Sợ Yêu - Chương 04

Tác giả: Hường Nguyễn

Mẹ Nghiêm Triết vô cùng tức giận nhưng vẫn cố nén giận, bà cười cười quay ra nói:\'\' Hiểu Tổng, Tiểu Triết nó vẫn còn khờ dại, chưa suy nghĩ kĩ,Hiểu tổng bỏ qua cho.\'\'
Cha của Hiểu Linh Hy nét mặt vài phần u ám, ông cũng đang cố đè nén cơn giận, dù sao ông cũng là người từng trải,\'\' Trác Nhiên? Cái tên nghe thật quen tai.\'\'
Ông ấy cũng biết cô sao? Suy nghĩ trong đầu cô hiện tại đang rất rối, chuyện ngày càng điên rồi.
Ông ngừng một chút rồi lại nói tiếp:\'\' Có lẽ cậu không biết, Trác Nhiên cũng coi như là con gái tôi.\'\'
Con gái? Cô không biết mình là con gái của Hiểu Phú Đằng đấy, chuyện ngày càng đau đầu rồi.
Không chỉ có cô sửng sốt mà tất cả người trong phòng đều sửng sốt, nhất là Nghiêm Triết.
\'\'Cháu....\'\'
Cha của Hiểu Linh Hy giơ tay cắt ngang lời nói của Nghiêm Triết: \'\' Cậu không cần phải nói nữa, tôi đến đây cũng để hủy hôn ước này, tôi sẽ không để con gái mình chịu khổ vì cậu thêm một lần nữa.\'\'
\'\'Cháu...bác..\'\'
\'\'Cậu đừng tưởng tôi không biết, Trác Nhiên là do cậu con bé mới ra đi, nó ra đi còn không thanh thản. Yêu nó? Cậu thật không xứng.\'\'
Nét mặt Nghiêm Triết từ hòa nhã trở nên hoảng loạng, có lẽ anh ta không thể ngờ được điều này. Mà thật ra thì bản thân cô cũng không thể ngờ được.
\'\'Ào\'\'
Nghiêm Triết hứng trọn ly rượu vang dó chính tay cha anh ta hất, bộ dạng anh ta bây giờ thật khiến người khác kinh tởm.
\'\'Nghiêm Triết, thời gian gần đây con đã làm ra loại chuyện ghê tởm gì hả? Cha mẹ dạy con thế nào?\'\'
\'\'Ha Ha, anh chị đừng nóng vội, để tôi nói hết đã. Cha mẹ ruột của Trác Nhiên là Trác Hoan và Mộc Kha, hai người đó hai đứa con là Trác Nhiên và Trác Y. Bảy năm trước hai người ly hôn, Trác Y theo cha còn Trác Nhiên theo mẹ, nhưng vài năm sau Trác Hoan qua đời, hai năm sau khi Mộc Kha bị ung thư mà đi sang nước ngoài để cho con gái của cô ấy không lo lắng, sau đó tôi đã gặp cô ấy...haizzz\'\', ông thở dài một hơi rồi lại nói tiếp,\'\' Khi đó tôi rất yêu cô ấy nên đã dùng đủ mọi cách để cô ấy chữa bệnh, cuối cùng cô ấy đã chấp nhận tôi. Hai chúng tôi kết hôn, nhưng chỉ sau hai năm cô ấy lại bỏ tôi mà đi.\'\' Ánh mắt của ông trầm hẳn xuống, bên môi lại hơi nhếch lên, ông đang nhớ lại quãng thời gian đau khổ ấy.\'\' Trước khi mất, Mốc Kha có nhờ tôi chăm sóc con của cô ấy, tôi mới biết Trác Nhiên, tôi vẫn luôn theo dõi và giúp đỡ nó, nhưng số mệnh đã định, nó còn trẻ mà...\'\'
Nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ chảy xuống, cô không dám ngẩng đầu lên, cô sợ tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt yếu đuối của cô bây giờ. Mẹ của cô hóa ra không phải bà tàn nhẫn bỏ cô mà đi,vậy mà cô đã từng hận bà, hận bà đã bỏ cô lại môt mình. Tiền bà gửi hàng tháng cô còn từng ném vào mặt bà mà chê bẩn. Cô thật sự độc ác.Hiểu Phú Đằng chỉ tay vào mặt Nghiêm Triết, nét mặt căm hận:\'\' Chính cậu, cậu hại chết nó, tôi sẽ không để Hy Hy một lần nữa bị cậu lợi dụng.\'\'
\'\'Rầm.\'\'
\'\'Nghiêm Triết, mày...mày...mày.... \'\' Cha Nghiêm Triết tức giận đập bàn, tay ông chỉ thẳng vào mặt Nghiêm Triết, mặt đỏ bừng không nói lên lời, ông không ngờ con trai mình lại như vậy.
Me Nghiêm Triết bên cạnh đỡ lấy ông ta, nét mặt lo lắng,\'\' Bình tĩnh, bình tĩnh đi ông.\'\'
\'\'Bà bảo tôi bình tĩnh sao được? Nhà họ Nghiêm từ trước đến nay trong sạch thẳng thắn, nó...nó không phải con trai tôi..khụ khụ.\'\'
\'\'Cha...con.\'\'
Mặt Nghiêm Triết đỏ lựng, anh ta chắc ẳn chưa phải chịu sự xấu hổ như vậy bao giờ.
Trác Nhiên lén lấy vạt áo lau nước mắt, cô ngẩng đầu đối mặt với tất cả mọi người.
\'\'Cha, hai bác, chuyện đau lòng không nên nhắc lại, con đến đây cũng để từ hôn, con xin lỗi.\'\'
\'\'Tiểu Hy, con...\'\'
Đôi mắt Trác Nhiên sắc lại, nét mặt lại tỏ ra bình tĩnh khác thường,\'\' Nghe nói Nghiêm Triết sắp kết hôn với Trác Y, cả hai cũng có con luôn rồi, con cũng không thể nhẫn tâm phá hoại hạnh phúc của người khác, con xin lỗi.\'\'
\'\'Con hơi mệt, con xin phép trước. Cha mình về thôi.\'\'
\'\'Ừ.\'\'
Để lại Nghiêm Gia trong phòng, cô thấy quá mệt mỏi, mệt mỏi phải đối mặt với sự giả dối, ngày ngày phải mang khuôn mặt này. Thật giả dối.
Từ này, Cô là cô, không phải sống trong vỏ bọc Hiểu Linh Hy nữa, cô phải mạnh mẽ để đối mặt với khó khăn phíatrước, yếu đuối như vậy là quá đủ rồi.
p/s: Tớ đổi cách gọi Nghiêm Triết từ Anh ta thành Hắn nhé.
Lắc lắc ly rượu vang trong tay, nam nhân khẽ cười cay đắng, đôi mắt hằn lên tia máu khiến người khác sợ hãi vô cùng.
Ly rượu bỗng bị bóp nát, dưới sàn đầy những mảnh thủy tinh vãi vụn, anh nhìn vào người đối diện, nói:\'\' Tôi bảo cậu coi trừng cô ấy, mọi thông tin của cô ấy đều phải báo cho tôi, vậy mà cô ấy mất rồi cậu không baó cho tôi.\'\'
\'\'Cậu bình tĩnh, tôi sợ cậu phát điên đi tìm cô ây.\'\' Nam nhân phía đối diện có vài phần sợ hãi nhưng đa phần là lo cho người đối diện.
\'\'Ha, giờ cô ấy mất rồi, tôi thậm chí còn không được nhìn cô ấy lần cuối. Là cậu thì sao? Hả?\'\', chai rượu trên bàn cũng bị anh ném đi, bàn làm việc hiện tại chỉ toàn là một đống rác.
\'\'Cậu bình tĩnh đã, cậu có nhìn cô ấy lần cuối đi nữa thì cô ấy cũng không biết cậu là ai đâu.\'\'
Nam nhân hơi ngẩng đầu lên, bỗng như nhận ra điều gì, anh cười cười:\'\' haha đúng rồi, cô ấy đâu có biết tôi là ai cơ chứ. Nhưng cái chết của cô ấy, điều tra rõ cho tôi.\'\'
Người đối diện ngập ngừng, nói:\'\' Thông thông tin tra ra được thì người hại cô ấy chính là....chính là....\'\'
\'Nói.\'\'
\'\'Nghiêm Triết. Nghiêm Triết hắn lái xe đâm cô ấy, đáng lẽ không chết nhưng...nhưng hắn còn rút ống thở của cô ấy.\'\'
Ánh mắt anh trở nên đáng sợ đến tột đỉnh, mái tóc rối tung lên, cằm anh mới một ngày mà đã lún phún râu, viền mắt thâm cuồng. Nỗi buồn đến quá nhanh, quá đột ngột khiến anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
\'\'Mục đích của hắn là gì?\'\'
\'\'Chiếm Trác Thị, vì Trác Y theo cha nên có được quyền thừa kế còn Trác Nhiên theo mẹ, hắn đá Trác Nhiên để kết hôn với Trác Y.\'\'
\'\'Ha Ha, được lắm, tôi đã nhường hắn ta một nước nhưng hắn lại phá hủy nó. Vậy thì đừng trách.\'\' Anh ngừng lại rồi nói tiếp: \'\'Điều tra kĩ lưỡng về Nghiêm Thị, tôi phải cho hắn cả đời sống trong nỗi nhục không thể ngóc đầu dậy.\'\'
\'\'Mạc Quân Thần, vậy quá liều lĩnh, làm như vậy sẽ ảnh hưởng tới quan hệ giữa Nghiêm Thị và Mạc Thị.\'\'
Mạc Quân Thần cười lạnh nét mặt u ám:\'\' Tôi tự có cách giải quyết.\'\'
\'\'Vậy còn Hiểu Linh Hy?\'\'
\'\'Ha, cô ta? Sao?\'\'
\'\'Cô ta không phải Trác Nhiên.\'\'
\'\'Tôi biết, cô ta không thể nào được so sánh với Trác Nhiên của tôi. Nhưng tôi muốn xem cô ta định làm gì.\'\'
\'\'Được, tôi đi đây.\'\'
Mạc Quân Thần không nói, chỉ mở tủ rượu lấy một chai khác, mở nắp trực tiếp uống, hơi cay sộc thẳng vào mũi. Hơi cay đem anh trở về cái ngày của ba năm trước, mùi hương nhài mát dịu khiến anh quyến luyến.
Ba năm trước, anh bị người khác đuổi giết, chính cô là người giúp anh thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc. Cô ngồi trên chiếc xe thể thao đỏ rực, quyến rũ vẫy tay cứu anh một mạng. Anh không tin vào tiếng sét ái tình gì đó, nhưng anh lại yêu cô ngay giây phút ấy. Nhưng yêu thì sao khi mà anh ở ngay trước mắt cô mà cô cũng không nhận ra anh? Trong mắt cô chỉ có hắn, tên bẩn thỉu ấy.. Có lúc anh tự ghét bản thân mình nhưng rồi vẫn không kìm được mà yêu cô nhiều hơn.
Mẹ anh nói rằng: nếu yêu thì phải khiến mình yêu hạnh phúc. Anh yêu cô, dù cô vui vẻ ở bên hắn, anh cũng vui. Cơ mà chính điều đó lại hại cô, hại cô chết cũng không thể nhắm mắt.
Hận, anh tự hận bản thân mình năm đó không cướp cô về bên mình, không đem cô chiếm thành của mình.
Tay Mạc Quân Thần nắm chặt lại, hai lông mày nhăn lại, giọng anh khàn khàn mang hương vị rượu vang anh vừa uống:\'\' Nghiêm Triết, đợi đấy.\'\'
-----
Đêm hôm qua, một trận mưa lớn như trút nước xuống thành phố khiến không khí mắt đi rất nhiều, ánh nắng không rát như mọi khi.. Mặt trời mới sáu giờ sáng đã vươn qua cửa sổ chiếu lên thân hình mềm mại đang nằm trên giường.
Trác Nhiên mệt mỏi về nhà ngủ một giấc đến sáng, nét mặt phờ phạc, bụng thì đói meo. Hôm qua chưa ăn được gì đã về, bụng cô hiệ tại đang kêu réo ầm ĩ.
Vệ sinh cá nhận xong, Trác Nhiên lê chân đến bên tủ lạnh tìm đồ ăn.
\'\'Oáp, lại mì.\'\'
Với lấy hai quả trứng, một gói mì và ít rau cải, Trác Nhiên lấy chân đẩy cửa tủ lạnh rồi chuẩn bị nấu nướng, cũng đã mấy ngày cô chưa vào bếp.
Khẽ ngâm nga vài ca khúc nào đó, cô vui vẻ rửa chảo để nấu mì xào, rau sạch được thái để vào rổ, gia vị được để một góc.
\'\' King koong\'\'
Tiếng chuông cửa khiến Trác Nhiên hơi giật mình, tắt bếp, cô đi ra mở cửa:\'\' Mới sáng sớm mà ai đã gọi rồi.\'\'
\'\'Mạc Quân Thần?\'\'
Mắt Trác Nhiên mở to, Mạc Quân Thần đến nhà cô sớm như vậy làm cái gì chứ?
Cô chợt quan sát kĩ khuôn mặt của anh ta, râu lún phúm, hai mắt nhìn có vẻ mệt mỏi, nhưng bên môi lại nở nụ cười lạnh nhạt đó.
Anh đẩy cô sang một bên rồi cởi giầy đi vào nhà, khắp phòng tràn ngập mùi thức ăn, cô đi theo sau anh khẽ mở miệng:\'\' Có chuyện gì mà đến sớm như vậy?\'\'
\'\'Không có việc không thể đến sao?\' ngừng một chút, anh ngửi ngửi,\'\' Nấu ăn sao?\'\'
Cô hờ hững đáp lại,\'\' Đang nấu mì gói.\'\'
Anh đột nhiên nghi ngờ hỏi lại, giọng có chút ngạc nhiên:\'\' Mì? Hiểu Tiểu thư mà cũng ăn mì sao?\'\'
\'\'Mạc Tổng cũng biết đến món mì gói sao?\'\'
\'\'Coi như em lợi hại, nấu cho tôi một bát.\'\'
\'\'Chờ chút.\'\'
Hiểu Linh Hy thật sự khiến anh phải ngạc nhiên rồi.
Trác Nhiên bưng hai bát mì lên bàn ăn, vẻ mặt vài phần lo lắng, giọng nói nhỏ nhẹ đi vài phần:\'\' Ăn thử đi, không hợp khẩu vị của anh thì kệ nhé.\'\'
Anh không nói gì chỉ nhìn chăm chăm vào bát mì đang bốc hơi, tay cầm lấy đôi đũa cô đưa cho, nét mặt có vài phần miễn cưỡng:\'\' Hiểu Tiểu Thư, liệu có độc không đây?\'\'
\'\'Có độc đừng ăn.\'\' Trác Nhiên tức giận ngồi xuống ghế ăn luôn phần mì của mình, mặc cho Mạc Quân Thần còn đang phân vân lo lắng phía đối diện.
Nhìn cô ăn ngon lành, trong lòng anh bỗng ấm áp lạ thường, cảm xúc không biết từ đâu tựa như mật ngọt tiến thẳng đến tim anh, Mạc Quân Thần lại cầm đũa lên gắp mì trong bát.
\'\'Không tệ.\'\'
\'\'Có độc đấy.\'\'
\'\'Ha.\'\'
Dù sao cô cũng mới mười tám tuổi không tránh nổi tính tình vẫn còn trẻ con, anh cười cười tiếp tục ăn hết bát mì.
Lấy giấy lau miệng, Mạc Quân Thần cầm cốc nước cô vừa uống đưa lên miệng uống cạn, khẽ nói:\'\' Tối nay có tiệc mừng, đi với tôi đến Mạc gia.\'\'
Cô lúc này mới ngẩng đầu,\'\' Mạc gia?Tôi ư?\'\'
Anh gật đầu, nét mặt có chút gì đó khác lạ,anh không nói cho cô biết rằng, cô chính là người con gái đầu tiên anh dẫn về Mạc gia.
\'\'Đến đó tốt nhất đừng nên nói nhiều về quan hệ của chúng ta.\'\'
\'\'Được.\'\'
Trác nhiên lấy khăn lau miệng, đứng dậy dọn đống bát đũa vừa ăn, chợt quay đầu lại:\'\' Sao lại là tôi?\'\'
\'\'Người tình.\'\'
\'\'Người tình nào anh cũng dẫn đến Mạc Gia sao?\'\'
Mặt anh có chút lạnh đi nhưng vẫn giữ giọng nói khó phân biệt được cảm xúc đó:\'\' Việc đó em không cần biết. Đến đó gọi tôi là Quân Thần, em có thù oán với tôi hay sao mà đến tên của tôi cũng không thèm gọi?\'\'
Hừ cô cũng không thèm nhưng vì bản hợp đồng thối nát đó cô đành phải chấp nhận.
\'\'Tôi muốn có được sự chú ý của Mạc Tổng còn không được, ai lại muốn chuốc thù oán vào người.\'\'
\'\'Mạc Tổng?\'\'
\'\'À, tôi không quen.\'\'
Anh bỗng nhếch môi, nét mặt có chút khinh miệt thấy rõ:\'\' Đêm đó không phải em đã gọi tên tôi đến khàn cả giọng ư?\'\'
Trác Nhiên quay mặt đi, tức giận đến tột đỉnh, người gọi tên là Hiểu Linh Hy chứ không phải cô,\'\' Cũng chỉ là tình một đêm, Mạc Tổng có cần lưu luyến như vậy không?\'\'
\'\'Ha Ha, dù chỉ là một đêm thôi cũng đủ quyên luyên rồi.\'\'
\'\'Đây liệu có phải là phúc phận của tôi?\'\'
\'\'Cứ cho là như vậy đi.\'\' Anh không cười nữa, đứng dậy đi đến ôm phía sau cô thì thầm, hơi thở ấm nóng phả vào sau gáy cô,\'\' Năm giờ có mặt tại nhà tôi, tôi đã cho người chuẩn bị đồ ở đó, đợi tôi, tôi sẽ đón em.\'\'
Tay bê đống bát khẽ run nhẹ,\'\' Tôi không biết địa chỉ nhà anh.\'\'
\'\'Vậy ư?\'\'
Mạc Quân Thần xoay người Trác Nhiên lại nhìn thẳng vào mắt cô khiến Trác Nhiên hơi sợ hãi, định lùi nhưng sau lưng lại bị Mạc Quân Thần ôm chặt. Mạc Quân Thần cúi đầu hôn lên đôi môi hơi khô của cô, một tay nắm vào ót khiến cô không thể phản kháng, đầu lưỡi luồn vào trong miệng một cách thành thạo. Trác Nhiên cả người vô lực, bát đũa trong tay rơi xuống đất xoảng một cái khiến cô bừng tỉnh nhưng Mạc Quân Thần đâu dễ bỏ qua, anh ép cô vào tường dịu dàng hôn cô.
Môi bị hôn mà hơi sưng đỏ, Mạc Quân Thần lấy ngón tay cái miết nhẹ môi Trác Nhiên, bên môi nở nụ cười quyến rũ,\'\' Không nhớ được nhà tôi, phải phạt. Lần sau không phải phạt đứng thế này đâu.\'\'
Trác Nhiên đang ngẩn ngơ lại thấy anh kề sát vào mặt mình lần nữa, mặt cô hơi đỏ, giọng nói hơi ấp úng:\'\' Anh, anh lại...lại định làm gì?\'\'
\'\'Phì... Nhà số 10 Khu Biệt Thự phía Đông. Đến nói sẽ có người mở cửa cho em.\'\'
\'\'Ờ...ừm.\'\'
Anh hôn một cái lên trán cô rồi quay đầu đi ra cửa, tiếng của anh còn vọng lại:\'\' Đến đúng giờ, tôi không thích những người trễ hẹn.\'\'
Giật mình hoàn hồn, Trác Nhiên khinh bỉ bản thân một nghìn lần vì bị nhan sắc của Mạc Quân Thần dụ dỗ, vừa rồi bị anh ta hôn, tim của cô đã như đánh trống trong lồng ngực rồi.
Lắc đầu nguầy nguậy ném hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu, Trác Nhiên lại chán nản đối mặt với công việc Diễn Viên của mình.
\'\'Sáu tháng thôi, cố lên.\'\'
----
Vừa đặt mua một chiếc xe thể thao đỏ, cô vẫn như xưa luôn ưa thích những thứ màu đỏ, quyến rũ đến chói mắt.
Lái xe thẳng đến công ty, Trác Nhiên giao xe cho bảo vệ rồi thong thả tiến vào thang máy, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ thu hút mọi ánh nhìn. Trác Nhiên của ngày hôm nay không ngu ngốc mù quáng nữa, Trác Nhiên hiện tại quyến rũ tự tin. Cô không tin không thể khiên chó Nghiêm Thị phá sản.
Dáng vẻ kiêu sa, thân hình nóng bỏng, nét mặt khả ái mỉm cười như gió xuân che giấu sự lo lắng trong cô.
\'\'Diễn xuất ư? Thử một lần vậy.\'\'
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc