Sô cô la đen - Chương 65

Tác giả: just.lyn

"Alo"

"Sao lại chưa có cơm" Giọng nói bên kia hơi phẫn nộ một chút nhưng hình như đang cố kìm chế. Hàn Nhi nghe được cả tiếng nói rít qua kẽ răng

"Tôi có việc bận một chút...."
Vốn đã nghĩ dạo này thấy Dương Phong thường xuyên bận, ngày rãnh không đi học là cứ ở trong công ty, nên nghĩ là hắn ít nhiều cũng đã ăn chung với những đồng nghiệp, nên hồi chiều lúc đi, nó không nói một lời nào, cũng không có nấu bữa cơm “đạm bạc” như trong hợp đồng

"Bận việc gì?"

"À, là có chút chuyện thôi, tôi cũng sắp về rồi"

"Được rồi..."
Hắn nói xong thì cúp máy, để lại cho Hàn Nhi vẫn trung thành với suy nghĩ cổ lỗ sĩ của mình : Hắn rốt cuộc thì gọi cho nó để làm cái gì... Không phải là đang quản nó chứ???

"Cô... chủ.."
An An đang nói liền cứng họng nhìn nét mặt người phía trước, miệng đối phương nhoẻn cười như không cười, khiến trên mặt cô điểm them vài vạch đen khiến sắc mặt cô tối sầm lại, đen đi vài chỗ. Không phải chứ, cô quen miệng rồi… Không thể thay đổi xưng hô trong sớm chiều thế này được…

"Tôi có việc, nên về trước đây..."
Hàn Nhi đứng dậy xoay người, nhẹ nhàng rời khi. Nhưng cùng lúc đó, ở trong nhà cũng truyền ra âm thanh cười giòn giã vui tai của người-ai-cũng-biết-là-ai đấy. Nó nhíu mày, giậm chân lại một chút nhìn về phía cửa đang từ từ được mở ra

Ông Trương đi ra, nụ cười vui vẻ vẫn còn điểm trên môi, nói chuyện rất thích thú với người ở sau lưng cũng đang chậm rãi từng bước đi ra, khuôn mặt lãnh đạm cố gắng hưởng ứng lời nói của ông.

"Hàn Nhi, con định đi về sao?"
Dời tầm mắt, ông thấy Hàn Nhi đang đứng ở ngoài sân, dáng người đang xoay lưng như đang muốn đi về.
Đúng vậy, Hàn Nhi lúc này đây cực kỳ muốn rời khỏi chỗ này....

Khuôn mặt giữ nguyên trạng thái, nó quay sang nhìn An An thì thấy cô nàng đang ngồi cũng khẩn trương đứng lên thì không khỏi thở dài. Lại quay sang nhìn ông Trương cùng Lạc Thiên như cũng đang kiên nhẫn trông chờ câu trả lời từ nó:
"À, cũng định ...ạ"

"Thế thì tốt quá" Khuôn mặt ông Trương lộ ra ý cười, nhanh chóng lại quay sang phía Lạc Thiên "Cậu cũng định về, có phiền không nếu đưa Hàn Nhi nhà chúng tôi cùng về"

Choáng váng!!!
Người đàn ông này càng lúc càng lộng quyền nha. Nghĩ nó chấp nhận về nhà rồi thì lại làm mọi chuyện theo ý ông ta sao?? Hàn Nhi máu nóng dồn lên não, hại cho hiện giờ trong đầu lại không có một lý do nào để phản kháng.

Nó là đang như thế nào đây? Trước đây thích hay ghét vẫn luôn nói ra, không muốn giữ trong lòng. Mặc kệ quyết định của bản thân có làm tổn hại đến người khác thế nào vẫn là một miệng một lời, không giải thích dài dòng. Nhưng tại sao hiện tại vẫn là luôn nghĩ cho người khác....

---

Đây không phải là lần đầu tiên nó ngồi trên xe của Lạc Thiên, nhưng mùi hương trên xe của anh thật đặc biệt, không nhạt nhẽo, không quá đậm đậm hương, cũng không ngọt ngào, gay. Chỉ đơn giản là một mùi hương tinh tế mỏng manh, đến độ chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua cũng đủ cuốn hương thơm ấy đi mất..

Cũng là đủ để người khác lưu luyến...

Hàn Nhi ngước nhẹ đầu mình lên, nhắm mắt lại rồi thở dài ra một hơi phiền não. Ý của ông Trương này là gì khi mà cứ tìm mọi cơ hội để nó và Lạc Thiên phải lâm vào hoàn cảnh bất đắc dĩ thế này... Nó không lên tiếng, anh cũng không mở lời, để lại bầu không khí dẫn nghẽn đặc lại, xung quanh bị áp chế bởi sự ngập ngừng, khó xử

Anh quay sang Hàn Nhi, nhìn cái biểu hiện của nó mà mỉm cười nhẹ, nhưng rồi ánh mắt lại lưu chuyển trên trên gương mặt đó. Đôi mắt nâu trong veo như mặt hồ nước kia không hề rung động, lại tựa như một tấm kính in rõ cảnh tượng trước mắt mình, lưu lại nhanh chóng vào trong tiềm thức, tạo nên một luồng cảm giác nóng hiện hữu trên gương mặt Lạc Thiên, tản dần ra bên ngoài..

Hóa ra trong lần đó Hàn Nhi lại bị thương nặng đến như vậy. Vết thương trên mặt to nhỏ không thể đếm hết trên đầu ngón tay, chưa kể là trên những cánh tay cũng có. Lần đó Hàn Nhi vào bệnh viện, anh vừa bận việc lại vừa phải theo Khang Luân giải quyết nốt chuyện còn lại. Vừa truy tìm tung tích Jin và Du Y, vừa làm dư luận không lên tiếng nên không thể đến thăm.

Nhưng vẫn là anh dùng cái đó làm cớ để biện hộ cho suy nghĩ thật sự của mình, bằng chứng là vẫn không chịu được và lập tức vào thăm Hàn Nhi. Vẫn là may mắn, khi đó nó đã ngủ, vì anh biết rõ, mình không thể nào nhìn thẳng Hàn Nhi được trong hoàn cảnh đó. Anh muốn ôm Hàn Nhi vào lòng nhưng lại sợ nó khó xử, khi đó vẫn là tim anh đau nhất...

Hiện giờ, không chỉ riêng mình anh, mọi người đều nhìn vào thái độ của Hàn Nhi suy ra mọi chuyện, thậm chí có thể biết được sự đãi ngộ đặc biệt của nó với người-nào-đó. Chỉ đơn giản là người trong cuộc luôn một mực chối bỏ...

Ánh nhìn của anh bị tiếng nhạc chuông điện thoại Hàn Nhi làm phân tâm, cũng không vội vàng giống như sợ bị bắt gian, Lạc Thiên nhẹ nhàng chậm rãi quay sang nhìn về phía trước lái xe

"Cái gì nữa"
Tâm trạng nó hiện giờ không tốt chút nào, nhìn thấy số diện thoại trên màn hình thì lại cất tiếng hậm hực trả lời

"Cô đang ở đâu?"

"Đang trên đường về..."

"Ở đâu???"
Giọng đầu dây bên kia cứ ngang ngang nhưng lại có sức mạnh đến kì lạ. Như một mệnh lệnh khiến người khác phải bất mãn nhưng là vẫn phải làm theo..

"Đã bảo là đang về" Nó nhíu mày, không muốn trả lời rằng đang ngồi trên xe của Lạc Thiên cho tên này biết, thể nào cũng sẽ có rắc rối, Hàn Nhi đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ xanh chuối phía cổ tay "Khoảng 10 phút nữa.."

Rồi chiếc điện thoại được đưa xa dần ra khỏi tai, Hàn Nhi cúp máy

"Là Dương Phong sao?"
Theo nội dung thì rất giống, anh không khỏi tò mò một chút...

"Đúng vậy..."

"Giữa hai người có chuyện gì sao?"

".... Không có.." Hôn có được xem là quan hệ hay không nhỉ. Hàn Nhi phân vân khi nghe đến câu hỏi này, đột nhiên cái cảnh lúc chiều hôm qua hiện về, lại khiến tim nó như bị kích điện, đập nhanh thất thường...

Lạc Thiên dù biết rõ câu trả lời thật sự, nhưng miệng vẫnkhông khỏi nở ra một nụ cười khi nghe câu nói này
"Nhà cô ở đâu??"

"phố Lăng Tuyền"
Hàn Nhi không suy nghĩ, liền trả lời rất nhanh chóng. Nhưng lời nói ra thì mới cảm thấy thấm thía..
Người như Lạc Thiên đây hẳn không xa lạ gì với phố Lăng Tuyền. Đúng vậy, khi nghe câu trả lời, anh tự hỏi tại sao nó lại có thể ở nơi đó???

Và rồi bầu không khí trở nên trầm mặc, còn nghiêm trọng hơn cả lúc trước, Lạc Thiên không hỏi lại, nó cũng không giải thích, thậm chí đến con ruồi vo ve bay ngang cũng có thể nghe được tiếng động. Và vì cửa xe cũng được cách âm, Hàn Nhi ngập ngừng quay sang phía cửa sổ mình thì cảm giác mình như một người điếc, cảm nhận âm thanh giảm tới tần số 0...

"Anh thấy An An là người như thế nào?"

LạcThiên nhướng đôi mi ngạc nhiên mang theo sự khó hiểu:
"Có chút ấn tượng, là một vệ sĩ cũng tốt, cô cũng biết, ngành chính trị nhiều người rất cần đến vệ sĩ kèm theo..." Nhưng anh thì không, tính cách anh vẫn là muốn bảo vệ cho người khác. Thành thật mà nói, vệ sĩ có đi theo hay không anh cũng không bận tâm... nhiều khi rất vướng víu nữa

Chậc... vẫn là An An có hiểu biết, thoạt nhìn cô nàng rất ngây ngô nhưng lại biết khá nhiều về mặt tối của tầng lớp chính trị hiện nay. Bằng chứng là lời nói với quan điểm của hai người này rất khớp nhau

"Cũng đúng..."
Hàn Nhi ậm ờ.. và lại kết thúc cuộc đối thoại. Trong đầu lại mien man suy nhgi4 những vấn đề không rõ rang, lúc thì chuyện này, lúc bị chuyện khác xen lẫn. Khiến ánh mắt cũng vô thức đăm đăm phương trời xa..
Nhìn Hàn Nhi bộ dạng căng thẳng, Lạc Thiên cũng căng thẳng theo. Anh biết rằng từ khi nghe Dương Phong gọi điện đến, tâm trạng anh tuột dốc thảm hại, hóa ra anh lại đi ghen tị với thằng nhóc đó. Thật sự rất là ghen tị...

Bản thân anh có gì là không tốt, nếu không muốn nói là quá tốt. Vậy tại sao anh vẫn là nảy sinh cái cảm giác ghen tị đó...

"Chuyện của một năm trước...?" Câu hỏi anh muốn hỏi từ rất lâu rồi, nhưng vẫn là giữ trong lòng, hiện giờ bức bách đến không nổi, nên đã nói ra...

Đến rồi...
Hàn Nhi nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, trả lời nhanh gọn lẹ
"Sao...??"

"Có thể tiến hành lại được không?" Lần đó chính là anh chưa một lần tiếp xúc với cô, chỉ là một cảm giác kỳ lạ nhất thời thoáng qua đầu khi nhìn thấy tấm ảnh vị tiểu thư nhà họ Dương mà thư ký anh đã đưa.

Không khác gì Hàn Nhi, nếu không phải lúc đó nó nhanh hơn anh một bước, có lẽ anh là người đã rời khỏi buổi tiệc đính hôn đó đầu tiên. Nhưng không thể nào lí giải được tình hình lúc đó.. anh vẫn là bị tấm ảnh đó làm cho suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là quyết định quay trở lại buổi tiệc thì cũng là lúc gặp Hàn Nhi chạy ào ra ngoài, đập mạnh vào người anh...

Lúc đó lại là một dòng điện khác.. Đến khi quay lại buổi tiệc, anh thật không ngờ mình lại là người bị bỏ rơi...
Thảm hại!! Hoàn toàn thảm hại....

Nói về hiện tại, Lạc Thiên đang cố hết sứ để có thể đem mọi chuyện về thời gian của một năm trước. Bây giờ, anh thừa nhận là mình đã yêu Hàn Nhi và đã bắt đầu có cảm giác của sự chiếm hữu. Lần này, anh nhất quyết sẽ không để Hàn Nhi có cơ hội bỏ trốn nữa...

Quay sang Hàn Nhi im lặng, trầm tư một chút, rồi do dự lên tiếng
"Tại sao anh lại muốn thế?"

"Tại sao cô lại hỏi như vậy?" Còn phải hỏi sao, anh rất yêu nó mà...

"Anh thật sự muốn tiến hành chuyện này sao?"
Hàn Nhi ảo nảo hỏi lại, nó thật sự không muốn bỏ trốn lần thứ hai chút nào. Cũng lại không muốn từ chối thẳng thừng lời đề nghị này..

"Thằng nhóc ấy, cô thích Dương Phong rồi sao?"
Anh hỏi lại, nhìn thái độ phân vân của cô thì điều này đã là 50% rồi, chỉ là anh muốn biết chính xác câu trả lời mà thôi. Nhưng ý của anh cũng là không vì hắn mà sẽ nhường lại Hàn Nhi vì Lạc Thiên nhận thấy, đây phải là lúc anh nắm bắt những gì là của mình..

"Không phải"
Hàn Nhi liền lên tiếng phủ nhận ngay lập tức, nó với tên đó mà nói, sẽ không thể có chuyện yêu đương vì căn bản mỗi khi nghĩ đến tên này chỉ là những cục lửa tức giận bốc lên hừng hực trong lòng

Đúng như Lạc Thiên nghĩ, khóe miệng anh nở ra một nụ cười..
"Vậy tại sao chuyện một năm trước lại không thể tiếp diễn"

"Tôi nói một điều được chứ?"
Hàn Nhi đảo quanh đôi mắt, cảm nhận sắp về đến phố Lăng Tuyền nên tốt nhất chuyện này cần nên nhanh chóng giải quyết

"Được rồi, cô nói đi..."
Anh bẻ tay lái, quẹo vào một khúc cua của con phố Lăng Tuyền vắng lặng... Không khí xung quanh cũng đồng tình với buổi nói chuyện này, thật sự rất yên tĩnh, rất khiến người khác đâm vào trnag 5thai1 hoảng loạn …

"Tôi không nói là không thể tiếp diễn, tôi cũng lại không muốn bỏ chạy một lần nữa, cũng không mối quan hệ giữa hai gia đình phức tạp thêm"

"Cho nên?" Câu trả lời là..

"Cứ làm theo quyết định của anh, tôi cũng sẽ không chạy trốn nữa.." Chỉ mong anh xem lại quyết định của mình một chút, nhìn lại tình hình một chút…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay