Sô cô la đen - Chương 41

Tác giả: just.lyn

Hai đôi mắt chạm nhau rồi cứ thế nhìn nhau như thể không có điểm dừng lại. Dù ban đầu, cả hai đều có hơi thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh như ban đầu. Ánh mắt lạnh lẽo ấy cứ chăm chăm vào Hàn Nhi rồi từ từ lướt xuống khắp người nó, cái bộ dạng của nó khiến hắn bất giác chau mày rồi nở một nụ cười nhạt.

Trong phút chốc, sự lạnh lùng nơi khóe mắt ấy khiến cơ thể Hàn Nhi như bị đóng băng, người nó trơ ra khiến cho cái hành động lui khui khóa cửa ấy dường như sẽ không có diễn biến tiếp theo.

Đôi mắt Hàn Nhi hơi hoang mang, nó cố lảng tránh ánh nhìn sâu của người đối diện. Đôi môi khô khốc của nó vẫn đang cố tống khứ cái từ ngữ nãy giờ cứ vang lên trong đầu. Nhưng dường như đó là điều không thể, đôi môi nó, bây giờ chỉ có thể mấp máy từ “Dương Phong”, nhưng tuyệt nhiên lại không nói thành lời, không thốt được thành âm. Điều tệ hại hơn, thứ âm thanh đó như lại đang nghẹn nơi cổ họng, tạo nên một áp lực vô hình đè nặng bên trong ***g *** nó.

Dương Phong vẫn đang nhìn nó, có lẽ hắn đã nhìn thấy vẻ cố lảng tránh của Hàn Nhi, thấy cái cách mà nó hoang mang, ngập ngừng khi cố gắng thốt ra tên của hắn. Nhưng đáp lại, trên gương mặt Dương Phong vẫn chỉ là nụ cười hơi nhếch lên nơi khóe môi. Rồi cuối cùng, hắn cũng đã tha cho Hàn Nhi khi mà đã lảng ánh mắt ra chỗ khác, hắn nhìn sang nhà nó, căn nhà nhỏ nằm sát bên tường..

Cuộc đối mặt chấm dứt, Dương Phong đã bắt đầu bước đi, cái dáng điệu một tay *** túi quần, một tay giữ chiếc balo đang được đeo sang qua một bên vai có chút gì đó kiêu ngạo. Đi lững thững bước ra chiếc xe màu đen bóng loáng trước cổng, Dương Phong nhanh chóng leo lên rồi phóng vụt đi, để lại một làn khói bụi mờ dần rồi tan biến vào trong không khí.

Dương Phong đã đi, Hàn Nhi cũng như thoát khỏi ma trận lạnh lẽo. Hàn Nhi dù ít nói dù lạnh lung, nhưng đâu đó trong khoảng lặng ở tim, nó vẫn còn chút gì đó gọi là cảm tính. Thế nhưng ánh mắt mà lúc nãy nó nhìn vào lại chỉ là một màu đen xám đơn độc. Cố đưa ánh mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang dần dần nhỏ đi trên con đường dài phố Lăng Tuyền. Xem ra nó không còn gì phải lo nữa rồi, nó sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra vì có lẽ Dương Phong cũng muốn như thế…

Ngôi trường bữa nay lại ồn ào náo nhiệt đến độ khó tin. Cũng phải, đã lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh tượng này, lý do thì chắc chỉ có thể là " tên đó". Vừa bước chân vào vạch cổng trường, từ sau lưng, Hàn Nhi nghe vang lên âm thanh quen thuộc - tiếng chiếc xe lúc nãy mà nó đã gặp trước cửa nhà

Linh tính mách bảo điều chẳng lành, nó nhanh chóng đi vào trong sân. Nhưng rồitừ xa nó thấy một đám người, đang chạy về phía nó, càng lúc càng gần hơn. Không kịp tránh, Hàn Nhi hoàn toàn đang hòa vào cùng đám đông vừa ập đến.

Nó cố gắng đi ngược lại với dòng người đang đổ ùa về phía cánh cổng. Nhưng... hết bên này rồi lại bên kia, hai bên vai Hàn Nhi liên tục bị đẩy mạnh, khiến chân nó vừa bước nhẹ lên phía trước lại mất đà lùi về phía sau.

Dương Phong bước xuống xe, bộ đồng phục trông khá chỉnh tề, khác hẳn với 1 tháng rưỡi trước đây. Hôm nay là ngày thứ hai hắn đi học lại. Ngày thứ nhất, do bận đến công ty giải quyết số công việc nên lúc hắn đến tất cả học sinh đều trong lớp học. Nên không gây ra thảm cảnh như bây giờ.

Cùng lúc đó, cà Khang Luân và Lạc Thiên cùng vừa vào tới, Xe vừa dừng, Khang Luân nhanh nhảu bước xuống rồi tiến lại gần chỗ thằng em đã lâu ngày không gặp. Anh cười tươi, giơ hai Ng'n t lên trước trán vẫy nhẹ chào Dương Phong
“Chào nhóc”

"Dạo này bình thường chứ?"
Dương Phong cũng vui vẻ hỏi lại

“ổn hết chưa?”
Sau khi Lạc Thiên đỗ xe xong, anh cũng đi đến chỗ hai người, vỗ nhẹ vai thằng em

“Rồi…”
Đáp trả ngắn gọn với Lạc Thiên, Dương Phong tiếp tục công việc mà ban nãy hắn còn dang dở. Quay sang chiếc xe, Dương Phong với người vào trong, cố vươn sang chiếc ghế bên kia lấy balo rồi bấm nút khóa cửa chiếc xe lại.

"Có việc nên đI trước đây, gặp sau đi"
Dương Phong nói rồi xoay lưng đi về phía khu A. Hắn chỉ giơ bàn tay lên vẫy nhẹ vài cái chào hai người anh của mình.
Trước hành động này, cả Lạc Thiên và Khang Luân chỉ nhìn nhau khó hiểu. Sau một tháng không gặp, cả hai đều cảm thấy Dương Phong trở nên xa lạ. Đây... đâu phải là Dương Phong của hơn một tháng trước..

Như rồi hiểu ra điều gì đó, Lạc Thiên nhìn theo Dương Phong rồi anh hơi nhăn mặt. Anh cũng từng trải qua thời gian giống như Dương Phong nên có thể hiểu được tình cảnh lúc này. Thế nhưng vẫn có gì đó ở Dương Phong khiến hắn trở nên khác với Lạc Thiên

Cú sốc của gia đình và cả chuyện không vui đến cùng một lúc, đã vậy lại còn phải bước chân vào chiếc ghế gò bó của giới chính trị. Khi đó, không phải ai cũng có thể giữ được nụ cười. Cảm tính là một điều không cần thiết và cấm kỵ trong giới chính trị. Lạc Thiên khác Dương Phong ở chỗ, chiếc ghế Giám đốc, kể từ lúc sinh ra là nó đã nhắm vào anh, chiếc ghế đó là dành cho Lạc Thiên. Còn Dương Phong, gia đình không gượng ép, cũng không bó buộc hắn vào ghế chính trị. Nhưng hắn lại tiếp quản chiếc ghế đó như một sự gượng ép của bản thân, có lẽ Dương Phong vẫn đang trong quá trình cố gắng thích nghi. Nhưng dường như chiếc ghế này lại khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác. Chính trị đã hoàn toàn điều khiển Dương Phong, khiến hắn trở thành một kẻ cứng nhắc trong chính trị và cả trong các mối quan hệ bình thường..

Hôm nay, chẳng hiểu vì sao mà Hàn Nhi lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt cứ mở to, nhìn trừng trừng lên bảng, dù có làm mọi cách gì đi chăng nữa. Nhưng dù sao thì giáo viên cũng chưa ai vào lớp, nghĩ đoạn Hàn Nhi đứng phắt dậy, định bước đi ra ngoài thì bắt gặp một người đang đi từ xa hướng vào lớp

"Cậu làm gì ở đây?"
Hàn Nhi đứng lại khi người đó càng lúc càng đến gần hơn. Khuôn mặt rõ rõ từ từ và nó nhận ra, chính là Dương Phong

Ngược lại với Hàn Nhi, chẳng những Dương Phong không chút bất ngờ hay có ý định dừng lại, hắn vẫn cứ một mạch đi vào trong lớp, đến chỗ mà học sinh mới hôm qua mới vào. Thật thì hôm qua nó chỉ biết có học sinh mới và nghe loáng thoáng vài từ nhưng tại sao lại có thể là Dương Phong chứ?

Lúc DUơng Phong sượt ngang qua nó, dù chỉ là trong tích tắc, Hàn Nhi vẫn cảm nhận được, nhìn thấy được trong ánh mắt Dương Phong lại ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm thẳm, ánh lên một màu đen đặc quệnh không xúc cảm..

Hàn Nhi quay đầu về hướng Dương Phong, nhìn mọi hành động của hắn với con mắt dò xét một chút. Rồi sau khi thấy mọi hoạt động xung quanh hắn diễn ra bình thường, nó hậm hực bỏ đi luôn ra ngoài lớp. Rốt cuộc thì trong đầu nó đang nghĩ cái gì đây? Nó không có bất cứ một quyền gì phải bắt Dương Phong phải trả lời câu hỏi vừa rồi. Dù gì mà nói, thì trong mắt Dương Phong, nó vẫn là người có lỗi trước tiên

Nằm thả người xuống sân cỏ xanh ở trường. Hôm nay lại chưa có tiết thể dục nào cần đến sân này cả nên nghiễm nhiên đây là không gian riêng của nó. Nếu cho chọn lựa giữa sân thượng và sân cỏ xanh ở đây. Hàn Nhi sẽ chọn sân cỏ. Một bãi cỏ xanh mướt, mỗi khi cơn gió thổi ngang qua, những cọng cỏ đều lắc lư theo, chính hình ảnh này lại khiến những suy nghĩ trong đầu Hàn Nhi thêm phần nào được rỡ rối.

Mây..
Nó nhìn đám mây đang lơ lửng, nhưng hờ hẫng trôi trên bầu trời thì lại nhớ đến quá khứ

"Ba, đám mây có hình kẹo kìa"
Giọng con bé bập bẹ cùng vẻ mặt hồn nhiên quay sang nhìn ba nó. Ong6 cười hiền nhìn con bé rồi cũng đáp lại

"Còn đám mây kia giống Hàn Nhi nhà chúng ta..."
Ông đưa tay lên bầu trời xanh trong, chỉ vào đám mây trắng mà ogn6 cho rằng hình dáng giống đứa con gái bé bỏng của mình

"Không.. đâu có giống Hàn Nhi"
Sau một hồi nhìn chăm chú vào đám mây, nó quả quyết - "giống ba hơn" - kết thúc câu nói cả hai cha con đều cười lớn. Tiếng cười giòn giã ngập tràn hạnh phúc ấy vang vọng đến hiện tai khiến một dòng nước nóng hổi từ mắt lăn dài trên má Hàn Nhi rồi rơi xuống đất.

Ngày cuối cùng..
Sự việc cuối cùng về ba mà nó có thể nhớ được

Từng cơn gió nhẹ từ tù thoảng qua đưa Hàn Nhi đi dần vào giấc ngủ. Những giọt nước mắt trên má cũng từ từ được gió làm khô mất, chỉ còn lại chút gì đó ấm ấm...

RENG.... Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lớn dồn giã, vẫn như một bản năng đặc biệt mà nó có được. Đây cũng có thể được coi là sau thời gian dài tôi luyện, Hàn Nhi đã hình thành được một cảm ứng đặc biệt đối với tiếng chuông reo của trường. Nó nhanh chóng ngồi dậy, vươn vai vài cái rồi nhìn ngó nghiêng xung quanh.

"Mời Em Dương Hàn Nhi Năm 3 lớp A9 Lên Phòng Hiệu Trưởng"
Tiếng loa vang lên khắp cả trường. Vừa nghe thấy Hàn Nhi liền chột dạ. Nó khó nghĩ, hôm nay lại không phải ngày trao học bổng hay phần thưởng gì, nó lại càng không phải tuýp người hay đi gây sự. Vậy tại sao phải lên căn phòng hào nhoáng nhưng đầy sự bất tiện đó chứ..

"Ồ, đến rồi à? Em vào đi"
Vừa thấy Hàn Nhi đẩy cửa vào, thấy Hiệu Trưởng liền lên giọng niềm nở chào đón

"Đây là học sinh mới A9, em ấy cũng từng đứng đầu toàn khối, giờ mong em giúp dỡ cậu ấy"
Thấy Hiệu Trưởng vừa nó vừa đưa tay chỉ về hướng một người con trai nãy giờ ngồi xiay lưng về phía Hàn Nhi. Nhưng phần lớn, chiếc ghế sô pha đã che gần hết khuôn mặt và hình dáng nười đó, Hàn Nhi hơi nheo mắt


Dòng suy nghĩ vừa đưa ra được kết luận cũng là lúc người mà Hiệu Trưởng giới thiệu đứng lên và xoay mặt về phía nó. Dù đã biết trước được kết quả nhưng cũng phải mất vài giây Hàn Nhi mới định hình được người phía trước mặt mình. Vẻ mặt thoáng ngờ ngệch của nó cũng nhanh chóng mà đanh lại, thể hiện sự khó chịu

Thầy Hiệu Trưởng nói tiếp:
"Chắc em cũng biết Kỳ Dương Phong, vốn dĩ cậu ấy là học sinh năm 2 và đồng thời cũng là người đứng đầu năm 2, nhưng vì chuyện gia đình nên cậu ấy cần nhanh chóng học xong năm 3. Thầy nghĩ, cậu ấy cũng sẽ không gây khó khăn gì cho em. Chỉ mong em hãy để ý cậu ấy một chút"

Thầy Hiệu Trưởng nói ra một trào không kịp nghĩ, ông cứ thao thao bất tuyệt về vấn đề của mình mà không hề chú ý đến hai nhân vật chính có tâm trạng như thế nào. Hàn Nhi thì dường như không thể nào giữ được bình tĩnh

"Nếu thầy cần người để ý đến Kỳ Dương Phong thì tại sao lại không phải Mai Lệ Thi. Bạn ấy là lớp trưởng A9 sẽ thích hợp hơn em nhiều đấy ạ"
Không khí xung quanh chùn xuống nhanh chóng, thầy Hiệu Trưởng nhìn Hàn Nhi không ngớt. Dù lời văn lễ phép lịch sự, câu từ khá chau truốt, giọng văn lại ngang không trầm không bổng và quan trọng là không có ý nghĩa xa xôi nào cả nhưng đủ để người khác phải khựng người, đủ để người khác cảm nhận được sự tức giận đang bị đèn nén

Sau khi lấy lại nét bình tĩnh, thầy Hiệu Trưởng giải thích rõ ràng hơn "Vì em là học sinh đứng đầu năm 3 nên đương nhiên em phải chú ý nhiều đến Dương Phong rồi, cả hai đều là nhân tài của trường..." - khiến Hàn Nhi ú ớ, đứng ngẩn ra cố tìm cách chống chế. Sau 15 phút không có lời phản kháng, nó cùng Dương Phong được thả ra nhưng bây giờ lại dính chung với cái "vinh hạnh" chú ý đến Kỳ Dương Phong

Thầy Hiệu Trưởng... vốn dĩ ông ấy biết đây là một việc thừa thải, nhưng lại nhờ Hàn Nhi làm việc này. Rốt cuộc để làm cái quái gì không biết nữa

"Cô chuẩn bị dọn nhà đi"

"Cái gì?"
Dòng suy nghĩ của Hàn Nhi nhanh chóng bị cắt đứt bởi một giọngnói trầm trầm của người đi kế bên cạnh vang lên. Hàn Nhi tròn mắt ngạc nhiên. Nó vừa nghe phải cái gì vậy? Dọn nhà??
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc