Sô cô la đen - Chương 39

Tác giả: just.lyn

Sáng hôm sau, Hàn Nhi vẫn đến trường như thường lệ với một tâm trạng cực kỳ khả quan. Vấn đề mà nó quan tâm lo lắng bấy lâu nay đã được giải quyết.. Nhẹ lòng hẳn

Vốn dĩ ngôi trường buổi sớm luôn nhìn thấy những cậu ấm cô chiêu gương mặt đờ đẫn còn mơ ngủ, đi vào trường như thả lỏng toàn thân bước nhẹ hẫng. Như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là ai cũng bị cuốn phăng hết đi.

Thế nhưng ….
Bữa nay thì lại khác, bước vào trường thì Hàn Nhi lại bị một trận cuồng phong khủng khi*p vô hình cuốn phăng đi. Một nhóm những cô cậu học sinh cứ chạy ra chạy vào như đi báo tin, khiến gương mặt Hàn Nhi chỉ trong chốc lại trở lại vẻ bất cần, điềm tĩnh thường ngày

“Đi thiệt rồi sao?”
Bước đi chậm rãi vào lớp, hầu như nó chưa một lần ngẩng đầu lên từ lúc nghe thấy bọn học sinh trong trường bàn tán về chuyện Dương Phong. Cũng phải, Kỳ Dương Phong vốn là một người đẹp trai, nhà giàu, lại vốn được hâm mộ, nay lại đùng một cái thông báo nghỉ học không lý do. Khiến bao nhiêu vấn đề khác nảy sinh, những lý do nghỉ học của Dương Phong cũng bị đem ra làm đề tài bàn tán sôi nổi….

Chẳng hiểu sao nó lại có cảm giác vừa từ bỏ một thứ gì đó quan trọng…. À không, như vừa bị một người quan trọng từ bỏ nó… Cảm giác hụt hẫng tối qua lại tràn về..

Đáng lẽ..
Nó phải vui mới đúng. Những mong ước của lúc trước thì bây giờ đột nhiên trở thành sự thật thế này mà tại sao nó lại cảm thấy hụt hẫng như thế….

Nguyên suốt buổi học trôi qua, nó cũng chẳng them chú tâm. Chỉ thơ thẩn ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ ௱ôЛƓ lung…

Có một chuyện đã xảy ra….
Rất nhiều người mặc đồ đen đứng nghiêm trang tưởng liệm. Trên tay Hàn Nhi cầm một bó hoa nhỏ, đứng khuất đằng sau một cây cổ thụ to lớn. Nó cũng mặc niệm, đứng nhắm mắt, cầu cho một ai đó có thể an nghỉ bình an. Nó không thể đường đường đính chính hòa hòa đám đông chỗ đó được vì chẳng quen biết ai ngoại trừ một người đang đứng kế bên cầm nén nhang còn phảng phất mùi khói đến tận chỗ Hàn Nhi đứng..

“Không đến gặp sao?”

“Gặp rồi thì sẽ nói gì chứ? Tôi không có gì để nói cả”
Hàn Nhi cười buồn, nó ngồi trong xe Lạc Thiên. Anh đang đưa nó về từ một tang lễ… Người nó nhẹ tênh, nó từng đến một tang lễ cách đây rất lâu thế nên hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, lúc đó nó 6 tuổi… Thế nhưng lúc đứng bên góc cây, nó thấy một cảm giác quặng lòng khó tả. Người nó đang tưởng niệm lại là một người mà nó không-hề-quen biết. Chỉ đơn giản là một vị chủ tịch của một công ty, người thân của một người mà nó quen. Thế nhưng.. cảm giác này là gì đây???

----------------------------------**-------------------------------------

6h sáng, mặt trời chỉ vừa ló dạng chưa đủ để làm cho không khí xung quanh ấm lên. Vậy mà những đợt gió nhẹ cứ thay phiên nhau thổi qua kèm theo khí lạnh của sương sớm làm cho những chiếc lá xanh mướt khẽ đung đưa chạm nhẹ vào lớp cửa kính trong suốt vang lên những tiếng xào xạc đồng điệu... Khác với một màu xanh từ ngoài vườn, thông qua lớp cửa kính, có thể thấy được toàn bộ bên trong ngôi nhà. Một nét hiện đại nhưng đặc trưng đầy màu sắc....

Tại phòng ăn
Một nơi rộng rãi với tông màu sáng và bắt mắt. Chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa căn phòng hiện hiện một màu đen tuyền bóng bẩy nổi bật giữa căn phòng đủ màu sắc. Những chiếc ghế cũng được cách điệu theo lối hiện đại nhưng đâu đó vẫn có nét tương đồng với chiếc bàn kia. Chỉ khác ở một chỗ, những chiếc ghế này được quét lên những gam màu không tưởng - hồng cánh sen, xanh đọt chuối hay màu cam nổi bật. Chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ để thấy rằng chủ nhân ngôi nhà này là người vui vẻ và hơi có chút trẻ con

6h sáng, phòng ăn đã rộn ngập tiếng nói cười đùa vui vẻ. Đứng dậy chồm người về phía trước để múc nước súp. Đến nửa lưng chừng chén, Ông Kỳ ngồi xuống ghế, đưa lên miệng húp rồi nhìn sang phía Dương Phong

"Dạo này công ty cũng ổn rồi..."
Câu nói hơi ngập ngừng một chút lại gây được sự chú ý của Dương Phong. Hắn rời mắt khỏi tờ báo ngơ người nhìn ông Kỳ. Những tiếng cười xung quanh cũng vì thế mà tắt hẳn, để lại bầu không khí đột nhiên chùn xuống, im ắng đến kì lạ..

Cái điệu bộ lúc nãy ngồi vắt chân, đôi mắt đeo lại dưới cặp kính cận gọng đen chăm chăm vào tờ báo đang cầm trên tay thì bây giờ đôi mắt ấy lại có phần ngạc nhiên. Hắn có nghe lầm không vậy? Chắc không phải dạo này do hắn làm việc nhiều quá nên đâm ra lẩm cẩm rồi chứ?

"Quay trở lại trường học đi"

"Dạ?"
Dương Phong dạ lên một tiếng bất ngờ nhưng đủ để tỏ ý khó hiểu đối với câu nói vừa rồi. Câu nói của ông Kỳ - hay còn được hắn âu yếm gọi là "Ba" thật khó mà phán xét. Ngoài mặt ông ấy là một người vui vẻ, nhưng khi nói chuyện lại cứ lấp lửng khiến cho người nghe vừa hiểu được ý ông trong câu nói trước lại bị cho câu sau lu mờ hóa đi

Dương Phong xoay người, tập trung về phía bàn ăn, xếp gọn tờ báo lại rồi để trên bàn. Nhanh chóng dùng ánh mắt khó hiểu quay sang nhìn bà Kỳ và chị mình - Kỳ Anh nhưng cái mà hắn nhận được cũng chỉ là ánh mắt giống mình và những cái lắc đầu chậm rãi

Tập đoàn nhà họ Kỳ, hoạt động trên lĩnh vực bất động sản và du lịch. Những ai trong ngành đều biết tập đoàn này trong quá khứ, có một thời kỳ bị khủng hoảng trầm trọng khi mà chủ tịch Hội Đồng Quản Trị - Kỳ Hạo Nhiên - ông nội Dương Phong qua đời. Nội bộ công ty nháo nhào lên đòi chia năm xẻ bảy các cổ phần, cổ đông công ty thì lợi dụng thừa cơ để đem lợi về cho bản thân...

Kỳ Dương Phong, hiện tại là một tổng giám đốc tại công ty, gạt bỏ những thú vui sa đọa lúc trước qua một bên. Hắn tập trung vào sự nghiệp của công ty. Một mặt xây dựng, cải cách lại nội bộ, một mặt triệt tiêu hết toàn bộ các cổ đông hám lợi. Với lối làm việc của mình, hắn nhanh chóng lấy lại quyền hành chỉ trong thời gian ngắn - 1 tháng. Một chuyện không tưởng đối với một học sinh năm 2..

Cũng từ đây, tính cách của Dương Phong hoàn toàn thay đổi. Ngoài việc suốt ngày tập trung vào giá cổ phiếu hay thị trường kinh tế thì chỉ còn ngồi trong phòng làm việc và ký các giấy tờ, hoàn toàn không có một chút hoạt động nào khác...

Nếu như lời của ông Kỳ đúng thì từ nay hắn sẽ trở lại thành một Kỳ Dương Phong trước kia hay sao??

"Dạ cái gì, cũng một tháng mấy rồi, công ty ổn định, con cũng nên quay trở lại trường học đi chứ..."
Kì này thì hắn không còn ngạc nhiên nữa. Mà thay vào đó là thái độ bình thản, tháo cặp kính ra rồi bắt đầu với viẹc ăn sáng của mình. Bàn tay liên tục phết mứt vào miếng bánh sandwich nhưng suy nghĩ thì lại ௱ôЛƓ lung, đi đến một miền xa vời nào đó

Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng. Dương Phong kéo ghế, đứng dậy một cách vội vàng
"Con đi trước..."

"Đã bảo quay lại trường học rồi, con định không đi học lại nữa hay sao?"
Ông Kỳ gằng giọng sau câu nói vừa rồi của Dương Phong, mặt ông lộ rõ nét căng thẳng

"Chuyện đi học đâu thể nói đi là đi, bữa nay con sẽ làm đơn vào học lại...."
Giọng Dương Phong đều đều như một cỗ máy được lập trình sẵn. Hắn không có ý định chống lại lời nói của ông Kỳ, chỉ là thấy việc này đến hơi nhanh...

"Đi luôn đi, ba làm xong cả rồi" - gương mặt ông Kỳ dãn ra nhanh chóng, ông quay sang một người giúp việc đứng gần đó "Bà Tâm, chuẩn bị đồ cho nó đi" - rồi ông lại quay sang nhìn đứa con trai của mình. Dù cảm thấy chuyện này hơi lạ một chút, đó giờ Dương Phong ít khi nào nghe lời. Vấn đề này làm ông đau đầu nhưng lại khá tự hào vì tính cách thằng con này lại quá giống mình hồi trẻ. Đột nhiên bây giờ, Dương Phong lại có chút thay đổi thế này khiến ông có một cảm giác lạ lạ gì đó....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc