Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chính AV - Chương 65

Tác giả: Tri Lâm

Dưới tình trạng khẩn cấp Thiên Thảo đã dùng tiếng Hán để nói, cũng không biết lũ đàn ông ngoại quốc kia nghe có thể hiểu được hay không!
Quả nhiên người ở đây khi nghe lời của cô dáng vẻ đều mơ hồ, nhưng dưới hành động tự mình hại mình lẫn tiếng hét sắc nhọn của cô, đã thành công làm cho lũ đàn ông đang đi về phía cô phải dừng bước.
Nơi bị chảy máu bởi vì có liên quan đến tác dụng của thuốc mà cũng dần dần không còn đau nữa, *** ngày càng tăng, giống như một dạng virus xâm lấn vào đại não vừa tạm thời tỉnh táo của cô. Thiên Thảo lại dùng tiếng Anh nhanh chóng dịch câu nói kia lại, chỉ có điều giọng nói đứt quãng, còn kèm theo *** rỉ mê người.
Thân thể đã không ổn, nếu không giải quyết nhất định sẽ rất khó chịu… Hơn nữa cô còn có cuộc thi, bây giờ đã đến người dự thi thứ hai, gần đến lượt cô rồi…
Thiên Thảo chợt đẩy Kha Ni rồi chạy ra khỏi phòng chờ. Kha Ni bị giật mình cho nên đã không kịp ngăn cản. Lúc anh ta lấy lại được tinh thần thì Thiên Thảo đã chạy ra ngoài, mắt nhìn thấy sắp thành công, Kha Ni cảm thấy không cam lòng cho nên cũng đuổi theo Thiên Thảo, đồng hành còn có ba người bạn của anh ta. Trước khi làm chuyện này, bọn họ cũng đã bàn bạc ổn thỏa xong, phải đoạt về tay người đẹp châu Á sáng chói này. Đây là chuyện mà tất cả cánh đàn ông đều không kiềm chế nổi sự thèm thuồng! Lúc trước ba người của anh ta cũng đã đáp ứng ngay mà không chút do dự.
“Bọn đàn ông kia không đến cũng tốt, mặc dù rất muốn nhìn thấy cô ta bị tất cả đàn ông làm cho biến thành bộ dáng heo mẹ. nhưng mà bốn người chúng ta thì có thể nói là thời gian của mỗi người lại càng được thừa thãi.” Kha Ni an ủi bởi vì sự kiện thay đổi mà có người có vẻ hơi trù trừ: “Người Trung Quốc rất coi trọng danh dự, nếu chúng ta làm thật cô cũng không nói ra, hơn nữa coi như nói ra, chúng ta không *** để cho cô nắm được cái chuôi, thì cũng không thành vấn đề! Mọi việc đều có tôi ở đây rồi, bất cứ chuyện gì cũng có thể dùng tiền để giải quyết.”
Lời nói của Kha Ni làm cho lá gan ba người kia to lên. Gia đình Kha Ni thuộc loại gia đình đại tư bản ở Vương quốc Anh, bình thường theo anh ta đua xe gây tai nạn cũng không thành vấn đề. Mấy người quần là áo lượt quen được nuông chiều kia, nghe Kha Ni buông lời như vậy, hiển nhiêu bao nhiêu lo lắng đều ném ra sau ót.
Tiến vào vòng chung kết có bảy người, có ba giải thưởng gồm giải vàng, giải bạc, và giải đồng. Kha Ni là người cuối cùng ra trình diễn, anh ta tin tưởng nếu không có Thiên Thảo thì nhất định anh ta có thể đoạt được giải vàng. Bởi vì thầy của anh ta là một người ở trong ban giám khảo, vì đả thông mối quan hệ nên đã âm thầm tặng không ít quà, cho nên không có Thiên Thảo là tốt nhất. Bất quá anh ta vạch ra kế hoạch này nguyên nhân trọng yếu nhất chính là coi trọng thân thể của Cửu Thiên Thảo, dáng vẻ của cô trong bộ lễ phục, nếu như không mạnh mẽ kiềm chế, có thể nói, sẽ làm cho ánh mắt của anh cũng không thể nào rời bỏ nổi bóng dáng của cô, dù chỉ là một cái chớp mắt!
Nhân viên công tác gõ gõ lên cánh cửa phòng chờ lên biểu diễn: “Số ba Cửu Thiên Thảo chuẩn bị, số hai đã sắp kết thúc.” Thấy không có ai lên tiếng, nhân viên công tác lại hô một tiếng: “Cửu Thiên Thảo đâu?”
Lúc này trong phòng chờ lên biểu diễn truyền đến một giọng nói thật nhỏ: “Có thể cô ấy bỏ cuộc rồi.”
Nhân viên công tác cả kinh, đến trận chung kết còn bỏ cuộc?
"Mọi người khẳng định là như vậy sao?!" Anh ta hỏi.
Không ai lên tiếng, chẳng biết tại sao cũng không ai hi vọng Thiên Thảo trở về! Nếu như cô nhường lại vị trí này, như vậy không biết trong bọn họ có ai có thể lên được vị trí đó, đoạt được giải thưởng ở trận chung kết.
Nhân viên công tác vội vã đi, số hai xuống sân khấu thật lâu cũng không thấy có người lên biểu diễn tiếp. Cái tên Cửu Thiên Thảo đã được gọi ba lần, lúc này nhân viên đi gọi người vừa rồi nhanh chóng đến chỗ ban giám khảo nói thầm mấy tiếng. Chân mày Nguyễn Tây cau lại, anh biết Thiên Thảo không thể nào bỏ cuộc, nhất định là có chuyện gì xảy ra, những anh không thể rời khỏi chỗ ngồi được. không thể làm gì khác hơn là lợi dụng mình là người của phía Trung Quốc cử đến nước Pháp với thân phận là ban giám khảo của cuộc tranh tài lần này: “Chờ đi, gọi người thi kế tiếp!”  Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nghiêm Húc cau mày quan sát diễn biến trên sân khấu, không ngờ người tiếp theo không phải Thiên Thảo, cô vốn là thí sinh số ba.
Không có xem trận đấu kế tiếp, Nghiêm Húc vội vã rời khỏi vị trí rồi chạy về phía sau. Trong lòng anh hơi lo lắng, cho dù cô chỉ có chút không thoải mái thì anh vẫn muốn đi xem tình trạng của cô một chút.
Thiên Thảo vội vã chạy vào phòng vệ sinh, lật lại tấm bảng thành “đang dọn dẹp”. Phải làm sao để có thể kiềm chế tác dụng của thuốc rồi chạy tới cuộc thi, lúc trước dùng dao găm đâm thì cũng chỉ có thể làm cô tỉnh táo tạm thời mà thôi. Thiên Thảo đặt đầu dưới vòi nước đang mở tối đa, mặc dù nước thật lạnh nhưng không thể làm giảm nhiệt độ trên thân thể cô hoặc làm cho đầu óc đang dần rơi vào mê mang trấn tĩnh lại.
Một phương pháp này không dùng được thay đổi sang dùng phương pháp khác. Thiên Thảo há miệng uống một ngụm nước máy thật to vào trong miệng, hi vọng có thể làm nhạt bớt tác dụng của thuốc, nhưng có mùi vị của thuốc khử trùng có trong nước máy lại khiến cô buồn nôn, nhưng mà nôn khan cũng không thể, chỉ còn dư lại lúc này cảm giác thần kinh và lý trí dần dần bị kéo căng ra.
Rốt cuộc chịu không nổi nằm ở trên bồn rửa tay, có lẽ cô chỉ còn cách cuối cùng là…tự mình.
Cô kéo thân thể đã nóng rực kích động đến bất an kia đi tới một phòng vệ sinh kế bên, cô ngồi trên nắp bồn cầu không chống đỡ nổi sự run rẩy, lấy tay đóng cửa lại, nhưng cánh cửa lại bị người khác nắm lại, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
“Xem ra em đã không chịu nổi nữa rồi, không cần phải chịu đựng, còn có bọn anh ở đây!” Kha Ni cong môi nở một nụ cười khả ố cùng ba người đến gần Thiên Thảo. Cuối cùng Kha Ni cùng một gã đàn ông chen vào trong: “Dường như không gian có chút chật hẹp, nhưng không sao, cả hai người chúng ta cũng có thể lên được …”
Nắm chặt dao nhỏ trong tay, Thiên Thảo giống như đang cầm cứu tinh, hiện tại nó đại biểu cho việc cô còn lý trí.
Thả tay xuống, lại dùng nó đâm vào đùi, lúc đi trên đường thì cô đã đâm vào hai cái, hiện tại tổng cộng là bốn, cũng còn có khuynh hướng tiếp tục gia tăng lên. Bởi vì ý thức mơ hồ cho nên cô cũng không nhìn rõ, có lúc đâm vào vết thương cũ, nơi đó máu đã chảy lẩy lội thành một mảnh.
Một người đàn ông ôm lấy Thiên Thảo từ phía sau, Kha Ni ở trước mặt, kéo lễ phục của Thiên Thảo xuống. Bộ *** đầy đặn của cô hoàn toàn nhảy ra ngoài. Bốn gã đàn ông kia, trong nháy mắt ánh mắt trở nên cứng đờ! Hô hấp của Kha Ni dồn dập, anh ta vạch *** trên *** ra, sau đó *** vào nơi nổi lên kia, mà một bên *** khác của cô bị xoa P0'p, ở đầu lưỡi của anh ta phát ra tiếng kêu dâm mỹ.
Mà gã đàn ông ở sau lưng Thiên Thảo đang cuốn làn váy đuôi cá lên từng chút, từng chút một, để lộ ra cái ௱ôЛƓ mềm nhuận cùng cái *** đã ướt đẫm của cô. Anh ta vuốt ve mảnh đất đã nổi lên vẻ đầy H**g phấn. Giọng nói khàn khàn tràn đầy tình sắc của Kha Ni kề sát ở bên tai Thiên Thảo: “Thừa dịp bây giờ còn có thể phản kháng thì làm đi, dưới sự trêu đùa của bọn anh, không được bao lâu nữa thì em sẽ khóc lóc yêu cầu bọn anh lên em…”
Bởi vì vừa rồi dùng dao nhỏ đâm mình nên Thiên Thảo tạm thời còn giữ được lý trí, cô vung tay trái cầm đao vạch về phía Kha Ni. Anh ta không ngờ Thiên Thảo còn có thể phản kháng được, phản xạ có điều kiện liền nâng tay phải lên cản lưỡi dao, vừa vặn để cho Thiên Thảo cắt vào ngón trỏ của anh ta.
Kha Ni sửng sốt, anh ta còn chưa lên sân khấu, lát nữ anh ta còn phải chỉ huy nữa. “Tay của tôi!” Nháy mắt, anh ta gần như điên cuồng nắm lấy ngón trỏ nhảy ra khỏi phòng rồi gầm gừ với người ở cạnh cửa: “Làm sao bây giờ? Nó chảy máu! Làm sao… Nhanh, nhanh tìm băng cá nhân! Các cậu không thấy tay của tôi bị thương hả? Nhanh lên đi!”
Thiên Thảo giễu cợt nhếch môi, vết thương trên chân cô còn nghiêm trọng hơn của Kha Ni, nhưng cô có thể trong lúc vô ý mà rạch được ngón tay dùng để chỉ huy của anh ta, cũng xem như đáng giá.
Nghĩ tới nguyên nhân bị thương, Kha Ni lập tức tức giận, cũng quên ngụy trang dáng vẻ lịch sự như thường ngày, đi vào phòng đá ngang hông Thiên Thảo hai cái: “Đồ kỹ nữ giẻ rách!” Sau khi mắng xong, Kha Ni chỉ vào một người nói: “Đi, hãy lên chiếm hữu cô ta trước mặt tôi! Đáng ghét! Hung hăng xực cô ta!”
Người bị chỉ định hơi do dự, bởi vì anh ta thấy rõ ràng bắp đùi Thiên Thảo đã bị cắt đến nỗi không còn hình dáng, *** bởi vì thấy máu nên đã lui đi không ít. Đối mặt với cô gái người phương đông này, ngược lại, anh ta lại sinh lòng kính nể.
“Sao cậu còn không đi!” Kha Ni gào lên với anh ta.
“Đi, tôi đi…” Bởi vì không muốn mất đi một đại kim chủ như Kha Ni, gã đàn ông nhắm mắt bước từng bước một đến cạnh Thiên Thảo. Khi cách cô càng gần, anh ta càng cảm thấy cô xinh đẹp rung động lòng người – lễ phục màu đỏ, máu đỏ, bộ *** nảy lên, vẻ mặt đầy kiên định và tràn đầy T*nh d*c, dẫn dụ người ta phạm tội, hạ thể không có bất cứ thứ gì che đậy.
Dưới sự hấp dẫn, con sâu D*m duc trong đầu gã đàn ông kia lại chui ra, vị trí nơi *** lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
“… tới thì cứ tới đi.” Đột nhiên Thiên Thảo nói chuyện, âm điệu **** và gợi cảm: “Nhưng đừng tưởng rằng tôi thuộc loại trinh tiết liệt nữ gì đó, nếu như ai lên tôi thì nhất định tôi sẽ không nói lọt ra một câu, sau đó sẽ trả lại nỗi nhục hôm nay gấp trăm lần! Dùng hết thảy biện pháp của mình, cho dù có phải lợi dụng thân thể đi cầu người khác thì cũng phải làm cho các người phải chịu khổ sở hơn.”
Thiên Thảo rất khó tưởng tượng ra kết quả xấu sẽ phát sinh sau này đối với co như thế nào! Nhưng bây giờ thì cô chỉ có thể ngoài mạnh trong yếu uy hiếp, dùng ngôn ngữ để xoay chuyển tình thế.
Gã đàn ông quả nhiên bị dọa, bắt đầu dừng bước. Kha Ni ở bên cạnh nói: “Đừng nghe lời cô ta, chỉ cần cậu không lưu lại *** trên cơ thể cô ta, thì cô ta có muốn đi tố cáo cũng không được!”
Mặt Thiên Thảo tái nhợt, đây chính là một sự cản trở cứng nhắc của luật pháp.
Nghe xong lời của Kha Ni, gã đàn ông kia đã không thể chờ đợi được nữa, liền đến gần Thiên Thảo. Cũng theo chỉ thị của Kha Ni ςướק lưỡi dao gọt lưỡi gà trong tay Thiên Thảo đi. Ý thức của Thiên Thảo đã gần như không còn được tỉnh táo nữa rồi, cô gắt gao nắm con dao nhỏ không để cho nó rời khỏi bàn tay. Nhưng tiếc rằng con kiến không thể lay cây, lưỡi dao nhỏ kia liền bị gã đàn ông kia ςướק một cái rồi ném ra xa vài mét
Nâng ௱ôЛƓ Thiên Thảo lên, gã đàn ông vuốt ve nơi đó, làm cho Thiên Thảo rung động một hồi, *** rỉ không kìm nén nổi liền thoát ra ngoài, eo ếch không kiền chế nổi nữa bắt đầu động đậy uốn éo.
“Anh cho rằng như vậy là được rồi sao?” Gắng dùng sức khép chân lại. Thiên Thảo cố gắng trấn định, chịu đựng sự rục rịch của *** dưới tác dụng của thuốc, nói: “Đừng quên nơi này là nhà vệ sinh nữ, mặc dù nơi này không có camera theo dõi nhưng ở ngoài cửa thì có, nếu như tôi có vấn đề gì thì người tùy tiện tiến vào nơi này cũng sẽ bị tình nghi, hơn nữa….” Thiên Thảo ngừng một chút: “Coi như không quay được cũng không sao, tôi vẫn còn là xử nữ, chỉ cần anh mạnh mẽ cắm vào thì sẽ dính máu của tôi, vậy thì vẫn có thể điều tra ra được.”
Gã đàn ông sợ run, Kha Ni cũng giật mình, bọn họ không ngờ Thiên Thảo còn là xử nữ, càng không có nghĩ tới cảnh sát sẽ dùng những thứ này làm chứng cứ. Mặc dù có chút hoài nghi nhưng gã đàn ông và Kha Ni cũng không dám vọng động, dù sao ở Trung Quốc mà nói thì khả năng Thiên Thảo là xử nữ rất lớn.
“Kha Ni, không bằng chúng ta đi thôi…” Thiên Thảo cắn môi lạnh lùng nhìn biểu cảm bị hù dọa của lũ đàn ông kia. Kha Ni vì rất để ý đến ngón tay của mình nên liền khẽ mắng chửi một cái rồi vội vàng rời đi, máu ở ngón trỏ chảy không ngừng, nếu bị ảnh hưởng đến thi đấu thì nguy rồi, bây giờ Thiên Thảo đã không kịp thi đấu, không có người tranh vị trí vô địch của anh ta, cứ để một mình cô ta ở chỗ này chịu thống khổ đi!
Sau khi Kha Ni và lũ đàn ông kia đi ra, Thiên Thảo đang cố giả bộ bình tĩnh rốt cuộc hỏng mất, cô cào cào cửa, nhưng lại không thể đứng vững. “A…ưm…” Rên rỉ một tiếng, Thiên Thảo vặn vẹo, nhúc nhích cái ௱ôЛƓ một chút, tuy nền gạch lạnh lẽo nhưng cô lại thấy thoải mái. Hô hấp mang theo sự rối loạn, cô đưa tay đi khuấy động chơi đùa phần hạ thân… chỉ có như vậy, nhất định phải kịp thi đấu mới được… Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
Mặc dù Thiên Thảo đã rất nỗ lực nhưng bởi vì dược tính mà thân thể trở nên mềm mại vô lực, cũng không thể đạt tới tần số cô muốn, lông mi dài cong thanh tú hơi cau lại, từ đôi môi đỏ thắm đầy đặn phát ra *** rỉ khó kìm nén, ngón tay của cô quá nhỏ, phải có cái gì đó to hơn… dài hơn ngón tay đi vào mới được…
Thân thể cô gần như rơi vào hư không, lửa nóng *** làm cho người ta trầm luân, đốt sạch tất cả lý trí.
Nghiêm Húc ngược lại tìm rất nhiều vòng, khắp nơi đều không tìm thấy được bóng dáng của Thiên Thảo, tâm tình mới đầu còn bình thản từ từ trở nên lo nghĩ cấp bách.
Khi đi ngang qua cửa nhà vệ sinh nữ, anh đột nhiên thấy hai đàn ông người nước ngoài từ bên trong bước ra. Hai phe chạm vào nhau làm cho anh dừng ở nơi đó. Nghiêm Húc kinh ngạc nhìn tấm bảng ở ngoài cửa, đây là nhà vệ sinh nữ, tại sao lại có đàn ông từ trong đó đi ra?
Kha Ni liếc nhìn Nghiêm Húc một cái, lập tức đi đến phòng chờ lên sân khấu. Nghiêm Húc dừng tại chỗ đó một chút, đột nhiên nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc như có như không...
Khi nghe thấy âm thanh này sắc mặt của anh lập tức trở nên tái nhợt, đột nhiên vọt vào phòng có treo tấm bảng “đang dọn dẹp”, trong đầu nháy mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh không tốt, dẫn đến thân thể anh cũng run rẩy. Thiên Thảo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!!
Lúc đứng ở trước cửa, *** rỉ bên tai càng rõ ràng hơn, điều này làm cho anh càng thêm khẳng định đây là cô.
Không đi được mấy bước, anh liền thấy bóng dáng của cô. Bóng người màu đỏ nhỏ nhắn nhợt nhạt đang ngồi ở phòng vệ sinh. Bộ lễ phục màu đỏ hoa mỹ tung ra đầy đất. Bắp đùi của cô tách ra, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đang cắm ở trong hạ thân khuấy động nhiều lần, thân thể ửng hồng, trên đùi có vết máu chảy rung động lòng người.
Hai người đàn ông kia mới vừa làm gì cô?
Tay Nghiêm Húc vô thức nắm chặt, mắt đỏ lên, tấm gương treo một bên soi rõ bên mặt của anh, lộ ra một biểu tình trước giờ chưa từng có của anh.
Đó là một loại tức giận mà thương tâm hơn cả tức giận là, đó là thương tâm, mà còn đau lòng hơn cả thương tâm. Tất cả trải qua trong quá khứ nhanh chóng hiện về, anh có thể nhớ trong đầu tựa như chiếu phim, tất cả đều chỉ còn dư lại cô gái ở trước mắt này, anh coi cô như trân bảo, liền ngay cả nói chuyện với cô cũng cảm thấy là điều xa xỉ vây mà lại bị người khác đối đãi như vậy.
Đi lên đỡ Thiên Thảo dậy, anh kiềm chế sự kích động của mình, bàn tay nhẹ nhàng run rẩy vỗ lưng cô: “Thiên Thảo, Thiên Thảo…đừng sợ, tôi là Nghiêm Húc, tôi đã tới đây…”
Nhưng có vẻ như anh đã đến chậm.
Thiên Thảo không đáp lại anh, vết thương trên đùi thê thảm không nỡ nhìn dường như không đau nhức, thời điểm Nghiêm Húc xé áo sơ mi băng bó vết thương, cô lấy tay vòng qua cổ anh, đôi môi **** ngậm vành tai anh say sưa hôn ***, sau đó di chuyển xuống phía dưới, tỉ mỉ cắn xương quai xanh, *** hầu kết, vạch áo sơ mi ra, ***g *** bởi vì không có lễ phục mà hoàn toàn để lộ. Sắc mặt Nghiêm Húc đỏ ngầu, cố gắng để mình không bị quấy nhiễu, cẩn thận dùng áo sơ mi băng bó vết thương của cô. Nhưng trong quá trình này anh vẫn bị trêu đùa, gần như tới bên bờ ranh giới sắp sụp đổ… chỉ vì người kia là cô, nằm mơ anh cũng muốn được cô vuốt ve như vậy, trước mắt cũng cũng chỉ từng có hôn, cô nhìn một cái cũng làm anh mừng rỡ không thôi.
“Cô giáo…” Nghiêm Húc không kiềm hãm được kêu thành tiếng, hô hấp dồn dập, cùng Thiên Thảo vọt vào trong mê loạn.
Đôi môi mang lửa nóng của Thiên Thảo *** dọc theo đường cong cơ bụng, kéo dài đến thắt lưng, tay đã tìm đến một vị trí, khiến cho anh nhanh chóng nổi lên phản ứng, bộ vị chặt đến mức gần như không thể chặt hơn giống như bị kéo lên.
Giọng nói khàn khàn đứt quãng của Thiên Thảo truyền đến: “Đến – làm – tôi.”
Phái nam bị căng trướng tạm thời được thả lỏng, Nghiêm Húc kéo *** xuống, Thiên Thảo tận lực ngồi lên, Nghiêm Húc nắm tay thật chặt, cố nhịn không kêu thành tiếng, nhưng cuối cùng chỉ trút ra từng *** rỉ khàn khàn.
Chưa bao giờ nghĩ tới, có thể được thân mật với cô như vậy.
Trái tim nhảy lên thình thịch, như vậy không chỉ là T*nh d*c, còn có *. Anh không nhịn được nâng bắp đùi Thiên Thảo lên, để cho cô giắt lên người mình, toàn thân trở nên ngứa ngáy, bắt đầu chuyển động ở *** kia, chỉ mấy cái, dường như thần kinh toàn thân đã bị hấp dẫn, cũng trầm luân… chỉ trong nháy mắt lý trí đã bị Thiên Thảo đoạt lấy, từ chậm rãi biến thành kịch liệt xuyên vào, trong nháy mắt cũng quên sạch hết tấc cả, đầu óc hoàn toàn trống không, chỉ còn lại mừng rỡ.
Anh đang làm gì vậy? Anh đang làm chuyện vô cùng thân mật với cô… Họ tđã rở nên rất thân mật…
Thoạt nhìn, giữa Nghiêm Húc và Thiên Thảo, Nghiêm Húc giống người bị bỏ thuốc hơn.
Có được sự thỏa mãn, rốt cuộc Thiên Thảo đã lấy lại được lý trí, cô mơ màng biết đó là Nghiêm Húc.
Bắt được vai Nghiêm Húc, Thiên Thảo than nhẹ bên lỗ tai anh ta: “Tôi còn phải tới cuộc thi đấu…nhanh hơn chút nữa…a….”
Đại não ***c ngầu tạm thời chỉ có một tín nhiệm này, cô không muốn để Kha Ni được như ý.
Âm thanh nhẹ nhàng kia, Nghiêm Húc lại thờ phụng nó như thần linh, tốc độ gần như đạt tới một giây đồng hồ một cái, thậm chí nhanh hơn. * có chút sưng đau, có lẽ là do ma sát quá kịch liệt. Trước đây anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy, ở trong khoái cảm to lớn, quả thật làm cho anh nhiều lần tưởng như không nhịn được sắp bắn ra ngoài.
Rốt cuộc, Thiên Thảo phun ra một luồng khí ẩm ướt, thân thể trong nháy mắt đươc buông thả.
Bởi vì trong khoảnh khắc đó kẹp rất chặt, cùng với chất lỏng đang tuôn ra ngoài, Nghiêm Húc xác thực không nhịn được nữa liền phụt vào cơ thể cô.
Vui thích to lớn làm thân thể anh cho tới bây giờ vẫn còn run rẩy, phía dưới vẫn đang hút lấy anh, làm anh lại cứng lên lần nữa.
Thế nhưng Thiên Thảo lại đẩy anh ra. Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh trở lại, sửa sang lại lễ phục cho tốt, mặc chỉnh tề, nhưng không mặc ***, bởi vì đã bị dơ bẩn. Cứ để chân không như vậy kéo chiếc váy đuôi cá đỏ thẫm xuống, che phủ lên chỗ máu chảy loang lổ! Không còn thời gian nữa rồi...
Giống như tỉnh dậy từ trong mộng, Nghiêm Húc mới định thần: “Thiên Thảo, cô làm sao vậy?”
Thiên Thảo đẩy anh ra: “Cám ơn.”
Nghiêm Húc sửng sốt, cô nói cám ơn anh.
Hai từ khách sáo không nghe ra chút tình cảm.
Ngọt ngào vừa rồi đều được anh giữ ở trong lòng, lưu luyến gì đó từng chút một đều đã bay đi, cảm giác giống như từ thiên đường ngã xuống địa ngục.
Trong nháy mắt, Nghiêm Húc cảm thấy mình giống như một con vịt.
Không phải Thiên Thảo không có cảm giác, mà là cô không biết biểu đạt làm sao, phải biểu đạt thứ gì, tất cả đều tới quá nhanh làm cô ứng phó không kịp, T*nh d*c không có nghĩa là *, đầu loạn loạn, chỉ có thể lựa chọn đi thi đấu.
Kha Ni kết thúc buỗi biểu diễn trong tiếng vỗ tay, bản nhạc của anh ta có cả thầy cùng tham dự sáng tác, không thể nào không làm cho người ta kinh ngạc. Nhìn ánh mắt công nhận của ban giám khảo, Kha Ni cảm thấy những gì mình làm trước đây đều đáng giá, tiền anh ta không thiếu, hối lộ thì hối lộ, chỉ có danh lợi là hiếm có.
Bởi vì vị nữ MC không được thông báo, lại cảm thấy có lẽ Cửu Thiên Thảo sẽ không đến, chắc là bỏ cuộc thật?
Vừa định tuyên bố cuộc thi kết thúc, thì từ sau màn sân khấu liền vọt ra bóng dáng màu đỏ sậm, Thiên Thảo giành mic của nữ MC: “Tôi là người dự thi thứ ba, tên Cửu Thiên Thảo.”
Trở lại, tim Nguyễn Tây vốn đang treo lơ lửng, rốt cuộc có thể thả lỏng được rồi. Nhưng mà lúc này Thiên Thảo có chút rối loạn, quần áo của cô xem ra không được chỉnh tề, mái tóc có chút rối loạn, giống như vừa trải qua một trận đại chiến.
Đối mặt với sự đột nhiên xuất hiện của Thiên Thảo, dưới sân khấu rối rít những lời bàn luận với những sắc thái riêng không đồng nhất.
Đi tới trước dàn nhạc, hướng về phía khán giả cúi chào, Thiên Thảo giơ tay lên làm một tư thế, chương thứ nhất “Cái ૮ɦếƭ của Satan” bắt đầu!
Khi âm nhạc vang lên, ban giám khảo vốn nghĩ muốn kết thúc cuộc thi nhanh một chút liền sửng sốt một hồi, toàn bộ nhạc điệu đều không giống người khác, thiên về hòa âm biểu đạt tự do hơn, nhưng đều trên tự do thân thể, không có một người nào, không có một thứ gì giống như âm nhạc, nó phóng túng giống như linh hồn của cô.
Đúng, là phóng túng.
Mà vị nhạc trưởng trên sân khấu kia lại càng làm cho người ta không thể nào dời mắt được! Vốn là cảm thấy quần áo của cô không được ngay ngắn, đầu tóc rối tung, dáng vẻ lên sân khấu có chút không được tao nhã, nhưng khí thế phát ra trên thân thể làm cho người ta không thể coi thường, hơn nữa ánh mắt cùng vẻ mặt của cô giống như…giống như khi nghe được âm nhạc của cô, sẽ cảm thấy bộ dạng nhếch nhác này là cô đặc biệt tạo ra vì âm nhạc mà thôi.
Mà so với khán giả thì những nhạc công trong dàn nhạc mới chính là những người phải đấu tranh hơn, ánh mắt của cô làm cho người ta không thể dời mắt, khiến cho người ta chăm chú từng cử động một! Cô giống như mỹ nhân ngư chịu đựng đau đớn khiêu vũ trên mũi đao để biểu diễn cho mọi người, cô vì chung kết mà sẽ hóa thành bọt biển, nhưng lại có được sự giải thoát khỏi gông xiềng.
Đó là bọt biển kiên cường.
Chút sức lực của Thiên Thảo cuối cùng cũng cạn kiệt, động tác ngừng ngắt gậy chỉ huy, cũng đòi hỏi cô phải hạ gậy xuống cực kỳ công phu, nhưng ánh mắt của cô cũng chưa từng nhắm một cái. Tại sao phải nhắm lại, chỉ có âm nhạc nhẹ nhàng mới cần nhắm mắt lại để cảm nhận, mà loại nhạc này, cô muốn toàn bộ buổi biểu diễn đều phải trợn tròn mắt, để cho mọi người cảm thụ ánh mắt của cô, cố gắng không để cho ánh mắt ngã xuống.
Sau chương đầu là chương thứ ba, sau đó là chương thứ chín, mỗi tiếng nhạc đều có như linh tính như vậy, hoàn mỹ thế kia, cảm động lòng người như vậy.
Cuộc thi cuối cùng cũng kết thúc, Kha Ni vẫn chưa hồi phục khỏi cơn chấn kinh, tại sao đột nhiên lại cảm thấy thất bại, là anh ta đã mang đến làm cho cô buổi biểu diễn hoàn mỹ như vậy?
Không chỉ cảm xúc truyền đúng chỗ, ngay cả người xem cũng nghiêng về phía cô, giống như cô là diễn viên trung tâm – rõ ràng lúc cô ta tiến vào rất chật vật.
Qua quá trình thảo luận khá dài, giải thưởng lớn nhất của Bối Thượng Tùng cuối cùng đã được quyết định, Giải vàng thuộc về Thiên Thảo, cái gì thuộc về mình thì người khác cũng không thể lấy đi.
Thiên Thảo cầm cúp vẻ đầy mệt mỏi, chút sức lực còn lại cô cũng đã dùng cho gậy chỉ huy.
Kha Ni được Giải bạc tỏ vẻ không cam lòng, người phụ nữ này…không chỉ làm tay anh ta bị thương, còn đoạt mất cúp của anh ta!
“Kha Ni, trong dạ dày của anh hẳn là còn lưu lại.” Thiên Thảo đứng bên cạnh anh ta đột nhiên nói nhỏ.
Kha Ni ngẩn người: "Cái gì?"
“Tôi bị hạ thuốc, có thể phải kiểm tra từ trong thân thể của anh thôi.”
Kha Ni giật mình, ngay cả anh ta cũng không dự liệu được chuyện này.
Sau khi cuộc thi ở Bối Thượng Tùng kết thúc, lần thi đấu này đã trở thành đề tài tán gẫu của mọi người.
Mấy cuộc thi mang tính quốc tế như thế này vị trí Giải vàng thường bị trống, bởi vì thực lực của người dự thi không đủ, cho nên không đáng trao. Nhưng mà năm nay Giải bạc lại được giữ lại, nghe nói là tạm thời bị hủy bỏ tư cách, tin tức cụ thể đều bị phong tỏa, một chút cũng không thể thăm dò được.
Sắp thành lại bại, đều là chuyện một sớm một chiều.
Mà đầu sỏ gây ra – Thiên Thảo vẫn là không biết làm sao đối mặt với Nghiêm Húc, mà có lẽ anh cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc