Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân - Chương 44

Tác giả: Cố Phi Phi

Ra Đi Để Có Thể Gặp Lại
Một buổi chiều, sau khi hoàn thành kế hoạch học tập, Lạc Tử Tinh bắt đầu viết lời bài hát, lúc trước, cô cũng từng cùng với Lạc Văn Viễn viết lời bài hát, cũng được giảng giải qua điểm yếu và những điều cần chú ý trong khi viết, vì vậy Lạc Tử Tinh viết tương đối thuận lợi.
Đối với tiết tất cũng như nhạc phổ có cảm hứng rất mạnh, mặc dù chỉ nghe bài hát một lần, nhưng ấn tượng đã lưu lại, vì vậy chỉ một buổi trưa, Lạc Tử Tinh đã có thể viết tốt và hoàn thành phần điệp khúc.
Ngày thứ hai là một ngày có ánh mặt trời rực rỡ, trên đường tuyết đọng cũng rất nhanh bị hòa tan, sáng sớm Lạc Tử Tinh liền rời giường, mặc quần áo thật đẹp chuẩn bị lên đường đến sân bay, cô đi xe buýt đến Quảng trường Nhân Dân, sau đó ở chỗ này lại bắt xe buýt đến sân bay, bởi vì có chút chột dạ, cho nên ngồi ở tận bên trong cùng.
Sau khi đến sân bay, Lạc Tử Tinh có chút mờ mịt, cũng may cô không phải là không biết đường, rất nhanh đã đi đến cửa vào của chuyến bay đi Mỹ, ngồi xuống một bên của khu nghỉ ngơi.
Sau đó cầm tờ báo bên cạnh lên, giơ lên trước mặt, vừa xem tin tức trên tờ báo, vừa tìm kiếm bóng dáng của nhóm người Diệp Hiên Nhiễm.
Rất nhanh, sau khi có thông báo chuyến bay sẽ xuất phát sau nửa tiếng nữa, Lạc Tử Tinh thấy ba người bọn hắn cùng Diệp Thi Thi tới đây, không nghĩ tới Diệp Thi Thi cũng ở đây, điều này làm cho tim Lạc tử Tinh đập hơi nhanh, nhưng vốn dĩ cô cũng chỉ định lặng lẽ nhìn Diệp Hiên Nhiễm rời đi, cho nên mặc dù có Diệp Thi Thi, Lạc Tử Tinh cũng không thấy có vấn đề gì.
Tối ngày hôm qua, Lạc Tử Tinh lên trên MSN gọi video nói chuyện phiếm với Thước Nguyệt, bởi vì ba mẹ Thước Nguyệt ly hôn, không thể đi học, cộng thêm việc cô ấy đã sớm quyết định sau khi tốt nghiệp trung học sẽ ra nước ngoài du học, cho nên trong khoảng thời gian này cũng không học ở trường, vẫn đang đi du lịch vòng quanh trái đất.
Lúc Thước Nguyệt quen biết Lạc Tử Tinh, vô cùng tiếc hận, đơn giản là hận không thể từ trong màn hình bò ra ngoài cho cô một trận, Thước Nguyệt nói: "Cậu đồ ngốc này, không biết trên đời còn ai có thể ngốc hơn cậu. Nhưng mà mình hiểu cậu, Diệp Hiên Nhiễm muốn trở thành minh tinh, căn bản một chút xì căng đan cũng không thể dính, chẳng qua là để cho cậu phải chịu khổ, chịu nhiều tổn thương như vậy."
Lạc Tử Tinh trả lời: "Thật ra thì mình cũng không cảm thấy khổ cực, chỉ là bọn mình không ở chung một chỗ mà thôi, nhưng cũng không vì vậy mà tình cảm của mình đối với cậu ấy giảm đi bao nhiêu, bất kể tương lai chúng ta có ở chung một chỗ hay không, tình yêu này sẽ vĩnh viễn ở trong lòng mình, khích lệ mình tiến về phía trước."
"Cậu có thể nghĩ như vậy là tốt rồi."
Kết thúc hồi tưởng, Lạc Tử Tinh đem tờ báo che kín mặt hơn một chút, sợ bị Diệp Hiên Nhiễm phát hiện.
Nhưng cô lại không dám nhìn một cách đàng hoàng, chỉ có thể cách một khoảng thời gian, liếc mắt nhìn. Nhưng lúc nhìn lại, lại phát hiện Diệp Hiên Nhiễm không có đứng yên một chỗ, mà xem ra Úy Trì An Minh và An Triệt đang đi về phía cô, không đợi Lạc Tử Tinh phản ứng kịp, tờ báo đang che chắn trước mặt liền bị ngón tay thon dài trắng nõn rút đi.
Trước mặt, là khuôn mặt của Diệp Hiên Nhiễm.
Nguyên nhân là bởi vì chỗ Lạc Tử Tinh, ở góc độ này nhìn sang, thân hình Diệp Hiên Nhiễm thon dài, vô cùng cao, khiến cho cô có cảm giác bị áp bách, cô cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
Úy Trì An Minh cùng An Triệt và Diệp Thi Thi đi tới, An Triệt cười nói: "Tiểu Tinh, sao cậu tới đây cũng không nói với bọn mình một tiếng, bọn mình đi cùng nhau. Mình cực kỳ phản đối, sao cậu lại lén lén lút lút, còn làm bộ dạng như đang xem báo, nếu như không phải là Nhiễm nhận ra cậu, thì chắc cậu không định xuất hiện, chỉ ngồi ở chỗ này nhìn ra."
Lạc Tử Tinh đứng lên, vừa định gật đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như bang của Diệp Thi Thi, thoáng chốc, trong lòng run lên.
Thẳng thắn nói, mặc dù cô cũng không sợ Diệp Thi Thi, nhưng lại không muốn gặp lại cô ấy, vì mặc dù cô gái này mới mười năm tuổi nhưng lại quá mức trầm tĩnh sắc bén, phảng phất giống như một thanh đao sắc bén, có thể trực tiếp cắm thẳng vào tim, Lạc Tử Tinh quay đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, bởi vì mình không biết mình có nên xuất hiện hay không."
Úy Trì An Minh mỉm cười: "Tiểu Tinh tại sao có thể nói như vậy, chúng ta đều là bạn bè tốt nhất, tới đây tiễn nhau cũng không có gì, có cần bọn mình tránh đi một chút hay không?"
Âm thanh rơi xuống, An Triệt liền ôm bả vai Úy Trì An Minh: "À, mình và An Minh đi mua một ít đồ, Thi Thi cũng đi cùng bọn mình đi." Nói xong, liền kéo Diệp Thi Thi đang không tình nguyện rời đi.
Xung quanh chỉ còn lại hai người bọn họ, Lạc Tử Tinh cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không biết nên nói cái gì, vẻ u sầu khi ly biệt dần dần sinh ra, Lạc Tử Tinh vừa nghĩ tới việc phải thật lâu mới có thể nhìn thấy cậu, liền cảm thấy khó chịu lợi hại.
Nhưng Lạc Tử Tinh lại không thể giữ cậu lại, bởi vì này lần đi là vì chữa bệnh, ở trong lòng cô yên lặng cầu nguyện, kỳ tích nhất định phải xuất hiện.
"Mấy ngày nay thời tiết có vẻ không tốt, mặc nhiều một chút." Diệp Hiên Nhiễm lại lên tiếng, "Đừng chỉ biết học rồi làm việc, nhớ phải nghỉ ngơi, nếu lại gặp phải chuyện bị bắt nạy, phải đi tìm An Minh, mình đã nhờ cậu ấy chăm sóc cậu... . Mình sẽ sớm trở lại."
Câu nói sau cùng hoàn toàn bị nước mặt của Lạc Tử Tinh đánh nát, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, cô cố gắng hít lỗ mũi, muốn đem nước mắt nuốt trở về, nhưng chúng như không nghe lời rơi xuống ngày càng nhiều, lúc Lạc Tử Tinh giơ tay lên muốn lau nước mắt, một cái khăn tay đã được đưa lên lau nước mắt cho cô.
Diệp Hiên Nhiễm hơi cúi người, cẩn thận lau nước mắt cho cô, trên mặt đất yên tĩnh vừa vặn bị một tia nắng mặt trời chiếu vào, ấm áp mà tốt đẹp, Lạc Tử Tinh mở to hai mắt, muốn đem hình ảnh này nhớ mãi trong lòng.
Hai người không biết khi nào thì bắt đầu nhìn thẳng vào mắt nhau, trong lòng Lạc Tử Tinh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói ra miệng, sau khi Diệp Hiên Nhiễm dặn dò xong, cũng không nói thêm gì nữa.
An Triệt bọn họ không biết quay trở lại lúc nào, phá vỡ không khí yên tĩnh này.
"Phải lên máy bay rồi, lên đường bình an." Lạc Tử Tinh quay đầu nhìn đồng hồ, nói.
Nhưng Diệp Hiên Nhiễm không trả lời, ngược lại ngưng mắt nhìn Lạc Tử Tinh thật lâu, nhẹ nhàng mở miệng: "Nếu như mình bị mất giọng, cậu vẫn sẽ yêu mình chứ?"
Lạc Tử Tinh không nghĩ tới Diệp Hiên Nhiễm sẽ nói lời như vậy, cô rất yêu cậu, yêu đến tình nguyện buông tay cũng không muốn cậu phải chịu đựng lời đồn đãi nhảm nhí, mặc dù mất đi giọng nói, vậy thì thế nào, cô yêu chính là con người cậu, mà không phải là giọng nói của cậu. Nhưng Lạc Tử Tinh lại không hy vọng cậu sẽ mất đi giọng nói, bởi vì cô hi vọng cậu có thể ở trên sân khấu, hát những ca khúc thật hay, nhảy những bài vũ đạo thật tuyệt vời, cô hi vọng cậu sẽ trở thành tiêu điểm của sự chú ý, mà ý nghĩ này nhất định sẽ có thể thực hiện được.
Cô tin tưởng vào điều này.
Nghĩ đến đây, Lạc Tử Tinh nói: "Mình hi vọng cậu, có được những gì cậu muốn."
Đột nhiên Diệp Hiên Nhiễm nở nụ cười, nụ cười của cậu rất tinh khiết, phảng phất giống như đứng dưới trời tuyết ngày hôm qua, không nhiễm chút bụi, trong nháy mắt khuôn mặt cậu đẹp giống như một bức họa, giống như là từ trong truyện manga bước ra, cậu chợt đưa tay, kéo Lạc Tử Tinh vào lòng, sau đó vững vàng ôm lấy cô, cúi xuống bên tai cô nói: "Tiểu Tinh, chờ mình trở lại."
Lạc Tử Tinh không trả lời, đưa tay lên từ từ ôm lấy cậu.
Sau khi Diệp Hiên rời đi, Lạc Tử Tinh còn đang nghĩ đến nụ cười vừa rồi của cậu, nhưng rất nhanh, liền bị nỗi buồn thay thế, cô chưa bao giờ có tâm trạng như vậy, bởi vì Diệp Hiên Nhiễm, đã thật sự rời đi.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cô độc, giống như bị cả thế giới vứt bỏ, trong khoảng thời gian ngắn cô cảm thấy có chút mờ mịt.
Mọi người đều nói, rời đi là để có cuộc hội ngộ tốt hơn, nhưng đến ngày gặp lại đó, dáng vẻ bọn họ sẽ trông như thế nào?
Cho đến khi Úy Trì An Minh vỗ vỗ bả vai Lạc Tử Tinh, an ủi cô: "Đừng quá buồn, mình tin tưởng rất nhanh Nhiễm sẽ quay trở lại."
An Triệt cũng nói: "Tiểu Tinh, dù sao thì vẫn còn bọn mình ở lại với cậu, mình tin rằng thời gian sẽ chỉ trong nháy mắt, liền trôi qua. Tâm trạng cậu không tốt, mình đưa cậu về bằng xe máy, được không?"
"Được, quả thật mình cần phát tiết một chút." Lạc Tử Tinh thở ra một hơi, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, "Cảm ơn cậu, Triệt."
Trong mắt An Triệt thoáng qua điều gì đó, bởi vì quá nhanh mà không thể phân biệt được rõ ràng.
Lúc này đột nhiên Diệp Thi Thi mở miệng: "Lạc Tử Tinh, quần áo của tôi hình như không được đẹp lắm, cô có thể giúp tôi một chút không?"
Cô lấy cớ này khiến cho Lạc Tử Tinh không thể cự tuyệt, chỉ có thể đi theo cô ấy đến phòng rửa tay, không biết Diệp Thi Thi muốn nói chuyện gì với cô.
"Xem ra tôi đã coi thường cô." Quả nhiên Diệp Thi Thi không phải là đơn thuần gọi cô đến giúp một tay, mà là tiếp tục chế nhạo cô, "Nhìn qua thì cô rất đơn thuần, nhưng thực ra rất có thủ đoạn, anh tôi hoàn toàn bị dáng vẻ của cô mê hoặc, Lạc Tử Tinh, ý cô là như thế nào, nói rời đi rồi lại chạy tới sân bay, khiến cho anh tôi mang theo nhớ thương rời đi, thật đúng là cô rất yêu anh ấy."
Lạc Tử Tinh bị cô nói đến sắc mặt trắng nhợt, cau mày, cố gắng bình tĩnh nói: "Xin lỗi tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu như cô không cần tôi giúp đỡ, tôi liền rời đi trước."
"Lạc Tử Tinh cô đứng lại!" Diệp Thi Thi cất cao giọng, "Mặc dù tôi và anh không cùng mẹ, nhưng tôi vô cùng thương anh ấy, quan tâm anh ấy, nếu như cô chỉ có thể mang đến tổn thương cho anh ấy, như vậy coi như tôi dốc hết mọi thứ, cũng nhất định sẽ không để cho hai người ở chung một chỗ!"
"Diệp Thi Thi, rốt cuộc cô có biết yêu là gì không?" Vốn tâm trạng của Lạc Tử Tinh đang cực kỳ kém, bị cô nói như vậy, càng dễ dàng tức giận, "Tình yêu, chính là cam tâm tình nguyện, bởi vì nhất cử nhất động của đối phương mà vui vẻ mà bi thương, tất cả những khổ cực đều sẽ tạo thành cuộc sống, tình yêu cũng giống như vậy, nếu không tại sao lại có thể khắc cốt ghi tâm như vậy. Tình cảm không có sóng gió, tôi cũng muốn có, nhưng số mạng đã an bài như vậy, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp nhận. Dù sao, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức." Dứt lời, xoay người rời đi.
Cô không có tâm trạng cũng không có thời gian cãi nhau với Diệp Thi Thi, cô cần thời gian để trở thành một người tốt hơn.
Bên ngoài Úy Trì An Minh cùng An Triệt đang chờ, thấy Lạc Tử Tinh ra ngoài, cũng thở phào nhẹ nhỏm, đi tới đây: "Tiểu Tinh, Diệp Thi Thi bắt nạt cậu không?"
Lạc Tử Tinh lắc đầu: "Không."
"Vậy thì tốt." Úy Trì An Minh thở phào.
Trong chốc lát Diệp Thi Thi cũng đi ra, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tử Tinh rất phức tạp, Lạc Tử Tinh cũng không để ý tới cô, vẫn không nhìn ánh mắt của cô, sau khi Diệp Hiên Nhiễm rời đi, người cô có thể yên tâm lệ thuộc vào cũng không còn, bản thân không trở nên kiên cường, yếu ớt thì để cho ai nhìn đây.
Úy Trì An Minh đã lấy được bằng lái, lần này cậu cũng lái xe tới đây, vững vàng trở Lạc Tử Tinh đến dưới nhà, sau khi cô xuống xe, Úy Trì An Minh đuổi theo, nói cho Lạc Tử Tinh một tin tức: "Tiểu Tinh, đã tìm được người để lộ ra tin tức."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc