Sô cô la đen - Chương 70

Tác giả: just.lyn

Hàn Nhi im lặng, để mặc cho con bé kéo mình đi. Nhìn cái điệu bộ khẩn trương, ánh mắt lại dò xét ngó nhìn xung quanh, đến cả giọng nói cũng nồng nặc mùi âm mưu của Quân Như khiến nó sinh ra một bụng đầy nghi ngờ…

"Chị đứng đây đợi một chút, em đi nói mẹ rồi chúng ta sẽ về nhà..."

"Ừm..."

"À quên, điện thoại của chị..."
Vừa đi được vài bước, Quân Như chợt nhớ trong tay mình vẫn còn cầm điện thoại của Hàn Nhi thì mới giơ tay lên cốc đầu mình một cái. Xém nữa thì quên mất cái vật quan trọng này..

"Tại sao nhóc lại giữ nó"
Hàn Nhi nhíu mày

"Ây dà, đừng hỏi nhiều, mau cầm lấy"

Không đợi phản ứng, con bé đã dúi nhanh chiếc điện thoại vào tay Hàn Nhi. Nó phản xạ cầm lấy rồi khuôn miệng bất giác nở ra một nụ cười giễu. Nhìn cái dáng vẻ kia của con bé nó lại chẳng buồn mở miệng vạch trừng âm mưu này. Rõ ràng, cầm sẵn điện thoại trong tay, rất dễ dàng gọi đi nói chuyện, vậy thì cần gì phải bỏ nó đứng ở một hành lang như thế này rồi tìm cái cớ sơ hở như thế để bỏ đi.

Mạnh miệng suy luận nhưng cuối cùng vẫn là yên lặng nghe theo sự sắp đặt của Quân Như. Hàn Nhi nghĩ rằng con bé đã làm gì đó rồi, đã nói chuyện hoặc là hăm dọa gì đó. Bỗng nghĩ đến đây, dây thần kinh nó căng ra vì quá tải...

Nếu là con bé nhúng tay vào, thì ván này vẫn là Lạc Thiên thắng sao??

---

Vẫn là Hàn Nhi hiện tại cần thư giãn một chút, nó vừa tựa lưng vào bức tường âm lạnh lẽo của dãy hành lang vừa thầm đánh giá nơi này. Ở đây nhìn tựa như một đường hầm, không thể cảm nhận được bất cứ âm thanh nào từ bên ngoài. Trong này cũng dường như không có ai..

Nhưng im lặng chưa bao lâu thì lại bắt đầu có tiếng động ở phía xa của dãy hành lang, nó vọng lại mỗi lúc một lớn khiến Hàn Nhi giật mình, cảnh giác nhìn về một hướng

"Nghe nói là phải đi ngang chỗ này mới có thể chạy ra bên ngoài được"

"Vậy thì hẳn là chưa đi đâu xa..."

"Thế thì mau đuổi theo"

Hàng chục tiếng đối thoại nhau càng lúc càng hướng đến gần Hàn Nhi, khiến nó cũng như phản xạ tự nhiên chuẩn bị tháo đôi giày cao gót ra để tẩu thoát thì những bóng đèn của dãy hành lang chớp nháy liên hồi rồi không hẹn mà cùng nhau vụt tắt. Xung quanh trở thành một màn đen tối, tĩnh lặng, cả Hàn Nhi cùng bọn phóng viên đều như bị bất ngờ quá mà nhất thời không thốt lên lời..

Vài giây sau lại vang lên vài tiếng nói mang theo sự hoảng loạn, rồi cả tiếng kính bị đập vỡ, cảm giác được hàng trăm mảnh kính vỡ tung tóe dưới nền đất, văng đến chỗ Hàn Nhi đang đứng..

Hàn Nhi lồm cồm với tay nhặt lấy một vật lạ lúc nãy đập về phía gót giày nó. Đặt trong lòng bàn tay, nó cảm nhận một hồi thì biết đây một ống lens máy chụp hình..

Lại còn chưa kịp suy đoán gì thì tim nó bất giác đập mạnh, nhịp thở không kịp lưu chuyển theo dòng không khí bên ngoài. Chỉ có hai đôi bàn tay cầm chiếc điện thoại, bật nhanh ánh sáng nền màn hình lên mò mẫm đi về phía trước. Nó lúc này trong đầu hỗn loạn, chỉ mong nhanh chóng tìm được đường ra, nếu không ngày mai báo chí sẽ đăng một tin khác giật gân hơn cả tin này <Đại tiểu thư tập đoàn Dương Chu ૮ɦếƭ vì ngạt thở trong đường hầm hành lang của trung t***i nghị>

Hơi thở càng lúc càng dồn dập, như cứ ứ đọng trong ***g ***, không thể nào tống khứ ra ngoài khiến Hàn Nhi mệt đi nhanh chóng. Đến lúc hai chân như vô lực, khụy hẳn xuống nền đất, lưng tựa vào tường thở hổn hển thì lại một bàn tay nào đó kéo nhanh Hàn Nhi dậy rồi nhanh chóng xốc người nó lên nằm ngang vai

Hàn Nhi trong lúc đó lại không kịp mở miệng lên tiếng kháng nghị, người mềm nhũn không xương, thả lỏng trên vai người nào đó toát ra một làn khí khiến nó an tâm mà cố trấn định nhịp thở của mình...

Đến lúc đôi mắt mở hé nhìn được một tia sáng phía trước chíu thẳng về người thì Hàn Nhi mới có thể động đậy, hơi thở cũng nhịp nhàng, người bắt đầu có cảm giác.

Những bóng đèn trong hành lang cũng vừa lúc đồng loạt mở lên, sáng trưng như cũ.

Ánh đèn vừa sáng lại, bọn phóng viên hốt hoảng lên tiếng, tựa hồ còn hơi hoang mang sợ sệt, bởi vì họ không biết chuyện gì vừa xảy ra thì máy ảnh trên tay đồng loạt nằm vương *** trên nền đất, mảnh kính vương *** khắp nơi một đống hỗn độn

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Các người là ai?"

"Máy ảnh của tôi đâu?"

"Các người là ai, tại sao....?"

Lại vừa kịp lên tiếng phẫn nộ thì mới nhận ra lúc này trước mặt họ là 5 người trông rất quen mắt, chỉ độc nhất một bộ đồ đen cùng khuôn mặt giễu cợt, khinh thường. Bất giác, trái tim trong ***g *** mỗi người run lên bần bật, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này..

"Chậc chậc.. cái máy này sao có thể dùng để chụp hình được chứ?"
Cầm chiếc máy ảnh trên tay, Hạ Kiệt - một người trong BLACK cũng là thiếu gia của một tập đoàn lớn không khỏi chắc lưỡi, lắc đầu. Anh làm sao lại để loại máy ảnh này chụp được hình của cô gái đã giúp BLACK thoát khỏi điạ ngục mấy ngày nay được chứ...

Vừa nói xong, anh nhướng mày, giương đôi mắt pha ý cười về phía một phóng viên đang hoang mang nhìn chăm chăm cái vật quý giá trên tay Hạ Kiệt. Không phụ lòng mong đợi, chiếc máy ảnh chông chênh trên 2 ngón tay rồi rơi xuống đất, mặc cho nó muốn rơi theo chiều hướng như thế nào, khuôn mặt Hạ Kiệt vẫn đầy ý khinh bỉ nhìn bọn phóng viên

Đến lúc này, một người nhà báo khác mới kịp "Ô" lên một tiếng, vẻ như đã nghĩ ra được cái gì đó, khuôn mặt lại lập tức sáng bừng..

"Cậu có Phải Hạ Kiệt, thiếu gia tập đoàn Hạ Quang không vậy?" Hạ Quang là một tập đoàn lớn, sản xuất các đồ điện tử, có thể nói như là một hiện tượng lạ trong ngành. Hạ Kiệt nghe xong thì nhíu mày, cũng không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy nha

"Sao? Có hứng viết báo về tôi à?"

"Cậu... cậu có thể góp một bài phỏng vấn được không?" Đằng nào thì tin tức về tiểu thư Dương gia cũng đã xem như bỏ đi, nhà báo này không thể về tay không được, liền mạnh miệng đề nghị

"Này, kia không phải Hạo Nhiên, giám đốc Nhạ thị hay sao?" Còn có Chấn Đông, Bá Cường rồi cả thiếu gia Khang Luân nữa

Sau câu nói phát hiện đó, cả bọn nhà báo như đứng sững một lần nữa. Ai mà không biết những người trước mặt bọn họ đây đều là thiếu gia, là chủ nhân tập đoàn lớn. Đã vậy trên người lại độc nhất màu đen, đều khiến mọi người liên tưởng đến BLACK. Cũng đã từng nghe phong phanh, Âu thiếu gia cũng là thành viên trong bọn họ nhưng vẫn chưa có được bằng chứng xác thực, đợt này BLACK đồng loạt xuất hiện trong buổi đính hôn của Âu Lạc Thiên quả là một gợi ý đã có thể tìm ra được đáp án.

Chỉ vài giây sau, vẻ mặt của bọn phóng viên đồng loạt trở nên vui vẻ, thậm chí còn có phần hào hứng. Tin tức tới tay phóng viên như mỡ dâng lên trước mặt mèo, ai nấy đều chảy rõ dãi, rõ ràng hôm nay là ngày may mắn của bọn họ

Hạo Nhiên cúi người chào kiểu cách phương Tây một chút. Tính tình anh phóng khoáng, không câu nệ chuyện đời, nhưng hành động này lại gây chấn động khiến 4 đôi mắt sát thủ còn lại quay sang trừng anh lạnh lẽo. Còn bọn phóng viên thì bị anh hù đến độ lùi về phía sau, cố gượng ép bản thân cúi chào đáp lễ

"Không sao, không sao, chào hỏi mà" Hạo Nhiên huơ tay, chỉ là xã giao bình thường, có cái gì đâu mà lại nhìn anh gắt gao như vậy chứ.

Nhưng càng lúc, càng cảm thấy có gì đó không ổn, anh cũng đành cười giã lã cho qua rồi mặt nghiêm lại nhanh chóng. Quê thật nha, anh chẳng qua chỉ là muốn tạo chút không khí, nếu không thì cuộc nói chuyện này sẽ rất căng thẳng. Chỉ sợ rằng bọn phóng viên kia bị dọa cho chạy mất dép thì còn gì kịch vui nữa

“Thế nào, vẫn còn muốn đuổi theo sao?"
Khang Luân khoanh tay, đôi mắt hằn lên sát khí, vì cái đám phóng viên này tốn thời gian của anh, thật không xứng chút nào. Nhưng vì tương lai của BLACK, anh làm thế này cũng không phải hao phí gì..

“Các thiếu gia, cái ngài hãy góp giúp một bài phỏng vấn, chúng tôi sẽ không đuổi theo nữa” - Một nhà báo cười hề hề, sắc thái dụ hoặc, luôn miệng đề nghị

Đồng loạt không hẹn mà gặp, gương mặt 5 người bọn họ tối sầm lại, đen gần bằng bộ đồ trên người. Đám nhà báo này, rõ rang điếc không sợ sung, đã làm đến như thế bọn họ vẫn không từ bỏ. Chẳng lẽ thật sự cái bọn này đến S***g đã lên nòng cũng mảy may không quan tâm???

Cùng lúc đó, bên ngoài đại sảnh, nơi tổ chức tiệc lễ cũng đang ồn ào náo loạn. Bảo vệ nơi đây không đủ để ngăn chặn những tay phóng viên đang bất chấp mọi thứ đòi ào ào chạy theo săn tin tức. Rồi một loạt tiếng chân người gấp gáp, lại vang lên âm thanh ầm ầm dữ dội, hàng loạt người mặc áo vest đen nghiêm trang không biết đến đây từ lúc nào đã chặn mọi phía khiến cả bọn phóng viên sững sờ, đứng dậm chân tại chỗ. Cả gia đình hai bên là Dương gia và Âu gia cũng bị dọa cho tim chút xíu rớt ra ngoài.

Cũng như cách thức cũ, từ bên ngoài đám áo đen, len lỏi vào trong là 5 người trông khí phách, tà khí u ám lạnh lẽo bước vào, trên người cũng áo sơ mi đen càng tăng thêm "độc khí" khiến cả đám phóng viên đồng loạt thất thần, cảm thấy khí lạnh lan tràn toàn thân…

Vẫn chưa kịp làm gì thì máy ảnh, máy ghi âm, cả micro đều được chuyền tay và tiện thể ném luôn xuống đất….

Không một tiếng nói, tiếng hét hay thậm chí cả tiếng thở cũng lặn mất tăm. Cả hội trường kết thúc trong sự im lặng đến đáng sợ.

Hàn Nhi vừa lấy lại cảm giác, cũng vừa nhận thấy được xung quanh thì đã bị khiêng ra ngoài như bao tải. Cảm thấy bản thân mình đang lơ lửng thì liền động đậy, vùng vẫy tìm thế tiếp đất. Nhưng người nào đó lại tăng lực cánh tay đang vòng qua eo nó, khiến Hàn Nhi một chút xê dịch cũng không có. Đã vậy, mặc váy rất khó vận động, thêm vài đợt gió bên ngoài vừa lạnh lại vừa mạnh, khiến gấu váy cứ tiện theo đó mà bay lên…

“Bỏ tôi xuống…” Người này rốt cuộc là ai, dù trên người có tản mát ra khí thái khiến Hàn Nhi có thể an tâm nhưng tốt nhất vẫn nên để nó đi bộ thì hơn

“Yên lặng đi…”

Một giọng nói trầm ấm vang lên, mang theo hai nhịp khí hỗn độn, vừa lạnh lẽo lãnh đạm, lại vừa phẫn nộ, dường như không thể điều chỉnh được cảm xúc.

Vừa nói xong, người này còn lấy tay giữ lại gấu váy khiến nó không bay tứ tung nữa, Hàn Nhi yên tâm một phần, nhanh chóng như người bất động, rơi vào trầm tư..

“Dương Phong….”

“Ừm…”
Giọng hắn vừa nhẹ nhàng, vừa thâm tình trả lời. Hắn biết bản thân rất muốn nghe người con gái này gọi tên mình...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc