Sô cô la đen - Chương 42

Tác giả: just.lyn

“Cô chuẩn bị dọn nhà đi”
Giọng nói ẩn chứa đầy sự đe dọa vang lên, phải mất một lúc lâu nó mới có thể tiếp thu được hết câu....

“Cái gì?”
Sau khi nói ra, nó mới ngỡ rằng xung quanh chỉ còn mình nó và một vài học sinh đang đi tới. Bọn họ bị giọng nói của Hàn Nhi làm cho giật mình, bất giác quay sang nhìn nó như thể một hiện tượng lạ. Nhưng.. người nó đang nói chuyện thì biến đâu mất, để lại Hàn Nhi ngẩn ngơ nhìn xung quanh

Haiz...
Thở dài rồi bước đi tiếp vào lớp. Hàn Nhi chẳng hiểu câu vừa rồi có ý gì? Mà đối với Hàn Nhi mà nói, những chuyện không thể hiểu thì nó hoàn toàn không có hứng thú..

Lặng lẽ bước vô chỗ ngồi, nó đưa ánh mắt mình thơ thẩn ra cửa sổ nhân lúc chờ phát đề kiểm tra

Tại sao Dương Phong trở về thì trong đầu nó lại có nhiều suy nghĩ hỗn loạn thế này.

Dương Phong…
Hắn đích thị là một cơn gió…
Đến rồi đi nhưng vẫn để lại một chút gì đó khiến người khác phải suy ngẫm....

Một ngày bận rộn, cửa hàng làm bánh vốn đông khách. Dạo này trên công ty chính lại đề xuất thêm vài sự kiện dành cho khách hàng. Một trong những sự kiện đó là dạy khách hàng làm bánh. Vì gần đến ngày Valetine nên phần đông số lượng khách đều muốn làm một loại bánh nào đó có liên quan đến thứ kẹo ngọt ngào - sô cô la. Là người phụ trách riêng về mảng này, Hàn Nhi không thể thoát.Nên số lượng công việc nó phải làm nhiều gấp bội thường ngày....

Hàn Nhi cứ loay hoay, tất bật với việc của mình. Lúc chạy chỗ này, lúc đứng chỗ kia. Chẳng biết từ lúc nào nó đâm ra nói nhiều hơn trước..

Ngồi trong một quán club quen thuộc, Dương Phong cố gắng quen lại với thứ âm thanh mà hắn đã từng quên. Nhưng vẫn có một tâm trạng thấp thỏm không yên, nốc cạn ly R*ợ*u trên tay, Dương Phong quay sang một cô gái ngồi kế bên….

“Có việc bận nên anh về trước, em ra chơi với bọn họ đi”
Dương phong nở một nụ cười tươi, vuốt nhẹ gò má hồng hồng của cô gái. Hôm nay hắn không có hứng thú lắm trong việc vui chơi này. Vả lại dù sao hắn cũng đã ở đây 2 tiếng, giờ nên về thì hơn, mang tiếng là đi học lại nhưng hắn vẫn phải tiếp nhận văn kiện của công ty đưa về nhà hằng ngày. Và hôm nay ở nhà đang có một chuyện rất thú vị đang chờ hắn

Cô gái nhẹ nhàng đứng lên, không nói một lời nào rồi nãy nãy bỏ đi ra phía đông người. Dương Phong cũng đứng dậy, hắn lôi điện thoại ra bấm vài chữ rồi nhấn nút send cho toàn bộ list “BLACK” trong điện thoại

From: Dương Phong
20**/02/09 10:48PM


Bước đi trên phố Lăng Tuyền, đôi chân khập khiễng bước một bước lại sụm một bước. Hôm nay là ngày đầu tiên, mà nó phải chạy qua chạy lại nhiều lần thế này, và kết quả là bây giờ đôi chân đang dần mất đi cảm giác.. Nếu thế thì những ngày sau, nó phải chạy bao nhiêu nữa....

Vừa về đến nhà, Hàn Nhi nằm ngay xuống sàn, đôi mắt không mở nổi, cơ thể không động đậy. Hiện bây giờ chỉ có hoạt động “ Hít thở” là nó có thể điều khiển bình thường. Bỗng dưng có tiếng động ngoài cửa, Hàn Nhi hơi lo lắng, nó đưa mắt nhìn sang mấy đứa em. Đứa nào đứa nấy cũng chỉ chung một vẻ mặt – tò mò và hơi chút sợ sệt

“Chào cô, cho tôi hỏi…”
Nó vừa mở cánh cửa, hé đầu ra khỏi cửa thì thấy 2 người đàn ông, một người mặc áo vest, đeo kính trông khá lịch lãm, tri thức, tay cầm một túi xách đen. Người còn lại thì mặc quân phục sĩ quan. Hàn Nhi hơi nhướn người vào trong nhà, mắt ánh lên nét khó hiểu

“Cô có phải là Dương Hàn Nhi không?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Xin lổi đã làm phiền vào lúc này, nhưng có vài việc…”

“Các anh cứ nói…”
Thấy vẻ hơi ngập ngừng của hai người bọn họ, Hàn Nhi lên tiếng. Thật tình thì nó không muốn biết bất cứ cái gì cả. Tìm đến Dương Hàn Nhi này, chắc không phải là việc vinh quang gì rồi. Nhưng vì phép lịch sự, nó vẫn cố gắng gượng, kiên nhẫn nghe hết sự tình

“Căn nhà này... vốn là một tài sản của nhà họ Kỳ..”
Hàn Nhi hơi thoáng giật mình một chút. Ánh mắt đăm chiêu, não nó cần hoạt động để phân tích tình hình hiện tại. Có một người lạ vừa đến và bảo căn nhà nó vừa mua là một tài sản của gia đình nào đó?? Chứ không phải là nhà của Dương Hàn Nhi này sao??

Nó nuốt nước bọt, nó cố gắng giữ bình tĩnh, đứng yên nghe hết câu..

“Cô hãy xem tờ giấy này…” - vừa nói ông ấy vừa lấy ra trong chiếc cặp xách một tờ giấy rồi đưa trước mặt Hàn Nhi. Không ngần ngại nó cũng cầm lên xem qua một lượt. Đôi mắt đen lướt liên tục trên tờ báo cộng thêm lời giải thích "tận tình" của người đang đứng trước mặt, Hàn Nhi bắt đầu hoang mang

“Nếu tính luôn cả căn nhà nhỏ của cô thì diện tích đúng chính xác là 920m vuông. Đâylà bằng chứng xác thực nhất cho việc chứng minh căn nhà nhỏ của cô cũng thuộc tài sản của nhà họ Kỳ… Tôi không biết cô làm cách nào để mua chỗ này, nhưng chúng tôi chưa đề đăng thông tin nào về việc bán một căn phòng nhỏ như vậy cả. Vốn dĩ đây là một nhà kho…”

Nhà kho..
Hàn Nhi đông cứng khi nghe cái từ này. Đôi chân nó như muốn khụy xuống nền gạch, đôi bàn tay run run cầm mảnh giấy trắng ghi đầy đủ chi tiết. Cả họ tên chủ nhà là Kỳ Dương Phong.

Hàn Nhi nhớ lại câu nói đầy ẩn ý hồi sáng
“Cô chuẩn bị dọn nhà đi”

Tên khốn đó. Lại là hắn…

"Anh.. là luật sư..???"
Giọng điệu hơi ngập ngừng, không pahi3 vì Hàn Nhi sợ mà là do nó quá tức không thể nói nên lời. Hai hàm răng cứ va vào nhau côm cốp, mặt mũi tối xầm lại, nó nhìn trâng trâng vào người mà nó cho là luật sư

"À, xin lỗi, tôi cũng quên giới thiệt, tôi là Lôi Quân, luật sư nhà họ Kỳ"

Kết thúc câu nói, cánh cửa nhà Hàn Nhi lập tức đóng sầm lại, ông luật sư lập tức lùi về một bước, mặt kinh hãi, thở hồng hộc. Vì cơ bản, một người nào đó đứng quá gần một vật, thì khi vật đó chuyển động sẽ cảm thấy như vật đó ập vào người mình. Và theo quán tính nên ông luật sư đã không ngần ngại mà lùi về phía sau, cả người mặc áo sĩ quan kia cũng thế

“Thế thì tôi xin lỗi, luật sư Lôi, xin ông bây giờ hãy về nhà, mai chúng ta sẽ nói chuyện sau...”
Giọng Hàn Nhi không lớn lắm, chỉ "vang vọng" đủ để nó và 3 người ngoài cánh cửa nghe được

Hàn Nhi không ngờ, có một ngày mình lại bị nắm thóp bởi Dương Phong. Những hành động của hắn không bao giờ khiến Hàn Nhi nhìn được theo chiều hướng khách quan. Nếu như hắn muốn loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời mình thì cũng không cần phải làm theo cách này. Là nó... đã nhìn lầm Kỳ Dương Phong, hắn ta vẫn chỉ là thuộc loại người < Dù không làm gì, nhưng chỉ cần làm chướng mắt thì sẽ lập tức loại bỏ khỏi tầm ngắm>

Ngủ…
Hàn Nhi quyết định đi ngủ. Vì xét theo tình trạng hiện giờ mà nói, nó còn không đủ sức để có thể ngồi dậy nổi chứ đừng nói chi việc suy nghĩ hàng tá thứ trong đầu…
Khép hờ đôi mắt, Hàn Nhi đi dần vào giấc ngủ trong sự bực tức. Cá gì cũng cá, tối nay nó không gặp ác mộng thì cũng ngủ đến nửa đêm là tỉnh giấc hoàn toàn

Sáng hôm sau, Hàn Nhi đã tự làm mình và mấy đứa em một phen kinh hãi khi đôi mắt nó được quét một lớp đen xung quanh, lớp đen quanh mắt đó vẫn thường được dân chúng gọi nôm na là " quầng thâm". Vài giây trước nó vẫn còn đờ đẫn bước vào nhà vệ sinh thì vài phút sau nó đã tỉnh ngủ hoàn toàn khi thấy bộ dạng của mình..

"Cô chuẩn bị xong hết ...chưa đấy"
Vừa bước ra khỏi cửa, Hàn Nhi đã nghe được tiếng nói hết sức quen thuộc của cái người hay thường được gọi là Kỳ Dương Phong - đồng thời cũng là chủ nhân căn nhà rộng 920 mét vuông này. Câu chào hỏi ban sớm có hơi ngập ngừng một chút, có lẽ hắn đã nhìn thấy quầng thâm trên mắt Hàn Nhi

"Đứng sau chuyện này là cậu sao?"
Nó nhước mắt bình thản hỏi lại

"Tôi chỉ là muốn lấy lại nhà mình thôi"

"Nếu cách gọi luật sư đến mà vẫn không lấy lại được nhà, thì chắc cậu đang nghĩ đến việc gọi người đến trừ khử tôi đấy nhỉ.. Dù sao thì cơ bản cũng là muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt cậu mà, đúng không??"
Hàn Nhi vừa nói vừa bước lướt qua Dương Phong, miệng chỉ trực nở nụ cười nhẹ.

"Nếu cô muốn thế..."

Dương Phong hơi bất ngờ với câu nói vừa rồi. Hàn Nhi – một người đang có nguy cơ sẽ mất căn nhà vậy mà vẫn có thể thản nhiên nói một câu hoàn toàn không có lợi cho bản thân mình thế này. Hắn mỉm cười thú vị..
"Nếu cô muốn thế..."

Hàn Nhi hơi ngập ngừng, nó đứng lại:
"....Vậy thì cậu cứ làm.."

Nó sẽ làm việc mình cho là đúng. Nếu căn nhà ấy thực sự của Dương Phong thì sẽ tự nguyện trao trả lại mà không nói thêm lời nào. Thế nhưng, nếu căn nhà này không liên quan đến Dương Phong mà hắn lại giở trò thế này, Hàn Nhi sẽ không để yên. Nếu chỉ vì một chuyện như thế này mà Hàn Nhi sợ sệt, lo lắng hay nản lòng thì liệu bây giờ còn tồn tại người nào tên Dương Hàn Nhi hay không?

"Chị Nhi..."
Đi từ xa, nó đã thấy Quân Như đứng loay hoay ở cổng trường. Cả ngày hôm qua không thấy, Hàn Nhi tưởng con bé đã nản mà từ bỏ việc "tìm cách" thân thiết với nó rồi chứ. Ai dè...

Hàn Nhi nhìn Quân Như chăm chăm, thở dài rồi bước đến gần chỗ con bé
"Đến sớm thế? Dương gia không nghi ngờ gì chứ?"

"Làm sao mà nghi ngờ được..."
Con bé đưa hai Ng'n t biểu tượng Victory lên trước mặt rồi cười tươi rói. Thậm chí nhiều lúc, nó cũng muốn như Quân Như, vô tư thế này nhưng.. có lẽ nụ cười không hợp với nó...

"Chị Nhi.. chị biết Kỳ Dương Phong đúng không?"

Nhìn Nhi quay sang con bé trừng mắt, gằng giọng:
"Hỏi làm gì?"

"Hề hề..." - Quân Như lấy tay đưa lên đầu xoa xoa mái tóc phía sau, cười xuề xòa " Hình như cậu ấy học lớp chị hả? Nghe nói cậu ấy từng đứng đầu năm 2 tụi em"
Thông tin con bé nhanh đấy chứ, nó học ở đây gần 3 năm mà đến hôm qua mới biết Dương Phong đứng đầu năm 2. Con bé này mới vào trường một tháng mà đã lần mò thông tin đến nước này rồi.. Hay thật!!

"Vậy thì sao?"
Hàn Nhi trề môi, bước đi tiếp...

"Nghe nói chị biết anh ấy đúng không? Em còn nghe hai người từng hẹn hò.."
Giọng Quân Như nói đến đây thì gắp gáp hơn hẳn, con bé chăm chú vào câu trả lời tiếp theo của Hàn Nhi, gương mặt căng thẳng

Hàn Nhi nhăn mặt trước câu hỏi vừa rồi, nó còn có cả cảm giác mí mắt mình đang giựt giựt. Giờ thì nó nhận ra một điều 
Hàn Nhi quay sang đánh một cái thật mạnh vào trán Quân Như
"Hồ đồ, nghe ai nói..."

"Thì mọi người đều nói thế mà.."
COn bé lấy hai tay che vầng trán ửng đỏ của mình lại, mặt nhăn lại khó chịu. Đau ૮ɦếƭ được

Mọi người... Nếu con bé nói cụ thể thì Hàn Nhi còn biết đường mà lần, đằng này con bé lại chơi danh từ số nhiều. “Mọi người”.....
Hàn Nhi đăm chiu một lúc, nó dán mắt mình xuống đất, nhìn từng bước chân chậm chạp của bản thân
"Vậy thì sao? Cần gì thì nói lẹ đi"

Quân Như tíu tít lên khi nghe Hàn Nhi nói thế, vội nhanh rút điện thoại mình ra đưa trước mặt Hàn Nhi bằng hai tay cầu khẩn
"Số điện thoại.. Nếu là từng hẹn hò chắc là có số điện thoại của nhau.. cho em đi chị.."

Hàn Nhi đông cứng, con bé không biết mình đang xin số điện thoại của ai. Dính vào hạng người như hắn thì sẽ trở nên như nó bây giờ. Sắp sống vất vưởng ngoài đường đến nơi rồi đây này.....

Không nói gì, Hàn Nhi chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị quét qua người Quân Như rồi bắt đầu tăng tốc. Nó nhanh chân đi vào lớp, mặc kệ Quân Như phía sau gọi í ới

"Chị Nhi, cho em đi mà.."

"Về lớp..."

"chị Nhi à..."
Giọng con bé hét lớn

Hàn Nhi đứng phía trong một tay giữ chiếc balo, người áp mạnh vào cánh cửa giữ lại không cho Quân Như xông vào. Con bé từ bên ngoài vẫn ra sức đẩy mạnh, kết quả là bây giờ, người con bé bị kẹt hết một nữa vào giữa cánh cửa. La hét không ngừng

Dương Phong đang ngồi nghe nhạc trong lớp, vừa chợt nhớ ra điều gì đó, hắn đi nhanh về phía cửa lớp, lấy tay chạm nhẹ vai Hàn Nhi. Đợi lúc nó quay sang nhìn, ánh mắt Dương Phong bắt đầu chuyện động. Hắn nhìn Hàn Nhi rồi nhìn ra cánh cửa hàm ý rằng "tôi muốn ra ngoài"

Ánh mắt lóe lên tia tức giận, thật là, cái tên này không thấy nó đang bận hay sao chứ. Đã vậy, mới sáng sớm lại phải dùng sức thế này. Đầu nó nóng sắp sửa bốc khói đến nơi rồi...

"Dương Phong...??"
Quân Như đứng giữa cánh cửa, nó không tin vào mắt mình, chỉ thốt lên nhẹ 2 từ rồi cơ thể dường như thả lỏng hoàn toàn khiến cho Hàn Nhi bên trong vẫn giữ nguyên lực thì bị ào đến, đập mặt mình vào cánh cửa. Sự việc xảy ra trong phút chốc, nó không kịp xoay sở, giờ thì xấu mặt rồi

Cả lớp được tràng cười nổ bụng. Cả bọn đứa huýt gió đứa vỗ tay la ầm cả lên. Hàn Nhi quay sang lườm một cái, phủi phủi gương mặt rồi đi về chỗ mình. Nhận được ánh lườm, đám đông bỗng dưng im phăng phăng, họ ngồi im làm tiếp việc của mình nhưng đâu đó vẫn còn vài ánh mắt lườm lườm dò xét xung quanh

Dương Phong bước ra ngoài cửa, Quân Như cũng bất giác lùi về sau nhường đường cho hắn, đôi mắt con bé không thể nào lơ đi người trước mặt..

Còn Dương Phong, hắn không quan tâm lắm chuyện đối phương đang làm gì, hán chỉ nhìn phớt nhẹ qua Quân Như rồi đút tay vào túi quần rồi lững thững bước đi trên hành lang. Đột nhiên Tay áo hắn bị kéo lại.. khiến hắn khựng người, quay sang khó hiểu
"Có chuyện gì?"

"Có thể cho tôi số điện thoại được không?"

"Tại sao?"

"À... vì.."

"Thích tôi à?... thế thì không được"
Dương Phogn nói rồi lại tiếp tục hành động của mình lúc nãy. Lần này hắn bỏ đi mà Quân Như không níu giữ lại. Không, phải nói là nó kh6ong thể nào níu giữ được khi toàn như như bị đóng băng. Cái quái gì đây? Tình cảm chưa thổ lộ mà đã bị đối phương phát hiện và dập tắt rồi ư? Nói thế nào thì cũng chưa tìm hiểu mà, sao anh ta lại có thể thẳng thừng như thế chứ..

"Chị Nhi...."
Con bé chạy ào vô lớp, khóc không ra nước mắt, chĩ mếu máo

"Đi ra ngay, ai cho vào đây?"

"CHo em đi mà..."

"Đã bảo không là không, dính vào loại người đó chỉ chuốc thêm rắc rối..."

"Sao chị rõ thế...?"
Con bé lườm Hàn Nhi. Rõ ràng chị ấy biết rất rõ về Dương Phong, vậy mà vẫn tỏ ra không quan hệ gì...

"Về đi, chuông reng rồi"
Hàn Nhi bắt đầu buồn ngủ, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng sau khi nghe tiếng chuông vào tiết đầu tiên. Buồn bả bước từng bước ra ngoài, Quân Như trách thầm bà chị sao lại có thể cứng nhắc như thế...??
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc