Sô cô la đen - Chương 96

Tác giả: just.lyn

Sau đó kết quả để lại của đêm hạnh phúc là Dương Phong may mắn hoàn toàn khỏi bệnh, còn ai đó xui xẻo dính bệnh kéo dài suốt hơn 3 ngày...

Nhưng điều khiến Hàn Nhi hậm hực ấm ức lại chính là Dương Phong cứ thừa cơ hội đó ra sức uốn nắn lại mọi thứ, suốt ngày bảo nó phải ăn cái này, phải uống cái nọ, thậm chí có lúc còn thừa thời cơ Hàn Nhi mệt mỏi, không có sức lực phản kháng lại tiến hành "kế hoạch tình yêu" bước đầu tiên, báo hại cả người nó mệt mỏi thì không nói tới, mà môi ngày nào cũng sưng với lại đỏ lên..

Tại sao lúc hắn bệnh chỉ hôn Hàn Nhi có một cái lại truyền hết bệnh sang cho nó, còn lúc này đây mỗi ngày đều bị hôn vậy mà tại sao bệnh tình vẫn không truyền ngược lại hắn vậy???

Dương Phong mấy ngày nay mở mắt dậy là đùa giỡn bên cạnh Hàn Nhi, đến tận hơn 10 giờ sáng mới luyến tiếc rời khỏi giường, đi nấu một nồi cháo bổ dưỡng cho nó, sau đó lại lên giường nằm. Giữa trưa, cả hai xuống nhà ăn uống xong, cho nó uống thuốc hắn lại đưa lên lầu, đến chiều muộn nấu bữa cơm lại cùng Hàn Nhi ăn. Như rất thế hạnh phúc, chốc chốc trôi qua 3 ngày, hắn cũng không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh đến vậy

Bước qua ngày thứ 4, Hàn Nhi gần như đã khỏi bệnh cũng có thể đi làm trở lại nên từ lúc mặt trời còn chưa mọc nó đã rời khỏi nhà, đi mua một ít đồ ăn sáng rồi đi đến cửa hàng, tránh phải giáp mặt với "kế hoạch tình yêu" của hắn.

---

Trong một căn phòng lớn với tầm nhìn xa ra toàn cảnh thành phố, cả 3 bóng người đều ung dung tựa lưng vào ghế, thỉnh thoảng thưởng thức chút cà phê buổi sáng.

Một người vừa nhấp xong ngụm cà phê trong chiếc tách trắng men sứ, đặt chiếc ly xuống bàn, môi vẽ lên một hình cung thoải mái:

"Buổi sáng ngồi phơi nắng thế này thật tốt" Xương cốt được thư giãn, xem ra cách sử dụng kính để tạo nên phòng làm việc thế này cũng không tệ, Khang Luân anh phải mau chóng cho du nhập mẫu thiết kế này mới được

Hai người còn lại, nhìn anh rồi cười chế giễu:
"Loại thiết kế này dạo gần đây rất được nhiều người sử dụng, xem ra .. gia đình cậu vẫn là đi theo lối cổ điển nhỉ?" Lạc Thiên ngồi bắt chéo chân thản nhiên nói

"Vậy sao?" Khang Luân có chút ngạc nhiên, thú thật thì đó giờ anh chỉ mới nhìn thấy căn hộ của Dương Phong là đi theo mẫu lát kính toàn bộ như vậy thôi, còn phòng làm việc của Lạc Thiên thì đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy

Thấy hai đồng chí trước mặt cứ thao thao về chuyện không đâu, cứ thế một người tung một người hứng, khiến Dương Phong hắn chịu không nổi, rốt cuộc cũng thu lại nụ cười hạnh phúc nãy giờ mà khàn khàn giogn5 để tập trung sự chú ý rồi sau đó nghiêm túc hỏi:

"Chuyến du học của Hàn Nhi, có thể dời lại được không?" Đây cũng là lí do hắn đến đây ngày hôm nay

Chẳng qua là tối hôm trước, Hàn Nhi cuối cùng đã đồng ý điều kiện của hắn, nhưng lại chỉ có thể là 50% mà thôi. Vì nó quyết định sẽ chỉ là đính hôn trước, còn kết hôn thì cứ để sau khi đi du học về. Thôi thì đính hôn cũng không tệ nhưng hắn muốn làm cái gì đó thật lớn để ai đó dù có đi du học 4 năm cũng không thể nào quên được..

"Khóa học sẽ bắt đầu sau 1 tuần khi cô ấy qua bên đó, chỉ có 1 tuần còn sợ không đủ để thích ứng.." Lạc Thiên nhíu mày nhìn hắn, giọng điệu trong lời nói cũng tỏ vẻ tò mò
"Tại sao lại hỏi về chuyện đó?"

"Đúng vậy, chuyện Hàn Nhi đi du học liên quan gì đến nhóc?" Khang Luân cũng chen một câu

Nghe đến đây, tâm tình Dương Phong bỗng khá lên, lòng tràn ngập màu hồng, ánh mắt tràn ngập ý cười tuyên bố "Vì bận phải đính hôn nên nếu được thì muốn dời lại khoảng 1-2 tuần" Để hắn có thêm nhiều thời gian để tận hưởng hạnh phúc

Cả hai đồng chí ngồi trước mặt như hóa tượng đồng, Khang Luân miệng há to như đang bị đóng băng, không thể nào khép lại được.

Một lúc sau, Lạc Thiên mới dần bình tĩnh trở lại nhưng vẫn chưa kịp tiếp thu được hết, khó khăn hỏi " Hai người đã làm huề rồi sao?"

Hắn gật gật đầu

"Hàn Nhi cũng đồng ý?"

Hắn lại gật gật đầu, miệng còn điểm thêm nụ cười

Khang Luân nãy giờ nhìn thấy Dương Phong gật đầu xác định, bỗng có hơi hoang mang, não anh bỗng nghĩ đến vấn đề tiêu cực nhất " Hai người đã làm gì rồi, tại sao lại quyết định đính hôn nhanh như vậy?"

Hắn lại gật đầu rồi sau đó lại lắc đầu:
"Nếu có thì sẽ là kết hôn rồi" Chứ không chỉ là đính hôn như vậy đâu

Nghĩ cũng đúng, người ngoài cuộc nhìn thế nào cũng biết được Hàn Nhi đã thích Dương Phong từ lâu nhưng không ai hiểu tại sao nó vẫn còn giấu đến tận bây giờ. Hiện tại đã chịu thú nhận là một chuyện may mắn lắm rồi. Nghĩ đến chuyện hẹn hò cũng chưa chắc được nữa

“Nhưng là mới chỉ tốt nghiệp cấp 3, đính hôn như vậy không phải sớm quá chứ?” Cuộc đời vẫn còn dài, Dương Phong cũng không phải người thích gò bó, Khang Luân không nghĩ hắn chịu được cái khổ và khó khi phải đính hôn rồi kết hôn sớm như vậy..

“Không sớm, không sớm, giờ đính hôn, 4 năm sau là kết hôn, như thế vừa đủ rồi”

“Lúc đó chỉ mới gần 23 tuổi” Anh không chịu khuất phục, nghi ngờ hỏi tiếp

“23 tuổi thì cũng nên có một đứa con rồi”

Kết quả, cả hai đồng ý đều ngồi gật gù, thấm thía lời Dương Phong nói rồi rút ra một kết luận từ những gì đã đúc kết được : Tên này còn nhỏ nhưng rất có chí lớn, rất tốt!!

“ Còn nữa…ngoài việc đến đây hỏi về chuyện này, còn có chuyện khác muốn nhờ nữa ”

….

Hàn Nhi sau 3 ngày nghỉ ngơi ở nhà đã tạm thời quên mất mình còn phải đi làm ở cửa hàng. Cuối cùng, đến khi quay lại đều nhận hết thảy mọi ánh ngạc nhiên của mọi người, sau đó lại gặp phải tin báo động trời của chị Châu rằng bị trừ hết 1/3 lương tháng này với lí do là nghỉ 3 ngày không xin phép

Quên đi. Hàn Nhi nó đó giờ không hứng thú với chuyện cãi nhau vì tiền bạc, nhất là chuyện này là lỗi của nó hoàn toàn nên liền không quan tâm, một bước đi vào bếp.

Vào đến bếp, thay nhanh bộ đồng phục, nó rửa tay rồi đi đến bên kệ, nhìn tờ giấy phân công cho đầu bếp của ngày hôm nay..

“Gia Kiệt, sao hôm nay không có lịch của tôi?” Không hề có phân công loại bánh cho Hàn Nhi làm, nó quay sang Gia Kiệt hỏi

Anh đang lau tay sau khi làm xong mẻ bánh đầu tiên, nghe nó nói thế liền đi nhanh đến bên cạnh, chăm chú nhìn tờ giấy..

“Chắc là chị Châu không phân công”

“Tại sao?”

“Mấy nay cô nghỉ làm, có lẽ vậy mà chị Châu quên mất cô rồi” Gia Kiệt cười tươi, muốn đùa giỡn với Hàn Nhi một chút

Tâm tình nó mấy ngày nay rất tốt, liền cười gượng lại một cái. Chắc là vậy rồi, cái người đó có trai thì sẽ quên bạn, đã vậy Gia Kiệt cũng rất đẹp trai, lại còn biết làm bánh giỏi, rất phù hợp với mẫu chồng tương lai của chị Châu. Không chừng sau 4 năm nó đi du học về, tình cảm hai người sẽ đơn hoa kết trái vì lửa để gần rơm lâu ngày cũng sẽ cháy. Và lần này sẽ cháy rất lớn...

Tiếng điện thoại vang lên, Hàn Nhi liền bắt máy, đầu dây bên kia lập tức lớn tiếng:
"Sáng giờ em đi đâu vậy hả? Có đang ở cửa hàng không?"

"Không có" Không nghĩ ngợi, nó liền trả lời

"Anh đến cửa hàng rồi, ra đây đi"

"Không có ở cửa hàng mà"

Lời vừa dứt, cửa bếp đập vào tường vang lên một tiếng thật lớn, Dương Phong cầm điện thoại xuất hiện trước mặt làm Hàn Nhi giật mình không biết nói thế nào...

Chiếc tạp dề nhanh chóng bị hắn tháo ra vắt sang một bên, tay kia cầm lấy balo nó còn đặt trên kệ bếp, tay còn lại kéo Hàn Nhi đi ra ngoài.

Đến sảnh, hắn chỉ để lại trên quầy một tờ giấy đòng mộc cùng chữ ký của Âu Lạc Thiên. Thông báo kể từ hôm nay Dương Hàn Nhi sẽ nghỉ vô thời hạn để chuẩn bị cho chuyến đi du học. Mọi người chụm vào nhìn tờ giấy rồi nhìn tay hai người nắm chặt nhau ở ngoài cửa liền cảm thán ủng hộ:

Rất tuyệt, thật là giống trong phim. Rất lãng mạn....

Về đến nhà, Dương Phong đưa ra một tờ giấy nhỏ trước mặt nó:

"Đây là một số điều cần thiết khi về nhà gặp mặt. Nhìn phu nhân vậy thôi chứ bà ấy rất quan trọng những chuyện nhỏ nhặt"

Đưa Hàn Nhi về Kỳ gia gặp mặt mọi người trong danh phận là thiếu phu nhân tương lai của Kỳ Nhiệm nên hắn có khá nhiều điều lo lắng..

Cầm lấy tờ giấy, Hàn Nhi đọc sơ qua từng điều một, chỉ là 5 điều nhưng lại là những điều đọc vào một lần đã khiến người khác ngây ngẩn người ra...

"Đừng nhìn nữa, mặt của tôi sắp bị \'xói mòn\' hết rồi" Nó luôn giữ cảnh giác, trong lúc đọc tờ giấy thì cảm thấy Dương Phong cứ nhìn vào mình..

"Từ giờ em tập làm quen đi là vừa" Dương Phong cười thật tươi, đến híp cả hai mắt tỏ ra như đây là một chuyện hiển nhiên

“Hóa ra đây là kế hoạch của cậu sao?” Hàn Nhi đặt tờ giấy xuống bàn, nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Dương Phong nó càng tỏ ra nghiêm trọng nói tiếp “Nếu bị ‘xói mòn’ dài dài thì sẽ ngày càng xấu đi, và đến lúc đó hẳn cậu sẽ bỏ tôi đúng không?”

Ngừng một chút, nó thăm dò nét mặt đang dần tái đi của hắn rồi đập bàn một cái như đắc ý rồi đệm thêm “ Thật không ngờ ngay cả khi chuyện còn chưa bắt đầu cậu đã nghĩ ngay đến kết thúc” Hết câu, khóe môi Hàn Nhi không quên nhếch lên, biểu hiện rõ sự khinh thường

Lúc này, Dương Phong đã dần hiểu ý, mặt hiện nét cười như không cười rồi đứng dậy đi vào bếp rót ra hai ly nước cam ép ra, ly của Hàn Nhi vắt thêm một trái chanh rồi đi ra ngồi kế bên cạnh bảo nó uống.

Có chút nghi ngờ nhưng sau đó nó liền uống hết. Chốc chốc từng đường cơ của gương mặt cứ từ từ nhăn lại, đôi mắt cũng không điều khiển được giật giật rồi xuống sụp hẳn xuống

“Có thấy chua không?”

Tất nhiên là có, Hàn Nhi không thể nói được, liền gật đầu lia lịa..

“Nếu thấy chua thì mau tỉnh dậy, đừng có ở đó mơ mộng rồi nói nhăng cuội” Hắn thật không hiểu Hàn Nhi nghĩ gì mà có thể suy diễn ra như thế, cũng không ngờ người như nó đây lại có những suy nghĩ tiêu cực như vậy..

“Vậy giờ giả sử nếu chuyện đó có xảy ra thật thì cuối cùng em cũng trở về bên anh thôi” Dương Phong cười đắc ý

Hàn Nhi chau đôi mày lại, tỏ ra không chút đồng tình.

Thấy vậy hắn giải thích “ Lúc đó em nghĩ ai sẽ ở bên cạnh em được hả? Vậy nên cuối cùng cũng phải quay lại bên anh mà thôi”

“Giờ thì đến cậu đang nằm mơ thì phải? Hàn Nhi tôi sao lại phải dựa dẫm vào cậu đến mức đó?”

Dương Phong run run vai, ngồi sát về phía nó, đắc ý nói “Em không muốn dựa thì cũng phải dựa”

Vâng! Giờ thì Hàn Nhi hoàn toàn nghệch mặt ra ngồi nhìn cái vai run run như khiêu khích.

Thấy nó còn chừng chừ không hiểu, hắn vội lên tiếng dụ dỗ “Dựa vào mau, run hoài mỏi quá”

Vẫn là nghệch mặt!

Nhìn Hàn Nhi mãi cứng đầu, không chịu nhúc nhích lòng hắn có chút nôn nóng, không giữ yên nữa mà chủ động kéo đầu nó tựa vào vai mình

Chỉ kịp la lến tiếng phản kháng nhưng chưa hết câu đã bị bàn tay to lớn của Dương Phong chặn lại, hắn còn mở miệng ra hù dọa:
“Mới khỏi bệnh thì không nên nói nhiều, như vậy sẽ rất mỏi miệng đó”

Hàn Nhi không nhịn được cười, quả thật dạo này nó cảm thấy tâm trạng mình rất tốt. Hắn nói gì đều cũng đều cảm thấy thú vị hơn, chuyện này mà nó cũng cười nữa… Thật là điên rồi

Nhưng vai Dương Phong rất to cũng rất chắc nữa khiến nó cứ như thế tựa vào hắn, tay cầm lấy tờ giấy rồi đọc tiếp, đôi lông mày phút chốc nhíu chặt rồi mấy giây sau lại thả lỏng, biểu cảm cứ như thế mỗi đi nó đọc qua một điều lệ mới

“Này, cái này có phải kì lạ quá không?”

“Này, cái này sao có thể được?”

“Có chuyện này thật sao?”

“Không được trả lời bằng một từ sao?”

“Mẹ cậu lớn tuổi hơn ba cậu nữa à?”

Trước những câu hỏi không ngừng tuôn ra như thế, Dương Phong ngán ngẩm, tay vò lấy mái đầu “Hỏi từ từ thôi, chẳng lẽ chỉ có 5 điều, em điều thắc mắc hết 5 điều sao?”

Đúng thế, thắc mắc hết 5 điều. Là 5 điều đó….

Hết ngày hôm đó, hắn đành phải giải nghĩa cho Hàn Nhi từng chút một. Từ lí do tại sao đến cả việc giới thiệu từng người một trong họ hàng nhà mình.

Qủa là một đêm rất dài..

Tóm tắt 5 điều lệ:

1- Phải xưng hô đúng với vai trò trong gia đình, không chấp nhận những kiểu xưng hô nghe xa cách như tôi-cậu, tôi-anh....v.v

2- Hỏi gì cũng phải trả lời, ít nhất phải 2 từ, và nhất là không được nói trống không

3- Phụ nữ trong gia đình phải biết làm việc nhà, đảm đang bếp núc...

4- Bước vào Kỳ gia thì phải xưng hô theo đúng cấp bậc vai vế

5- Đa số phụ nữ trong Kỳ gia đều có tuổi lớn hơn bên nam, nên trong khi nói chuyện có thể có quyền lớn giọng (chỉ khi ở riêng) nhưng lúc có mặt của toàn gia đình thì phải luôn giữ đúng đạo lễ
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc