Sô cô la đen - Chương 48

Tác giả: just.lyn

Hàn Nhi trong đêm tối thấy mình lạc giữa một rừng hoa xung quanh không một bóng người. Hoa rung rinh nhưng lại không có gió.... Hoa biến mất~~

Hàn Nhi nhìn thấy một luồng ánh sáng rực rỡ, cực, cực, cực vĩ đại bao trùm khắp không gian xung quanh. Nó chớp chớp đôi mắt để cố thích nghi...Nhưng.. Thích nghi thất bại

Một mùi hương lạ bay đến thốc mạnh vào mũi Hàn Nhi, khiến nó nhắm mắt mà vẫn chau mày, cái mùi tanh tanh lạnh lạnh này, có vẻ rất quen thuộc...

Dường như các giác quan đều đang cảm nhận dần được các thứ xung quanh, Hàn Nhi cố chớp mắt một hồi lại thấy xung quanh toàn màu trắng, một màu trắng đặc trưng, chỉ có ở một nơi... Hàn Nhi hít hít mũi một hồi thì lại thấy hơi lạnh lạnh gáy, mùi thuốc xác trùng. Nó lại ngừng hoạt động, chỉ để tập trung nhận biết xung quanh thì lại nghe tiếng è è của một thứ máy móc nào đó kế bên đầu nằm...

Chậm rãi đưa tay mình lên mũi, giờ Hàn Nhi mới chú ý, mũi mình hiện giờ như đang bó bột, bị băng kín bởi lớp băng dày nặng trịch... Dù không còn đau buốt nữa nhưng lại quá khó khăn để có thể hít thở. Kết quả là bây giờ, mắt Hàn Nhi có thể nhìn thấy xung quanh, tay và chân đã có thể cử động sau khi bị tê cứng do nãy giờ nằm bất động nhưng điều đặc biệt ở chỗ này là nó đang phải hít thở phì phò... qua miệng

"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Hàn Nhi nhanh chóng xác định hướng vang lên tiếng nói ấy
Dương Phong đang ngồi vắt chân lên ghế thả người ra chiếc sô pha màu trắng kem đằng sau, hắn lên tiếng nhưng mắt và tay vẫn tập trung vào màn hình Ipad

Như một phản xạ tự nhiên, nó bật dậy như một cái máy rồi ngó nghiêng xung quanh. Vẫn lại là màu trắng, một màu trắng tinh khiết chiếm trọn cả căn phòng, à không, ở chiếc bàn gỗ nhỏ kế bên có một lọ bông tu lip màu tím như một điểm nhấn đặc biệt của căn phòng. Mùi thuốc xát trùng... không lẫn vào đâu được, Hàn Nhi hơi ngỡ ngàng, tại sao nó lại ở bệnh viện???

"Tại sao tôi lại ở đây?"
Một mặt nó vẫn cố nhớ tại sao mình lại ở đây, một mặt nó buột miệng hỏi Dương Phong, tâm trạng vẫn không khỏi thấp thỏm hoài nghi

"Cô không nhớ gì sao?"
Dương Phong có hơi ngạc nhiên, cứ tưởng khi Hàn Nhi tỉnh dậy thì sẽ cho hắn một trận vì tội lúc nãy đã " vô tình thả rơi" đầu Hàn Nhi xuống nền nhà, khiến nó trợn tròn mắt rồi sau đó nhắm nghiền hẳn. Vậy mà bây giờ nó lại ngơ ngác lại hỏi chuyện gì đã xảy ra. - Dương Phong khó nghĩ

Hàn Nhi hơi im lặng một chút, rồi đôi mắt nheo lại, thăm dò...

"Hay là vậy đi, cô cứ từ từ ở đây mà suy nghĩ, tôi về trước"
Dương Phong đứng phắt dậy, lấy tay chỉnh lại cổ áo rộng đang bị lệch rồi ung dung tiến ra cửa phòng. Cánh cửa mở ra thì hắn đột nhiên khựng lại, nở nụ cười gian mãnh nhìn về phía Hàn Nhi đang ngồi vò óc suy nghĩ

"À, tiền viện phí, lát cô trả đi nhé, hôm nay tôi không mang theo tiền"
Dương Phong nói với một giọng đùa giỡn khiến Hàn Nhi ấn tượng mạnh đến độ sau khi hắn đã đi mất mà nó vẫn còn nghe câu nói đó văng vẳng đâu đây...

Căn phòng này không phải rất rộng hay sao, lại còn đầy đủ tiện nghi nữa, sạch sẽ thơm tho, giường nằm lại thoải mái, như vậy thì đây hẳn phải là phòng cao cấp... Nghĩ đến đây, Hàn Nhi bị đông cứng vài giây, đến khi trở lại bình thường, miệng nó lầm bầm mỗi tên Dương Phong, với thái độ cực kì bất bình thường...

Ngày Chủ Nhật trôi qua trong vô vị, Hàn Nhi cứ nằm lăn qua rồi lăn lại, đến giờ thì y tá vào thay băng. Mũi thì không còn đau - chuyện này thì Hàn Nhi biết rất rõ vì bên ngoài trời đã hết mưa, với lại, nó cũng đang thích nghi dần với dòng không khí lạnh bên ngoài. Nhưng việc chị y tá bảo nó bị nứt xương mũi thì chuyện rất kỳ lạ

Đến chiều tối, Hàn Nhi bắtầu kế hoạch của mình. Giờ này các bác sĩ, y tá không còn nhiều lắm, nhưng người nhà đến thăm bệnh nhân thì lại khá đông - điều kiện rất tốt để nó có thể lẻn đi về. Vì đối với Hàn Nhi bây giờ mà nói thì nó đang là người không một xu dính túi, thế thì làm sao mà trả được tiền viện phí. Mà cho dù bây giờ nó đang có tiền đi nữa, thì cũng thuộc dạng kinh tế eo hẹp..

Và nói đến việc lẻn đi thì Hàn Nhi lại không thua ai, mức độ đi đến không ai biết và về không ai hay như nó cũng có thể làm đạo tặc được rồi, thế nhưng Hàn Nhi vẫn muốn làm việc lương thiện hơn. Sau 15 phút lẩn quẩn, nó đã lẻn ra ngoài một cách trót lọt

Nhưng ông trời lại thích đùa, thời kỳ hiện đại như bây giờ lại rất phụ thuộc vào đồng tiền, thoát ra khỏi bệnh viện thành công nhưng lại không thể nào quịt được tiền xe buýt. Ma lực của đồng tiên luôn khiến con người ta nhức nhối và thường làm những hành động tiêu cực.

Đêm khuya lộng gió, Hàn Nhi quyết định đi bộ về... Nó lững thững băng qua từng con phố đi về nhà với tâm trạng như một quả tom hẹn giờ, trong lòng vẫn không ngừng nguyền rủa cái tên họ Kỳ tên Dương Phong ấy..

Đến phố Lăng Tuyền, vừa đi được nửa đường thì Hàn Nhi bị một luồng ánh sáng chói chiếu vào người khiến chân dừng bước. Nó lấy tay che hai đôi mắt nheo lại cố nhìn những gì đang diễn ra sau luồng ánh sáng kia. Ở cách đó không xa phía trước, có đến 3-4 chiếc xe đen loáng bóng đang lần lượt mở đèn sáng choang, rọi đến tận chỗ nó đang đứng.

Ánh sáng ấy như rọi vào tâm trạng Hàn Nhi, khiến nó lại rơi vào trạng thái hoang mang.. Chẳng lẽ Dương gia đã đến rồi hay sao??

“Ngày mai thì không được, dự án đó cứ thi triển theo kế hoạch, vài ngày sau rãnh thì tôi sẽ đến xem tiến độ”
Dương Phong đứng trước cổng, đôi mắt chăm chú vào sấp hồ sơ trên tay, lật xoàn xoạt trang này qua trang nọ, dáng vóc thư thái vô cùng. Nhưng người đứng trước mặt hắn thì có hơi căng thẳng, đứng khom lưng, cúi người tỏ vẻ cung kính, nhún nhường dù tuổi người đàn ông này có lẽ hơi xăm xắp tuổi ba của hắn. Trước câu nói vô tư lự của DUơng Phong, ông ấy khó chịu ra mặt, cúi đầu xuống sát hơn một chút để Dương Phong không nhìn thấy, ái ngại phản kháng yếu ớt:

“Nhưng, nếu mai cậu không đến thì….”

“Cứ bảo chủ tịch đến, ông ấy sẽ hiểu…”
Ngắt ngang lời người đàn ông đó nói, Dương Phong vẫn thản nhiên cầm cây Pu't đen sang trọng nổi bật lên những đường kẻ ánh bạc dọc thân Pu't đánh dấu vài chỗ trong sấp hồ sơ trên tay, sau đó thì đống hồ sơ ấy lại được đẩy thẳng vào người đàn ông đối diện

“Cuộc họp đã kết thúc rồi, ông hãy về đi”
Dương Phong vừa nói vừa nở nụ cười nhẹ rồi tiến gần ra chiếc xe đen bóng loáng trước cửa, nghiêm trang cúi người mở cửa rồi đưa tay ra như ngỏ ý muốn mời người đàn ông đó bước vào

Đúng thế, hắn không muốn cuộc họp tại gia này kéo dài hơn nữa, chẳng lẽ 3 tiếng đồng hồ ngồi nghe lần lượt các kế hoạch trong bầu không khí căng thẳng chưa đủ hay sao? Mà giờ đã tiễn ra đến cổng lại còn muốn níu kéo nói thêm. Dương Phong mệt rồi…

Người đàn ông thấy thế, cũng liền thay đổi thái độ, tiến lại gần rồi e dè:
“Không cần đâu, thưa tổng giám đốc”
Lúc trước, cụ thể là cách đây một tháng rưỡi, khi nói ra câu này, ông còn hơi ngượng miệng. Con trai của ông năm nay 25 tuổi, còn lớn hơn cả người mà ông đang gọi là “Tổng giám đốc”, cộng với việc ông còn nghi ngờ về năng lực, nên thật không thoải mái chút nào. Nhưng riết dần dà rồi quen, ông mở miệng nói như một phản xạ có điều kiện, sau khi chứng kiến cách Dương Phong điều hành công ty thì không còn thái độ mệt nhọc cố thốt ra nữa. Thế nên lúc này không phải là gượng gạo gì mà là sự bực tức khó tả cộng với sự nhún ngường kỳ lạ…

Nhưng nhìn thái độ nghiêm túc của Dương Phong, ông cũng không nói gì, thôi thì cứ xem như là thằng nhóc này vẫn còn cái gọi là lễ nghi cơ bản. Bước vào xe…

Dương Phong vừa định đóng sập cửa lại thì chợt nhớ ra một điều quan trọng
“À quên, chuyện tập đoàn Dương Chu, không có động tĩnh gì chứ?”

“Chưa thấy gì cả, cậu cứ yên tâm tôi sẽ thông báo ngay nếu có chuyện”
Dương Phong chỉ ậm ừ rồi đóng cửa xe lại, người đàn ông ấy cũng cúi đầu nhẹ chào hắn rồi ra hiệu cho xe chạy đi, những chiếc xe phía sau cũng nhanh chóng nối đuôi lăn bánh

Dương Phong đột nhiên nghiêm ngị, trầm ngâm khi những chiếc xe đã đi được một quãng xa. Nụ cười nhạt trên miệng càng khiến cho gương mặt hắn lộ rõ vẻ lo âu, bực tức. Chuyện tập đoàn Dương Chu đang muốn thâu tóm tập đoàn nhà Dương Phong đang càng lúc càng lan rộng, ban đầu chỉ là chuyện nội bộ, nhưng bây giờ thì đã nghiêm trọng hơn, các tập đoàn trong ngành dành sự quan tâm “đặc biệt” về vấn đề này..

Và rõ ràng sự quan tâm đặc biệt này là một chuyện tiêu cực

Điện thoại DUơng Phong reo lên, hắn nhìn vào màn hình một lúc lâu, chuông reo lên inh ỏi rồi mới quyết định trả lời, hắn khan giọng nghiêm túc:
“Chuyện đó thế nào rồi?”

Không rõ đầu dây bên kia là gì mà mặt Dương Phong tối xầm hẳn lại, mây đen như kéo đến phủ kín đầu, sấm sét giật mạnh toán loạn trên cao. Hắn nghiến răng, nhưng giọng vẫn cố giữ bình tĩnh, nghe nặng nề
“Chuyện công ty bị Dương Chu thâu tóm thì tôi biết, ông không cần cứ nhấn mạnh như thế….”

Hàn Nhi đang bước chậm rãi từ phía sau để không gây nên tiếng động, không thu hút sự chú ý nào thì khựng đứng lại. Lúc nãy nó còn đang thở phào nhẹ nhõm khi biết được cái dãy xe đen đen đó không thuộc Dương gia thì bây giờ lại phải có chuyện phải lo lắng. Lo lắng đến độ thần hồn bay mất, bay đến chỗ Dương Phong. Công ty hắn bị Dương Chu thâu tóm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây???

“Được rồi”
Hắn hạ giọng, thở hắt một hơi rõ dài ra ngoài như muốn tìm lại sự bình tĩnh rồi nhẹ nhàng nói tiếp “ Cứ tiếp tục làm đi”

Hàn Nhi : “…..”
Nghe ngóng thất bại!!

Lần đầu Hàn Nhi làm chuyện mất mặt thế này, đã thế lại còn thất bại nhục nhã. Bản tính nó đó giờ vốn không màng đến chuyện thế sự vì nghĩ bản thân đã luôn mang nỗi lo lắng như đá tảng trong lòng thì làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện người khác, thế mà bây giờ… À, thế nhưng nghĩ lại thì nó cũng không thể tự trách mình được, ai bảo tên đó lại nhắc đến Dương Chu, mà đã nhắc đến Dương Chu thì cũng đã động đến đá tảng trong lòng nó rồi..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc