Sợ Yêu - Chương 03

Tác giả: Hường Nguyễn

Bỗng Mạc Quân Thần bế thốc cô lên đi vào nhà cô, anh đóng sập cửa lại rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Anh ném cô lên giường lớn rồi nằm đè lên, hai tay giữ chặt tay cô.
\'\'Nói, cô rốt cuộc là ai?\'\', giọng anh gằn lên từng chữ, nhưng nét mặt lại không hề tức giận, như thế lại càng khiến cô sợ hãi.
\'\'Anh bị điên cái gì vậy?\'\', cô dãy dụa, cằm bị hắn nắm chặt khiến cô rất khó chịu.
\'\'Hừ cô đừng tưởng tôi không biết, cô rốt cuộc là ai hả? Hiểu Linh Hy hẳn là chị em sinh đôi của cô?\'\'
\'\'Tránh xa ra, tôi không hiểu anh nói gì cả.\'\'
\'\'Ha, không hiểu ư? Cô không nói, tôi sẽ ép cô phải nói, đừng hòng Mạc Quân Thần tôi bỏ qua.\'\', anh vừa nói vừa xé váy của tôi, còn cô chỉ có dãy dụa. Cảm giác này, thật sự nhục nhã.
\'\'Mạc Quân Thần cũng chỉ là một người ép buộc phụ nữ lên giường thôi sao? Ha, thật ghê tởm.\'\'
Mạc Quân Thần không những không tức giận mà còn cười, cười rất vui vẻ,\'\' Ha ha, với một người như cô thì tôi không cần phải ép buộc. Không phải đêm đó cô tự bò lên giường tôi sao. Giả vờ cho ai xem, cơ thể cô, tôi còn không rõ ư?\'\'
Đối với Mạc Quân Thần, Trác Nhiên luôn giữ thái độ tránh né, cô thật sự không muốn có chút liện hệ nào với Mạc Quân Thần. Cô biết anh là người rất nguy hiểm, cô chỉ sợ bản thân yêu anh rồi lại tự chuốc lấy đau khổ mà thôi.
Kiếp trước, tuy rằng Trác Nhiên chưa từng trải qua loại chuyện xấu hổ nhưng cô cũng không phải là người thánh thiện gì, cô nhếch mép cười, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào Mạc Quân Thần,\'\' Vậy ư? Chúng ta dù sao cũng chỉ là tình một đêm, tuổi trẻ nông nổi, Mạc Tổng sao phải suy nghĩ nhiều vậy. Thấy Mạc Tổng thân thể hơn người, tôi đây cũng chỉ là khảo nghiệm xem đồ tốt hay xấu thôi. Ai ngờ được Mạc Tổng lưu luyến tôi, chạy đến hẳn nhà tôi thế này, thật sự là không ngờ tới.\'\'
Mạc Quân Thần đúng là người đàn ông âm hiểm, từ lời nói của cô anh đã hiểu ra rằng cô không muốn dây dưa với anh. Nhìn vào đôi mắt cô cũng vậy, thậm chí không ánh lên một tia mê đăm trong đó mà chỉ toàn là sự bình tĩnh chất chứa một điều gì đó rất lạ. Phải chăng do anh tự suy đoán ra? Không thể, là do ánh mắt cô nói lên điều đó.
Anh đột nhiên vuốt tóc lòa xòa của cô một cách nhẹ nhàng, đôi môi chạm nhẹ vào mũi cô,\'\' Làm người tình của tôi 6 tháng, thế nào? Em muốn gì, tôi đều giúp em.\'\'
Cô có nghe nhầm không? Anh muốn cô làm người tình cuả anh ư?
Trong lòng cô đột nhiên tính toán, cô có nê dựa vào Mạc Quân Thần để trả thù Nghiêm Triết không? Nhưng cô lại không muốn bán rẻ bản thân mình?
\'\'Cho tôi ba ngày.\'\'
\'\'Một ngày. Sáng mai tôi sẽ đến đón.\'\'
\'\'Sao nhanh vậy?\'\', Sao hắn phải vội vậy chứ, phát điên cái gì?
\'\'Không mặc cả, nếu không tôi sẽ cho rằng em không cho tôi về.\'\', Lúc đứng dậy còn không quên cất lời vô sỉ.
\'\'Hừ, mai thì mai.\'\'
Mạc Quân Thần xoa đầu cô một cái rồi đi ra ngoài. Đên cửa lại đột nhiên quay lại,\'\' Dọn đồ đi, mai tôi cho người mang đi.\'\'
\'\'Nhà này tôi mới thuê.\'\'
\'\'Em muốn khu nhà này bị cháy?\'\'
\'\'Nhưng tôi đã đồng ý làm người tình của anh đâu?\'\'
\'\'Mặc cả coi như đồng ý, mai tôi sẽ mang hợp đồng cho em, chuẩn bị dọn đồ đi, mà không cần cũng được, tôi sẽ cho người mua đồ mới.\'\' Hừ anh ta lại khoe mình lắm tiền thì có, năm xưa cô học đại học cũng chỉ dám nhìn ngắm các của hàng thời trang lớn chứ cũng chả dám bỏ tiền ra mua, anh ta thì hay rồi đồ hiệu cả năm chả trùng bộ nào nữa.
Chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô thích ứng không kịp, Mạc Quân Thần thật sự đang tính toán điều gì?
\'\'Ring Ring\'\'
Tiếng chuông điện thoại như cắt đứt dòng suy nghĩ trong cô, nhưng cầm điện thoại lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình lại khiến cô không hỏi sợ hãi.
\'\' Nghiêm Triết\'\' hai từ quen thuộc đập ngay vào mắt cô, quen thuộc đến cả ngày cả đêm cô đều không thể quên. Rốt cuộc anh ta và Hiểu Linh Hy có quan hệ gì đây?
Ấn nút nghe, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc đang nảy sinh,\'\' Tôi nghe\'\'
\'\'Hiểu Linh Hy, cô định trốn đến bao giờ? Nhanh mà giải quyết vụ hôn ước ngớ ngẩn đó đi. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn với cô, đứng mơ tưởng.\'\'
Nghe qua cũng có thể đoán ra được rằng Hiểu Linh Hy và Nghiêm Triết có hôn ước nhưng sao yêu anh ta sáu năm, cô lại không hề hay biết chuyện này?
Không ngờ không chỉ mình cô bị hắn lừa, mà cả chị của cô cũng bị hắn lừa gạt. Cô thê không thể để yên chuyện này.
\'\'Tôi không hủy thì làm sao?\'\'
\'\'Hừ Hiểu Linh Hy, cô yêu tôi đến phát cuồng rồi à? Tôi nói cho cô biết cô không tự nguyện hủy bỏ hôn ước thì đừng trách tôi.\'\'
\'\'Được thôi, tôi chờ.\'\'
\'\' 11 giờ trưa nay ăn cơm tại nhà hàng TF( traditional food) tốt nhất đùng thử thách sự khiên nhẫn của tôi, lúc ấy hai gia đình gặp mặt, cô tự biết mình phải làm gì.\'\'
Nói xong Nghiêm Triết cứ thế cúp điện thoại, nước mắt không hiểu sao lại rơi xuống. Hóa ra cô không hiểu một chút gì về anh ta cả, tất cả những thứ anh ta đem lại cho cô đều là giả dối.
\'\'Cố lên Trác Nhiên, mày phải kiên cường, đây sẽ là lần cuối mày khóc vì hắn. Đúng sẽ không để hắn làm tổn thương đến mày nữa.\'\'
Lau nước mắt, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ sáng rồi, cô mặc quần áo rồi trang điểm đi đến Mạc Thị, có lẽ cô phải ra tay thôi. Hôm nay tôi sẽ vạch bộ mặt của anh ra.
Mạc Thị là nơi chỉ nhận nhân tài vào làm việc. Nếu bạn không ưu tú thì bạn không thể bước chân vào sảnh của công ty chứ đừng nói đến làm việc.
Điện thoại trong túi cô lại rung lên một hồi, cô đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi mở điện thoại, trên màn hình vẻn vẹn một chữ: Mẹ
\'\' Hy Hy, mẹ đã thu xếp hết cả rồi, khi hợp đồng kết thúc, con sẽ sang Anh để học quản trị, bây giờ con mới mười tám tuổi...\'\'
\'\'Về rồi nói, con bận\'\', cô nói chen vào, có lẽ người đầu dây kia còn sốt ruột hơn cả cô nên mới vội vàng gọi điện cho cô hay là chỉ vì vụ hôn ước của Hiểu Linh Hy mà vội vàng thu xếp?
Vừa tắt máy, điên thoại lại rung lên, đập vào mắt cô là ba chữ: Mạc Quân Thần
\'\'Tôi đến rồi.\'\'
\'\'Tôi đợi em ở phòng làm việc.\'\'
Cô không nói gì nữa mà tự động tắt máy, ấn nút thang máy đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Anh ta có một thư kí chinh là Tống Thừa Nhân, còn lại là ba trợ lý thư kí, có lẽ đã biết cô đến nên cả bốn người đứng ở cửa thang máy đợi cô.\'\'Hiểu Tiểu Thư, xin mời theo tôi.\'\'
Tống Thừa Nhân mìm cười, anh ta cúi người xuống dang tay mời cô. Cô cũng mỉm cười, nhẹ nhàng đi theo anh ta.
Con người Tống Thừa Nhân không giống như bề ngoài nhã nhặn lịch sự của anh ta, theo cô được biết thì anh ta chính là cáo già, bề ngoài thiên thần, bên trong ác quỷ và là bạn thân của Mạc Quân Thần, anh ta làm việc cho Mạc thị là do cha anh ta ép buộc chứ bản thân Tống Thừa Nhân chỉ thích đi du ngoạn khắp nơi mà thôi. Chuyên đi lừa gạt con gái nhà lành, quan tâm đến họ cho tới khi họ yêu anh ta thì anh ta lại ra vẻ không quan tâm, vô tội. Đúng là vật hợp theo loài, cáo già như anh ta chơi cùng với hồ ly Mạc Quân Thần là hợp rồi.
Tống Thừa Nhân gõ cửa nói vọng vào trong,\'\' Mạc Tổng, Hiểu tiểu thư đã tới.\'\'
Người bên trong cất giọng trầm ổn nam tính quen thuộc của mình,\'\' Vào đi.\'\'
Tống Thừa Nhân quay ra phía cô cười nhẹ,\'\' Hiểu tiểu thư xin mời.\'\'
\'\'Ừ\'\'
Anh ta đóng cửa lại, cô rảo bước đi đến sô pha, trơ lý thư kí liền bưng cho cô một tách cà phê nóng. Nhưng mười phút trôi qua vẫn không thấy người kia mở lời, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, cô đột nhiên có tâm trạng sốt ruột.
\'\'Chuyện lần trước...\'\'
\'\'Hợp đồng trên bàn, em đọc qua đi.\'\' Mạc Quân Thần không chờ cô nói hết đã trực tiếp cắt ngang khiến cô chợt giật mình.
Nhìn lại thấy bản hợp đồng trên bàn, mở nó ra, da đầu cô giật giật mấy cái, anh ta có cần biến thái tới mức độ này không?
\'\'Không được nhìn nam nhân khác? Mạc Quân Thần, đi đường không nhìn người thì để đâm vào người ta à? Điều khoản gì mà vô lý thế? \'\'
\'\'Ha, đã là người của tôi thì chỉ được nhìn tôi.\'\'
\'\'Hừ, cứ cho là thế đi, vậy tôi được quyền lợi gì ở vụ này?\'\', cô cười quyến rũ, nhìn thẳng vào Mạc Quân Thần.
\'\'Nói đi.\'\'
\'\'Tôi muốn Nghiêm Thị lung lay, sụp đổ càng tốt. Thế nào?\'\', Trác Nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh Mạc Quân Thần, quan sát khĩ nét mặt anh ta.
\'\'Chỉ thế thôi? Mà Nghiêm Thị sao? Có hôn ước với em?\'\', đáy mắt Mạc Quân Thần ánh lên tia dò xét khiến cô chợt lạnh người một cái.
\'\'Cứ cho là vậy đi. Mà sao anh biết?\'\'
Mạc Quân Thần không trả lời mà kéo cô ngồi lên đùi mình, bên môi cười cười,\'\' Hắn ta hủy hôn, hửm?\'\'
\'\'Việc đó...mà cứ coi như vậy đi.\'\'
\'\'Cứ coi như?\'\' Hắn ngờ vực rồi lại không hỏi thêm nữa mà chỉ nói:\'\' Được thôi, ngoan ngoãn làm người tình của tôi sáu tháng, tôi sẽ giúp em.\'\'
\'\'Được.\'\'
Có lẽ cô không biết rằng, Nghiêm Triết có bối cảnh không đơn giản như cô nghĩ.
Giao dịch này càng xem lại càng khiến người ta mơ hồ, cô vẫn luôn tò mò, nhưng càng nghĩ lại càng không hiểu.
Mạc Quân Thần thiếu gì nữ nhân mà phải thực hiện giao dịch này với cô? Có lẽ là hứng thú nhất thời của anh ta, chơi đùa nữ nhân trong tay là thú vui của anh ta mà.
Ánh nắng ban trưa chiếu lên khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, Trác Nhiên đứng ở vỉa hè gần Mạc Thị để bắt taxi, vừa rồi Mạc Quân Thần muốn đưa cô đến chỗ hẹn nhưng cô đã từ chối, có lẽ cô không muốn anh ta dinh dáng đến chuyện hôn ước này.
Điện thoại trong túi xách lại rung, là Nghiêm Triết, không cần nghe cô cũng đoán được mục đích hắn gọi là gì.
Chần chừ một lúc mới ấn nút nghe, cô cố đè nén giọng nói của mình:\'\' Alo\'\'
\'\' Cô đang ở đâu? Tôi tới đón?\'\'
Giọng nói đầu bên kia vẫn lạnh nhạt như vậy, giọng nói xa lạ đến mức cô sắp không nhận ra.
\'\'Tôi đang đến rồi, không cần.\'\'
Cúp máy, cô liền vẫy chiếc taxi màu vàng, cô thật sư chưa sẵn sàng gặp Nghiêm Triết ngay bây giờ.
Bình ổn lại tâm lý, cô trả tiền rồi nhanh chóng đi vào nhà hàng. Nhà hàng này cô đã vào mấy lần mà người ăn cùng cô cũng là anh ta. Khung cảnh quen thuộc, người đứng ở của chờ cô cũng quen thuộc, chỉ là thời gian đã khác.
Chỉnh lại mép áo, Trác Nhiên tỏ ra tự tin nhất đi đến trước mặt Nghiêm Triết, cô liếc qua thấy anh ta hơi trau mày.
\'\'Tất cả mọi người đang đợi cô. Vào đó tốt nhất cô hãy im lặng.\'\'
Trác Nhiên không nói câu gì, chỉ đi theo phía sau anh ta
Phòng 101, Nghiêm Triết kéo cửa phòng ra, nụ cười ôn hòa, anh lễ phép nói,\'\' Tiểu Hy đến rồi ạ, để mọi người chờ lâu.\'\'
Nghiêm Triết kéo đệm ra cho cô, nụ cười dịu dàng mà ghê tởm, cô càng ngày càng buồn nôn rồi.
Cô khẽ cúi đầu chào rồi ngồi xuống, đôi mắt có chút sửng sốt lại cố bình tĩnh lại.
Cha mẹ của Nghiêm Triết không hề giống với người mà cô đã biết. Nghiêm Triết, sao anh ta lại dối trá đến mức này?
Họ Nghiêm? Sao cô không nghĩ ra cơ chứ? Nghiêm gia? Chẳng phải là Bá chủ toàn phía nam ư?
Hừ vây mà còn giả nghèo giả khổ, nếu cô không sống lại với thân xác của Hiểu Linh Hy, có lẽ cô cũng không thể biết được thân thế thật của anh ta- Con trai độc nhất Nghiêm gia.
Sáu năm trước anh ta mới lập nghiệp, nói cái gì mà chỉ có mẹ là chỗ dựa, cái gì mà cần cô ở bên giúp đỡ. Bẩn thỉu, giả dối. Cô vẫn tưởng mình hiểu anh ta dù nhưng đến lúc này, cô mới biết cô không hề biết một chút gì về anh ta cả.
Cố nén cơn giận đang trào dâng trong lòng, cô im lặng quan sát sắc mặt của Nghiêm Triết. Anh khẽ nhếch mép, hơi thở sát bên tai cô,\'\'Im lặng là tốt, chút nữa đừng có nói gì, nếu cô ngăn cản, tôi không biết sẽ làm ra loại chuyện gì đâu.\'\'
Trác Nhiên cũng chỉ hơi nhếch mép, đôi mắt không nhìn anh ta, nụ cười tươi tắn,\'\' Mọi người ăn đi ạ.\'\'
\'\'Ừ, Tiểu Hy ngoan lắm. Con cũng đã mười tám rồi, đến lúc chúng ta nên bàn chuyện đính hôn rồi.\'\'
Người đàn ông mặc vest trắng, tuy ông ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị nhưng giọng nói lại ấm áp lạ thường, có lẽ chất giọng ôn hòa của Nghiêm Triết di truyền từ cha anh ta. Nghiêm Triết giống mẹ anh ta hơn, người đàn bà ngồi ngay bên cạnh, nét mặt dịu dàng quý phái. Nghiêm Lăng và Diệu Hoa, cả hai có một câu chuyện tình yêu khiến nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng con của họ thì thật ghê tởm.
Trác Nhiên không nói lời nào, cúi gằm mặt xuống, lại nghe thấy tiếng trầm trầm của Cha Hiểu Linh Hy, ông ngồi một mình, mẹ của Hiểu Linh Hy hôm nay không đến, có lẽ hai người ly hôn nên cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
\'\'Ha ha, con gái nuối lớn lại thành con người khác, thật tốn công mà, haha.\'\'
\'\'Xin lỗi.\'\'
Nghiêm Triết không đợi mọi người nói xong đã vội cắt ngang. Cô luôn suy nghĩ, anh ta có thật yêu chị gái cô không?
Nghiêm Triết nét mặt căng thẳng hẳn, hắn ngẩng đầu lên nói:\'\' Con xin lỗi, hôn ước này con không thể chấp nhận, con đã có người con yêu rồi, mọi người....Con nghĩ tiểu Hy cũng không thích con, lấy nhau mà không có tình yêu thì thực sự đau khổ.\'\'
Căn phòng bỗng lặng như tờ, không khí ngột ngạt, nét mặt mỗi người trầm xuống.
\'\'Cô ta là ai?\'\'
Mẹ Nghiêm Triết lúc này mới mở miệng, bà trực tiếp hỏi người con gái mà anh ta yêu, cô thực sự hồi hộp muốn biết hắn sẽ nói tên ai.
\'\'Trác Nhiên, cô ấy là người con yêu, tuy cô ấy đã mất nhưng con vẫn không thể quên cô ấy. Mong mẹ và mọi người hãy hiểu cho con.\'\'
Cô có nên xông tới giết hắn luôn không? Dối trá.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc