Sô cô la đen - Chương 88

Tác giả: just.lyn

Đã được 3 ngày từ sau chuyến du lịch. Mọi thứ đã quay trở lại quỹ đạo vốn có, người nào làm việc người nấy, hầu như cũng rất ít khi gặp nhau.

Đối với Hàn Nhi thì đây là quãng thời gian tuyệt vời nhất, cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp mà người nó cứ lâng lâng, cái cảm giác này không ngờ lại tuyệt với đến thế. Chỉ là một tờ giấy có một vài thông tin cùng một cái mộc đã khiến con người ta vui sướng như vậy, quả thật là không đùa được..

---
CẠCH một tiếng, cánh cửa mở lớn rồi sau đó theo đà mà tự đóng lại, trước mặt mọi nhân viên bây giờ là hình ảnh người chủ của mình với gương mặt rất hớn hở, chỉ sợ cười thêm một chút, miệng dãn rộng ra một chút nữa là hết cứu chữa…

Mọi người đang ngủ trưa thì bị đánh thức, ai nấy đều cau mày, trên mặt đều nổi quạo, muốn đánh người.
"Gì nữa vậy chị Châu??"

"Hàn Nhi đâu? Hàn Nhi đâu rồi" Chị Châu vẫn không thể che giấu được nụ cười trên môi, hấp tấp hỏi nhanh vấn đề

Chẳng qua là hôm nay là ngày các cửa hàng trưởng tập trung thông báo tình hình hàng tháng cho công ty chính. Sáng giờ người chủ này không có ở cửa hàng mọi người đều rất dễ thở nhưng hiện tại thì bầu không khí càng trở nên kì lạ

Hàn Nhi từ khi bước vào cửa hàng, chỉ mải mê tập trung vào mỗi việc kiểm tra, nghiên cứu hương vị của vài nguyên liệu. Sau khi nếm thử xong mẻ bánh thử nghiệm cuối cùng trong 5 loại thì từ ngoài cửa truyền về một thanh âm chói tai, nhưng mọi người trong cửa hàng chỉ coi đó là chuyện "bình thường" trong một chuỗi chuyện "bình thường" của ngày

Chị Châu bước vào bếp, khuôn mặt với nhiều nét biểu cảm chồng chất, hồ hởi lên tiếng:
"Nhóc được đi du học hả?" Chị vừa mới nghe được tin này từ trên công ty chính. Sau khi đã họp xong, Lạc Thiên gọi chị ở lại và gặp mặt riêng, đến lúc đó chị mới biết rằng cửa hàng mình sắp "tiễn" một người đi du học..

Hàn Nhi không nói gì, chỉ chậm rãi nhíu mày vì mức độ ồn ào trong căn bếp này. Chuyện đầu bếp thắng cuộc trong cuộc thi làm bánh lần đó được đi du học là một chuyện ai cũng biết sẵn vì thông tin được in rất rõ trên giấy thông báo, chỉ có người nào đó vì số tiền thằng cuộc làm mờ mắt nên đến tận giờ mới biết thôi.

Cũng quen với thái độ hờ hững của Hàn Nhi, chĩ Châu cũng cho qua, vả lại tâm trạng hiện tại cũng rất tốt nên cũng không chấp nhặt. Trên mặt mỉm cười, không ngừng biểu lộ sự vui sướng của bản thân, chị tiến lại gần chỗ nó, khoác vai thân thiết nói nhanh vào vấn đề chính

"Thích quá rồi nhỉ, đúng như mơ ước rồi" Chị cũng biết được nó mong được đi du học đến mức nào "Thôi thì đi cũng tốt, như vậy tài năng sẽ có cơ hội phát triển hơn"

Nghe được mùi khả nghi, Hàn Nhi quét mắt dò xét một cái trên người chị Châu, bỗng chốc nụ cười trên mặt chị biến mất, thay vào đó là tư thế phòng thủ

"Sao thế, em đi mà chị mừng như vậy sao?" Nó còn nhớ lúc trước cái người nào đó nói rằng dù có ૮ɦếƭ cũng phải giữ nó ở lại cửa hàng này cơ mà, tình hình bây giờ có chút đảo ngược thì phải "Nói đi, kì này là ai?"

Biết rằng mình không thể giấu được mọi chuyện, chị Châu hơi khàn giọng, chỉnh lại bộ dạng nghiêm túc của mình " Cửa hàng này không có nhiều thợ làm bánh.."

"Vào chủ đề chính.." Hàn Nhi nhấn mạnh giọng xen ngang giữa câu chuyện

"Được rồi, được rồi.." chị Châu có chút mất hứng, bất mãn lượt bỏ vấn đề không cần thiết, tiến nhanh vào vấn đề "Sau khi em rời đi, sẽ có một thợ làm bánh khác đến thay thế.."

"Là con trai...??"

"Đúng thế..." Chị trả lời cho có lệ, sau đó mới hốt hoảng hỏi lại "Sao em biết?"

Để lại nụ cười như không cười, Hàn Nhi xoay lưng làm tiếp việc làm bánh của mình. Không nhanh không chậm cắn miếng bánh rồi nói:

"Đi thẳng ra cửa, quẹo phải, kế quầy tính tiền, có một chiếc gương, soi thử mặt mình vào trong đó thì sẽ hiểu lí do"

Nhất thời cảm thấy khó chịu trong người, bực tức chỉ có thể nuốt trọn lại vào bên trong, chị cố nhẹ giọng nói lại

"Đúng là thợ làm bánh nam..." Một điều kì tích đối với cửa hàng này. Chị Châu đã làm cửa hàng trưởng được 3 năm, đây là lần đầu tiên có một nhân viên nam được điều về công tác ở cửa hàng này, đã vậy lại còn là nhân viên chính thức của công ty chính nữa chứ. Hàn Nhi đi du học mà cửa hàng lại có được người này quả là trong cái rủi có cái may

Buổi chiều, khi cửa hàng đang chuẩn bị quay trở lại làm việc thì từ bên ngoài sảnh vang lên hàng loạt tiếng va chạm, cả tiếng đồ vật va vào nhau đổ bể. Còn chưa kịp nhận biết được điều gì thì từ cánh cửa nhà bếp vang lên một giọng nói chỉ trực muốn hét to lên:

"chị Châu, có khách.. khách nói... là đem toàn bộ các loại bánh hiện tại có trong cửa hàng ra ạ"

"Khách sộp nhỉ?"
Nó buông lời bóng gió, khách như thế này không phải là hiếm thấy, nhưng sau khi nói ra xong mới chợt nhớ ra một chuyện, liền quay sang hỏi chị Châu đang đứng bên cạnh mình "Công ty có nói là chừng nào nhân viên đó chuyển về đây không?"

"Nay hoặc mai gì đó, vì còn bảo là tập làm quen trước với công việc" Chị vô tư trả lời, không cảm thấy có điều gì khả nghi khác, ngoài việc đang tính số lượng bánh phải đem ra cho khách chị không suy nghị nhiều

"Đừng đem bánh hôm nay em làm ra ngoài đó" Nó lên tiếng dè chừng

"Tại sao?"

"Chị cứ biết như thế," Hàn Nhi kiên quyết, đệm thêm một câu chắc chắn "nếu có gì xảy ra thì em sẽ chịu trách nhiệm"

Chị Châu hơi bất mãn nhưng cũng đồng tình, chỉ biễu môi "Nói thì hay lắm.." Vài tuần nữa nó đã đi du học rồi, chuyện trách nhiệm hay không cũng chỉ là lời gió thoảng, hiệu lực gì nữa chứ

Hơn 10 loại bánh được đem lên nhanh chóng, để đầy ắp khắp trên bàn, một vài nhân viên thay nhau giải thích ý nghĩa của từng loại. Từng đường nét trên mặt vị khách đó lúc nào cũng mỉm cười, rất chăm chú vào từng thông tin mình nhận được.

Hàn Nhi đứng phía cửa bếp, từng cử chỉ hành động nhỏ nhất của người đó đều lần lượt được thu vào tầm mắt. Rồi lại phút chốc bị dọa cho sợ khi nhận ra người đó là ai…

Lặng lẽ đứng nhìn từng loại bánh được đưa vào miệng vị khách, trong lòng nó dâng lên một chút gì đó bất an, khó chịu tột độ.

Nếm xong vị của chiếc bánh cuối cùng, vị khách ngước lên nhìn mọi người xung quanh. Cảnh tượng bây giờ thật quá hùng vĩ, ai nấy đều đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm, có vẻ như sẽ không có dấu hiệu dời đi tầm mắt. Anh lên giọng, khàn một tiếng để đánh giấc mọi người ra khỏi giấc mộng mị ban ngày

"À vâng... anh có cần dùng thêm gì không ạ?"
Bị đánh thức, chị Châu nhanh chóng phát huy hết khả năng của chiếc miệng dẻo chào mời khách, khom khom lưng, chị nắm chặt hai tay để phía trước bụng nhìn gống như mấy người chủ quán R*ợ*u thời xưa..

"Có một điểm lạ.." Anh cầm lấy menu đặt gọn gàng trên bàn, đưa ngón tay đảo qua đảo lại vài cái tên, chau mày khó hiểu hỏi " Hình như còn những loại này vẫn chưa được đem ra"

Toàn là những món bánh của Hàn Nhi, chị Châu nhìn theo mà toát mồ hôi hột, lén lút nhìn về phái bóng người trước cửa bếp. Nhưng nhận lại là cái lắc đầu lia lịa cùng cái bặm môi đe dọa

"À là, hôm nay... không có loại đó.." Tài nói dối có hạng, chị Châu lắp bắp không nói nên lời..

Nhân viên đứng xung quanh cũng quên mất việc phục vụ của mình, mắt đều chăm chú về hướng vị khách đó. Anh cười, nở nụ cười ngọt ngào, tưởng chừng vô hại rồi nói tiếp "Chẳng phải bên ngoài, bảng hiệu có ghi menu là hôm nay sẽ có loại bánh đó sao?"

Nụ cười ngọt ngào trở thành nụ cười khiến người khác lạnh run người! Mọi người ai nấy đều hướng tầm mắt tóe lửa về phía Hàn Nhi, nó nhún vai nhất quyết lắc đầu, không muốn lộ ra mọi chuyện

"Là..là do chưa làm xong" chị đổi lại câu trả lời, cố tìm một lí do hợp lí nhất

Bộ dáng vô cùng thong thả, tựa người ra phía sau, anh lấy tay ngoắc ngoắc cảm ơn rồi ung dung nói "Được rồi, khi nào có, mang lên cho tôi mấy loại đó nhé"

---
RẦM một cái, chiếc muôi trong tô bột nằm dài trên mặt bếp. Hàn Nhi ngồi im lặng, mơ màng nhìn vào chiếc khay đựng đầy ắp bánh mình làm mới ra lò, đồng thời cũng lơ luôn cái người đang hừng hực lửa giận trước mặt

Uống hết ly nước lạnh, cảm giác tê buốt lên tận đỉnh đầu, chị Châu cố nén sự tức giận xuống, giọng nặng nhọc lớn tiếng
"Rốt cuộc nhóc đang làm cái gì hả?" Cửa hàng với châm ngôn "khách hàng là thượng đế" của chị, đây là lần đầu làm phật ý khách hàng như vậy "Bánh làm xong không đem cho khách ăn lại để trong này, định tế à?"

"Cái này..." Hàn Nhi đẩy một dĩa bánh nhỏ đến trước mặt chị Châu, chậm chạp nói "10 phút sau đem ra ngoài là được" Trong 5 loại bánh hôm nay, chiếc bánh này là loại khó làm nhất, vì mang danh là bánh ngọt nhưng lại dùng kèm với hai loại siro khác nhau, nếu không phải người sành ăn họ sẽ không thể nào nuốt trôi được loại bánh này. Nó muốn thử nghiệm một chút...

"Cái gì vậy?" Đối với hai loại siro khác màu nhau nằm trên mặt bánh, chị Châu rất tò mò

"Cứ đem ra ngoài, nếu người đó ăn mà không ૮ɦếƭ là có thể trực tiếp đem vào menu"

"Này.." chị mất bình tĩnh la lớn. Bánh ngọt làm cho khách ăn lại có thể nói như vạy sao

"Nói đùa thôi..." Hàn Nhi cười một cái rồi như người hai mặt trở lại nét bình thản khó đoán như cũ

Đặt chiếc bánh hình vuông nhỏ trên bàn, bên trên mặt bánh có hai loại siro đặc lại màu trái ngược nhau, tạo nên sự bắt mắt kèm theo một mùi hương đặc biệt. Bánh ngọt nhưng không có mùi hương ngọt ngào vốn có mà nó lại có vị nhẫn nhẫn đăng đắng, K**h th**h vị giác người ăn...

Là quế và Mojito Teisseire sao?? Rất có sáng tạo...

Anh mỉm cười trong lòng, quả thât ăn món bánh của người này luôn khiến anh rất hài lòng. Một loáng sau, dĩa bánh ban đầu chỉ còn trơ lại chiếc dĩa trống không trơ trọi

"Có thể cho tôi gặp người làm ra loại bánh này không?" Anh cất tiếng hỏi, ánh mắt thẳng hướng về phiá bóng người đang ở cửa bếp.

Hàn Nhi chột dạ, trong bụng nảy sinh thêm một mớ nghi ngờ. Cái người này vừa có ý muốn thử nghiệm lại vừa có định tìm ra được nó đây mà. Nó quyết định đi trước một bước, tự tin bước ra đi đến trước mặt vị khách, nhoẻn miệng cười một cái chào hỏi
"Anh là đầu bếp thay thế???"

"Chào cô, Dương Hàn Nhi, lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau nhỉ?" Anh cười rất tươi, còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp nhau trong cái tình huống trớ trêu, tệ hại hơn sau đó lời chào hỏi của anh bị lờ đi. Đến cả lúc anh ngồi ở hàng ban giám khảo trong cuộc thi làm bánh mà người này vẫn không hề nhận ra...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc