Sô cô la đen - Chương 97

Tác giả: just.lyn

Thoáng chốc chỉ còn lại 4 ngày nữa là Hàn Nhi đi du học.

Từ sớm trong sân nhà đã diễn ra rất nhiều hoạt động ồn ào, nhiều loại âm thanh hỗn độn vang lên, từ tiếng Pu'a đóng vào cọc, tiếng loạt xoạt, cả tiếng cười nói của mọi người.

Hàn Nhi sau khi dùng bữa sáng đã bị An An cùng Quân Như đến nhà và bắt cóc đi đâu mất, chỉ còn lại Lạc Thiên, Dương Phong cùng Khang Luân ở lại nhà chỉ đạo mọi người, sắp xếp chuẩn bị cho bữa tiệc chiều nay.

Chủ đạo của ngày hôm nay là những chiếc đèn ***g lung linh sắc đỏ được treo lên trên cây và được mắc dây treo trên cao giữa trời làm nổi bật lên cả một góc sân phối hợp với bãi cỏ xanh mướt bên dưới tạo nên một bầu phong cảnh hài hòa, nhẹ nhàng. Giữa những chiếc đèn ***g được treo trên cao còn có những chiếc đèn nhỏ trái ớt sẽ rất sặc sỡ khi bầu trời về đêm nữa. Ở dưới sân, những chiếc bàn vuông nhỏ được đặt xen kẽ với nhau, bên trên còn được phủ bởi những chiếc khăn trải bàn với chất liệu là vải bóng màu nâu và trắng được cách điệu lên nhìn rất sang trọng và ấm cúng.

Sau đó ở bên trên là những ngọn nến nhỏ hình trái tim đủ màu sắc được đặt trong một chiếc lọ hình cầu để ơ giữa bàn, đây hoàn toàn cũng là chủ ý của Hàn Nhi.

Dương Phong cầm lấy một ngọn nến, khuôn miệng khẽ mỉm cười hạnh phúc, hắn còn nhớ đến khuôn mặt Hàn Nhi cũng rất rạng rỡ khi nói về kế hoạch thiết kế cho ngày hôm nay.

"Khung cảnh về đêm khi những ngọn nến này được thắp sáng sẽ rất lãng mạn đấy..."

"Em cũng biết lãng mạn sao?"

"Tôi cũng là người có cảm xúc đấy" Hàn Nhi minh oan, giải thích. Khuôn mặt biểu hiện sự phẫn nộ sắp được bùng nổ "Không biết lãng mạn vậy thì hóa ra là người vô cảm sao?"

Vô cảm thì liệu hắn có được ngày hôm nay, được đứng ở đây để thiết kế buổi tiệc có tên là "Lễ đính hôn" này không??

"Sao thế, không gặp có một buổi sáng mà đã nhớ rồi à?"

Từ phía sau vang lên giọng nói đùa cợt đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn. Dương Phong quay lại, không hề tỏ ra bực bội trước lời châm chọc đó mà còn tươi cười, khiến Khang Luân đang bước tới liền khựng người lại, bước lùi về sau.

Gặp quỷ rồi!!
Con người đang yêu thật quá đáng sợ. Khang Luân phô trương đưa tay lên vuốt *** mình như muốn nói anh đang cần trấn an tâm trạng lại

Lạc Thiên cũng cười đùa, từ phía sau bước đến "Như vậy thì 4 năm du học phải làm thế nào đây?" Thằng ngốc si tình như tên này thì hắn sẽ chịu được bao lâu?

Anh cá cùng lắm là 2 ngày là cao nhất

Dương Phong cười tiếu lâm một trận rồi mới bắt đầu phê bình 2 đồng chí thân thiết trước mặt, thật là…quen biết hắn bao nhiêu năm rồi còn không hiểu sao ??

"Phí lời, tất nhiên là trong 4 năm đó không thể ngồi yên rồi.."

Nói xong lại không để hai người họ có có hội phản bác hắn quay lưng đi đến chỗ đông người tiếp tục ra sức hoàn thành khâu chuẩn bị mà Hàn Nhi đã giao...

---

Buổi trưa, ánh nắng chói chang gay gắt nhưng không đủ để đánh tan cái sự nhộn nhịp của trung tâm thành phố. Có một số người hiện tại chỉ muốn lưu lại ở một nơi nào đó có điều hòa mát lạnh, có ly nước bên cạnh , trong đó có người nào đó tên Dương Hàn Nhi. Theo chủ trương của nó là không muốn làm rùm ben mọi chuyện nên Quân Như hôm nay liền đặt hẳn một tiệm làm tóc lớn trong thành phố, và vì là khách quen nên chuyện này đối với con bé thì không hề khó chút nào.

Như một con rối được ném qua ném lại trước các loại máy móc thiết bị hiện đại, khi thì tiếp xúc với những dòng nước lạnh, khi thì phải ngồi trong một "cái ***g hấp" khiến nó dần dần mất sự kiên nhẫn, lời trong miệng thốt ra ngoài cứ được đệm thêm vài tiếng gầm gừ:

"Chừng nào thì xong?"

Đang ngồi nhìn catalog, Quân Như cười xuề xòa, quay sang người chị của mình đang ngồi im như tượng, không dám cục cựa dưới chiếc ***g hấp, vui vẻ trả lời:

"Sắp rồi sắp rồi!!"

"Sắp rồi là chừng nào?"

Nó ngồi đây cũng hơn 2 tiếng rồi. Cộng thêm cả việc sáng sớm vào trung tâm thương mại lựa đồ mặc tốn hơn 5 tiếng đồng hồ thì cảm thấy tinh thần liền kiệt quệ đến mức muốn xỉu rồi. Thế mà giờ vẫn chưa xong..

An An thấy vậy, ở bên cạnh lên tiếng khuyên ngăn:
"Cô chủ không cần nôn nóng, còn vài công đoạn nữa, nhưng sẽ xong rất nhanh ."

Hàn Nhi không phải em bé lên 3. Cái gì mà ‘còn vài công đoạn’ nữa??? Nhưng biết ngồi đây bực bội cũng không thể giải quyết được gì, nó đành vớ đại cuốn tạp chí gần đó lên xem để giết thời gian.

---

Vào xế chiều căn nhà phố Lăng Tuyền được lên đèn, mọi người cũng có mặt rất đông đủ. Lễ đính hôn này được tổ chức như một buổi tiệc gia đình ấm cúng với sự có mặt của những người thân cùng với toàn.. đảng BLACK

Nhưng hiện tại đã quá thời gian làm lễ rồi mà vẫn chưa thấy nhân vật nữ chính đến, mọi người đều bắt có dấu hiệu bàn tán xôn xao, riêng nam chính vẫn cứ loay hoay, trên tay không lúc nào rời khỏi chiếc điện thoại.

"Vẫn chưa đến sao?"

Khang Luân cũng lo lắng không kém, bây giờ việc đối với anh việc đưa tay lên để xem đồng hồ cũng sắp trở thành thói quen rồi.

"Bảo là trễ giờ làm tóc gì đó, còn bị kẹt xe" Dương Phong tường thuật lại lí do đến trễ của Hàn Nhi

Hắn cũng không có khó chịu gì mấy, bây giờ tính ra cũng vẫn còn sớm nhưng đối với các bậc tiền bối bên trong thì đã qua mất giờ lành rồi, như thế sẽ báo hiệu điềm không tốt cho tiệc cưới về sau. Khiến hắn cũng bỗng dưng lo lắng, nôn nóng

"Mọi chuyện sao rồi?"
Ông Trung hôm nay mặc đồ vest bước ra trước cổng, khoác nhẹ tay lên vai hắn. Có ai ngờ thằng đệ tử giờ đột nhiên trở thành vị hôn phu của con gái ông đâu. Hôm nay cũng vì nghe theo lời hắn, làm món quà bất ngờ cho Hàn Nhi nên ông đã đến đây, nhưng tình hình hiện tại có chút khó khăn.

Nghe thấy thế, hắn đành lên giọng trấn an " Cũng sắp về rồi" Dương Phong hắn lại nói dối, ai bảo hôm nay ông già này đây lại là cha vợ tương lại, hắn thật không dám đắc tôi, đành bịa ra một cái cớ..

"Đến rồi, bọn họ đang ở đầu phố..." Lạc Thiên nghe xong điện thoại của An An liền đi ra đứng bên cạnh Dương Phong cùng Khang Luân. Anh dõi mắt về hướng đầu phố

Cả 4 đều nóng lòng nhìn thấy bóng xe chạy vào nhưng nhìn mãi vẫn không thấy xe cộ nào mà vẫn là con đường vắng tanh nhẵn nhụi được phủ lên một màu vàng xa nơi chân trời.

"Chị Nhi à.. đợi em vớiiiiiiii..........."
Tiếng Quân Như văng vẳng đâu đây nhưng vẫn không làm giảm tốc độ của hai người đang phi như bay trước mặt. An An vì được rèn luyện sức khỏe nên có thể chạy song song bên cạnh Hàn Nhi, còn con bé vốn là một tiểu thư, thân thể dù có rèn luyện cũng không có tiến bộ nên bây giờ hai chân dù hoạt động hết công sức cũng không có đuổi kịp.

Cả 3 đứng trước nhà ngây ngất nhìn 3 bóng người mờ mờ ảo ảo, ẩn ẩn hiện hiện lên từ xa.

Hàn Nhi một tay giữ lấy đôi giày cao gót, một tay giữ phần mái tóc được tết lại kĩ càng, dường như càng lúc chạy càng hăng..

"Nhanh lên Quân Như, đã trễ giờ lắm rồi" Thấy sắp tới nơi, An An đứng lại một tay kéo con bé còn nhọc nhằn phía sau chạy đuổi theo.

Trong khi đó Hàn Nhi đã đến trước nhà, hai má đỏ hồng lên vì chạy quá sức càng nổi bật thêm nền da trắng hồng của mình..

Hắn không thể tưởng tượng được công nghệ trang điểm hiện nay lại tân tiến đến thế, liền trào phúng giữ lấy Hàn Nhi đang cúi gập người thở gấp từng cơn kia lên "Hóa ra vịt cũng có lúc hóa thiên nga"

Còn đang bận thở, không có thời gian để cãi nhau với hắn. Hàn Nhi lúc này trông thảm hại hết sức. Chiếc váy xõa nhẹ bồng bềnh với chiều dài ở trên gối bây giờ sốc sếch, mặt thì đỏ ửng lên chỉ sợ người khác nhìn thấy lại tưởng nó trét bột đỏ lên mặt.

“Tôi…. Còn chưa kịp… trang điểm” Khuôn mặt cũng chỉ là được dặm chút phấn, sơn chút son bóng, nhưng trên đường về chắc đã phai đi hết rồi.

Không phải chứ? Là do hiệu ứng sao, hắn hôm nay thấy Hàn Nhi thật khác ngày thường mà. Hay là tại bộ váy màu nâu cà phê được may bằng vải bóng, cách điệu với chiếc cổ áo cao, điểm nhấn vẫn là một đoạn ruy băng màu trắng được thắt lại thành một chiếc nơ to lệch sang bên trái kéo dài đến hết chiều dài chiếc váy, hai tay áo được may bằng vải ren xõa nhẹ bồng bềnh tạo thêm phần mềm mại uyển chuyển làm Dương Phong nhìn không rời mắt

Lạc Thiên một bên nhìn thấy hắn như thế liền thúc giục “Còn không vào nhanh đi, người lớn đều ở trong đó hết rồi” Anh dù la người ngoài nhưng đang rất lo lắng gấp gáp nhưng dường như hai người bọn họ rất thảnh thơi, còn có thể đứng đây trò chuyện cùng nhau

“Đi thôi” Hắn vội thu lại tầm mắt, nhanh tay dắt Hàn Nhi đi vào trong

"Khoan đã..." Nó bất ngờ la lớn một tiếng khiến Dương Phong đang nắm tay đó cũng giật mình buông tay ra quay sang nhìn Hàn Nhi

Người đó... là... không phải chứ..!!

Lúc nãy không phải là nó nhìn lầm chứ??

Dường như nhận ra được nét khác thường của Hàn Nhi, ông Trung cũng biết con gái mình đã nhìn thấy điều gì, liền nhẹ nhàng mở giọng "Hàn Nhi à.." Ông cũng muốn nói là hôm nay con gái của ông rất đẹp nhưng chỉ vừa gọi tên, nước mắt ông đã trực trào ra ngoài..

Đó không phải ba của nó sao? Người ba mà hơn chục năm trước đã bị người khác bảo là ૮ɦếƭ rồi, không còn tồn tại trên đời này nữa. Là người ba mà cách đây chừng một tháng nó đã nhìn thấy ông bỏ chạy đi vì không muốn nhìn thấy nó sao?

Giờ đây lại đứng trước mặt nó???

Hàn Nhi chịu ủy khuất rất nhiều trong những năm không có ông bên cạnh, cũng phải nói rằng tính cách ương bướng bây giờ cũng là do mất đi người ba yêu quí..

Mong muốn tìm được ông lúc này đã thành sự thật, Hàn Nhi không còn lí do gì để phải giữ mãi thái độ bất cần với cuộc sống, phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.

Ào vào lòng ông Trung như một bản năng của tình phụ tử, từng giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má, nó không ngừng khóc, miệng không ngừng vang lên giọng ngẹn ngào:

"Ba à, giờ cuối cùng ba đã chịu xuất hiện rồi sao?.... Qủa thật vẫn là còn sống, thật sự là còn sống rồi" Lúc ở căn nhà trên đồi, bóng hình ông hiện ẩn không rõ làm Hàn Nhi cứ ngần ngại mãi, giờ đây thì đã có thể mĩ mãn xác định rồi..

Hôm nay bầu trời rất đẹp, trời càng về chiều lại càng thêm say lòng người, cứ như một chất xúc tác hữu hiệu cho những giọt nước mắt hạnh phúc. Hàn Nhi phải cần đến rất nhiều gió mới có thể làm khô đi những dòng nước mắt trên mặt, nụ cười không lúc nào không ở trên môi, nó thật sự quên mất cách đây vài phút trước còn mới sống dở ૮ɦếƭ dở sau khi chạy bộ một quãng đường dài nữa.

Nắm chặt lấy cánh tay rắn rỏi của ông Trung, ông dắt nó đi vô trong nhà, ở sau lưng là Dương Phong cùng vẻ mặt hơi bất mãn chậm chạp bước theo sau. Qủa là, hắn yêu trúng người con gái vô tình rồi, phải tốn biết bao công sức mới có thể bảo ông già kia ra mặt mà bây giờ vị hôn phu của hắn vừa nhìn thấy ba lại quên mất hắn rồi...

Lúc này cả An An cùng Quân Như đã dến nơi, bọn họ còn đang nghỉ mệt thì đều bị Khang Luân cùng Lạc Thiên kéo vào đi theo sau lưng Dương Phong

“Chỉnh trang lại cho Hàn Nhi đi, phải nhanh lên đấy” Lạc Thiên quay sang thư kí của mình nhắc nhở.

Buổi lễ được bắt đầu khi trời vừa chạng vạng tối, dưới ánh sáng mờ ảo, nhẹ nhàng của những chiếc đèn ***g đỏ trên cao và những ngọn nến lung linh trong ly thủy tinh bên dưới, tất cả như đều tập trung vào hai nhân vật chính đứng ở giữa trung tâm buổi tiệc ngày hôm nay.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng khẽ vang lên, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt, màn trao nhẫn được diễn ra. Rồi sau đó là niềm vui òa vỡ, sự phấn khích reo hò thúc giục, Hàn Nhi khó xử kiễng chân lên một chút, hôn nhẹ lên môi hắn rồi sau đó là nở nụ cười ngại ngùng xen lẫn niềm hạnh phúc khó tả. Hôn trước mặt nhiều ngừoi thế này thật quá là ngại đi…

Mọi người đều đang rất vui vẻ, đều đang tận hưởng "ké" những giây phút hạnh phúc hiếm hoi của hai người vì vậynụ hôn như thế không hề đúng ý mọi người, ai đó lại hô lớn lên “Hôn nhau đi, hôn nhau đi…” rồi sau đó lại là những tiếng reo hò đồng loạt của mọi người

Trước tình cảnh như thế, Hàn Nhi ngượng ngùng, nhón chân lên nói nhỏ vào tai hắn “Đây không phải là đám cưới, tại sao mọi người lại như thế??”

“Vì em chỉ mới hôn anh, anh còn chưa có hôn em…”
Dứt lời, hắn cười nhẹ rồi quay sang hôn Hàn Nhi một cái thật sâu, thật lưu luyến. Mọi người bên dưới ai cũng đều im lặng, chỉ có các vị tiền bối đều cười tươi, cảm thấy như vậy cũng thật thú vị

Tiếp theo sau đó là lúc mọi người cùng quay quần bên nhau ăn uống, Quân Như ngồi kế bên An An cảm thấy khó chịu trong người liền xin phép đi rửa mặt.

Căn nhà rộng lớn này là lần thứ hai con bé bước vào. Có chút cảm thấy lạc lỏng và mơ hồ. Rốt cuộc thì nhà vệ sinh nằm ở đâu vậy chứ??

Đi loanh quanh một hồi, ánh mắt con bé dời trúng tầm một bóng người cao ráo, cũng có chút gì đó quen thuộc. Là Khang Luân sao? Cái người này sao lại đứng một mình ở nơi này rồi như đang lén lút dõi theo sự ồn ào của buổi tiệc vậy.

Không suy nghĩ, Quân Như liền bước lại gần, hoàn hảo đưa tay lên vỗ vai người đó, khuôn miệng nở nụ cười tươi rói hỏi thăm “Anh làm gì ở đây vậy? Sao không vô trong đó đi?”

Anh im lặng..

Thoáng chốc nhìn thấy chút lạnh lẽo trong đáy mắt người đối diện khiến con bé có chút e dè, khó khăn hỏi thêm lần nữa “Sao anh không vào trong đó mà lại đứng đây?” Nói xong hết câu mà vẫn thấy tình hình không tốt lên được, Quân Như hít thở một cái, đánh bạo quàng lấy tay người ta rồi kéo đi về phía bữa tiệc.

Anh gượng người lại, vẫn không đồng tình nhìn cái người nhỏ bé trước mặt, hình như đã nhận nhầm anh với người khác rồi thì phải??

“Xin lỗi..”
Giọng trầm thấp vang lên phía sau khiến Quân Như khựng đứng người, nhất thời cảm thấy có chút xa cách. Con bé là đang theo đuổi một cách công khai mà vẫn không nhận lại được sự thân thiết từ người ta mà hóa ra lại khiến thêm xa cách sao?

“Có chuyện gì vậy?”
Khang Luân từ bên cạnh đi đến, nhận thấy có chút kì lạ khi cái người kia lại quàng lấy tay một người con trai khác, trong lòng thấy một chút khó chịu. Vô thức mà bước đến bên cạnh, một lòng một dạ muốn phá tan cái không khí thân mật choàng tay giữa hai người họ

Luống cuống, Quân Như quay sang nhìn anh rồi nhìn đến người mà mình đang quàng tay, cả người lập tức đóng băng. Cánh tay đang giữ chặt người đó đó cũng vội vàng buông ra, thụt lùi hơn 4 bước…

“Cái…cái này… chuyện gì vậy?” Sao trước mặt con bé bây giờ có tận hai Khang Luân lận vậy? Buổi tối nên gặp ma sao?

Không chú ý đến thái độ hoảng loạn của Quân Như, Khang Luân vẫn chằm chằm nhìn lấy người đứng trước mặt mình. Khuôn mặt hai người y như đúc ra từ một khuôn.

Chậm rãi đưa tay lên gãi mái đầu, anh lơ đãng nhìn sang xung quanh, khi thấy được không có ai làm phiền mới bắt đầu lên tiếng:
“Em đến đây làm gì?”

Trong giọng nói có chút dò xét, cũng có chút hoan nghênh lại có phần vô tình, Jin không có phản ứng nhiều lắm, ít nhất thái độ của Khang Luân cũng thật giống lúc mà anh tưởng tượng.

“Là Du Y muốn đến..”

Nghe đến Du Y, nét điềm nhiêm trên mặt Khang Luân biến mất, anh lo lắng hỏi : “Cô ta đang ở đâu”

“Vừa mới về rồi”

Câu trả lời làm mối lo thấp thỏm trong lòng anh được gỡ xuống, giọng điệu bình tĩnh trở lại, thở dài một cái. Thật không biết có phải do là anh em sinh đôi cùng một trứng ra hay không mà anh và thằng nhóc trước mặt lâu lâu lại có thể hiểu được ý của nhau. Nhưng chuyện này thật không hay ho gì...

“Nếu muốn thì cứ vào gặp thằng nhóc đó đi, nó không tức giận hay oán trách gì, tốt nhất cả hai cũng nên làm huề nhau”

Nghĩ đến chuyện chỉ về một đứa con gái là Du Y mà hai người bạn thân chí cốt ghét nhau, thù oán nhau. Khang Luân anh thật không cam lòng..

Jin đứng im lặng nghĩ ngợi một lúc, sau khi hiểu ra được vấn đề cũng là lúc anh nhận thấy cái người anh song sinh kia của mình cùng cô gái nhỏ bé kia đã biến mất không thấy bóng…

Bị Khang Luân hung hăng giữ tay kéo đi, Quân Như từ nãy giờ vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ bổng thức tỉnh, ồ ạt ra một loạt câu hỏi mà con bé tò mò:

“Hai người là anh em song sinh sao? Woaaa, thật không đùa chứ. Mà tôi rất thích những cặp song sinh đấy, trông đáng yêu hết biết luôn”

Hai hàng long mày Khang Luân nhíu lại, càng lúc càng *** kéo Quân Như đi nhanh hơn. Cái người này tốt nhất không nên cho tiếp xúc với quá nhiều người lạ, nhất là với thằng em của anh nếu không sẽ bị nhiễm tính kì quái rất nhanh. Bằng chứng tốt nhất của hiện tại là chưa gì cái người này đã dùng từ “ đáng yêu” để hình dung anh rồi đấy

Đáng yêu ư? Thật là biết đùa…

Không nhận ra nét mặt Khang Luân ngày càng đen, Quân Như vẫn rất thích thú huyên thuyên nói ra suy nghĩ, cảm tưởng của mình về song sinh

“Bình thường theo tôi biết thì song sinh có tính cách rất khác biệt nhau, giữa hai người luôn có cái mối liên kết nào đó và cũng có một đặc điểm để nhận ra hai người. Lúc nãy chỉ gặp có một lần tôi chưa kịp phân biệt được 2 người đấy”

Hình như hành động *** kéo tay bước đi của anh không có tác dụng đối với cái miệng nói không ngừng của người này thì phải. Khang Luân bỗng dưng dừng lại khiến Quân Như giật mình, dòng suy nghĩ trong đầu cũng vì vậy mà bị cắt đứt ngang sương

“Tôi nói cho cô biết, đừng có lại gần tên nhóc đó thêm lần nào nữa nghe chưa?”

Khang Luân phẫn nộ nói, không nhận biết trong lời nói của mình có bao nhiêu tức giận, cóbao nhiêu ra lệnh.

Cái người này biết rằng giữa các cặp song sinh luôn có mối liên kết vậy thì có biết được mối liên kết đó luôn khiến các cặp song sinh đó thích cùng một người con gái hay không? Anh thật không mong điều này xảy ra, bây giờ chuyện cần thiết nhất là không nên để người này giáp mặt với tên Jin nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc