Sô cô la đen - Chương 55

Tác giả: just.lyn

KẾ HOẠCH THÀNH CÔNG

Lần đầu tiên, Hàn Nhi đã nở nụ cười riêng với Hắn
Lần đầu tiên, Hàn Nhi đã gọi tên hắn một cách thân thiết "Dương Phong"
Tất cả đều là lần đầu tiên

Trời càng về tối càng lạnh. Cả con đường cũng tấp nập xe cộ qua lại nhưng thoạt nhìn lại trở nên thật mờ ảo bởi những làn khói trắng mỏng manh. Bụi đường bốc lên từng đám, sức nóng từ những chiếc xe như đang cố dung hòa với cái lạnh của những cơn gió. Tạo thành một luồng khí nóng lạnh khô ráp táp vào mặt, vào thân thể gợi nên một sự khó chịu bức bối

Tiếng còi xe này chưa dứt, tiếng khác đã vang lên như một cảnh báo đối với thân ảnh trơ trọi giữa làn đường đông đúc. Ánh đèn xe lướt qua loang loáng, dồn dập ập vào người khiến Hàn Nhi mệt mỏi, đầu óc lại quay cuồng như có xoáy lốc, cả người như dần mất đi sự tỉnh táo. Chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay, điên cuồng ấn mãi vào nút gọi lại...

Nhưng dù có ấn bao nhiêu, đầu dây bên kia vẫn không có tín hiệu ngoại trừ những tiếng bíp bíp kéo dài.

Vẫn còn chưa biết làm thế nào? Trong lòng ngọn lửa tức giận sôi sục như đốt cháy hết mọi bình tĩnh vốn có, nó nghiến răng ken két, nghe rõ cả tiếng rít của gió thổi qua. Quân Như. Tại sao lại có người muốn động vào con bé, cái giọng nói oang oang trong điện thoại nghe vừa quen lại vừa lạ khiến tâm trí của Hàn Nhi đây thật sự hoảng loạn

Còn đang bất động trên đường thì chiếc điện thoại trên tay lại lóe sáng, run lên liên hồi, Hàn Nhi không do dự cầm lên xem liền tin nhắn. Cả người nó nhanh chóng run lên khi hình ảnh hiện trên màn hình là Quân Như đang ngồi chịu trói, bịt miệng, nhắm nghiền hai mắt, hai đôi gò má lại sưng tấy lên. Dưới tấm hình là một dãy chữ số, có lẽ là địa chỉ mà nó cần đi đến..

Bước nhanh vào lề, đi vào cửa hàng, thay cấp tốc lại bộ quần áo, trên người không đem theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc điện thoại nhằm đề phòng bọn kia gọi lại, nó bắt ngay một chiếc taxi rồi giọng điềm tĩnh nói rõ ràng địa chỉ.

Ban nãy, nhìn dòng chữ dưới tấm hình "Cấm cho người thứ 2 biết" thì Hàn Nhi đã cảm thấy có chuyện không ổn, và càng khẳng định một cách chắc nịch người bọn chúng cần tìm là mình. Duy chỉ có chút khó hiểu là tại sao bọn chúng lại đánh Quân Như ra nông nổi đó. Con bé không có tội tình gì, tại sao chứ?? Câu hỏi cứ lẩn quẩn mãi trong đầu khiến Hàn Nhi lại nóng hết cả người, không thể suy nghĩ thêm được gì, thực muốn tìm cái gì đó đánh cho hả giận

Chừng 20 phút sau, chiếc taxi đậu tại một ngã tư sầm uất, Hàn Nhi bước xuống, ngó nghiêng xung quanh một lúc rồi nhanh chóng đi vào một con hẻm nhỏ khuất với tầm nhìn bên ngoài...

Phía trước con hẻm là một chiếc xe tải thùng nhỏ. Không chú ý lắm, nó chỉ liếc sơ qua một chút rồi định đi vào trong con hẻm vắng vẻ kia

Khang Luân đang ở bên đường đối diện để đợi đèn đỏ, vô tình đưa mắt nhìn xung quanh thì anh bắt gặp Hàn Nhi đang đi lững thững một mình, dáng vẻ lại ngập ngừng, luôn ngoáy đầu để tìm kiếm thứ gì xung quanh.

"A, Hàn....."
Linh tính mách bảo, Khang Luân cảm giác có chuyện gì đó, thật sự không ổn, định gọi tên Hàn Nhi thì phát hiện sau lưng nó có người khác ập đến, dùng khủy tay ập vào sau ót, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh không kịp phản ứng gì thì thấy Hàn Nhi chúi nhào người về trước

Bị đánh bất ngờ, Hàn Nhi chưa kịp biết chuyện gì thì đã té ập xuống một cánh tay khác, tay chân bị trói lại rồi đẩy vào trong chiếc thùng xe đậu trước hẻm...

Đèn đỏ lấp lóe, chuẩn bị chuyển sang màu xanh thì lúc này Khang Luân mới bắt đầu bừng tỉnh, đôi mắt không chuyển động mà cứ chăm chú về bên kia đường, tập trung vào từng hành động của bọn người đang đẩy Hàn Nhi vào trong thùng xe. Tiếng còi xe phía sau đã bắt đầu vang lên, ngày một dồn dập nhưng anh chưa hề có ý định sẽ cho xe chạy đi...

Chiếc xe tải nổ bánh, Khang Luân cũng lái xe chạy theo phía sau, giữ một khoảng cách nhất định rồi mới bắt đầu yên tâm gọi điện thoại cho Dương Phong và cả Lạc Thiên

"Này, Hàn Nhi bị bắt rồi.. đang ở đâu?"
Anh vừa nói vừa đảo ánh mắt dò la chiếc xe, việc theo dõi này mà nói, vốn là một người lành nghề, nên cũng không khó khăn mấy.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, chỉ có thể cảm thấy vài âm thanh lạ. Là tiếng gió ầm ầm, rít lên từng cơn mội lúc một mạnh, có vẻ như tinh thần của người đầu dây bên kia đang không được tốt, lái xe nhanh đến nỗi chỉ còn nghe tiếng gió lướt qua. Khang Luân hiểu sự im lặng có nghĩa là gì nên anh chỉ nói nhanh chóng một câu mà Dương Phong đang mong chờ nhất rồi cúp máy
"Ra ngoại thành, có vẻ đến căn nhà hoang giữa khu trung lập Giang Biên"

Giang Biên được xem là điểm giao nối giữa hai thành phố sầm uất. Nhưng không khí ở đây luôn luôn nặng nề và ảm đạm, vắng bóng người, chỉ có rừng cây cao bạt ngàn. Nhưng lại là một chỗ trú ẩn tốt cho những phi vụ tối mật giữa các băng nhóm thành phố. Khang Luân cũng phải công nhận, anh thật sự thích chỗ này, rất phù hợp với hành động của BLACK

Phịch lên một tiếng, hai dáng người bị trói nằm cong lại trên sàn nhà, cú va chạm mạnh khiến Quân Như nãy giờ nằm im thít liền mở hờ đôi mắt, khuôn mặt ửng đỏ, cảm giác ê buốt đến cả người. Càng ngạc nhiên hơn, người đứng trước mặt lại hoàn toàn xa lạ, khiến con bé không khỏi ngỡ ngàng, càng căng mắt ra nhìn

Cả một khu vực, ngoài ánh đèn lấp lóe nhỏ ngoài cửa thì bốn bề đều tối đen như mực, im lặng không một tiếng động. Cả không gian u tối, ánh đèn mờ làm cho Quân Như không cảm nhận được gì xung quanh ngoài bóng người ẩn trong bóng tối. Có cảm giác lành lạnh sống lưng...

"Chị Nhi....."
Nãy giờ mới để ý, đột nhiên con bé cảm thấy sau lưng mình còn ai đó, đang cố ngoái đầu nhìn cho rõ thì thấy Hàn Nhi gục đầu xuống, mặt cận kề như muốn áp sát vào mình lại nhắm mắt mê man bất tỉnh, Quân Như không ngừng hét lên, nét hoảng sợ hiện hết lên gương mặt nhỏ bé..

Đoán ra rằng mọi chuyện đều do người đứng đắc ý trước mặt gây ra, Quân Như liền trừng mắt, nét mặt đanh lại nhìn về phía bóng người, lên tiếng:
"Là ai..."

"Chà chà, đừng kích động như thế chứ, cô làm ta sợ đấy" Bóng người càng lúc càng tiến lại gần hai người bọn họ. Nhìn căn phòng tối tâm chật hẹp này, đôi môi khẽ nhếch lên cười, lại phát lên giọng nói thanh âm trong trỏ đáng sợ "Cùng là một nhà, hai ngươi giống nhau thật đấy!"

Giống?? Quân Như nhíu mày lại, vẫn không lơ là ánh mắt nhìn vào người đối diện. Giống cái gì, ý cô ta là gì? Con bé hoang mang với nhiều suy nghĩ trong đầu. Căn bản là bản thân với người trước mặt không hề có thù oán gì, nhất là chưa bao giờ giáp mặt nhau, không biết đã gây ra lỗi gì mà giờ lại lâm vào tình cảnh này...

"Cô nói gì?" Quân Như phẫn nộ, khó hiểu hỏi
Tuyệt đối không được tỏ ra hoảng sợ, bây giờ mà hoảng sợ lại là liều K**h th**h cực mạnh cho cơn giận của người đứng dối diện. Không chừng khi tỏ ra nét hoang mang run sợ sẽ làm cho người kia lại đắc ý, làm càng thì khốn. Nghĩ thế con bé, Quân Như gằng giọng .... "Rốt cuộc cô muốn gì?" Nhìn thì có vẻ không phải người hiền rồi

"Vì sao?"
Hàn Nhi động đậy, ngước lên nhìn người đối diện, ngọn lửa giận trong mắt lại cuồng cuộn, lóe sáng dưới ánh đèn.
Nó nãy giờ đã có thể tỉnh dậy, nhưng lại không quen với nơi tối om thế này nên đành giả bộ ngồi im lặng, chờ thời cơ nhân tiện cố thích ứng. Nãy giờ thấy Quân Như nói chuyện, dù cố bình tỉnh nhưng nó biết con bé đang rất run, nên Hàn Nhi quyết định lên tiếng

"Qủa không hổ danh là Dương Hàn Nhi, cô vẫn như trước nhỉ. Bình tĩnh, gan dạ trong mọi tình huống...." Người đứng trước mặt phá lên cười, giọng cười trong trẻo nhưng thỏa mãn khiến cho Hàn Nhi tâm can càng lúc càng bực bội, nhúc nhích người mà vẫn không thể thoát khỏi sợi dây thừng đang quấn chặt người

"Du Y" Nó hét lớn, thật không hiểu vì sao cô ta lại làm thế. Nước sông đó giờ không phạm nước giếng, hà cớ gì cô ta lại trở trò bỉ ổi như thế này

"A mà...Cô nên biết, thái độ của cô, không thể dùng được trong hoàn cảnh này đâu"
Hừ, ngươi ta nên cảm thấy may mắn vì chưa bị gì. Nhưng giờ nghĩ lại thì có lẽ là nên làm gì đó cho không khí xung quanh náo nhiệt một chút, lẳng lặng yên bình thế này, nhàm chán lắm.

Nghĩ là làm, Du Y sấn người bước đến. Bộ váy trên người cô đắt tiền, cao quý nhưng trong tình cảnh lại làm tăng sự đối ngược trong hành động. Liên tục hai tay tát mạnh vào mặt Quân, vì cô biết rằng đối với Hàn Nhi này mà nói, ít nhất phải làm hại người thân của nó thì nét mặt cao ngạo điềm tĩnh đó có thể biến đổi..

Quân Như bị tát đau điếng, cảm giác như trước mặt rất nhiều ngôi sao đang tỏa sáng, khuôn mắt nóng bừng bừng. Vội nhắm hai mắt lại nhưng lại cố nhẫn nhịn, không thể hét lên trước mặt chị mình, nước mắt chưa kịp lăn dài trên gò mà đã tan đi bởi những cái đánh tiếp theo. Đúng như Du Y nghĩ, nét mặt Hàn Nhi thay đổi, thậm chí còn xuống sắc rất nhanh, điều này khiến cô cảm thấy rất hài lòng và có nhã hứng đánh tiếp, đánh mạnh hơn

Sau khi đã hả hê, Du Y ngừng đánh, đứng lùi về một bước nhìn đôi bàn tay tê rần của mình mà cười lớn. Thật hả dạ, nhìn vẻ mặt của Hàn Nhi mà cô thấy mình vừa làm một chuyện rất tốt

"Rốt cuộc là vì cái gì??" Cô ta dựa vào cái gì mà dám bắt nó với Quân Như, dựa vào cái gì mà đánh Quân Như trước mặt nó. Con bé bị đánh còn không dám lớn tiếng hét lên, đánh một người bị trói tay chân còn có thể diện sao. Đằng này cô ta lại là một đại tiểu thư danh giá, Hàn Nhi tức tối hét lớn, gương mặt đỏ au của sự giận dữ, nó hận mình trong giây phút này không thể đánh lại Du Y

"Vì cái gì? Cô còn dám hỏi vì sao? Được thôi, nói cho cô biết" Du Y càng lúc càng phẫn nộ, cô dùng sức, hất mạnh Hàn Nhi vào vách tường, khiến cho cả nó và con bé mất đà, ập mạnh cả thân vào tường. Quân Như lả người đi, con bé không còn sức gượng, cứ như tờ giấy, người đau đớn mềm nhũn ra..

"Nếu không phải vì ngươi, ta không phải như thế này. Từ khi gặp ngươi, vốn dĩ mọi thứ thuộc về ta đều bị ngươi ςướק đi hết" Du Y vừa nói vừa nở nụ cười có phần điên dại, không khống chế được bản thân "Vì ngươi, ta mất đi Dương Phong... cả Lạc Thiên" Du Y càng nói, càng thấy hận Hàn Nhi hơn, ánh mắt như phóng ra lửa, mặc sức ra tay đánh nó cho hả dạ

Hàn Nhi không biết rõ mối quan hệ giữa ba người bọn họ, càng không quan tâm. Cho đến khi nhìn thấy Du Y trở nên điên cuồng như thế này liền mới nhớ ra rằng. Lúc trước, hắn... rất thích Du Y. Đột nhiên vì suy nghĩ này làm Hàn Nhi cảm thấy ***g *** mình đau nhói, thậm chí nỗi đau bên ngoài bị Du Y đánh đập còn không đau bằng.

Nhìn Hàn Nhi không phản ứng, Du Y càng tức điên lên, cái tính cách giả bộ tỏ ra vô tội, không quan tâm đó của nó khiến cô cảm thấy lửa hận dâng trào một nhanh. Nó là gì mà cả Dương Phong và Lạc Thiên đều trở nên như thế, không thèm quan tâm đến cô nữa, nó là gì mà đến cả Dương Phong đó giờ một mực khẳng định yêu cô mà lại đứng trước mặt cô dõng dạc tuyên bố yêu nó. Nghĩ đến chuyện lúc trước, hành động của Du Y càng lúc càng bạo ngược hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay