác say mê, bình thường anh chỉ nhếch mép lên cũng đủ khiến tim nữ giới xốn sang rồi.
Nói đến Dạ Hiên thì anh ta đẹp hơn Mạc Quân Thần, da của anh ta được chăm sóc tốt nên khá mịn màng, lại thêm vài phần quyên rũ của đàn ông trưởng thành khiên người khác giới không thể cưỡng lại được. Hắn ta mới bước vào giới giải trí không lâu thì đã được làm Ảnh đế quả thật không phải hạng tầm thường. Hiểu Linh Hy có vẻ còn trẻ nhưng đầu óc tính toán cũng rất kĩ lưỡng tiếp cận toàn với hạng người khó có thể động vào.
Cảnh một là cảnh nữ chính ngồi đánh đàn còn nam chính hát, tuy vao diễn chỉ dễ như vậy nhưng với người mới diễn lần đầu như Trác Nhiên thì cũng phải quay lại mấy lần, tất nhiên đạo diễn không dám trách cô nhưng càng như vậy càng khiến cô cảm thấy bản thân vô dụng.
Trác Nhiên ngồi bên mỏm đá, Dạ Hiên thì đứng dang hai tay tận hưởng không khí trong lành của biển, Dạ Hiên khẽ nói theo lời thoại:\'\' Đào Tử, im lặng nhiều khi cũng tốt nó khiến con người giấu đi được rất nhiều tâm sự.\'\'
Trác Nhiên lại cúi đầu đánh đàn, anh mắt cô rất nhập tâm rồi lại nhìn bóng lưng Dạ Hiên đầy cảm xúc phức tạp. Tất cả mọi người không biết rằng người cô nghĩ đến trong đầu lúc đó chính là Nghiêm Triết, phúc tạp là bởi cô vừa hận lại vừa yêu hắn ta, hiện tại tuy đã bình tĩnh lại nhưng nhắc đến mà lòng vẫn không khỏi đau đớn, nước mắt vô thức chảy ra.
\'\'Cắt Cắt, Hiểu tiểu thư diễn rất tuyệt, cảm xúc chất chứa rất nhiều, nghỉ một chút cúng ta tiếp cảnh mới.\'\'
Ngồi xuống ghế, Thái Thái chạy đến mang cho cô chai nước và một chiếc khăn lau mặt, bên cạnh thợ trang điểm cũng đang tất bật trang điểm lại cho cô.
Dạ Hiên lại tiến đến ngồi xuống ghế bên cạnh Trác Nhiên,\'\' Tiểu Hy lớn rồi, cảm xúc cũng quá lớn thì phải.\'\'
Cô không quan tâm hắn, tay cầm lấy điện thoại xem tin nhắn của ai đó, đến liếc cũng không liếc hắn một lần.
\'\'Có kim chủ mới là như vậy sao?\'\'
Mấy người trang điểm biết ý liền đi ả chỗ khác, đến Thái Thái cũng viện cớ tráng xa, cô lúc này đành phải ngẩng đầu.
\'\' Dạ Thiếu có phải vẫn lưu luyến tình cũ muốn cùng tôi hàn gắn không? Dù sao cũng là Ảnh đến không cần phải lân la xin chút tình từ tôi chứ?\'\'
Quản Lý của Dạ Hiên ngoe nguẩy đứng bên cạnh hắn nghe xong thì tức ói máu liền chống nạnh chỉ tay vào Trác Nhiên:\'\' Cô nói chuyện như thế à? Tôi nói cho cô biết, Dạ Thiếu là người đá cô chứ không phải là cô đá cậu ấy, người xin tình là cô mới đúng.\'\'
\'\'Phải vậy không? Tôi nhớ là bản thân chưa hề bắt chuyện với hai người. Có phải bận rộn quá mà đầu óc cũng lú rồi không?\'\'
\'\'Cô...\'\' Dạ Hiên gạt tay quản lý của anh ta, nét mặt u ám đi vài phần:\'\' Tiểu Hy có vẻ ăn nói thú vị hơn trước rồi đấy. Nên anh sẽ chấp nhận lời thỉnh cầu quay lại của em, em thấy sao?\'\'
\'\'Tôi thỉnh cầu anh? Hơ, xin lỗi như anh thấy đấy, giờ người tôi yêu là Mạc Tổng của Mạc Thị.\'\'
\'\'Hắn ta không phải người có thể dây vào, em bỏ hắn ngay đi.\'\' Dạ Hiên đổi giọng nhìn có vẻ rất nghiêm túc.
\'\'Anh có quyền gì?\'\'
Ánh mắt Dạ Hiên ánh lên một tia lạnh lẽo rồi lại hiện lên một hồi tự giễu,\'\' Đúng, giờ thì không có quyền gì. Nhưng sau này nhất định sẽ có.\'\'
Hắn ta nói xong câu đó liền bỏ đi để mình Trác Nhiên ngồi đó không hiểu chuyện gì xảy ra, cô bắt đầu thấy đau đầu rồi đấy.
\'\'Thái Thái có mang thuốc đau đầu không?\'\'
Thật sự về mặt diễn xuất thì Trác Nhiên vô cùng non nớt, vì cô mà Dạ Hiên phải quay đi quay lại mấy lần cùng cô, thật sự trong thâm tâm có vài phần áy náy.
Mặt trời lặn quả thật khiến tâm hồn con người thoải mái, nước bản dâng lên trên mỏm đá cô đang ngồi, ánh mắt nhìn ra xa, bầu trời vàng cam chiếu lên mặt cô chút ánh nắng yếu ớt cuối cùng của một ngày, đã rất lâu rồi cô không đi ngắm hoàng hôn, cảnh vẫn đẹp nhưng tâm trạng lại trống trải. Nước biển mơn man bàn chân cô như muốn cùng cô chơi đùa, nhưng tâm cô nhớ về thời điểm năm năm trước, cô và Nghiêm Triết cũng đã từng ngắm hoàng hôn, cùng nhau chơi đùa trên cát, nghĩ đến đó, nước mắt lại không kìm được mà lặng lẽ rơi xuống.
Trời bỗng đổ mưa, không biết là giúp cô che đi những giọt nước mắt hay là trách cô ngu ngốc mãi vẫn chìm trong những ngày tháng xưa?
Tiếng gọi vang vọng trong cơn mưa, gió thổi qua tai lấn át hết âm thanh khác, mưa táp vào mặt đau rát, nước mắt nóng hổi lại theo đó mà tuôn ra, mắt cũng mờ đi khiến cảnh mưa càng thêm mờ ảo hơn. Áo trắng mỏng manh ướt đẫm nước dính vào cơ thể càng thêm lạnh lẽo, lãnh đến nỗi cả ngươi như cứng đơ lại, muốn cử động nhưng lại không thể cử động.
Vòng tay ấm áp như một mũi tiêm khiến cô giật mình thoát khỏi trang thái mất hồn, bên tai nghe thấy tiếng thở dồn dập của đàn ông, lại nghe thấy tiếng mắng chửi thô tục lạ lẫm:\'\' Mẹ kiếp, em phát điên cái gì thế hả? Hy Hy đứng dậy.\'\'
Cô mỉm cười nhưng lại không hề lên tiếng, cô cũng không biết mình phát điên cái gì nữa, quá khứ đau đớn, mỗi lần nhớ đến lại như vết thương chưa đóng vẩy bị đụng phải, đau đến rơi nước mắt.
Cô không nói, quay lại ôm chặt lấy người đàn ông tham lam muốn chiếm lấy hơi ấm kia, ôm chặt cơ hồ nghe được nhịp tim hơi nhanh của người đó.
Mạc Quân Thần bế thốc cô lên, anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô nhưng nội tâm anh như có thứ gì đó sắc nhọn cứa nhẹ vào, tuy không gỉ máu nhưng cũng xước ra xước thịt.
\'\'Phát điên thì phát điên đừng có tự hành hạ bản thân mình, tôi không muốn người tình của tôi một ngày nào đó bị bệnh sắp chết.\'\'
Cô lại cười, ngơ ngẩn nhìn anh bế cô đi đến khách sạn gần đó, vòng tay vững chắc ấy khiến cô yên tâm mà thiếp đi.
Đên khách sạn thì cả hãi đã sũng nước, nước mưa chảy từng giọt lớn ướt một khảng nơi anh đứng, giọng anh đanh lại:\'\' Một phòng Vip, nhanh lên.\'\'
\'\'Mạc Tổng, đây ạ, phòng 201.\'\'Cô lễ tân sợ sệt nhìn anh, đôi mắt còn không quên liếc nhìn cô gái được Mạc Quân Thần bế, trong lòng thầm ghen tị không thôi, chỉ là bởi cô có muốn cũng không được cái diễm phúc ấy.
Đi đến đâu thảm trải sàn lại ướt đến đó, nhưng anh không quan tâm, ôm cô vác lên vai, tay còn lại mở khóa cửa, anh đặt cô vào bồn tắm lớn, anh mắt đột nhiên có chút phức tạp, anh đã từng tắm cho một cô gái, nhưng cô gái đó mãi mãi không thuộc về anh.
Lại vác cô lên vai, tay kia vặn nước sao cho nước đủ ấm, anh ngồi lên mép bồn, tay thành thạo cởi hết váy áo của cô, nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm. Tay anh vuốt ve người Trác Nhiên, nhưng đôi mắt anh lại như phát điên, đầu óc chỉ nhớ đến cô gái ba năm trước say rượu cởi quần áo trước mặt anh, ngu ngốc, thật ngu ngốc. Anh vội vã tắm cho Trác Nhiên rồi lau người cho cô bế cô lên giường.
Cô có một đêm không mộng mị.
Tỉnh dậy thấy người hơi mỏi, mũi cũng bị ngạt, giọng nói khàn khàn, cô ốm rồi.
Mạc Quân Thần đẩy cửa bước vào, mặt đen lại, cất giọng khó chịu:\'\' Hôm qua phát điên còn hôm nay phát sốt, thấy được mức độ điên của em chưa hả?\'\'
\'\'Tôi làm gì?\'\'
\'\'Hừ không phải là lại nhớ đến tên Dạ Hiên đó?\'\'
\'\'Không liên quan đến hắn.\'\'
\'\'Hay Nghiêm Triết? Hửm.\'\' Nghe đến tên hắn, ánh mắt cô có chút lảng tránh, cô thật sự không muốn nhắc tới hắn. Nhưng sao có thể qua được ánh mắt nhạy bén của Mạc Quân Thần, anh đi đên bên cô khẽ sờ sờ vết sẹo dưới cằm cô, vế sẹo này do anh chạm vào nhiều nên cô mới biết.
\'\'Yêu hắn?\'\'
Cô thoát khỏi bàn tay anh, ánh mắt nhìn đi nơi khác:\'\' Không.\'\'
Anh không buông tha,tay giữ chặt cằm cô không buông:\'\' Nhìn thẳng vào mắt tôi, nói.\'\'
\'\'Hừ tôi không yêu hắn.\'\'
Anh nhếch miệng lên, nét mặt đanh lại nhìn thẳng vào mắt cô:\'\' Hừ yêu đến hận đúng không? Tốt hơn hết đừng nghĩ đến người đàn ông khác dù là sau lưng tôi cũng không được, tôi không chắc tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.\'\'
Thấy anh nhìn chằm chằm khiến cô hơi sợ hãi, nét mặt có chút không tự nhiên nói:\'\'Tôi biết rồi.\'\'
\'\'Ngoan.\'\' Mạc Quân Thần lại cười, tay xoa đầu cô khiến cho người khác ảo tưởng về tình yêu của anh.
Cô lại như nhớ ra điều gì rụt rè hỏi lại:\'\' Đêm qua, anh thay đồ cho tôi à?\'\'
\'\'Hừ em nghĩ là ai? Chỗ nào trên người em tôi còn chưa chạm qua sao?\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc