Sô cô la đen - Chương 80

Tác giả: just.lyn

Ánh mắt của ông Trung giống như chim sợ cành cong, hốt hoảng bỏ chạy đi gom gọn cái bao tải của mình, miệng không ngừng cảm thán than thở "Sao con bé đó đến đây vào giờ này?" Trùng hợp lại đúng ngày ông về nhà mới khổ chứ...

Nhìn cái cảnh sư phụ mình giày dép còn chưa kịp mang, xách đồ lỉnh khỉnh chạy ra khỏi nhà, Dương Phong cũng lo lắng chạy theo ông. Cái ông già kia tại sao lại phải trốn như chạy giặc thế kia. Cha con gặp lại nhau không phải là nên vui mừng sao??

"Này .. này.." Hắn giữ tay ông Trung lại, khó hiểu hỏi "Tại sao lại phải chạy trốn??"

"Ta không muốn gặp lại con bé trong tình cảnh này, được chưa??" Ông Trung vùng vẫy cánh tay bị hắn kìm chặt "Buông ta ra.." Ông còn phải chạy trốn, không thể đứng đây nói chuyện được

"Vậy thì chừng nào?"

"Chuyện cha con ta, không cần cậu xen vào.."

Để lại một câu cuối cùng, ông chạy nhanh vào rừng cây phía sau căn nhà. Buổi tối không một ánh đèn khiến bóng hình ông biến mất không để lại một chút gì vương vấn. Dương Phong nhìn theo đó chỉ có thể lắc đầu thở dài, hắn xem như lần này bất đắc dĩ để ông rời đi nhưng lần sau nếu còn gặp lại hắn nhất quyết không để Hàn Nhi lâm vào cái cảnh cha con mỗi người một phía thế này được.

Hắn thu hồi tầm mắt, cũng tạm tắt đi cái quyết tâm trong lòng, vốn tưởng rằng bây giờ có thể bước vào nhà ngồi đợi Hàn Nhi đến, không nghĩ đến hắn vừa xoay người, liền nhìn thấy bóng người thấp thoáng sau bụi cây, còn có ánh đèn chiếu vào một gương mặt từ dưới góc cằm lên, góc độ này quả thật dọa người ૮ɦếƭ khiếp. Dương Phong cũng không ngoại lệ, hắn giật mình đến nỗi không có phản ứng...

"Tại sao.. lại đứng ngoài.. này?"
Hàn Nhi lên tiếng sau khi nhìn thấy Dương Phong. Tay chân lại cuống quít đi ra khỏi gốc cây mà cười ngượng ngịu. Đáng lẽ nó phải làm cho ra dáng là một người vừa từ dưới chân đồi đi lên, nay lại bị phát hiện thế này, không phải thê thảm quá sao??

Sau khi đã bình tâm lại, hắn lau mồ hôi lạnh bên thái dương, hít sâu một hơi:
"Cô thấy hết rồi sao?"

"Hỏi như vậy thì cậu và người đó đang có chuyện giấu tôi à?" Hàn Nhi không nhanh không chậm trả lời, tuyệt không có thái độ cuống quít giống lúc nãy

Dù biết rõ mọi chuyện, đã nghe hết mọi chuyện nhưng nó vẫn còn cảm thấy chút mơ hồ. Vốn dĩ đã cảm thấy có chút kì lạ đối với cái ૮ɦếƭ của ba mình, nhưng lại càng không phải đùng một cái lại có thể nhìn thấy ông còn sống khỏe mạnh như thế..

Thấy Dương Phong không có câu trả lời, Hàn Nhi cầm chiếc đèn pin trên tay không ngần ngại rọi thẳng vào mặt hắn. Tên này khi không lại ngây người, lời của nó nói đâu phải là chuyện gì gây sốc...

"Cô không đuổi theo ông ấy??"

Hắn không biết tâm trạng của Hàn Nhi bây giờ là gì. Nếu là cha con lâu ngày không gặp nhau thì ít nhất cũng phải cảm thấy mừng rỡ trong lòng. Thế nhưng cặp cha con này một người lại bỏ trốn, một người lại chỉ đứng nhìn từ xa. Dương Phong cho dù thông minh cũng bắt đầu khó hiểu rồi..

"Nếu người đó không muốn gặp tôi cũng sẽ không ép buộc" Nó nhất định sẽ chờ đợi đến lúc ba nó quay trở lại...

Hắn lắc lắc đầu, thật không hiểu cha con nhà này suy nghĩ cái gì nữa…

Hàn Nhi im lặng, chỉ đứng nhìn chằm chằm vào Dương Phong. Nếu hôm nay không phải là nó vô tình đến đây để hỏi thăm tình hình cuả người bán căn nhà thì liệu có nhìn thấy được ba mình không. Nếu chính bản thân nó không nghe được toàn bộ câu chuyện này thì sẽ phải đợi bao lâu nữa để hắn có thể kể hết mọi chuyện. Không... hắn nhất định sẽ không nói, vì lúc nãy hắn còn giúp ông ấy chạy trốn cơ mà. Dương Phong ૮ɦếƭ tiệt….

Tức giận đối với hắn còn chưa bộc lộ ra ngoài lại trong nháy mắt dòng suy nghĩ cũng bị cắt đứt đột ngột bỏi một trận choáng váng. Sắc mặt Hàn Nhi trắng bệt, hơi thở nặng nề khiến tay chân mất cảm giác làm chiếc đèn pin trên tay rơi bộp xuống đất….

Dương Phong còn còn đang ngơ ngác ra không hiểu chuyện gì, ánh mắt lại đang nhìn theo đèn pin rơi xuống đất lăn đi vài vòng thì bất ngờ thân ảnh trước mặt cũng ngã khụy xuống theo

Sắc mặt hắn xám xịt, cố vươn tay tới đỡ lấy....

---

Dương Phong ngồi bên cạnh giường, hai mắt chăm chú vào từng nét mặt Hàn Nhi. Lúc nãy, thật khiến hắn sợ ૮ɦếƭ khiếp. Khi không lại đột nhiên ngất xỉu nhưng cũng may là hắn đã đỡ kịp. Nhưng chẳng những xỉu thình lình như thế, nó lại bắt đầu có dấu hiệu nói mớ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở lại đứt quãng. Thật khiến hắn bồng nó trên tay mà lo lắng đến độ cuống quít không biết nên đem đi đâu...

Nhiệt độ trong phòng càng về tối lại càng giảm xuống, Dương Phong ngồi một bên, đôi mắt không hề rời khỏi thân ảnh nằm trong đống chăn ấm nhưng hai đôi lông mày thì vẫn nhíu chặt kia. Hắn vừa đem Hàn Nhi vào nhà, đặt lên giường thì thấy mọi thứ nhiều quay trở về như cũ.. từ hơi thở đứt quãng trở nên nhịp nhàng, cả vụ nói mớ cũng không còn, thay vào đó là nét mặt từ từ dãn ra, an hưởng nghỉ ngơi...

5 tiếng trôi qua, nó vẫn nằm im lặng trên giường, sắc mặt cũng trở nên khá hơn nhưng Dương Phong lại bắt đầu có dấu hiệu hai mắt khép lại, lờ đờ cả người...

Bước lại gần chỗ ghế sofa, đôi mắt hắn vẫn không muốn rời khỏi thân ảnh trên giường đằng kia, hắn thật mong muốn một lúc nào đó Hàn Nhi sẽ tỉnh lại...

---
Ngày đó, hai chiếc ôtô đâm xầm vào nhau, vang lên một tiếng thật lớn như muốn xé toạc cả bầu trời xanh trong không một gợn mây. Vụ tai nạn xảy ra ở ngoại ô thành phố, trên một đường cao tốc nên xung quanh không có ai chứng kiến được giây phút đó. Một hình bóng bé nhỏ do vụ va chạm mà phá đập cửa kính bay ào ra ngoài xa hơn 20m, chiếc xe trong phút chốc lại vang lên một tiếng nổ lớn rồi bốc cháy, cửa xe và một vài đồ đạc văng ra tung tóe...

"Ba ơi...ba ơi"
Khuôn mặt lem nhem vết máu, cô bé nhìn về hướng chiếc xe đang bốc cháy, không ngừng hét lớn...

"Ba ơi..."
Hàn Nhi choàng tỉnh, trên trán mồ hôi lấm tấm, ánh mắt hoang mang đảo khắp căn nhà. Nơi này, chính là hồi chiều, nó đã nhìn thấy...

thấy...??
.
.
.

Thôi bỏ qua đi, ông ấy đã không muốn gặp, nó cũng không muốn nhớ đến nữa, một lúc nào đó sẽ thật sự gặp lại nhau chứ không phải như tình cảnh bây giờ...

Đưa tay lên lau những giọt mồ hôi trên trán thì lại chạm phải thứ vì đó mềm mềm, Hàn Nhi nhìn xuống trên tay nhìn là một chiếc khăn còn hơi ẩm do lúc nãy bật người dậy nhanh quá, chiếc khăn cũng theo chiều mà văng lên bàn tay nó...

Khăn sao?? Nó bị sốt sao??
Hàn Nhi đưa tay lên trán, sờ sờ xem nhiệt độ. Ừm, có cao hơn bình thường một chút...

Nhưng chẳng lẽ là Dương Phong đã đắp khăn cho nó sao? Một mặt do dự không dám tin, một mặt Hàn Nhi bắt đầu đi xuống giường tìm kiếm..

Nhìn thấy hắn nằm gọn cuộn người trên chiếc ghế sofa, Hàn Nhi mới chợt nhận ra hiện tại nhiệt độ rất lạnh, hắn lại một thân áo sơ mi mỏng manh trên người. Không chần chừ, nó đi nhanh lại giường, lấy chiếc chăn vừa nãy được đắp trên người mình đem đến choàng lên cho Dương Phong

Nhìn hắn ngủ ngon như thế. .. nó không tự thức nở ra một nụ cười đầy yêu thương

Căn nhà vẫn mở đèn sáng trưng, khiến Hàn Nhi rất tự do đi lại, có lẽ Dương Phong cũng biết điều này nên đã không tắt đèn. Nó nhanh chóng đi vào nhà tắm, muốn rửa mặt một chút, để giải tỏa than nhiệt. Hàn Nhi có cảm giác cả cơ thể mình như có một ngọn lửa bên trong, thật khó chịu…

Mỗi lần nhớ ra được một đoạn ký ức của tai nạn lúc xưa, nó lại phát sốt, chuyện này cũng xảy ra cách đây 2..3 ngày, nên nó cũng không lấy làm lạ nữa.Ngày đó, Hàn Nhi đang ngồi trong thư viện đ63 yên lặng suy nghĩ, đột nhiên trong đầu lại có những hình ảnh không rõ ràng hiện lên. Lại quá hiếu thắng, cố tập trung tìm hiểu thì xỉu xuống bàn lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, lại thấy trong phòng y tế của trường…

Hôm nay trong lúc nhìn thấy ba mình ngồi trong căn nhà này, đầu óc Hàn Nhi lại quay cuồng, phải cố vịnh chặt các gốc cây mới có thể đứng vững. Lại một lúc lâu sau, cả người lại bần thần, lặng đi khi nhìn thấy ông hốt hoảng rời khỏi căn nhà. Ông ấy không biết rằng từ khi ông “mất đi”, căn “ biệt thự trắng” tràn ngập tình yêu của ông thiết kế ra lúc trước trở nên lạnh lẽo đến mức nào sao…

Hai chân cứ bước đi, trong đầu đầy ắp suy nghĩ, lúc nhận ra thì nó lại đang ở trong căn phòng bên hông nhà..

Hôm nay nơi này sạch sẽ hơn lần trước Hàn Nhi bước vào, còn có những vệt nước mới lau còn chưa khô. Đây là lần thứ 3 nó đến đây. Đúng, là lần thứ 3 vì vào cái ngày xảy ra tai nạn, ông Trung và Hàn Nhi đã đến nơi này chơi đùa rất vui vẻ. Lúc ấy nó 3 tuổi, và đây là căn nhà mà ông mới mua. Nơi đây là nơi chưa kỉ niệm đầu tiên và cũng là cuối cùng của nó và ông Trung..

Trên vai bỗng dưng truyền đến một cỗ nhiệt ấm áp, nó bừng tỉnh quay sang thì lại nhìn thấy Dương Phong vào phòng này từ lúc nào..

Tay níu lấy chiếc áo lạnh định kéo xuống thì hắn vội giữ lại, ánh mắt đầy yêu thương cùng sự nghiêm khắc nhìn đến bàn tay không yên phận của Hàn Nhi

“Mặc áo vào, cô đang bệnh, hiện tại cũng rất lạnh…” Giọng nói khàn khan vang lên làm xé tan bầu không khí tĩnh lặng. Người này lại tự xem thường bản thân nữa rồi. Tại sao lại có thể ở trong nhà choàng chăn lên người hắn mà khi bước ra ngoài trời lạnh thế này lại không mặc thêm áo ấm như thế..

“Ừm, cám ơn..” Không nói nhiều, Hàn Nhi ngoan ngoãn cầm lấy chiếc áo rồi mặc vào. Dương Phong đối với nó vẫn rất tốt, thật sự rất tốt, khiến nó không chú ý đã rơi vào hố sâu tình cảm của hắn rồi

“Vào nhà thôi…”

Nó khựng người lại, suy nghĩ một điều gì đó rồi quyết định
“Chúng ta nên về Lăng Tuyền…” Hàn Nhi bây giờ thật chất rất muốn về Lăng Tuyền, phải nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt..

Nó bước nhanh ra bên ngoài, nhưng Dương Phong lại đứng dậm chân bên trong..

“Ông ấy đã đi rồi”

Hắn hiểu Hàn Nhi đang muốn làm gì và đang suy nghĩ cái gì. Hẳn là nó đoán rằng ba mình vẫn đng ở quanh đây, đợi hắn và nó rời khỏi đi thì sẽ vào lại căn nhà này. Bên ngoài hiện đang rất lạnh, nó lại không muốn chần chừ khiến ông đứng bên ngoài đó bị lạnh quá mà ૮ɦếƭ đi..

Nhưng Dương Phong lại không nghĩ vậy. Mỗi khi ông Trung cần suy nghĩ một chuyện gì đó, ông sẽ đến một nơi của riêng khác, nói cách khác ông sẽ không quay về căn nhà này…

“Tôi chỉ muốn về Lăng Tuyền..” Hàn Nhi bác bỏ ý kiến của hắn

“Trời tối, đi lại không tiện” Huống hồ nó lại đang bệnh, hắn muốn Hàn Nhi nghỉ ngơi thêm chút nữa.

Nó lúc này cảm thấy bản thân mình ích kỷ quá. Rất muốn trở về Lăng Tuyền vì sợ ông còn ở bên ngoài, sẽ bị lạnh. Lại không thể giờ này rới khỏi đây một mình vì xung quanh vẫn đang chìm trong một màn đêm tĩnh lặng. Hàn Nhi chán ghét cái bệnh sợ bóng tối của mình. Tất cả cũng là di chứng của vụ tai nạn lần đó...

Bác sĩ lần đó bảo rằng tế bào nhìn trong bóng tối của nó bị hư hoàn toàn, không có cách nào chữa trị. Lại thêm việc não bộ bị ảnh hưởng trong lúc va chạm nên hiện tại hai bộ phận này lại như một điểm yếu của Hàn Nhi..

Nó do dự một chút, e ngại hỏi lại hắn:
“Đúng thật ông ấy sẽ không quay về đây sao?”

“Đúng vậy, sẽ không về” Dương Phong chắc chắn

“Vậy sang mai chúng ta phải đi về thành phố sớm”

“Được thôi..”

Lời nói của hắn, liệu có bao nhiêu đáng tin cậy Hàn Nhi không cần biết. Lúc này, nó chỉ có thể lẳng lặng ngầm đồng ý mà thôi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc