Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói - Chương 22

Tác giả: Khấu Tử Y Y

"Oa oa oa oa! Mèo con, mày đang làm cái gì vậy!" Tiền Hựu bị sợ nhảy dựng ở trên ghế salon, vội vàng đưa mắt nhìn chằm chằm Đông Lang, rồi ôm con mèo Chinchilla lên, thả nó ra chỗ xa xa.
Mới vừa rồi cào cho Đông Lang một vết, con mèo liếc mắt nhìn thấy Tiền Hựu đang mắng nó, trong đôi mắt lập tức ngân ngấn nước, tỏ ra yếu đuối kêu meo meo với cô, giống như là con mèo vừa mới hung dữ quào vết kia không phải là nó vậy.
Tiền Hựu vừa nhìn thấy vẻ mặt này của nó, đâu còn bộ dạng muốn dạy dỗ nó nữa? Chỉ có thể thở dài, sờ sờ đầu của con mèo, nói: "Mày hãy ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, không thể đi quào người lung tung như vậy được nữa, anh ấy là bạn trai của tao, là khách trong nhà."
"Meo meo. . . . . ." Con mèo ấm ức ai oán kêu lên một tiếng, nhân tiện lúc Tiền Hựu đang xoay người nhìn đi chỗ khác, nó tranh thủ dùng ánh mắt uy Hi*p nhìn về phía Đông Lang lộ ra hai cái răng bén nhọn.
Đông Lang: ". . . . . ."
"Rất xin lỗi." Tiền Hựu trở lại bên cạnh Đông Lang, đau lòng nhìn vết máu ở bên sườn mặt của anh, "Con mèo này trước kia rất ngoan! Chắc là do gặp mặt anh lần đầu tiên nên nó mới như vậy, anh đừng tức giận, để em đi lấy thuốc khử trùng cho anh."
Đông Lang kéo tay của cô, "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu. Vết thương của em mới nghiêm trọng, đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, đói không? Anh đi mua chút đồ ăn cho em rồi trở lại ngay?"
"Nhưng vết thương của anh vẫn còn đang chảy máu —— ồ?" Tiền Hựu lại gần để nhìn vào mặt của Đông Lang, "Nhanh như vậy đã không còn chảy máu nữa, em còn tưởng rằng vết cào rất sâu cơ?"
Đông Lang mỉm cười nói: "Không có gì, em không cần lo lắng, cơ địa của anh vốn vô cùng tốt, vết thương có khả năng khép lại rất nhanh. Nhưng mà em đó, nhanh đi trên giường nghỉ ngơi đi."
Tiền Hựu dưới sự thúc giục của anh, không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng nghỉ ngơi, cô chợt nhớ ra cái gì đó, "A đúng rồi! Ngày hôm qua em có mua một con gà tre, để ở trong tủ lạnh, trong nhà vẫn còn đồ ăn vặt, anh không cần phải đi ra ngoài mua đâu..., chúng ta đem gà hâm lại là có thể ăn rồi."
"Được, vậy để anh đi hâm nóng lại." Đông Lang nói xong liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, con mèo trắng đứng ở cửa nhìn thấy anh đi ra ngoài, cả người nó xù lông lên, lại muốn duỗi móng vuốt đi tới để quào anh, nhưng mà Đông Lang chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn nó một cái, con mèo lập tức cảm thấy có một hơi thở cường hãn khiến nó khi*p sợ, thân thể khẽ run lên.
Đông Lang lấy con gà từ trong tủ lạnh ra, mang vào phòng bếp hâm nóng lại. Vừa hâm nóng vừa suy tư, cuối cùng anh cũng biết thằng cha Hạ Khiêm Nghiêu đó là cái giống gì rồi, trước đó anh chỉ cảm thấy Hạ Khiêm Nghiêu cũng không phải là loài người bình thường, nhưng mà anh ta cũng che giấu mùi của bản thân rất tốt, cho nên anh không phân biệt được rốt cuộc anh ta thuộc giống gì.
A, thì ra là mèo.
Thật ra thì động vật họ mèo và động vật họ chó trời sinh đã là kẻ thù của nhau, nhưng mà tính cách cũng không đối đầu nhau. Dưới nhiều tình huống thì giữa hai tộc cũng không muốn gặp gỡ lẫn nhau, chuyện đánh nhau cũng thường hay xảy ra. Nhưng Đông Lang cũng không phải là loài chó đơn giản, anh là người sói, vì vậy đối với loài mèo anh cũng không ghét lắm. Nhưng khi anh còn trẻ, lúc sống ở nước ngoài cũng đã từng bị những con mèo hoang ở gần đó vây lại tấn công rất nhiều lần, vì rất nhiều lần như vậy, nên anh cũng không có cách nào có thể có cảm tình với loài vật ngạo mạn này.
Không ngờ tên Hạ Khiêm Nghiêu đó lại thuộc Miêu Tộc, anh có nghe mẹ mình kể là, những người thuộc Miêu tộc cũng giống như người sói bọn họ, có thể biến thân. Nhưng bọn họ không hề chịu sự khống chế của trăng tròn, hơn nữa khi biến thân cũng rất tỉnh táo, vì vậy họ có thể hoà nhập vào xã hội loài người rất tốt. Khi còn bé Đông Lang thường được mẹ kể lại như vậy, cũng đã từng rất hâm mộ người của Miêu Tộc, nhưng sau này anh cũng hiểu ra, hâm mộ cũng không có ích gì, nếu muốn hoà nhập vào xã hội loài người, chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mình thôi.
Cũng khó trách trước kia tên Hạ Khiêm Nghiêu kia lại có địch ý với mình, bởi vì anh ta ngửi ra mùi của mình.
Nếu như đổi lại là chuyện khác, ví dụ như công việc gặp trở ngại bởi yêu tộc khác, vì để tránh cho hai tộc đối đầu nhau gây ảnh hưởng tới cuộc sống của loài người, chỉ sợ là Đông Lang cũng sẽ lùi một bước trời cao biển rộng rồi. Nhưng mà bây giờ anh đã gặp được người phụ nữ mình thích, cho dù gặp bao nhiêu khó khăn đi nữa, tuyệt đối anh cũng sẽ không lùi bước.
Đáy lòng lại vang lên một giọng nói: "Nhưng anh vừa mới ở cùng một chỗ với cô ấy, đã khiến cô ấy bị thương rồi."
. . . . . . Cái người ૮ɦếƭ tiệt kia!
Nhớ tới bên trong bộ tộc vẫn có một người chuyên gây phiền phức, Đông Lang liền không nhịn được cảm thấy tức giận trong lòng, trên tay dùng lực một chút đem đôi đũa bẻ gãy.
Kèm theo tiếng đũa gãy vang lên, con mèo cũng khàn khàn kêu lên một tiếng ở cửa. .
Đông Lang buông chiếc đũa ra, quay đầu lại nhìn về phía con mèo trắng kia, hạ giọng nói: "Về nói lại với chủ nhân của mày, Tiền Hựu là của tao, tao sẽ không trao cô ấy cho bất kỳ kẻ nào."
Con mèo mặc dù run rẩy toàn thân, nhưng vẫn khàn khàn gào lên với anh, mặc dù sợ hãi nhưng cũng không lùi bước, vẫn giữ lòng trung thành với chủ nhân.
Đông Lang không thèm để ý tới nó nữa, lấy con gà đã được hâm nóng rồi bỏ vào chiếc đĩa, rồi cầm mấy túi đồ ăn vặt ở dưới bàn trà, sau đó đi vào phòng ngủ của Tiền Hựu.
Tiền Hựu đang nằm lỳ ở trên giường nghịch điện thoại di động, Đông Lang nhìn thấy, đi tới cầm lấy điện thoại di động của cô đặt ở trên chiếc bàn ở đầu giường, "Đừng nghịch như vậy, không tốt đối với cổ."
Tiền Hựu hít hít mũi, "Thơm quá đi! Em muốn ăn, em rất muốn ăn!"
Đông Lang mỉm cười ngồi ở bên giường, đem gà tre xé nhỏ ra giúp cô, Tiền Hựu nhanh chóng ăn hết phân nửa.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Tại sao anh lại không ăn vậy?"
Đông Lang lắc đầu một cái, "Anh không đói bụng."
Tiền Hựu cầm một cái đùi gà lên nhét vào miệng của anh, "Anh ăn đi…, thật ra cái này là em đặc biệt mua cho anh, hừ hừ, nhưng mà anh khiến cho em tức giận, cho nên bây giờ nó thuộc về em."
Đông Lang cười khẽ, "Được, đều thuộc về em."
Tiền Hựu hừ hừ ăn hết một con gà, rồi lại đi ăn đồ ăn vặt, tiếng lạo xạo giòn tan vang lên, lại hỏi anh: "Rốt cuộc anh đi công tác đã làm cái gì vậy chứ, ngay cả tin nhắn em gửi anh cũng không trả lời, bận rộn tới mức đó sao?"
Đông Lang ngẩn người, rồi nói: "Thật xin lỗi, thật sự là chuyện rất quan trọng, sau này anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em tất cả, được không? Nhưng mà anh có thể nói cho em biết một điều, em đã giúp anh một việc rất lớn."
Tiền Hựu sững sờ, "Em? Em đã giúp anh như thế nào chứ?"
Đông Lang sửa sang lại mái tóc rối xoã xuống vai của cô, "Lúc đó anh vốn mất hết lý trí rồi, nhưng nghĩ tới em anh liền tỉnh táo lại. Tiểu Hựu, quả thật em giống như là thiên sứ của anh vậy."
"Cái gì chứ..., bây giờ anh đừng nói những lời buồn nôn này để dỗ ngọt em." Tiền Hựu xấu hổ, vùi mặt trong gối không chịu ngẩng lên.
Đông Lang khẽ mỉm cười, chồm người qua lại sát bên tai của cô. Tiền Hựu cũng cảm thấy hơi thở của anh phả lên mặt của mình khiến cô có cảm giác nhột nhột, cả khuôn mặt cũng đỏ hết lên, "Anh anh anh anh đang làm gì vậy?"
Giọng nói của Đông Lang giống như có ma lực vậy, "Mới vừa rồi không phải em để cho anh hôn em sao?"
Tim của Tiền Hựu nhảy lên liên hồi, khẩn trương nhắm mắt lại chờ anh hôn lên lần nữa, nhưng mà còn chưa chờ được nụ hôn dịu dàng của anh, thì ngoài cửa đã truyền tới một giọng nói tức giận của một người phụ nữ trung niên: "Tiểu tử thúi, cậu muốn làm gì?"
Vừa nhìn thấy người đứng ở cửa, nhất thời Tiền Hựu "Oa" lên một tiếng nhảy dựng lên ở trên giường, còn ᴆụng phải đầu của Đông Lang, cô lắp ba lắp bắp nói: "Mẹ mẹ. . . . . . Sao mẹ lại tới đây?"
Mẹ Tiền chống nạnh đứng ở cửa, nheo mắt nhìn kỹ Đông Lang ở bên cạnh, trả lời: "Con gái của tôi bị thương, chẳng lẽ tôi không tới nhìn một chút được sao? Cậu. . . . . . Chính là Đông Lang sao?"
Đông Lang lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn về phía mẹ Tiền, "Dạ đúng ạ, xin chào dì."
Mẹ Tiền vung tay lên, "Đi ra ngoài, tôi cần nói chuyện riêng với con gái tôi một chút."
"Dạ được." Đông Lang không dám ở lại lâu thêm phút nào, cầm cái đĩa không và rác đi ra ngoài, trước khi đi còn tốt bụng đóng cửa lại.
Tiền Hựu núp ở trong chăn, hoảng sợ nhìn mẹ mình, cười lấy lòng với bà, "Mẹ. . . . . ."
Mẹ Tiền trừng mắt nhìn cô, "Bị thương ở đâu? Mau để cho mẹ nhìn xem, làm sao lại không cẩn thận như vậy được chứ!"
Tiền Hựu vừa để cho mẹ kiểm tra vết thương, vừa nói: "Cũng không phải quá nghiêm trọng, mẹ đừng lo lắng quá. Đúng rồi, sao mẹ biết con bị thương vậy?"
Thật ra chuyện này cô không tính nói lại với ba mẹ, dù sao bọn họ cũng bận công việc, mình cũng lớn rồi, không muốn bọn họ phải lo lắng nhiều.
Mẹ tiền xem xét vết thương xong, nói: "Bạn thân của con sợ con lại nói dối mẹ, nên mới nói cho mẹ biết. Con nhìn con đó, đã lớn như vậy rồi, lúc nào cũng khiến cho mẹ phải lo lắng. . . . . ."
Tiền Hựu vội vàng cầm lấy tay của mẹ mình, "Mẹ con xin lỗi mà, sau này con sẽ không như vậy nữa. Thật ra thì cũng không thể trách con được, con cũng không ngờ đột nhiên trong rừng trúc lại lao ra một con sói. . . . . ."
"Còn nói nữa! Ôi, từ nay về sau con hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung ra ngoài nữa!" Mẹ Tiền dạy bảo mấy câu, lúc này mới bình tĩnh lại, hỏi: "Người ở bên ngoài kia, chính là Đông Lang sao?"
Tiền Hựu gật đầu một cái, trên mặt có chút ngọt ngào, "Đúng vậy, đúng vậy, không phải là người mẹ đã gửi hình cho con sao, có phải vô cùng đẹp trai không, ha ha ha ha!"
Mẹ Tiền dí ngón tay vào cái trán của cô, "Con chỉ biết đẹp trai thôi! Vừa nhìn thấy trai đẹp thì không còn đầu óc gì nữa! Các con mới quen biết nhau bao lâu, làm sao lại cho cậu ta vào phòng ngủ của con như vậy được..., nếu như không phải là mẹ tới vừa kịp lúc, các con lại muốn làm cái gì nữa, hả?"
"Không phải đâu, mẹ hiểu lầm rồi, chúng con vừa mới ăn xong ngồi nói chuyện phiếm thôi, không làm gì cả." Tiền Hựu nói: "Đông Lang rất lịch sự, rất tôn trọng con, tự con sẽ có chừng mực, mẹ không cần lo lắng. Hơn nữa lúc trước khi mẹ giới thiệu cho con, không phải mẹ vẫn nói anh ấy đặc biệt ưu tú sao, tại sao bây giờ bọn con ở cùng một chỗ, thì mẹ lại bắt đầu lo lắng như vậy?"
Nghe con gái nói như vậy, mẹ Tiền không nén được tiếng thở dài: "Quả thật là rất ưu tú, người giới thiệu cũng có quan hệ rất tốt với mẹ, sẽ không gạt mẹ. Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà gần đây mẹ lại nghe nói. . . . . ."
"Nghe nói cái gì?"
Mẹ Tiền nói: "Người dì giới thiệu bữa trước có nói với mẹ, nói là dì ấy có nghe nói đứa nhỏ Đông Lang này trước kia có thời gian sống rất khép kín, không chơi chung với bạn học đại học, luôn trốn học. Còn nói dân cư địa phương rất sợ người nhà bọn họ, hàng xóm đi ngang qua nhà bọn họ đều đi đường vòng. Ôi, nghe thấy như vậy mẹ rất lo lắng, ngộ nhỡ nhà bọn họ thật sự có vấn đề gì, không phải là mẹ đã hại con rồi sao."
Tiền Hựu ngẩn người, nói: "Không, sẽ không đâu! Tính tình của anh ấy rất tốt, con đã nhìn thấy hình của ba mẹ anh ấy, nhìn qua thì bọn họ là người dễ gần. Những chuyện kia chắc chỉ là lời đồn thôi, mẹ, mẹ không cần lo lắng vớ vẩn nữa."
Mẹ Tiền thở dài, "Chỉ mong được như vậy thôi, nhưng mà con cũng phải chú ý đó. Nếu như con không có chuyện gì rồi, mẹ đi về trước, ba con đi công tác không tới được, bảo mẹ mua cho con rất nhiều thuốc bổ, mẹ để trên bàn rồi."
Tiền Hựu vội vàng nói: "Mẹ ở lại chơi chút nữa, ăn cơm tối xong rồi hãy về!"
"Không cần, đôi tình nhân các con đang ngọt ngào, mẹ không ở lại làm kỳ đà cản mũi đâu." Nói xong mẹ Tiền liền đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, ngoài cửa, Đông Lang lập tức đứng lên khỏi ghế sofa, "Dì."
Mẹ Tiền gật đầu một cái, "Tôi đi trước, làm phiền cậu hãy chăm sóc cho tiểu Hữu nhà tôi."
"Không sao ạ, đó là việc cháu nên làm." Đông Lang nói, trong giọng nói có chút khẩn trương, "Xin lỗi, cháu không ngờ ngài sẽ tới, cho nên cũng không chuẩn bị quà tặng gì. . . . . ."
Mẹ Tiền khoát khoát tay nói: "Không cần, nhà chúng tôi cũng không có nhiều quy củ như vậy. Nhưng mà tôi cũng có đôi lời muốn nói, tôi chỉ có một đứa con gái bảo bối đó thôi, nếu như cậu muốn ở cũng một chỗ với nó, tôi hy vọng cậu có thể đối xử thật lòng với nó."
Ánh mắt của Đông Lang sáng ngời, "Con bảo đảm với dì."
"Vậy thì tốt." Mẹ Tiền gật đầu một cái, đè xuống sự lo lắng trong lòng, "Vậy thì tôi không quấy rầy các người nữa, chờ sau khi ba nó đi công tác về, hẹn thời gian mời cậu dùng cơm."
"Người nên mời là cháu mới đúng, hẹn gặp lại dì." Đông Lang tiễn mẹ Tiền ra cửa.
Anh trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Tiền Hựu đang nằm trên giường quay đầu về phía anh cười, anh liền đi qua hỏi: "Cười cái gì?"
Tiền Hựu nói: "Ha ha ha, nhìn anh rất khẩn trương kìa. . . . . ."
Đông Lang cười khẽ, "Đương nhiên là phải khẩn trương rồi, đó là mẹ em mà, ngộ nhỡ bà ấy có ấn tượng không tốt với anh thì phải làm sao."
Tiền Hựu nhớ tới lời nói của mẹ mình vừa nãy, không khỏi ngẩn ra, vội vàng nói: "Không có đâu, chỉ cần anh cố gắng đối xử tốt với em, khẳng định là bà ấy sẽ rất thích anh."
"Được, vậy thì anh sẽ cố gắng đối xử với em thật tốt." Đông Lang cúi người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Tiền Hựu tựa đầu vàp bả vai anh, hơi thở trên người của anh khiến cho cô vô cùng thoải mái, hai người yên lặng trong chốc lát, con mèo trắng chạy vào trong phòng, nhảy lên bàn trang điểm chăm chú nhìn Đông Lang.
Nhìn thấy con mèo, Tiền Hựu nhất thời nhớ tới cuộc gặp gỡ tối hôm qua, cô tò mò hỏi: "Đông Lang, em hỏi anh nha, anh cảm thấy trên đời này có người sói không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc